Thương Hải

Chương 33-2: Lục thức (2)



Cốc Chẩn đang cảm thấy kỳ quái thì khói màu trên bàn cờ lại tràn ra, ánh sáng vàng tán loạn, các con cờ tự múa lên như vật sống. Loại tình cảnh quái dị đó không phải bình thường mà nghĩ ra được, Cốc Chẩn ngơ ngẩn nhìn rồi trong lòng chợt cảm thấy kỳ quái: “Về lý mà nói thì trận cờ này sớm phải kết thúc rồi, tại sao cứ vô cùng vô tận mãi mà không xong?” Ý nghĩ vừa hiện lên thì một cảm giác mệt mỏi buồn ngủ bùng lên trong cơ thể, người như chìm trong một nơi ấm áp mơ hồ muốn ngủ đi. May mà ở sâu trong nội tâm hắn cảm thấy có một việc vẫn chưa kết thúc, mỗi lần gần ngủ thiếp đi thì lại giật mình chấn động, mở to hai mắt khổ sở chống cự.

Lặp lại như vậy vài lần, chợt nghe Trầm Chu Hư cười nói:

– Túc hạ thử uống một chén “Bát vị hỗn nguyên thang” này để tinh thần tỉnh táo xem.

Trong lúc nói thì Tần Tri Vị đã cầm tới một cái bình ngọc, đưa một cái chén sứ đến trước mặt Cốc Chẩn rồi nghiêng miệng bình, một loại nước đặc như ngọc trắng chảy ào ào vào trong chén.

Cốc Chẩn thần chí mơ hồ, cũng không phản đối mà mơ màng cầm chén sứ đưa lên mũi ngửi ngửi. Đó vốn là thói quen ăn uống của hắn, trước khi ăn uống nhất định phải ngửi mùi vị của đồ ăn. Ai ngờ lần này ngửi thì cảm thấy loại nước đó nhạt nhẽo chẳng có chút mùi vị gì. Cốc Chẩn không biết là “tị thức” (cảm giác ngửi) đã bị “Cửu Khiếu hương luân” bịt kín mà lại cho rằng chất liệu dùng làm loại nước đó kỳ quái không có mùi gì, nên cũng không nghi ngờ một hơi uống cạn.

Nước vừa vào miệng thì rất ngon rất ngọt. Cốc Chẩn đang cảm thấy thoải mái thì vị ngọt đột ngột biến mất, hóa thành vô số mùi vị quái dị, chua, ngọt, đắng, cay, mặn, nhạt, chát, tê, tám thứ vị trộn lẫn vào nhau hết sức kỳ quái, cái nào cũng ra sức theo đầu lưỡi của hắn truyền khắp toàn thân. Trong đầu Cốc Chẩn kêu lên oong oong như thần hồn rời khỏi khiếu rồi cả người như lơ lửng bay lên. Loại cảm giá kỳ dị này tiếp diễn trong thời gian uống một chén trà rồi thân thể mới từ nhẹ chuyển sang nặng, trở về mặt đất, nhưng miệng thì vẫn cứng đờ chẳng có mùi vị gì.

Bỗng lại nghe Tiết Nhĩ ngây ngô nói:

– Nước đã uống rồi, lại nghe “Ô lí oa lạp” của ta để nâng cao tinh thần nhé.

Trong lòng Cốc Chẩn lại càng hoảng hốt, bất giác thầm nghĩ: “Ô lí oa lạp là cái quái gì?” Tiết Nhĩ lại không đợi hắn đáp ứng đã đi tới đối diện, trong lòng ôm một cái nhạc cụ đen xì u ám, hai đầu nhỏ nhọn, ở giữa phình lên, có dây nhưng không phải đàn tỳ bà, có da nhưng không phải chiêng trống, có lỗ nhưng không phải tiêu sáo, tóm lại là chẳng ra thế nào, cực kỳ cổ quái.

Cốc Chẩn trong lòng hiếu kỳ, định hỏi nguồn gốc nhạc cụ thì không ngờ vừa định mở miệng bỗng cảm thấy đầu lưỡi cứng đơ không chịu nghe điều khiển. Thì ra chén “Bát vị hỗn nguyên thang” đó của Tần Tri Vị đã khóa chặt “Thiệt thức” (cảm giác lưỡi) của hắn.

Tiết Nhĩ gảy cái “Ô lí oa lạp” đó lên, chỉ nghe một tràng tiếng thổi tiếng đập cao vút du dương nổi lên, giống như tiếng sáo nhưng không bao lâu đàn, trống, thanh la, tiêu, tỳ bà, tù và đủ loại nhạc cụ cũng gia nhập tấu lên, các âm thanh khác nhau hợp lại lên xuống mấy lần rồi đột ngột biến thành một loại âm thanh kỳ quái khó mà hiểu được, cũng không bị hạn chế trong âm nhạc tầm thường mà như mưa gió sấm sét, chinh chiến sát phạt, nhỏ như tiếng côn trùng ra rích, chim hót véo von, tuy lớn nhỏ khác nhau nhưng nếu im lặng lắng nghe thì có thể hiểu được từng loại một.

Cùng theo tiếng nhạc, bàn cờ trước mắt Cốc Chẩn lại sinh ra biến đổi đột ngột, vốn bằng phẳng như gương thì dần dần gợn sóng lăn tăn như đang sôi lên rồi sau đó mây khói ùn ùn, ánh sáng tán loạn rồi nhòe đi thành một đám màu sắc chói lọi, tùy theo mức độ của âm nhạc mà mây đi mù tới, hóa thành mây gió sấm sét, sông núi kỳ quan, ngựa sắt nơi chiến trường, chim bay trong rừng rậm… đủ loại ảo ảnh chỉ loáng lên một cái rồi lại vỡ vụn ra, hóa thành từng đạo mây khói. Cứ sinh ra rồi lại biến đi như vậy, đám khói màu đó chợt nhanh chóng xoay tròn rồi hóa thành một dòng suối phát sáng rực rỡ. Cốc Chẩn không tự điều khiển được, luồng ánh sáng đó quay tròn càng nhanh thì hắn chợt váng đầu phải nhắm mắt lại. Đợi đến lúc mở mắt ra thì cảnh vật xung quanh đã đột ngột biến đổi:

Vách đã cao trăm thước xuyên vào trong mây, dựng đứng đen xì, rừng cây như những thanh kiếm sắc bén, nước biển cuộn trào khong ngớt làm dâng lên bọt trắng ngất trời, xô vào vách đá liền vỡ vụn ra như châu như ngọc rải khắp đất trời.

– Mẹ!

Bên tai truyền tới một âm thanh dịu dàng. Cốc Chẩn theo âm thanh nhìn đến thì thấy một bãi cát trắng như tuyết, trăng khuyết như khảm trên mặt biển xanh như ngọc, kéo dài bao la bát ngát.

Trên bãi cát, một nữ tử rất xinh đẹp chân trần trắng muốt nhìn xa xăm nơi biển rộng, lông mày xanh mướt như đỉnh núi mùa xuân mênh mang nỗi buồn, áo lụa bị gió cuốn lên phấp phới bay lượn rực rỡ như ráng chiều.

– Mẹ?

Đứa con trai nhỏ bên chân người đà bàn xinh đẹp đang nhặt vỏ sò cười hi hi. Đứa trẻ rất nhỏ, bất quá mới năm tuổ, mặt hồng da trắng, môi mắt to vừa đen vừa sáng đảo vù vù, gọi liền mấy tiếng nhưng thấy người đàn bà xinh đẹp vẫn không để ý thì nó trở nên bướng bỉnh nghịch ngợm, liền ra bờ biển múc lên một vốc nước rồi hắt về phía người đàn bà. Hoa nước lấp lánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời chói chang, rơi lên tóc người đàn bà như những mẩu vàng vụn.

Người đàn bà xinh đẹp khẽ giật mình, phủi những hạt nước trên tóc rồi cười khổ nói:

– Chẩn nhi, lại nghịch rồi?

Rồi tiến tới ôm đứa trẻ vào lòng. Đứa bé cười lên khanh khách, chui ra khỏi lòng bà ta rồi đem những cái vỏ sò nhặt được đưa đến trước mặt mẹ, nói:

– Mẹ nhìn này, cái này hình dạng đẹp nhất, còn cái này màu sắc tươi nhất, cái này trơn tru nhất, có thể làm chén uống rượu…

Người đàn bà xinh đẹp im lặng lắng nghe rồi đột nhiên khóe mắt rung lên nước mắt thuận theo gò má chảy xuống rơi lên mặt đứa trẻ.

– Mẹ, mẹ khóc gì vậy?

Đứa trẻ ngẩn ra. Người đàn bà xinh đẹp không nói tiếng nào, nước mắt trào ra như vỡ đê, đôi tay mềm mại càng ôm chặt hơn. Đứa trẻ không chịu được kêu lên:

– Mẹ, mẹ làm đau con rồi.

– Mẹ chẳng còn cách nào, Chẩn nhi, mẹ chẳng có cách nào…

Cổ họng người đàn bà xinh đẹp phát ra tiếng khóc nho nhỏ, nức nở âm u, hiển nhiên đã ra sức nén nỗi đau khổ lớn lao. Đứa bé có vẻ bị làm cho khiếp sợ, nó nắm chặt vỏ sò trong tay mở to mắt bất động.

Ở nơi rất xa biển xanh trời rộng, chim hải âu tung tăng bay về phía tây, kêu vang trong trẻo.

Người đàn bà đó bộ dạng rất quen thuộc, đứa trẻ kia cũng như đã từng gặp qua. Cốc Chẩn vừa định ngĩ kỹ thì cảnh vật chợt tan chợt hợp rồi lại sinh ra váng đầu. Tai nghe một tiếng nổ như sấm rền, định thần nhìn ra thì xung quanh tối đen như mực, mưa rơi như trút, rồi soạt một tiếng, nơi chân trời có một tia điện lướt qua, ánh sét ngoằn nghoèo chiếu sáng một ngôi miếu đổ.

Trong đại điện vang tiếng khóc, một đám ăn mày nhỏ tuổi rúc vào góc tường run lên cầm cập. Nước mưa từ lỗ thủng trên mái ngói rơi xuống bắn tung tóe dưới chân một đứa con gái ăn mày nhỏ tuổi, đầu tóc rối bù không giấu được khuôn mặt đẹp đẽ của nó. Đứa bé nhìn cửa điện, trên mặt khắc lên vẻ khiếp sợ, hai mắt thất thần, nước mắt từng hàng rơi xuống không tiếng động.

– Con mẹ nó, chỉ có biết khóc.

Trong góc nhà, một đứa ăn mày nhỏ chợt nhảy chồm chồm lên, mặt nó đen xì toàn là bùn đất nhưng đôi mắt to lại đen nhánh sáng ngời, giống như hai ngôi sao trong đêm tối.

– Lão tử nói rồi, Độc Giác Quỷ dám đến đây thì ta sẽ khiến cho hắn chết cả trăm lần…

Tiếng nói chưa dứt thì ngoài điện ánh sét lại lóe lên, chiếu rõ khuôn mặt nhỏ của đứa ăn mày, trên mặt lại có một vẻ hung dữ không hợp với tuổi tác.

Một tiếng sấm rền vang trên nóc điện, mang theo một tiếng kêu đau đớn.

Trong điện chợt im bặt, rồi đám ăn mày con co lại thành một cục, rúm vào một chỗ trừng mắt nhìn bóng đêm tối đen bên ngoài điện, mắt mở to hết cỡ. Đứa ăn mày mắt to kia lại vểnh tai ra ngoài chăm chú nghe ngóng, giây lát liền nghe bên ngoài truyền tới một tiếng quát giận dữ:

– Đồ chó đẻ này, dám ám toán lão tử nhà ngươi à…

– Con mẹ nó, thằng chó này mạng cứng thật. – Đứa ăn mày đó chửi một câu – Mọi người theo kế hành động, Vương Tiểu Ất, cầm gậy trốn dưới hương án. Hồ Yêu Nhi, ra cửa sau…

Đang nói nói thì bỗng cảm thấy sau lưng chẳng có động tĩnh gì, nó đưa mắt nhìn lại thì từ đứa ăn mày nữ đó trở xuống, cả đám ăn mày đều trợn hai mắt nhìn cửa lớn như mất cả hồn phách.

– Hồ Yêu Nhi, lão tử gọi ngươi đấy.

Đứa ăn mày nhỏ rất tức giận, hung dữ đá về phía một đứa ăn mày. Đứa ăn mày đó mặt lộ vẻ khiếp sợ, vừa tránh đòn vừa ra sức co rút vào trong đám người.

Ngoài điện tiếng bước chân vang lên lộp cộp nặng nề. Đứa ăn mày nhỏ chợt giậm chân rồi chạy đến trước hương án, chụp lấy một cây nến rút phần sáp còn lại đi, lộ ra đầu cắm sắc nhọn rồi ném lên mặt đất, sau đó nghiêng người ngồi xuống phía trước.

Trước cửa bóng đen loáng lên, một tên ăn mày dáng vóc mạnh mẽ khập khiễng đi qua cửa điện, cả người ướt sũng, trên trán có một cái u lớn do vật cùn đập vào máu chảy đầy mặt, càng làm vẻ mặt thêm dữ tợn.

Tên ăn mày hung ác đó nhe răng nhếch mép rít giọng nói:

– Ai chôn chông tre trước cửa miếu, ai đặt đá trên cửa miếu?

Trong điện im phăng phắc chẳng có tiếng động nào. Ánh mắt tên ăn mày hung ác quét qua mọi người rồi rơi lên mặt đứa ăn mày nữ kia, trên mặt chợt lộ vẻ dâm ác. Hắn thuận tay xé một mảnh áo ngồi xuống băng lại vết thương ở chân, ánh mắt vẫn không rời thân thể đứa ăn mày nữ, hi hi cười nói:

– Con bé con, lão gia nói tối nay đến ngủ với ngươi thì nhất định là tối nay, ngươi cho rằng mưa gió sấm sét thì ông nội đây không đến nữa sao? Cho ngươi biết, mỗi khi đến lúc lão gia đều hết sức cao hứng, đảm bảo ngươi sung sướng vô tận, khà khà, không khoe khoang trước, qua một lúc là ngươi biết ngay thôi…

Con bé ăn mày bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ rụt về phía sau, nhưng không ngờ đứa ăn mày mắt to kia từ bên cạnh đưa tay ra nắm lấy góc áo của nó. Xoẹt một tiếng, áo con bé ăn mày đó vốn đã rách nát liền bị xé mất một mảnh, lộ ra da thịt trắng mềm.

Con bé ăn mày thất thanh kêu rú lên, tên ăn mày hung ác thì hai mắt phát sáng, chòng chọc nhìn chỗ da thịt lộ ra nuốt một ngụm nước bọt lớn rồi cười quái dị nói:

– Không sai, không sai, ông nội đây mắt không tồi, ngươi quả nhiên không phải con gái tầm thường. Ông nội đây có phúc rồi, có phúc rồi…

Bỗng nghe đứa ăn mày mắt to kia cười hềnh hệch nói:

– Cái đó là đương nhiên rồi, Liên Nhi tỷ tỷ trước đây là tiểu thư nhà quan, mềm mại trắng như tuyết, đảm bảo lão gia sẽ thích thú.

Tên ăn mày hung ác chằm chằm nhìn nó, ánh mắt lộ vẻ hung ác nhưng thấy đứa ăn mày kia cười rất ngây thơ thì trong lòng cảm thấy thích thú, chợt cười nói:

– Con chó con nhà ngươi, người thì nhỏ mà quỷ quyệt thì lớn, dâng đồ tốt cho ông nội đây là muốn được cái gì nào?

Đứa ăn mày nhỏ cười nói:

– Đi cùng với đám con gái trẻ nhỏ này toàn là ăn phân uống gió, không chỉ đói meo mà còn bị bắt nạt. Tôi đã sớm muốn nương nhờ lão gia rồi, được ăn ngon uống say, lại có đàn bà để chơi chẳng phải sung sướng ư.

Tên ăn mày hung ác kia trong lòng đắc ý, khà khà cười nói:

– Thằng bé biết thời thế lắm. Được, sau này mày theo tao, bảo đảm cho mày ăn uống no say. Còn chơi gái ấy à, ha ha, lông mày còn chưa dài lấy một sợi thì khoác lác cái gì chứ.

Đứa ăn mày nhỏ cười nói:

– Ai nói tôi khoác lác chứ.

Rồi nó đột nhiên đưa bàn tay đen xì ra lại xé roạt ống quần của đứa con gái ăn mày, lộ ra bắp chân thon dài trắng như tuyết. Đứa con gái ăn mày đó thân mình run lên, trừng trừng nhìn đứa ăn mày con, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Tên ăn mày hung ác trông thấy bắp chân lộ ra nửa chừng kia thì lửa dục bốc lên bừng bừng, đứng bật dậy khập khiễng đi tới chỗ con bé ăn mày, miệng ha ha cười nói:

– Bé con, tối nay sẽ cho mày được mở mắt ra, thêm phần kiến thức, xem thế nào gọi là chơi gái nhé…

Con bé ăn mày vùng dậy định chạy nhưng lại bị đứa ăn mày con nhào tới giữ chặt lại. Tên ăn mày hung ác cười quái dị lao tới nắm chặt con bé ăn mày vừa định làm nhục thì bỗng cảm thấy một cơn đau nhói đâm xuyên qua sườn chạy thẳng vào bụng dưới. Hắn đột nhiên bị đánh lén thì đau đớn gầm lên rồi xoay người hung dữ huých khuỷu tay ra. Đứa ăn mày con không kịp rút đế nến đã bị một khuỷu tay đánh văng ra hơn trượng không bò dậy được.

Tên ăn mày hung ác nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, bộ mặc dúm dó như ác quỷ, hai mắt trợn trừng chầm chậm đi tới phía đứa ăn mày con. Đứa ăn mày con ngửa mặt ho không ngừng, máu tươi từ miệng chảy ra, sắc mặt trắng như tờ giấy, vùng vẫy vài cái vẫn không đứng lên được.

Con bé ăn mày lúc đầu căm hận đứa bé kia đến tận xương tủy, đến lúc này mới hiểu ra liền kinh hãi kêu lên:

– Tiểu Cốc nhi, tiểu Cốc nhi, ngươi làm sao thế…

Rồi định đứng dậy, ai ngờ quá khiếp hãi nên hai chân nhũn ra không sao đứng dậy nổi.

– Đồ chó con…

Tên ăn mày hung dữ lảo đảo đi đến trước mặt đứa bé ăn mày, nghiến răng trợn mắt rồi chợt gào lên một tiếng rút cái đế nến ở eo lưng ra, miệng vết thương liền chảy máu như suối. Tên ăn mày hung ác đau đến nhíu chặt lông mày rồi bỗng cầm đế nến hung dữ đâm tới.

Vù, tiếng động chói tai, tên ăn mày hung dữ lạng người đi như bị người ta đánh thẳng một quyền vào mặt, rồi bay vọt về phía sau, bay quá một trượng mới rơi xuống đất giãy một cái rồi không động đậy nữa.

Nước mưa chảy róc rách như trút xuyên qua những lỗ thủng trên mái ngói xuống người tên ăn mày hung dữ, bọt nước bắn tứ tung, từ trán và eo lưng hắn chảy ra hai dòng máu như suối, chớp mắt đã đọng thành vũng.

Đứa ăn mày con vùng vẫy định đứng dậy thì bỗng nghe một giọng ôn hòa nói:

– Đừng động đậy.

Một bàn tay gầy cứng lạnh buốt đưa qua sờ nắn trên ngực nó rồi người kia thở dài nói:

– Còn tốt, chỉ gãy hai cái xương sườn thôi.

Một ánh chớp lóe lên sáng trắng chiếu rõ khuôn mặt người kia lạnh như băng tuyết. Nhìn nét mặt y thì là một hán tử khoảng bốn mươi tuổi, cao cao gầy gầy, bên mặt như có vết đao chém, lông mày bên trái có một điểm chu sa đỏ chót hết sức nổi bật.

– Chính là ngươi ư?

Hán tử đó nhìn màn mưa ngoài cửa, yếu ớt thở dài, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi chán nản:

– Chính là ngươi rồi…

Còn chưa dứt lời thì tiếng sấm ầm ầm vang lên, tâm thần Cốc Chẩn mê man rồi trong mưa gió bóng dáng của nam tử đó mờ dần đi.

Sấm tan mưa tạnh, xung quanh im ắng, hoa mai âm u, bóng cây sum suê tươi tốt khẽ lay động trong gió.

– Được rồi. – Một giọng rất buồn tẻ nói – Tội chứng hoàn toàn chính xác, không cần nói nhiều thêm nữa. Loại tội nặng này theo quy định đời trước để lại thì chỉ có hai cách trừng trị. Thứ nhất là Tu La thiên hình, chặt hết tay chân rồi đóng đinh trên vách đá của đảo, để chim biển ăn thịt. Thứ hai là Cửu U địa hình, giam vào Cửu U tuyệt ngục cả đời…

– Ta chọn thiên hình! – Một giọng lạnh băng băng nói – Loại cầm thú mặc áo người này đáng phải chịu chết, còn phải để người trên đảo đều trông thấy để cảnh tỉnh.

Cốc Chẩn nghe rất quen tai liền tìm nơi phát ra âm thanh, nhưng âm thanh đó lúc gần lúc xa không thể nắm bắt được. Chợt nghe “a” một tiếng rồi trước mắt sáng rực lên, lộ ra một căn phòng nhỏ bé, trong phòng mấy người đang ngồi, có lớn có nhỏ, có nam có nữ. Nam tử ở chính giữa khoác một cái áo bào vừa dài vừa to, có vẻ đang rất mệt mỏi, chống tay vào trán không thấy rõ mặt.

Tiếng kêu là của một thiếu nữ áo bạc, mặt hoa hơi đỏ lên chằm chằm nhìn một thiếu niên ở dưới đài, trong ánh mắt thấu ra sự oán hận trầm trọng. Thiếu niên kia bị dây sắt trói chặt, mặt đầy những máu, quần áo rách nát, khắp người đầy vết roi, tuy bộ dạng tả tơi nhưng hai mắt lại rất sáng tỏ, tỏa ra một vẻ khinh miệt nhìn lướt qua mọi người ở đó.

– Sao vậy? – Một nam tử áo vàng từ từ nói – Diệu Diệu, cô không đồng ý với thiên hình ư?

Khóe miệng thiếu nữ giật giật nhưng không nói tiếng nào rồi bỗng cúi đầu xuống, hai giọt nước mắt lấp lánh từ trên má rơi xuống mặt đất để lại nhiều vết ẩm.

Một ông già tóc bạc trắng thở dài nói:

– Thiên hình đó khó nhìn lắm, huống gì mọi người cũng là người thân với tiểu tử đó, ngày ngày nhìn cái xác tàn của nó cũng khó tránh khỏi chướng mắt. Tốt nhất là mắt không thấy cho yên tĩnh, giam vào Cửu U tuyệt ngục cho xong việc.

Thiếu nữ kia nghe vậy thì bất chấp nước mắt còn chưa khô đã vội ngẩng đầu nói:

– Doanh gia gia nói đúng lắm. Hơn nữa hắn phạm tội không thể tha thứ như vậy mà dùng thiên hình để hai ngày là chết thì thật có lợi cho hắn quá. Giam hắn vào Cửu U tuyệt ngục để chịu khổ cả đời mới có thể khiến người ta bớt giận.

– Ý kiến của đàn bà – Một nam tử mặt lạnh hừ một tiếng, trừng mắt nhìn ông già tóc bạc, cười nhạt nói – Doanh lão đầu, đừng cho là ta không hiểu ý định của ông. Ông nhắm vào mấy đồng tiền thối tha của thằng tiểu tử thối này nhưng mấy ngày nay tìm trước tìm sau vẫn không thấy. Hừ, bây giờ lại muốn giữ cái mạng nhỏ cho hắn để đợi sóng gió qua đi thì ông đến Ngục đảo cứu hắn ra, bợ đỡ cái xác thối của hắn để lấy đống tiền thối tha của hắn chứ gì…

Ông lão tóc bạc vẻ mặt âm trầm, còn chưa kịp phản đối thì nam tử áo bào lam đã cười nhạt rồi thản nhiên nói:

– Họ Minh kia, ngươi nói như vậy có phải cho rằng Ngục đảo của ta là cái vườn rau, muốn vào là vào, muốn cứu ai là cứu phải không?

Nam tử mặt lạnh khẽ hừ lạnh, không thừa nhận cũng chẳng phản đối. Nam tử áo lam kia đứng bật dậy, cao giọng nói:

– Dám xin đảo vương hạ lệnh, đem phạm nhân nhốt vào Cửu U tuyệt ngục, Diệp mỗ lấy đầu ra đảm bảo cho dù là ai cũng đừng hòng đưa hắn ra khỏi đảo.

Nam tử mặt lạnh không ngờ lại khéo quá hóa vụng thì trong lòng hết sức tức giận, trợn mắt nhìn hán tử áo lam. Trong phòng im lặng một lúc rồi nghe nam tử ở giữa thở dài một tiếng, từ từ nói:

– Tương Dao, nàng nói sao nào?

Một người đàn bà xinh đẹp dáng vẻ có bệnh ngồi bên cạnh ông ta thở dài nói:

– Diệu Diệu nói đúng lắm, thiên hình bất quá chỉ là đau khổ trong hai ngày, nhưng Cửu U tuyệt ngục lại là nỗi đau khổi cả đời, chắc là còn khó chịu đựng được hơn nhiều. Theo em thấy không nên dùng thiên hình cũng không nên dùng địa hình, cho hắn chết sớm đi là tốt nhất. Còn nếu nhất định phải dùng hình phạt thì cũng làm theo cách thoải mái một chút, tránh để mỗi lần nghĩ đến hắn thì trong lòng mọi người lại khó chịu.

Nam tử áo vàng kia gật đầu nói:

– Phu nhân nói đúng lắm. Kẻ này chết sớm thì mọi người cũng sớm được yên lòng.

Nam tử áo bào rộng xua tay nói:

– Tội ác của hắn quá lớn, hình phạt nhất định không miễn được. Hai loại hình phạt thiên hay địa, các vị giơ tay biểu quyết. Trước hết là Tu La thiên hình…

Nói đến đó, nam tử mặt lạnh, người đàn bà ốm yếu và nam tử áo vàng đều giơ tay lên. Nam tử áo bào rộng kia lại nói:

– Nói như vậy thì ba vị còn lại đều tán thành Cửu U địa hình ư?

Hán tử áo xanh liếc nam tử mặt lạnh rồi lạnh nhạt nói:

– Thiên hình, địa hình vốn khác nhau không bao nhiêu, cái nào cũng đều khó chịu đựng. Nhưng Diệp mỗ lại không quen nghe những lời nhảm nhí đó nên cứ muốn dùng địa hình…

Nam tử mặt lạnh hét lên:

– Diệp Phạm, ngươi chửi ai đấy?

Nam tử áo xanh ngửa mặt nhìn trời cười nhạt nói:

– Chửi ngươi thì sao nào?

Nam tử mặt lạnh đứng bật dậy, ánh mắt hai người như điện chiếu vao nhau giữa không trung, trong phòng liền dâng lên một không khí lạnh lẽo.

– Mỗi bên ba ngươi ư? – Nam tử áo bào rộng xua tay đứng dậy, trong giọng nói đầy vẻ mệt nhọc – Ta thêm một phiếu, dùng Cửu U địa hình…

Còn chưa dứt lời thì thiếu niên kia bỗng lớn tiếng cười thê thảm rồi chợt nghiến chặt răng trừng trừng nhìn nam tử áo bào rộng, nói từng chữ một:

– Cốc Thần Thông, ông đừng có hối hận nhé…

Nam tử áo bào rộng quay mặt đi, phất tay áo:

– Mang nó đi, ngày mai đưa lên thuyền đến Ngục đảo…

Thiếu niên đó hai mắt đỏ ngầu, đột ngột rít giọng kêu lên:

– Cốc Thần Thông, ông thật là ngu ngốc. Cốc Thần Thông, ông đừng có hối hận…

Nhưng hắn không chống được hai tên lực sĩ ra sức lôi đi, người dần đi xa, chỉ còn tiếng kêu tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên không trung hồi lâu vẫn không dứt.

Đột ngột lại sinh ra hoa mắt, xung quanh tối đen không thấy được ngón tay, tiếng sóng rì rào truyền tới như ở nơi rất xa chính là biển rộng, sóng nước dạt dào, chim bay cá lội, nhưng xung quanh thì lại tối đen ngòm một màu câm lặng.

– A! – Một tiếng la hét đứt ruột đứt gan – Ta bị oan uổng mà, ta bị oan uổng mà. Diệu Diệu, em đừng đi, anh bị oan uổng mà… oan uổng mà…

Tiếng kêu đó vang vọng khắp xung quanh hồi lâu không dứt, người kia gào thét một hồi rồi chợt khóc lên ồ ồ. Cốc Chẩn nghe tiếng khóc thì không biết vì sao mà trong lòng kinh hãi, giống như xung quanh đều có vách đá băng lạnh ẩm ướt ép tới khiến người ta nghẹt thở. Trong nháy mắt cảm giác cô đơn, tuyệt vọng như nước thủy triều tràn tới trùng trùng bao vây lấy hắn. Trong lồng ngực Cốc Chẩn khí thế bất bình cũng bùng lên xung động qua lại.

– Ta bị oan uổng mà, oan uổng mà. – Ngươi kia thảm thiết kêu lên – Cốc Thần Thông… Bạch Tương Dao… các ngươi chờ đấy… ta sẽ thoát ra… ta sẽ thoát ra…

Tiếng kêu gào đó như lửa gặp gió cháy lên bùng bùng, lại như cơn bão điên cuồng quét qua làm xao động toàn bộ tinh thần và thể xác của Cốc Chẩn. Luồng khí giận trong lồng ngực hắn cùng với tiếng kêu đó bành trướng tới cực điểm rồi đột nhiên hắn giật bắn người, hiểu ra người kêu gào đó chính là mình, mình cũng chính là người kêu gào đó. Trong nháy mắt những việc đã nghe đã thấy lướt qua trong đầu, đứa bé, thằng ăn mày con, thiếu niên rồi cả người tù đáng thương trong U ngục đó đều chính là hóa thân của mình. Những việc vừa thấy thực ra đều là những ký ức ở nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm của mình.

Trong lòng Cốc Chẩn sáng lên, một luồng nhiệt huyết xộc thẳng lên đầu, không nhịn được cùng với tiếng kêu gào của người tù đó thì cũng hét lên:

– Nhất định sẽ thoát ra…

Nói rồi cả người hắn căng ra, chụp một vật lên nhắm vào tường đã trước mắt ra sức ném vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.