Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 2 - Chương 16: Ba người như hổ (Thượng)



Liêm Chiêu cầm tấm khăn che mặt kia, đang định đuổi theo hắc y nhân kia. Đã thấy bên trong đại đường khói đặc tỏa ra bốn phía. Hắn kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trên bức tường phía đông có một bí đạo, ánh lửa lập lòe, khói đặc tản ra từ phía đó.

Lửa cháy? Chẳng lẽ có liên quan đến hắc y nhân kia? Tâm hắn bỗng chốc hỗn loạn cả lên, tuy chỉ là thoáng qua trong giây lát, nhưng là hắn có thể khẳng định, nàng là…

Hắn giật mình ngay người, đem ý niệm này đuổi ra khỏi óc.

Lúc này, mấy đạo thân ảnh từ trong bí đạo nhảy ra.

Liêm Chiêu lui lại mấy bước, xem tình hình trước mắt. Người đi ra, chính là Mạc Doãn, Triệu Nhan và Nhạc Hoài Khê.

Mạc Doãn ôm Triệu Nhan trong lòng, hắn không hề đeo khăn che mặt, vẻ mặt bình tĩnh bễ nghễ, nhìn mọi người trước mặt.

(Sao lần nào Mạc Doãn ca ca cũng chui ra từ bí đạo, rồi không hề đếm xỉa gì đến người đứng vây bên ngoài vậy…>.

Liêm Chiêu có chút mờ mịt. Hắn nhận ra Mạc Doãn và Triệu Nhan, chỉ là sao hai người này lại ở trong này, thật sự là không thể tưởng tượng.

Lúc hắn đang nghi hoặc, Nhạc Hoài Khê xuất chưởng, đánh thẳng về phía hắn. Liêm Chiêu khôi phục tinh thần, nghiêng người tránh đi. Nhạc Hoài Khê cũng không dây dưa, chỉ đánh qua loa vài chiêu, liền bay qua đám người đang hô to gọi nhỏ, chuồn mất. Liêm Chiêu nhất thời không biết nên đuổi theo hay không đuổi theo. Hắn quay đầu, Mạc Doãn đang từ từ bước ra ngoài.

“Hỗn trướng! Người tới là ai, dám cả gan hành hung phóng hỏa ở trong Tê Vũ trong sơn trang ta!” Lúc này, lão phu nhân tiến lên một bước, phẫn nộ quát.

Mạc Doãn chút không để ý đến, tiếp tục bước đi.

Lão phu nhân giận không thể át, mà lúc này, thế lửa càng mạnh, mấy cột trụ trong đại đường lay động, nguy cơ nguy ngập.

Đám nữ quyến kinh hoảng không thôi, đỡ lão phu nhân vội vàng chạy ra bên ngoài né tránh. Vừa chạy tới cửa, thế lửa trong đại đường liền cháy rực lên.

Cả người lão phu nhân run run, sắc mặt trắng xanh. Nàng nhìn Mạc Doãn vẫn bình tĩnh rời đi nhữ cũ, cả giận nói, “Đứng lại!”

Mạc Doãn thoáng dừng bước, mở miệng nói, “Món nợ của Tê Vũ sơn trang, ngày khác Mạc Doãn sẽ đến đòi lại, lão phu nhân không cần nóng lòng nhất thời.”

Lão phu nhân không hiểu, nhưng vẫn như cũ nổi giận đùng đùng quát: “Một lòng nói bậy! Ngăn hắn lại cho ta!”

Bên cạnh lão phu nhân đều là đám nữ quyến nhu nhược, tất nhiên không có ai tiến lên. Liêm Chiêu thoáng suy nghĩ, thả người đi đến, vươn tay ngăn cản Mạc Doãn. Ở trong Anh Hùng Bảo, Mạc Doãn cũng từng cùng Ngân Kiêu liên thủ. Đêm nay, hai người này lại đồng thời xuất hiện, sao có thể khiến người khác không sinh nghi. Hiện tại, người duy nhất có thể cho hắn đáp án, có lẽ cũng chỉ có Mạc Doãn .

Mạc Doãn ngước mắt, nhìn nhìn hắn, “Trên người ngươi có thương tích, cũng không phải là đối thủ của ta.”

Liêm Chiêu vẫn không lui lại, hắn mở miệng nói, “Ngươi không thể cứ rời đi như vậy.”

Triệu Nhan trong lòng Mạc Doãn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Liêm Chiêu liếc mắt một cái, sau đó, ho khan.

Mạc Doãn có chút khẩn trương, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”

“Vị thiếu hiệp này…” Lúc này, một giọng nam trầm thấp truyền đến. Cách đó không xa, một nam tử ước chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu chậm rãi đi đến. Thân hình hắn gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là một bệnh nhân.

Đám nữ quyến nhìn thấy người tới, ào ào cung kính hành lễ, kêu: “Trang chủ.”

Liêm Chiêu có chút kinh ngạc nhìn nam tử kia, trang chủ Tê Vũ sơn trang Thẩm Trầm, từ khi hắn vào trang tới nay, luôn nghe nói ông ta thân thể có bệnh, chưa bao giờ lộ mặt. Lúc này, thế nhưng lại xuất hiện.

Thẩm Trầm đi đến trước mặt Mạc Doãn, mở miệng nói: “Thiếu hiệp, ngươi lúc trước có nói Tê Vũ sơn trang ta có nợ với ngươi, rốt cục là cái gì? Có thể nói rõ cho lão phu không?”

Mạc Doãn nhíu mi, trầm mặc nhìn hắn.

Thẩm Trầm cười cười, nói: “Thiếu hiệp yên tâm, lão phu chỉ muốn biết rõ chân tướng sự tình.” Hắn nhìn thế lửa trong đại đường, khẽ thở dài, “Dù sao, lão phu cũng là trang chủ của Tê Vũ sơn trang này…”

Thẩm Trầm còn chưa nói xong, Triệu Nhan lại ho lên.

Thẩm Trầm thấy thế, cười nói: “Vị cô nương này xem ra bị thương không nhẹ, thiếu hiệp vội vàng mang nàng rời như vậy đi, có vẻ không tốt.”

Sắc mặt Triệu Nhan ửng hồng, mày liễu nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ.

Mạc Doãn có chút do dự.

“Thiếu hiệp không cần lo lắng, chẳng lẽ bằng võ công của thiếu hiệp, còn sợ người trong sơn trang này làm khó dễ hay sao?” Thẩm Trầm tự giễu nói.

Mạc Doãn cúi đầu, trầm mặc thật lâu sau, sau đó, gật đầu.

Liêm Chiêu có thế mới buông tay xuống, một khắc kia, đau đớn kịch liệt từ cánh tay lan khắp toàn thân, hắn lảo đảo vài bước, cố gắng ổn định thân hình. Chính hắn cũng chưa từng phát giác, ngón tay mình gắt gao nắm chặt chiếc khăn che mặt kia…

……..

~~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiểu Tiểu cuối cùng cũng biết, cái gì gọi là “Mới ra hang sói, lại vào hang hổ*”. Lòng nàng đang hoảng loạn chưa kịp bình tĩnh, đã bị biểu cảm lạnh lẽo của Ôn Túc làm cho càng thêm lo lắng đề phòng.

(*: Giống câu tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa)

Nàng sợ hãi theo Ôn Túc trở về phòng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Đêm hôm khuya khoắt, mặc y phục dạ hành…” Ôn Túc liếc mắt nhìn nàng, trong ánh mắt lửa giận rõ ràng có thể thấy được, “Ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta nữa? !”

Tiểu Tiểu lúc này bịt chặt lỗ tai, run giọng nói: “Tiểu Tiểu biết sai rồi.”

Ôn Túc vẫn làm mặt lạnh như cũ, “Biết sai là tốt rồi… Hiện tại, ngươi có phải nên đem tất cả mọi chuyện nói hết ra với ta hay không?”

Tiểu Tiểu mất tự nhiên trầm mặc.

“…” Ôn Túc nhíu mày, “Đây là cái gọi là biết sai của ngươi đó hả?”

Tiểu Tiểu cúi đầu, suy nghĩ một lát, mở miệng nói, “Sư thúc, ta nói, ngài đừng tức giận…”

Ôn Túc hơi khinh thường nói, “Ngươi nói.”

Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, đem chuyện bắt cóc Thạch Nhạc Nhi, gặp phải Ngân Kiêu, tràng âm mưu trong Anh Hùng Bảo kia, thậm chí đủ loại khác thường trong Tê Vũ trong sơn trang, nàng, Ngân Kiêu và Mạc Doãn, kế hoạch ba người, giản lược đi, nói hết một lần.

Cho dù là ai, nghe xong mấy chuyện này, đều sẽ kinh ngạc. Ôn Túc cũng không ngoại lệ. Hắn nhìn Tiểu Tiểu, nói: “Hóa ra, cái gì mà Ngân Kiêu thi châm hại ngươi, tất cả đều là mọi người nói bậy…”

Tiểu Tiểu thành thật gật đầu.

“Không hổ là đệ tử của đại ca…” Ánh mắt Ôn Túc sắc bén, giống như muốn đục một cái lỗ trên người Tiểu Tiểu.

Câu khích lệ này, Tiểu Tiểu tuyệt không hưởng thụ. Trong việc này, có bao nhiêu điểm là sai sót ngẫu nhiên, lại có bao nhiêu điểm là thời thế bức bách, căn bản không cách nào nói hết ra được. Nếu nàng thật sự lợi hại như hắn suy nghĩ, cũng sẽ không không đi tới nước này…

“Chuyện lúc trước, ta không truy cứu.” Ôn Túc nói, “Theo cách nói của ngươi, chuyện cô nương mất tích, là do Tê Vũ sơn trang gây nên?”

Tiểu Tiểu gật gật đầu, “Ân.”

Ôn Túc thoáng suy nghĩ, mở miệng nói: “Ngươi dùng Linh Vũ dẫn Ngân Kiêu đến, ngày thứ hai, thì có Hành Thi giả trang Ngân Kiêu đến Tê Vũ sơn trang bắt cóc đại tiểu thư, tốc độ phản ứng của đối phương cũng không chậm. Đêm nay náo loạn như vậy, bọn họ có lẽ sẽ nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo.”

Tiểu Tiểu thở dài, trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Ông trời chứng giám, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ biến mọi chuyện thành phức tạp như vậy. Ai biết, mấy chuyện phiền toái này chuyện nào cũng dính đến nàng chứ?

“Cô nương mất tích, không phải chuyện mấy ngày gần đâu mới có. Nếu thực sự có liên quan đến Lăng Du, quan hệ giữa hắn và Tê Vũ sơn trang sẽ không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Đã hợp tác, tất nhiên là cùng có lợi.” Ôn Túc nhíu mày suy nghĩ, “Tê Vũ sơn trang rốt cục có việc gì cần phải cầu Lăng Du…”

Tiểu Tiểu cũng nghĩ tới. Chẳng lẽ là bệnh của trang chủ?… Không đúng, Tê Vũ sơn trang giàu có một phương, muốn chữa bệnh cũng không nhất định phải là Lăng Du a. Lại nói tiếp, sở trường mạnh nhất của Lăng Du là, thao túng Hành Thi, còn có…

Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: “Trường sinh cổ?”

Ôn Túc ngước mắt, “Ngươi cũng nghĩ tới à… Điều ta lo lắng bây giờ là, nếu Lăng Du thật sự cấu kết với Tê Vũ sơn trang, thân phận chúng ta sợ là đã sớm bại lộ. Người tiếp theo mà bọn họ muốn đối phó , chính là chúng ta.”

Tiểu Tiểu thở dài, gật gật đầu.

“Hừ, cho tới ngày nay, vừa muốn bảo toàn danh dự bản thân, vừa muốn diệt trừ đối thủ, nói dễ hơn làm. Ta rất muốn xem, vở kịch này, Tê Vũ sơn trang muốn diễn như thế nào đây.” Khẩu khí của Ôn Túc tràn ngập thản nhiên.

Tiểu Tiểu nghe xong, lập tức nói, “Sư thúc, ngài quả nhiên mưu cao trí xa, mắt sáng như đuốc, nhìn rõ mọi việc, bọn họ chỉ có chút tài mọn, căn bản là trốn không thoát pháp nhãn của ngài. Tiểu Tiểu thật sự vô cùng bội phục…”

Ôn Túc liếc mắt nhìn nàng, “Nếu thân thủ của ngươi giỏi bằng một nửa mồm mép của ngươi thì tốt rồi…”

Tiểu Tiểu đành phải ngậm miệng lại, xấu hổ cười cười.

Lúc này, chỉ nghe ngoài cửa một mảnh ồn ào. Tiếng gia đinh quát to quát nhỏ nối tiếp nhau.

Ôn Túc mở cửa sổ, liền nghe thấy mọi người kêu đơn giản vài câu là: “Đại đường cháy rồi”, “Dập lửa”. Hắn đóng cửa sổ lại, nhìn Tiểu Tiểu, “Lúc trước ngươi nói, Bí đạo ở trong đại đường đúng không?”

Tiểu Tiểu gật đầu.

“Vậy là chúng muốn xóa sạch chứng cớ.” Vẻ mặt Ôn Túc trở nên vô cùng nghiêm túc.

Tiểu Tiểu sửng sốt một chút. Xóa sạch chứng cớ… Chính xác, nếu lủa cháy như thế thì cái gì cũng không còn. Chậm đã, vậy Tiểu Khê và Mạc Doãn đâu? Chẳng lẽ bị nhốt trong lửa rồi? Nguy rồi! Nàng vốn là người trông chừng , làm sao đây…

Ôn Túc đứng dậy, mở cửa.

“A? Sư thúc, người định đi đâu?” Tiểu Tiểu cả kinh nói.

“Phô trương như vậy. Ta còn không ra khỏi phòng, chẳng phải sẽ bị người khác hoài nghi hay sao?” Ôn Túc liếc mắt nhìn nàng, nói, “Ngươi cũng mau đổi lại quần áo, đi họp mặt với đám tỳ nữ khác đi.”

Tiểu Tiểu lập tức gật đầu. Ngay sau đó, nàng liền nghĩ tới một chuyện khác. Sở dĩ nàng bỏ nhiệm vụ trông chừng, chạy trối chết, nguyên nhân chỉ có một. Nếu không làm cái gì đó, chỉ sợ…

Nàng bước vài bước đến bên người Ôn Túc, mở miệng nói: “Sư thúc, Tiểu Tiểu cầu ngài một chuyện.”

Ôn Túc nhìn nàng, “Ngươi nói.”

“Ta…” Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn hắn, “Ta cầu ngài giúp ta nói dối…”

……..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chuyện đại đường giải quyết xong xuôi, Liêm Chiêu lập tức chạy về trong viện. Nhưng mà, Ngân Kiêu vốn đang đừa giỡn với đám hộ vệ đã rời đi từ lúc nào.

Cũng khó trách, Ngân Kiêu vốn chỉ là mồi câu để thực hiện kế điệu hổ ly sơn, lửa nơi đại đường tắt, hắn bỏ đi cũng là điều đương nhiên .

Lúc này Liêm Chiêu xoay người, lại chạy về phía phòng ở của tỳ nữ. Hắn vừa định nâng tay gõ cửa, lại nghe có người mở miệng.

“Không cần tìm, nàng không ở trong này.”

Liêm Chiêu cả kinh, quay đầu liền thấy Ôn Túc, “Là ngươi…”

Ôn Túc chậm rãi đi tới, hắn nhìn cổ tay băng bó của Liêm Chiêu, nói, “Cố ép bản thân như thế, chẳng lẽ là vì sư điệt không nên thân kia của tại hạ?”

Liêm Chiêu trầm mặc, chuẩn bị nhấc chân rời đi.

“Ngươi vì hắc y nhân trong đại đường mà đến phải không?” Ôn Túc nói.

Nghe thấy câu này, Liêm Chiêu liền dừng chân lại.

“Chắc ngươi biết nàng là ai chứ?” Ôn Túc đi lên vài bước, nói.

Liêm Chiêu quay đầu, nhìn hắn.

Ôn Túc không tiếp tục quanh co lòng vòng, hắn dùng khẩu khí bình thản vô ba nói: “Tại hạ chỉ muốn đến nhắc nhở ngươi. Tối nay, tại hạ phái nàng đi thăm dò bí đạo trong Tê Vũ sơn trang, không nghĩ tới lại bị ngươi phá hỏng. Ngươi muốn đi làm mấy chuyện công lý chính nghĩa, tại hạ không có hứng thú ngăn cản. Tuy nhiên, việc tối nay, nếu như ngươi tiết lộ nửa phần, đừng trách tại hạ vô tình.”

Nói xong, Ôn Túc xoay người rời đi.

“Chậm đã.” Liêm Chiêu gọi hắn lại.

Ôn Túc dừng bước, “Còn chuyện gì nữa?”

Trong thanh âm của Liêm Chiêu có chút vui sướng, “Ngươi nói, là ngươi phái nàng điều tra bí đạo?”

“Đương nhiên.” Ôn Túc nói, “Trừ ta ra, còn ai nữa?”

Ôn Túc không nói thêm nữa, ra khỏi sân.

Liêm Chiêu đứng ở tại chỗ, trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, không tự giác bật cười.

……….

Ôn Túc đi đến bên ngoài viện, liền thấy Tiểu Tiểu đứng dựa người vào trên tường.

Nhìn thấy Ôn Túc, Tiểu Tiểu lập tức đứng thẳng.

Ôn Túc cau mày, “Ngươi định lừa hắn đến bao giờ?”

Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, “Ta…”

Ánh mắt Ôn Túc lãnh liệt, “Một ngày nào đó, hắn sẽ biết chân tướng mọi chuyện, đến lúc đó, ngươi định làm thế nào?”

Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, cười cười cam chịu, “Ta không nghĩ xa như vậy.”

Ôn Túc nhìn nàng cười, không khỏi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, “Tiểu Tiểu…” Hắn mở miệng, “Nếu như hắn thật tình yêu ngươi, cũng sẽ không để ý chuyện ngươi đã lừa hắn, chuyện ngươi có phải đệ tử của Quỷ Sư hay không. Sư thúc bảo ngươi rời khỏi hắn, là vì muốn tốt cho ngươi. Trong lòng chính ngươi cũng rất rõ ràng, không phải sao? Ngươi ngã không dậy nổi.”

Tiểu Tiểu trong nháy mắt thất thần. Nàng trầm mặc, hồi lâu, ngẩng mặt lên, cười trả lời, “Ân. Ta cá là không dậy nổi…”

Ôn Túc đột nhiên không lời nào để nói. Hắn cau mày, trầm mặc đi xa.

Tiểu Tiểu vẫn cười như cũ, trong lòng đột nhiên rõ ràng. Hóa ra rối rắm gì đó, toàn bộ đều sáng tỏ. Không phải đáp án rất đơn giản sao? Nàng, chỉ ngã không dậy nổi thôi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.