Ầm một tiếng, tia sáng vàng bắn tán loạn như điện chớp, trước mắt Cốc Chẩn bỗng sáng lên rồi dần trở nên rõ ràng, lộ ra ánh lửa sáng ngời và người vật rõ nét. Trầm Chu Hư mặt trắng bệch đang chằm chằm nhìn hắn, lông mày co giật, trong ánh mắt đầy vẻ không dám tin nổi.
Người Cốc Chẩn ẩm ướt lành lạnh, đã toát đầy mồ hôi. Hắn vừa định cười lớn mấy tiếng thì chợt thấy cơ mặt không nghe điều khiển, muốn đứng dậy cũng cảm thấy tay chân nặng nề không nhúc nhích nổi đầu ngón tay, định nói nhưng lại cảm thấy đầu lưỡi cứng như đá không thể phát âm được, chỉ có hai mắt vẫn sáng, hai tai vẫn tinh, trong lòng cực kỳ nghi hoặc với đủ loại tình hình kỳ quái đó.
Sắc mặt Trầm Chu Hư từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đỏ rồi chợt đưa tay vào ngực áo lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc cho vào miệng. Tần Tri Vị không nhịn được, hỏi:
– Chủ nhân, người không sao chứ?
Trầm Chu Hư nhắm mắt lắc đầu, im lặng một lúc rồi chợt giương mày mở mắt kêu lên:
– Cửu U tuyệt ngục, nhất định là Cửu U tuyệt ngục…
Mạc Ất tiếp lời nói:
– Có phải là Cửu U tuyệt ngục của Ngục đảo ở Đông Hải không?
Trầm Chu Hư thở dài, gật đầu nói:
– Nơi đó rất sâu rất tối, chắc chắn là ngục tù khổ ải âm u nhất trên thế gian. Người thường bị nhốt mười ngày nửa tháng thì không điên cũng trở nên ngây dại. Còn tiểu tử này lại ở đó hơn hai năm, chẳng những không điên không dại mà còn luyện thành định lực tuyệt vời, thảo nào trận “Ngũ uẩn giai không” đó có thể đánh bại hết kẻ trí trong thiên hạ nhưng lại không khống chế được tên tiểu tử trẻ tuổi này.
Lão dừng một chút, chăm chú nhìn Cốc Chẩn rồi khẽ cười nói:
– Ta biết ngươi nghe được, nhìn được, tâm lý cũng vẫn sáng suốt thì ba loại nhận thức “mắt, tai, ý” vẫn còn, chỉ có điều “thân thể, miệng, mũi” ba loại nhận thức kia đã bị khóa chặt, vậy ván này coi như hòa…
Nói đến đó, lão nhướng mày lên nói:
– Có lẽ ngươi ngạc nhiên, đã nói rõ là đấu trí mà tại sao còn bày ra những cạm bẫy đó? Nhưng nếu ngươi hiểu rõ căn bản của trí mưu thì cũng sẽ chẳng lấy làm kỳ. Kẻ dùng binh, đạo quỷ dị đều giương đông kích tây, làm được mà giả như không được, còn đấu trí cũng vậy thôi. Ngươi biết ta sẽ không thật thà đấu trí với ngươi, nhưng ngươi vạn lần không ngờ rằng bản thân việc đấu trí cũng là một quân cờ của Trầm mỗ, mượn tiếng là đấu trí để dùng trận “Ngũ uẩn giai không” này khóa chặt sáu loại nhận thức bẩm sinh của ngươi, đó mới là ý định của ta. Ngươi không đoán ra được ý định của ta thì trận này ngươi đã thua rồi, chỉ đáng tiếc là ta trăm việc kín đáo vẫn sơ hở một việc, lại quên là ngươi đã ở hai năm trong “Cửu U tuyệt ngục”, tâm chí hơn xa người thường nên đến lúc quan trọng vẫn có thể ở chỗ thất bại mà tấn công được.
Đúng như Trầm Chu Hư đã nói, ván song lục này chỉ là danh nghĩa, còn vị trí bàn ghế, ánh sáng đèn lửa trong quán Gia Bình, không khí nhân vật, thậm chí cả bàn cờ quân cờ đều là do lão dày công bố trí nên, trong đó ẩn chứa vô số đạo lý huyền diệu. Cái bàn cờ kia gọi là “Đại ảo ma bàn”, mây khói màu sắc trên bàn cờ chính là Ninh Ngưng dùng thuật “Sắc không huyền đồng” lấy châu ngọc màu sắc dày công tạo thành, trong đó bao hàm những biến hóa về màu sắc rất tinh tế, một khi có ánh sáng thích hợp thì có thể ảo hóa thành đủ loại hình dạng làm mê man tâm thần.
Trầm Chu Hư thường nhân lúc đối thủ đang vui mừng mà biến hóa ánh sáng xung quanh, khiến cái bàn cờ đó ảo hóa thành đủ loại bàn cờ vây, cờ tướng, song lục rồi thừa cơ đối thủ lún sâu trong ván cờ mà hút lấy tâm thần của hắn. Mà uy lực hút hồn này với song lục là cao nhất. Đánh song lục nhất định phải dùng xúc xắc, con xúc xắc bằng pha lên quay tròn sẽ kết hợp ánh sáng với “Đại ảo ma bàn” nên rất dễ gây ra ảo giác. Vì vậy lần đầu tiên Cốc Chẩn gieo xúc xắc đã cảm thấy không ổn, nếu dừng tay ngay lúc đó thì có lẽ thoát được nạn, nhưng hắn ít tuổi xốc nổi, không chịu dễ dàng nhận thua nên lần thứ hai gieo xúc xắc liền lập tức sinh ra ảo giác, rơi vào cạm bẫy của Trầm Chu Hư.
Sáu loại nhận thức là cách nói của Phật môn, chỉ “mắt, tai, mũi, lưỡi, thân thể, ý niệm”, cũng chính là sáu giác quan lớn trên cơ thể con người. Nếu con người chết đi thì sáu loại nhận thức tự nhiên cũng biến mất, nhưng nếu muốn người ta chưa chết mà không dùng đến sáu loại nhận thức thì sẽ rất khó khăn. Mắt mù tai điếc, mũi lưỡi mất hết cảm giác có thể khóa chặt mũi lưỡi nhưng cảm giác sờ chạm trên thân thể, ý niệm trong lòng cũng chưa chắc vì thế mà bị tiêu diệt, nếu bị tác động tới thì sẽ phát hiện ra. Vì vậy trận “Ngũ uẩn giai không” tuy ghê gớm nhưng vẫn bắt buộc phải nhân lúc đối thủ không để ý mới có thể tấn công vào.
Trầm Chu Hư vì có một âm mưu nên quyết định không giết Cốc Chẩn mà khóa chặt sáu loại nhận thức của Cốc Chẩn, nhưng chỉ sợ hắn đoán ra ý định của mình nên giả vờ nói là đấu cờ. Cốc Chẩn đoán không ra nên một lòng tập trung vào việc thắng thua trên bàn cờ, bị trúng mai phục mà cũng không tự biết. Đợi đến lúc thần trí hắn vừa hỗn loạn, ảo giác sinh ra thì Tô Văn Hương lập tức thừa cơ xông vào dùng “Cửu Khiếu hương luân”, Tần Tri Vị cũng đưa lên “Bát vị hỗn nguyên thang” trước sau khóa hai nhận thức ở mũi và lưỡi của hắn. Sau đó Tiết Nhĩ lại đánh “Ô lý oa lạp”, thứ nhạc cụ nay cũng là vật báu kỳ lạ như “Táng tâm mộc ngư”. “Táng tâm mộc ngư” có thể phát ra âm thanh không có tiếng động, còn “Ô lý oa lạp” lại có thể phát ra tất cả các âm thanh có tiếng động, mô phỏng lại đủ loại âm thanh kỳ quái trong thiên hạ, cùng với “Đại ảo ma bàn” hỗ trợ lẫn nhau, dùng âm thanh để phát ra ảo ảnh, rồi lại dùng ảo ảnh để tăng ma lực trong âm thanh. Cứ như vậy cả hai cùng phát động, một mặt khóa hai nhận thức “mắt, tai” của Cốc Chẩn, một mặt đem nhưng ký ức bí ẩn nhất trong lòng hắn kéo ra. Đến lúc đó, Trầm Chu Hư mới ra tay, lấy thần thông của bản thân chui vào nội tâm của Cốc Chẩn để khóa nốt hai nhận thức về thân thể và ý niệm của hắn.
Phải biết người thông minh trên đời đa số đều mang hai loại mâu thuẫn lớn, một là có cảm giác sắc bén với âm thanh hay, mùi vị ngon, hương thơm, sắc đẹp hơn xa người thường, vì vậy gặp phải những thứ quyến rũ về âm thanh, mùi vị, sắc đẹp thì càng khó khống chế và dễ bị mê loạn hơn kẻ ngu ngốc. Ví dụ như thời Đông Tấn, danh tướng Tạ An không nuôi ca kỹ, tự ra lời răn dạy chính là sợ bản thân quá quan tâm đến âm nhạc mà vì thế mê mệt bỏ mất chí khí của bản thân. Mâu thuẫn thứ hai là hay suy đoán về người khác, phân tích mổ xẻ việc của người ta, nhưng vì quá quan tâm đến việc của người khác mà ngược lại bỏ qua những chỗ thiếu sót của bản thân, thường hay tính hết mưu kế nhưng quên đi chính mình.
Những mâu thuẫn đó thì càng thông minh càng khó tránh, nếu không phải là người có đức như thánh nhân thì không thể khắc phục được. Vì vậy nhà Phật có thuyết “Bản lai bản tướng”, nhà Nho có lời răn “ngày tự hỏi lòng mình ba lần”, nhà Đạo cũng có tâm pháp “Tồn thần nội chiếu”, đều là các phương pháp cao nhất của thánh hiền để quên sự vật bên ngoài mà nhận rõ bản thân. Còn trận “Ngũ uẩn giai không” này thì lại hoàn toàn ngược lại, chuyên nhằm vào hai loại mâu thuẫn lớn đó để trước hết dùng thần thông của kiếp nô ảo hóa các loại âm thanh, mùi vị, sắc đẹp khóa chặt “mắt, tai, miệng, mũi” của đối thủ khiến cho tinh thần và thể xác bị tách rời, không biết đến sự tồn tại của bản thân nữa rồi từ đó rơi vào ảo ảnh không bờ bến. Đến lúc đó, người bị trúng thuật này cho dù có nhìn thấy những việc bản thân mình đã trải qua vẫn cảm thấy hoàn toàn mù mờ, ngộ nhận là do người khác làm. Thời gian đó càng lâu thì tự nhiên ý thức cũng phai mờ, coi như bản thân không còn tồn tại nữa và hai loại nhân thức “Thân thể, ý niệm” cũng vì thế mà bị khóa nốt. “Sáu loại nhận thức” cũng hoàn toàn không còn nữa.
Cốc Chẩn cũng suýt bị rơi vào, nhưng hắn ở trong “Cửu U tuyệt ngục” hai năm, chịu hết những đau khổ về vắng vẻ yên tĩnh, cũng vì sau vách đá chính là biển rộng nên dựa vào ý chí cực mạnh để một lòng đào xuyên qua tường đá chạy trốn. Vì ký ức đó ghi khắc quá sâu trong lòng, cũng chính là sự từng trải đen tối nhất trong đời của hắn nên vừa thấy người tù trong ngục tối đó thì lập tức sinh ra cộng hưởng với ý niệm về “bản thân” trong lòng, tình cảm cũng trở nên xao động rồi đột ngột nhớ tới: thì ra tất cả những ảo ảnh đó đều là ký ức của bản thân mình.
Một khi Cốc Chẩn nhận rõ bản thân, lĩnh ngộ được bản thể của mình thì phép thuật của Trầm Chu Hư lập tức bị phá, tinh thần lão phải chịu công kích rất lớn, suýt nữa tự đào hố chôn mình, bị trận “Ngũ uẩn giai không” khống chế ngược lại. Chỉ đáng tiếc là Cốc Chẩn rơi vào mê loạn quá sâu, cho dù đã lấy lại được ba nhận thức “mắt, tai, ý niệm” nhưng “mũi, lưỡi, thân thể” vẫn bị khống chế, tuy có thể nghe, nhìn, suy nghĩ nhưng không thể nói, ngửi hay động đậy được.
Nghĩ tới đó, Cốc Chẩn bừng tỉnh ra là Diêu Tình chắc cũng bị trận “Ngũ uẩn giai không” đó không chế, khóa chặt sáu loại nhận thức, thảo nào cứng đờ ra như gỗ đá giống như cái xác vậy.
Trầm Chu Hư thi triển trận “Ngũ uẩn giai không” tốn rất nhiều tâm lực, lão nói một hồi rồi liền nhắm mắt điều dưỡng. Đèn đuốc trong động dần tắt hết, rơi vào bóng đêm im ắng. Cốc Chẩn cực kỳ tức giận, đem Trầm Chu Hư ra chửi trăm ngàn lần trong lòng không ngừng nghỉ, lời chửi cũng hết sức biến ảo chẳng lặp lại câu nào.
Cứ như vậy qua mấy giờ thì ngoài động đã có tiếng chim hót, trời dần sáng lên. Cốc Chẩn trải qua mệt mỏi cả đêm cũng cảm thấy buồn ngủ không chịu được rồi mơ hồ ngủ đi mất.
Không biết đã ngủ bao lâu, bên tai hắn bỗng truyền tới tiếng hú trong trẻo như gió đùa sóng vang vọng liên hồi. Cốc Chẩn đột nhiên tỉnh lại mở mắt nhìn ra thì cảnh vật xung quanh đã biến đổi, trời đã giữa trưa, mây đã ngừng trôi, cảnh vật thoáng đãng, suối đá sáng choang, không xa là một ngọn núi cao đứng lẫm liệt như cột đá chống trời, xuyên vào trong mây trắng không biết đi tới tận đâu.
Trầm Chu Hư đang ngồi trước gió, nhắm mắt như lão tăng ngồi thiền, năm đại kiếp nô kẻ ngồi người đứng sau lưng lão, còn có mấy chục tên đệ tử Thiên bộ cũng đứng thành mấy hàng vòng tay cung kính.
Tiếng hú kia càng lúc càng gần rồi đột ngột dừng lại, bóng vàng lướt qua trong rừng rồi Địch Hy xuyên rừng xuất hiện, tay xách một người chính là Trầm Tú. Địch Hy nhảy lên một tảng đá lớn, một tay chống eo sang sảng cười nói:
– Nhiều năm không gặp Trầm Thiên toán, vẫn khỏe chứ?
Trầm Chu Hư mở hai mắt, trông thấy Trầm Tú thì có vẻ ngạc nhiên rồi cũng khẽ cười nói:
– Địch Long vương phong độ như xưa, thật là đáng mừng.
Cốc Chẩn nghe vậy thì cả kinh, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ta ngủ hết một ngày một đêm, tỉnh lạ thì đã là lúc hai bên tỷ đấu?” Thì ra nhận thức về “thân thể” của hắn bị khóa lại nên lắc lư nghiêng ngả cũng chẳng biết gì. Nhận thức ở miệng bị khóa nên cũng không cảm thấy đói, ngủ một ngày một đêm mà chẳng biết gì thời gian trôi qua.
Bỗng cảm thấy có ánh mắt chiếu tới, hắn đưa mắt nhìn qua thì thấy Địch Hy đang chằm chằm nhìn mình, lông mày chợt nhướng lên rồi dùng chưởng giải khai huyệt đạo cho Trầm Tú, rít lên:
– Cút đi!
Trầm Tú nhìn Trầm Chu Hư mặt đầy vẻ hổ thẹn, cúi đầu do dự không tiến lên.
Trầm Chu Hư nhíu mày nói:
– Địch Long vương làm vậy là có nguyên nhân gì?
Địch Hy cười nói:
– Đảo vương bảo ta đến trước một bước, báo cho túc hạ rằng: “Cốc Thần Thông một đời lỗi lạc, chưa từng bắt vợ con người khác để ép buộc người ta.”
Ánh mắt Trầm Chu Hư biến đổi, cụp mắt xuống im lặng giây lát rồi chợt cười hăng hắc, lạnh nhạt nói:
– Cốc Thần Thông khá lắm, chỉ một câu nhỏ nhoi mà còn lợi hại hơn trăm nghìn câu mắng chửi.
Rồi lão ngẩng đầu nhìn lướt Trầm Tú một cái, thản nhiên nói:
– Ngươi qua đây đi.
Trầm Tú nghe câu đó thì như được đại xá, chạy tới bên mình Trầm Chu Hư rồi chợt khẽ giọng nói:
– Tên họ Địch này một mình đến trước, giết hắn chính là lúc này.
Trầm Chu Hư cười nhạt rồi nói:
– Cửu Biến long vương là loại nhân vật nào chứ? Cho dù là một mình đến thì ngươi có thể giết được chắc?
Lão ngang nhiên nói ra, Địch Hy hơi ngẩn người mà Trầm Tú thì cả mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng hổ thẹn tức giận. Trầm Chu Hư phất tay áo, lạnh nhạt nói:
– Cốc Thần Thông cố làm ra vẻ hào hiệp, khác gì chửi Trầm mỗ âm hiểm nhỏ nhen. Cũng được, hắn trả con cho ta thì ta cũng đem thằng hề con hắn trả lại. Vị Quy, đưa tiểu tử họ Cốc này cho hắn.
Yến Vị Quy vâng một tiếng rồi nhấc Cốc Chẩn lên chạy tới, lúc đến gần thì chợt nói:
– Đón lấy.
Rồi ném Cốc Chẩn lên ra, sau đó giơ chân ra hất như đá cầu, đẩy Cốc Chẩn bay qua.
Địch Hy thấy thế bay tới của Cốc Chẩn mạnh mẽ, rõ ràng có ẩn chứa cước lực ghê người của “Vô Lượng túc” thì lập tức khẽ cười rồi chân trái cũng hất ra cho Cốc Chẩn ngồi thẳng lên rồi lại đưa chân phải hất Cốc Chẩn lên ba lần, sau đó mới hi hi cười mà đặt hắn xuống đất.
Cốc Chẩn nổi giận, chửi lớn trong lòng: “Phản rồi, phản rồi, hai con rùa đen lại dám đem ông nội các ngươi làm quả cầu đá? Sau này cái chân chó của các ngươi nhất định sẽ thối rữa ra đến tận dạ dày…” Đáng tiếc là hắn chỉ có thể chửi thầm chứ không lên tiếng được.
Địch Hy thấy vẻ mặt của hắn quái dị, cả người cứng đờ thì bất giác sinh ra ngạc nhiên, ấn chưởng vào sau gáy Cốc Chẩn dùng nội lực đảo một vòng qua kinh mạch mà không phát hiện thấy trạng thái huyệt đạo bị khống chế. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi chợt cười nói:
– Trầm Chu Hư, ngươi làm trò gì vậy? Xin cho biết một chút để Địch mỗ mở mang kiến thức.
Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
– Mọi người chỉ đổi người, một mạng đổi một mạng, người còn sống là được, còn những cái khác không phải là việc của Trầm mỗ.
Địch Hy nheo cặp lông mày đen, ánh mắt lưu chuyển rồi chợt cười nói:
– Lão Trầm què khá lắm, cũng chỉ có ngươi không những không chịu thua thiệt lấy một chút mà còn đòi chiếm phần hơn. Không chỉ đòi chiếm phần hơn mà còn đòi phải có lý, khà khà, làm người như vậy thật đáng khinh bỉ.
Nói rồi đặt Cốc Chẩn xuống một bên, sau đó ngồi xuống im lặng dưỡng thần.
Trầm Tú hiểu rõ các thủ đoạn của Trầm Chu Hư, trông thấy tình hình của Cốc, Diêu hai người thì đã đoán ra nguyên nhân bên trong. Hắn thấy Diêu Tình ở ngay bên cạnh mà lại không thể đưa tay ra được thì trong lòng bừng bừng tức giận, mạch máu căng lên, nếu không có cha già trước mặt thì nhất định đã ôm lấy cô gần gũi để thỏa lòng hiếu sắc.
Hắn đang nhìn người đẹp lòng hươu ý vượn triền miên, thần trí ở tận đâu đâu thì bỗng nghe một tràng tiếng đàn êm tai từ xa truyền tới. Đưa mắt nhìn qua thì trong rừng rậm bỗng có một người tung mình lên cao hơn cả cánh rừng, áo xanh lấp lánh, tóc dài phấp phới, không phải Diệp Phạm thì là ai. Lại thấy sau khi hắn tung mình lên thì lại không hề rơi xuống mà ngồi ổn định giữa không trung, chân tay không động đậy nhưng thân mình thì như gió giật điện chớp bay thẳng về phía này.
Trầm Tú nhìn mà trợn mắt há miệng. Phải biết rằng trong các cao thủ hiện nay trừ Tả Phi Khanh thì không ai có thể bay trên không mà không rơi xuống. Cho dù là thần thông của Phong bộ cũng phải kết tóc thành dù để dựa vào sức gió. Như Diệp Phạm bây giừo không có chỗ nào để dựa mà bay thẳng trên không thì thật là quá đáng sợ, giống như người trời vậy.
Diệp Phạm tiến tới rất nhanh, chốc lát đã ra khỏi rừng, hiện rõ cả người. Trầm Tú vừa nhìn rõ thì bất giác bừng tỉnh, thầm mắng bản thân ngu xuẩn. Thì ra phía dưới Diệp Phạm lại có bốn thiếu niên nam tử cùng đi cà kheo, cà kheo đi rất nhịp nhàng, cùng lên cùng xuống, mỗi bước đi được mấy trượng. Bốn người chân đi cà kheo, vai khiêng một cái xe kéo đỏ chót. Diệp Phạm ngồi trên xe ngó nghiêng trái phải vênh vang đắc ý. Bốn thiếu nữ còn lại cưỡi ngựa theo sau, đánh đàn dập phách, tấu nhạc để giúp oai. Chỉ vì có rừng cây che tầm mắt nên vừa rồi mọi người không thấy người khiêng kiệu mà chỉ thấy Diệp Phạm, nhìn lướt qua thì cho rằng hắn quả thật bay trên không mà tới nên đều cả kinh. Lúc này họ biết rõ nguyên nhân thì đều cười phá lên. Lại thấy bốn thiếu niên khiêng xe bước chân đồng thời như một, đi lại rất vững vàng, cho dù là nhảy nhót thì cái xe trên vai cũng không nghiêng ngả, Diệp Phạm ngồi ngay ngắn trên đó hoàn toàn không nhấp nhô lên xuống gì cả. Đủ thấy chỉ một mánh khóe nhỏ xíu này nhưng cả chủ nhân lẫn tùy tùng đã phải phí vô số tâm tư.
Trông thấy Trầm Chu Hư, Diệp Phạm cười nhạt rồi cao giọng nói:
– Lão Trầm què, lá gan của ngươi không nhỏ, không những đến mà còn đến sớm cơ đấy.
Trầm Chu Hư thản nhiên nói:
– Trầm mỗ tuy là kẻ tàn phế yếu đuối nhưng cũng không phải là kẻ vô học hèn nhát. Cốc Thần Thông võ công tuy cao nhưng cũng chỉ là một người trần mắt thịt bình thường, như vậy thì có gì mà không dám đến chứ?
Diệp Phạm tính tình cuồng ngạo, chỉ coi Cốc Thần Thông như thần linh nên nghe vậy thì sầm mặt hét lên:
– Dừng lại.
Bốn người phía dưới đột nhiên dừng bước. Diệp Phạm ngầm vận nội kình truyền tới đầu dưới của cà kheo, sụt sụt mấy tiếng, tám cây cà kheo đã đồng thời cắm xuống đất như tám cái cọc gỗ dài nhỏ, đỡ năm người ổn định đứng yên.
Diệp Phạm thấy mọi người đều có vẻ khiếp sợ thì trong lòng đắc ý, ha ha cười nói:
– Lão Trầm què ngươi có gan hay không có gan thì đảo vương đến là sẽ biết ngay. Ha ha, chỉ có điều Vạn Quy Tàng vừa chết là Tây Thành chẳng còn ai nữa. Tám bộ mười bộ gì chứ, đều là một đám ăn hại không đáng bỏ vào trong mắt. Chẳng hạn như lão Trầm què ngươi, nếu không có xe lăn là chẳng thể đi đường, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng chẳng đến thế. Ngu Chiếu danh hiệu là Đế Tử nhưng chẳng giống con trai hoàng đế gì mà chỉ như một thằng ăn mày, ngay cả quần áo cũng chẳng có chút nào giống. Tả Phi Khanh cũng có chút đáng kể, chỉ đáng tiếc là cô độc một mình hết sức thê lương. Còn con mu Tiên Bích đó lại càng không đáng nhắc đến. Cả người toàn áo đỏ quê mùa cũ kỹ, giống như một con nha đầu ngu ngốc ở nông thôn vậy. Đâu có như quần hùng Đông Đảo của ta thần thông hơn người, oai phong tám hướng. Ngươi nhìn cái kiệu này xem, ha ha, từ xưa đến nay ngay cả hoàng đế lão tử cũng chưa bao giờ được ngồi.
Trước hết hắn đem các cao thủ nghênh chiến của Tây Thành mặc sức chế giễu một lượt, vòng vo một hồi lâu rồi cuối cùng vẫn là tự thổi phòng chính mình. Còn đang chửi mắng đến tung bọt mép thì trong cánh rừng phía Tay bỗng ào ra một dải trắng xóa như mây, lướt đến gần thì chính là trăm ngàn con bướm giấy.
Diệp Phạm cười hăng hắc vung chưởng quét ra, trước hết dùng “Hãm Không lực” rồi lại một chiêu “Qua Toàn kìng”, bầy bướm đó bị chân khí của hắn lôi kéo quay tròn quanh người hắn. Diệp Phạm lại quát một tiếng, đang định phát ra “Thao Thiên công” đập nát đám bướm giấy đó thì không ngờ đàn bướm bỗng từ một bầy chia thành hai, một bầy đảo quanh Diệp Phạm, còn một bầy lại lao tới hướng bốn tên thiếu niên khiêng kiệu. Diệp Phạm vội dùng chưởng lực chặn lại, không ngờ những con bướm giấy đó lúc đông lúc tây, chưởng lực của Diệp Phạm vừa đến thì liền chạy tản ra, khi chưởng lực đi qua thì lại thừa cơ xông vào, nhưng tuyệt không cắt vào bốn tên thiếu niên cho bị thương mà chỉ cào vào những chỗ ngứa ngáy như sau gáy hay dưới nách.
Bốn người đó để tránh cỗ kiệu lắc lư nên phải đứng thẳng người, khí dồn vào hai chân không dám động đậy chút nào. Lúc này bọn chúng cảm thấy ngứa ngáy khó mà chịu được nên tên nào cũng trợn mắt méo miệng, nghoẹo đầu nghoẹo cổ khổ sở chống đỡ. Chống đỡ được một lúc thì một người trong đó dẫn đầu không chống đỡ được, mũi phì ra một hơi rồi chân khí tiết hết ra. Một người nữa cũng theo sát ngay sau cười lên ha ha. Hai người còn lại bị nhiễm bệnh luôn, tuy không đến mức hắt xì hay phát cười nhưng cũng co chân giật tay làm cho cái kiệu đó nghiêng đông ngả tây, lắc lư lên xuống như thuyền trên biển vậy.
Mọi người vốn cho rằng chỗ ngồi của Diệp Phạm không ổn thì chắc sẽ nhả xuống kiệu. Không ngờ hắn lại như đóng đinh trên kiệu, cho dù cái kiệu đó dập dềnh thế nào thì trước sau vẫn không hề chuyển động. Người không biết nguồn cơn tất nhiên kinh hãi ngạc nhiên, nhưng người có chút kiến thức sẽ nhận ra Diệp Phạm đang dùng “Hãm Không lực” hút chặt cái kiệu, chỉ cần cái kiệu còn ở trên không trung thì hắn sẽ không rơi xuống phía dưới.
Bỗng nghe vù một tiếng rồi một viên đá trong rừng bắn ra còn nhanh hơn tên bay, thẳng tới Diệp Phạm. Địch Hy thấy vậy liền phất tay áo dài đẩy khối đá đó ra. Ai ngờ hắn vừa phất tay áo thì trong rừng bóng đen loáng lên rồi một cục bùn bắn ra sau mà đến trước, đập vào viên đá.
Địch Hy không ngờ rằng viên đá đó chỉ để dụ địch, còn cục bùn mới là sát chiêu nên bất giác biến sắc mặt, tay áo trái vội phóng ra. Ai ngờ tay áo còn chưa đến nơi thì trong cục bùn lại như có dấu sẵn chất nổ, bộp một tiếng liền nổ tung ra. Địch Hy quét vào khoảng không, chỉ thấy vụn bùn như những mũi tên như mưa bắn thẳng tới mấy cây cà kheo. Trong chớp mắt, tiếng cà kheo gỗ vỡ vụn vang lên liên tục rồi tám cây cà kheo đều gãy gục. Bốn tên thiếu niên cũng không thể duy trì được nữa, liền vứt kiệu hét lớn nhảy đi.
Diệp Phạm rất trọng thể diện, cho dù rơi vào tình cảnh khốn khổ thế này rồi mà vẫn không chịu để mất phong độ, lại dựa vào một hơi chân khí để ra sức hút chặt cái kiệu để nó không đến nỗi rơi rầm xuống đất mà không ngừng biến hóa vị trí trên không trung, lơ lơ lửng lửng như một cái lá khô nhẹ nhàng hạ xuống.
Tuy không lộ ra vẻ xấu xí nhưng ý tưởng sáng tạo cực hay là đi cà kheo khênh kiệu đã bị khá phỏng. Diệp Phạm cực kỳ tức giận, trợn mắt lên gân cổ hú dài làm vang lên âm thanh u u oang oang quái dị, khác hẳn tiếng nhạc tiếng người, tiếng chim tiếng thú. Âm thanh đó cũng không lớn lắm nhưng truyền ra xung quanh rất ra, núi non bốn phía oong oong dội lại rồi như cũng theo đó mà lung lay.
Không bao lâu, những người tu vi thấp kém liền cảm thấy âm thanh quái dị đó càng lúc càng cao rồi trở nên sắc nhọn như cương trùy đâm thẳng vào đầu, liền không nhịn được bịt chặt hai tai rên rỉ, mặt lộ vẻ đau khổ. Trong đó Cốc Chẩn là khó chịu nhất, nội công của hắn vốn tầm thường khó mà chống cự âm thanh quái dị đó, hơn nữa nhận thức về thân thể đã bị khóa chặt không thể đưa tay bịt tai nên chỉ cảm thấy âm thanh đó xuyên phá màng tai đập thẳng vào óc, quả thật là đau đớn không muốn sống nữa.
Lúc này bỗng nghe một tiếng quát chợt vang lên giống như sấm nổ giữa trời quang vang vọng khắp núi non. Tiếng quát này nhằm thời cơ rất chính xác đúng vào lúc Diệp Phạm đổi hơi nên âm thanh quái dị kia liền bị đánh tan ra, ngắt mất một lúc. Đầu óc Cốc Chẩn lập tức tỉnh lại, cảm giác khó chịu cũng nhẹ bớt quá nửa. Bỗng nghe Trầm Chu Hư khẽ thở dài rồi nói:
– Kình ca, Thiên lôi cùng nguồn mà khác nhánh. Tổ sư “Tây Côn Luân” ở dưới đất mà có biết, trông thấy màn tranh đấu này thì chẳng biết sẽ nghĩ gì?
Kình Tức công vốn là mô phỏng theo sự hô hấp của cá voi rồi từ đó biến hóa thành “Thần Kình ca” rất giống tiếng cá voi hát, kinh tâm động phách áp chế tâm trí con người, có oai phong vượt gió lướt sóng. Còn “Thiên Lôi hống” lại là thần thông của Lôi bộ, hoàn toàn dựa vào một ngụm nguyên khí. Lúc tu luyện chân tay bất động, chỉ bằng một tiếng quát như sấm sét mà phá thủng đồng thời được chín tờ giấy vàng treo giữa không trung thì mới tính là luyện thành. Vì vậy trong khi đánh nhau mà đột nhiên dùng môn thần thông này ra thì rất có thể quát một tiếng là làm thủng màng nhĩ của đối phương khiến cho hắn trở nên điên cuồng.
Hai môn thần thông này đều do “Tây Côn Luân” Lương Tiêu sáng tạo rồi chia ra truyền cho Đông Đảo và Tây Thành. Hai trăm năm nay cao thủ hai bên dựa vào hai môn thần thông này đánh nhau không biết đã bao nhiêu lần. Vì vậy Trầm Chu Hư nhớ lại nguồn gốc rồi lại nhìn tình cảnh trước mắt thì bất giác hết sức cảm khái. Địch Hy nghe vậy thì cười nói:
– Tây Côn Luân võ công ty mạnh nhưng chỉ là một kẻ tiểu nhân không giữ lời, luôn lật lọng tráo trở, chẳng thể coi là nhân vật ghê gớm gì cả. Trên dưới Tây Thành lại đem hắn ra thờ phụng như thần linh, quả thật đáng cười.
Trầm Chu Hư cười nói:
– Nói như vậy thì Địch Long vương mới là người quân tử đại nhân đại nghĩa giữ vững lời hứa ư?
Địch Hy thản nhiên nói:
– Hai chữ quân tử hổ thẹn không dám nhận, nhưng cũng chẳng phải kẻ tiểu nhân không giữ lời.
Trầm Chu Hư cười nói:
– Vậy Đỗ Nhược Nguyên, Đỗ tiểu thư cũng cho là như vậy ư?
Địch Hy ngạc nhiên rồi cười nói:
– Ai là Đỗ Nhược Nguyên? Có thể nói rõ ra không?
Trầm Chu Hư thản nhiên nói:
– Đỗ Nhược Nguyên là tiểu thư nhà Đỗ gia ở Thanh Hà, hai năm trước không kết hôn mà có thai, bị cha mẹ trách mắng đánh đập nên nhảy xuống nước tự tử, thà chết chứ không chịu nói ra gian phu là ai, ngươi nói có kỳ lạ hay không?
Địch Hy nói:
– Cái đó có liên quan gì đến ta?
Trầm Chu Hư mặt không đổi sắc, nhìn hắn cười nói:
– Địch Long vương nói vô can thì là vô can vậy.
Địch Hy hừ một tiếng quay mặt đi.
Trong lúc nói chuyện thì “Thiên Lôi hống” đã phát ra ba lần, “Kình Tức công” cũng bị đánh tan ba lần. Diệp Phạm hú hét không được thoải mái nên bực bội thu tiếng hú lại rồi quát lớn:
– Họ Ngu kia, mau cút ra đây cho ta.
Một tiếng cười dài vang lên rồi trong rừng có ba người sóng vai bước ra. Ngu Chiếu rảo bước như bay, mắt hổ phóng ra như điện. Tả Phi Khanh vẫn ung dung như cũ, quần áo chẳng nhiễm bụi trần. Tiên Bích thì áo đỏ sáng ngời, thướt tha duyên dáng, ôm con Bắc Lạp Sư Môn lông trắng như tuyết, áo đỏ hơn lửa, trắng đỏ giao nhau hết sức bắt mắt.
Cốc Chẩn thấy phong thái của Ngu Chiếu như vậy thì biết vết thương của y đã khỏi, trong lòng rất vui mừng cho y.
Ngu Chiếu chưa đến gần thì đã ha ha cười nói:
– Diệp huynh thần thông hơn người, tiếng tăm lừng lẫy, không chỉ bản lĩnh ngồi kiệu không giống người thường mà tư thế xuống kiệu cũng khác người. Người khác xuống kiệu đều là hai chân chạm đất, nhưng người thì lại mông đít chạm đất kêu bôm bốp, tiếng động vang dồn, oai phong tám hướng, đừng nói là hoàng đế lão tử mà cho dù là ông nội của ông nội lão cũng chẳng bằng được. Ha ha, nhưng sợ là đưa lên quá cao nên rơi xuống quá nặng, cái xuống đó chắc mông đít nở hoa, thật là khó coi…
Tả Phi Khanh thản nhiên nói:
– Nhảm nhí, mông đít mà cũng nở hoa được sao?
– Sao không nở được? – Ngu Chiếu cười nói – Nếu không tin thì cứ để Diệp huynh tụt quần ra cho mọi người xem xem. Nếu hắn không dám tụt thì đúng là chột dạ rồi…
Tả Phi Khanh nói:
– Hắn là người chứ chẳng phải súc vật, làm sao có thể tụt quần lung tung được?
Ngu Chiếu cười nói:
– Đúng vậy, hắn là người, cũng là súc vật. Ôi không, không phải, hắn không phải người mà là súc vật. A ha, lại nói sai rồi, phải thế này, hắn không phải là người cũng chẳng phải là súc vật. Í, vậy thì là gì chứ?
Tả Phi Khanh lạnh nhạt nói:
– Còn phải nói nữa ư, tất nhiên là hắn không bằng súc vật rồi.
Hai người bọn họ một người thì cười hì hì, một người thì lạnh nhạt thản nhiên, một nóng một lạnh đều dốc hết khả năng chế giễu ra. Mặt Diệp Phạm lúc đỏ lúc trắng rồi hắn chợt nhảy chồm chồm lên tức giận nói”
– Khua môi múa mép thì có gì là bản lĩnh chứ? Có thực tài thì lấy quyền cước ra phân cao thấp đi.
Ngu Chiếu cười nói:
– Ngươi đã muốn tìm cái chết cũng không dễ đâu. Đợi ta làm xong một việc rồi sẽ đùa nghịch với ngươi.
Nói rồi y quay người qua nhìn Cốc Chẩn, lạnh nhạt nói:
– Địch Hy, người làm gì hắn vậy?
Địch Hy cười nói:
– Không phải ta, đều là việc tốt do lão Trầm què làm.
Ngu Chiếu hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Trầm Chu Hư thì lại thấy tình hình của Diêu Tình cũng gần giống như Cốc Chẩn, bất giác nhíu mày nói:
– Trầm Chu Hư, ngươi làm gì vậy?
Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
– Sư đệ trước nay tự cao tự đại, thông minh vô cùng, chẳng lẽ lại không biết tự mình đến xem hay sao?
Ánh mắt Ngu Chiếu lộ vẻ tức giận, hừ mạnh một tiếng rồi lướt tới phía Cốc Chẩn. Địch Hy khẽ cười, hai ống tay áo phóng ra như hai thanh trường kiếm sắc vàng chặn Ngu Chiếu lại. Ngu Chiếu trợn mắt quát lơn, lòng bàn tay có ánh sáng xanh chằng chịt.
Chợt bóng người nhoáng lên chặn trước mặt Địch Hy rồi nghe Diệp Phạm rít lên điếc tai:
– Lôi Phong Tử, đối thủ của ngươi là lão tử đây, đừng có nhầm chứ.
Rồi hắn quát lên một tiếng ra tay đánh tới. Hai bóng người chập vào một chỗ, tiếng lốp bốp vang lên, đấu liền hơn hai mươi chưởng như gió lốc, tia điện chân khí bắn ra tứ tung.
Tả Phi Khanh thấy vậy lông mày hơi nhíu lại, khẽ lắc người đã bồng bềnh lướt về phía Diêu Tình, đưa tay ra nắm lấy cô. Trầm Tú tức giận nói:
– Đồ chó chết nhà ngươi dám…
Hắn còn chưa dứt lời thì ống tay áo của Tả Phi Khanh phất lên, một luồng gió mạnh ụp vào miệng mũi Trầm Tú, Trầm Tú lập tức không nói ra tiếng được, nhưng câu phía sau đều bị đẩy tụt vào. Tả Phi Khanh lại phất tay áo nhẹ nhàng lùi về phía sau rồi lạnh nhạt nói:
– Tiểu tử thối, Trầm Chu Hư không dạy ngươi lễ phép ư?
Trầm Tú trừng mắt nhìn Diêu Tình rồi nghiến chặt răng, mặt đỏ hầm hầm. Trầm Chu Hư chợt khẽ cười:
– Không cần phải vội, để hắn đoạt lấy cũng chẳng làm được gì.
Trầm Tú lúc đầu thấy Diêu Tình bị bắt thì vốn mừng rỡ điên cuồng, ai ngờ được rồi lại mất thì tức giận đến nghiến răng, vẻ giận dữ lộ hẳn ra ngoài mặt. Hắn nghe Trầm Chu Hư nói thì mới cảm thấy thất lễ. Tuy hắn rất hiếu sắc nhưng cũng không dám biểu lộ quá mức trước mặt cha nên lập tức hừ một tiếng rồi cúi đầu không nói, trong lòng chỉ vội suy nghĩ làm thế nào để đoạt lại Diêu Tình.
Tiên Bích đưa tay nắm Mạch Môn của Diêu Tình kiểm tra hồi lâu rồi bất giác trong lòng nghi hoặc: “Không phải điểm huyệt, cũng chẳng phải trúng độc, trong cơ thể mọi thứ vẫn bình thường, vậy thì vì lý do gì chứ?” Cô đoán không ra nên không nhịn được, hỏi:
– Trầm sư huynh, đây là kiểu gì vậy?
– Cũng đâu có gì. – Trầm Chu Hư thản nhiên nói – Bất quá là khóa sáu loại nhận thức của nó thôi.
Tiên Bích biến hẳn sắc mặt, cẩn thận theo dõi Diêu Tình thì quả nhiên là biểu hiện sáu loại nhận thức bị khóa chặt, cô bất giác lại hỏi:
– Vậy Cốc Chẩn thì sao?
Trầm Chu Hư khẽ cười gật đầu, tuyệt không nói gì.
Tiên Bích bất giác cảm thấy rồi loạn. Cô đã từng nghe mẹ mình nói rằng Trầm Chu Hư là một kỳ tài ngang dọc, tự sáng tạo ra một phương pháp kỳ lạ có thể dùng thần thông của kiếp nô để khóa sáu loại nhận thức của đối thủ lại, vô cùng huyền diệu. Cốc, Diêu hai người đều có ý chí kiên cường, về lý mà nói đáng lẽ không thể bị trúng tà thuật được, không ngờ lại cùng trúng phải độc thủ của Trầm Chu Hư. Chỉ là phương pháp này vốn phụ thuộc vào tinh thần của người thi triển nên một khi thành công thì chỉ có người dùng thuật này mới có thể giải khai được, người khác cho dù võ công có cao hơn, kiến thức có rộng lớn hơn thì cũng vẫn vô dụng, nghĩ lại thì cũng giống như việc luyện nô vậy.
Nghĩ đến đó, cô liền nghiến răng lạnh nhạt nói:
– Trầm sư huynh, huynh đã nhận được Ất Mộc lệnh của tiểu muội chưa?
Trầm Chu Hư cười nói:
– Nhận rồi.
Tiên Bích nghiêm mặt nói:
– Huynh đã nhận được Ất Mộc lệnh mà còn khóa sáu loại nhận thức của cô ta, chẳng phải là không coi Địa bộ vào đâu ư?
Trầm Chu Hư cười nói:
– Cô ta lại coi Thiên bộ của ta vào đâu chắc, vừa đến đã đòi họa tượng tổ sư của Thiên bộ ta, hết sức ngang ngược. Nếu không phải là nể mặt Địa Mẫu thì ta đã trước hết buộc cô ta giao ra họa tượng của bảy bộ rồi lại lấy nốt tính mạng cô ta. Bây giờ chỉ khóa sáu loại nhận thức của cô ta lại bất quá chỉ là sợ cô ta nói năng lung tung làm lộ bí mật của Tây Thành chúng ta thôi.
– Ngươi cũng tốt bụng thế ư? – Tả Phi Khanh chợt lạnh nhạt nói – Chỉ sợ là muốn độc chiếm cả tám bức họa mà thôi. Hiện giờ sáu loại nhận thức đó chỉ có ngươi mới giải được, bất kỳ ai khác cướp được con bé này đều cũng như cướp được một vật chết, chẳng có tác dụng gì. Như vậy thì cả thiên hạ trừ mỗi Trầm Chu Hư nhà người sẽ chẳng còn ai có được bí mật trong tám bức họa rồi. Hừ, kế sách tuy hiểm độc nhưng lại có một sơ hở rất lớn đấy.
Trầm Chu Hư cười nói:
– Sơ hở gì vậy?
Tả Phi Khanh phất tay áo ấn lên đầu Diêu Tình, ánh mắt bùng lên sát khí, lạnh nhạt nói:
– Nếu ta cho một chưởng giết chết nó thì ngươi làm thế nào?
Ánh mắt Trầm Chu Hư lóe lên, cười nói:
– Ngươi dám chắc?
Tả Phi Khanh nói:
– Sao không dám chứ. “Tám bức họa hợp lại, thiên hạ vô địch” là cái gì, Tả mỗ không thèm quan tâm.
Trầm Chu Hư cười nói:
– Vậy thì Tiên Bích sư muội vì cớ gì phải dùng Ất Mộc lệnh ngăn ta làm nó bị thương chứ?
Tả Phi Khanh hơi sững lại, cặp lông mày trắng nhíu lại nhìn Tiên Bích.
Tiên Bích thầm nghĩ: “Sáu loại nhận thức của Diêu Tình bị khóa, không biết đói khát nên sẽ không biết ăn uống. Không biết sáng tối nên sẽ không biết ngày giờ. Không biết suy nghĩ nên không thể nói năng. Nếu ta giữ cô ta lại thì hoặc là đói khát mà chết, hoặc là vĩnh viễn mê man, mất hồn mà chết. Cô ta không chỉ là người mà Lục Tiệm yêu thương mà trong lòng còn ẩn giấu bí mật trên họa tượng tổ sư, nếu chết rồi thì bí mật trên họa tượng bị thất truyền, không chỉ là có lỗi với Lục Tiệm mà còn có lỗi với các đời tổ sư của Tây Thành.”
Cô do dự một lúc rồi lắc người ôm Diêu Tình đưa đến trước xe của Trầm Chu Hư, nghiêm mặt nói:
– Trầm sư huynh, xin nhớ lời của huynh vừa rồi, nể mặt mẹ ta đừng hại cô ấy.
Trầm Chu Hư cười rồi gật đầu, vừa định trả lời thì bỗng nghe Diệp Phạm quát lớn một tiếng, nhảy vọt ra rồi cao giọng nói:
– Họ Ngu kia, chúng ta đánh nhau không dưới mười lần, chẳng ai chiếm được phần hơn. Quyền qua cước lại chẳng còn hứng thú gì nữa, hôm nay chi bằng đổi cách đấu.
Ngu Chiếu nói:
– Đấu thế nào?
Diệp Phạm hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn qua rừng cây ngút trời, xanh um tươi tốt. Trong núi Thiên Trụ hầu hết đều là cây tùng cổ thụ nghìn năm, cành lá xum xuê như những đám mây xanh. Diệp Phạm chỉ rừng tùng đó nói:
– Chúng ta dùng thần thông để lấy mục tiêu là chặt những cây gỗ đó, lắp thành hai tòa lôi đài, dài rộng mười trượng, đài cao một trượng, bề mặt lôi đài phải bằng phẳng, trên cọc gỗ không được lưu lại vỏ cây cành lá. Ai lắp xong trước là thắng. Kẻ thua phải tự vung chưởng tự sát, ngươi thấy thế nào?
Ngu Chiếu cười phá lên, nói:
– Ngươi lúc nào cũng có ý tưởng kỳ quái, lúc trước thì đi cà kheo, bây giờ lại đòi Ngu mỗ đi chặt gỗ với ngươi sao?
Diệp Phạm nói:
– Ngươi không dám à?
– Nhảm nhí. – Ngu Chiếu cười nhạt nói – Trên đời này còn chưa có việc gì mà Ngu mỗ không dám làm đâu.
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời chạy đi, mỗi người tìm một cây tùng cổ thụ để ra tay. Diệp Phạm tay trái dùng “Thao Thiên công”, tay phải dùng “Hãm Không lực” trái đẩy phải kéo, cây tùng lớn bằng người ôm đó không chịu được hai luồng lực lớn kéo đẩy liền kêu lên răng rắc rồi gãy làm đôi.
Mọi người thấy vậy đều kinh hãi. Diệp Phạm lại quát lớn một tiếng, nâng thân cây lên dùng “Sinh Diệt đạo”, hai tay xoắn lại, vỏ cây tùng cổ thụ cứng như giáp sắt bị chưởng lực của hắn cuốn tới đâu thì bong ra tới đó, những cành cây nhỏ rơi xuống như mưa. Trong chớp mắt cả cây tùng cổ trăm năm đã biến thành một khối gỗ tròn sáng bóng như tuyết.
– Này!
Diệp Phạm lại hét một tiếng, dập mạnh khối gỗ tròn xuống đất, “Qua Toàn kình” được triển khai khiến cho cây cột gỗ đó giống như một mũi dùi khổng lồ cắm thẳng xuống đất làm đất đá tung bay, chớp mắt đã ngập xuống đất hơn sáu thước, phía trên mặt đất chỉ còn lộ phần gỗ dài gần trượng thẳng đứng sáng loáng.
Chặt gỗ, làm cọc, cắm xuống đất, trước sau chỉ bằng thời gian uống một chén trà. Nhanh chóng mạnh mẽ như vậy quả thật khiến mọi người khiếp sợ.
Một tiếng trầm trầm vang lên như sấm, bóng trắng loang loáng trên không rồi một cây cột gỗ tùng như sấm sét từ trên trời giáng xuống, rầm một tiếng đã cắm xuống cách đó mấy trượng ngập sâu năm thước.
Diệp Phạm hơi biến sắc mặt, đưa mắt nhìn sang thì thấy Ngu Chiếu vỗ tay cười lớn, cây cột gỗ đó là do y ném lên không rơi xuống. Bỗng lại thấy y xoay người múa chưởng, tay phải bắn ra một luồng ánh sáng trắng như rồng như rắn cuốn lên một cây tùng cổ trăm năm, chỗ ánh sáng đi qua thân cây tùng chớp mắt đã cháy đen. Chưởng trái của Ngu Chiếu chợt đánh ra trúng vào thân cây đến rắc một tiếng trầm đục, cây tùng đã gãy gục rồi cành lá, vỏ cây như bị lửa đốt, giây lát đã khô rũ xuống, bị Ngu Chiếu xoay chưởng vuốt một cái thì rơi xuống lả tả, làm lộ ra một đoạn thân cây trắng bóc.
Thì ra “Lôi Âm Điện Long” cũng chia thành hai loại âm và dương, âm thì tĩnh, còn dương thì động. Dương long chính là đạo ánh sáng như rồng vừa rồi, đi đến như chớp, hủy hoại mọi thứ không khác gì vật thật, khí thế hùng mạnh. Âm long thì lại kín đáo vô hình, ẩn vào trong cơ thể người, trong vòng mười bước có thể cảm ứng từ xa với Dương long, chi phối hướng đi của Dương long không để cho sai lạc. Có điều “Âm long” ẩn vào trong cơ thể người không thể rời khỏi chủ nhân, nhưng uy lực lại rất lớn, khí vận lên tay thì có thể đốt gỗ phá đá còn hơn cả đao búa, ngoài ra còn có thể dùng theo ý muốn, chỉ đốt vỏ cây cành lá chứ không làm ảnh hưởng tới thân cây.
Tước khối gỗ tròn xong, Ngu Chiếu nhấc thân gỗ lên quay mấy vòng rồi quát “Đi”. Khối gỗ mấy trăm cân đó bị ném lên cao mười trượng, đảo một vòng tròn trên không rồi đâm thẳng xuống đất, cách cây cột gỗ đầu tiên khoảng một trượng, đối diện với nhau.
Mọi người thầm thì khen ngợi. Ngu Chiếu tuy không có loại thần thông để cắm gỗ xuống đất như “Qua Toàn kình” nhưng có Âm long hỗ trợ cơ thể nên lực mạnh vô cùng, có thể ném thân cây tùng lên rất cao rồi mượn trọng lượng của bản thân nó để cắm thẳng xuống đất.
Hai người đều biểu lộ năng lực khác thường, cột gỗ liên tục được cắm xuống, không bao lâu lôi đài hai bên đã gần thành hình, cọc gỗ dày đặc vuông vắn, chỉ cần lót phản gỗ lên trên là xong.
Hai người lấy chuyện sống chết ra để đánh cuộc nên đều đẩy nội lực lên mức cao nhất, sau khi cắm xong cọc gỗ thì vẫn ngang bằng với nhau, liền cùng vận chưởng như rìu chặt cây xẻ gỗ, biến thân cây thành phản gỗ rồi đóng từng khối từng khối gỗ lên mặt cọc.
Diệp Phạm thấy Ngu Chiếu vận chuyển thần thông nhẹ nhàng, trước sau không hề thua kém thì trong lòng không khỏi nóng nảy, hắn đột ngột nhổ một cây cột gỗ lên hết sức ném tới, ầm một tiếng cái lôi đài do Ngu Chiếu xây dựng đã bị sập đi một góc.
Ngu Chiếu vừa kinh hãi vừa tức giận liền hét lên:
– Con rùa chó chết dở trò à?
Rồi cũng nhổ một cây cột gỗ ném ra. Diệp Phạm đã có chuẩn bị liền giơ tay đón lấy cây cột gỗ đó, ha ha cười nói:
– Cám ơn, cám ơn.
Hắn vừa nhổ một cây cột gỗ lên nên lôi đài bị thiếu mất một cây, Ngu Chiếu ném tới thì vừa đủ bổ sung lại số lượng trước đó.
Hắn còn đang đắc ý thì không ngờ Ngu Chiếu ra tay rất nhanh, cây gỗ thứ nhất vừa ném ra thì mỗi tay lại nhổ thêm một cây gỗ tròn nữa ném vù vù tới, so với cây đầu tiên còn nhanh hơn nhiều. Ngoài ra một cây ném về phía đông, một cây ném về phía tây, Diệp Phạm không thể phân thân ra được, mới chặn được một cây phía đông thì đã nghe tiếng rầm rầm rồi đống cột gỗ phía tây đã sập mất một góc lớn. Diệp Phạm hết sức tức giận, cây gỗ trong tay liền ném ra như sấm sét, vừa khéo đập trúng cây gỗ thứ tư mà Ngu Chiếu ném ra. Hai cây gỗ tròn va vào nhau trên không trung tiếng động như sấm rồi cùng gãy thành bốn đoạn.
Hai người tính nóng như lửa, một khi đã nổi giận thì ném luôn ý định ban đầu đi đâu mất, còn nghĩ gì đến lôi đài với không lôi đài nữa. Cả hai thi nhau nhổ cọc gỗ ném về phía đối phương, trên không trung nhất thời gỗ bay loạn xạ có phần hùng tráng, tiếng động ầm ầm ngoài mấy dặm vẫn còn nghe thấy.
Tả Phi Khanh đứng nhìn giây lát rồi đưa mắt nhìn Địch Hy, thản nhiên nói:
– Xem kịch không bằng diễn kịch, hai người chúng ta đứng xem không thế này chẳng có hứng thú gì.
Địch Hy cười nói:
– Xin Quân Hầu ra đề, Địch mỗ nhất định sẽ theo.
Tả Phi Khanh nói:
– Cửu Biến long vương cũng là người văn nhã, phải đối mặt với loại đánh nhau trâu bò kia chắc cũng khinh thường.
Địch Hy liếc nhìn chiến trường rồi bật cười nói:
– Nói như vậy thì Quân Hầu đã có ý sẵn rồi.
Tả Phi Khanh khẽ hé mắt ngửa mặt nhìn ngọn núi trong mây, nói:
– Một cột chống trời, vạn núi cúi đầu. Núi Thiên Trụ rộng lớn có đỉnh Thiên Trụ này là cao nhất, sao chúng ta không lấy nó làm mục tiêu, người nào lên trước là thắng, được không?
Địch Hy cười nói:
– Cung kính không bằng tuân lệnh.
Hai người miệng thì đối đáp hòa nhã nhưng thân hình sớm đã bốc lên, hai luồng ánh sáng vàng, trắng như gió cuốn mây bay lao vụt về phía đỉnh Thiên Trụ. Tả Phi Khanh còn chưa đến dưới chân núi thì bỗng tóc trắng xõa ra đón gió bốc lên rồi hai tay áo phất về phía sau, thân pháp chuyển sang nhanh chóng lướt thẳng về phía đỉnh núi.
Y nhẹ nhàng phấp phới bay lên được mấy trượng thì ánh sáng vàng chợt lóe lên trong mắt rồi như điện bắn tới. Tả Phi Khanh lắc người tránh qua rồi phóng ra một đàn bướm giấy. Ánh sáng vàng đó sớm đã rụt lại phất lùi bướm giấy rồi tai nghe Địch Hy cười dài vang dội, một cái bóng vàng đã từ bên cạnh lướt vụt lên.
Tả Phi Khanh định thần nhìn kỹ thấy tay áo dài của Địch Hy múa lên vun vút, cuốn lấy thân cây mỏm đá trên vách núi, cứ cuốn một cái là bay lên được cả trượng. Hai tay áo cứ thay nhau như vậy liền giống như thằn lằn leo tường, phi vọt lên trên, chỉ trong chớp mắt đã bỏ Tả Phi Khanh lại sau mấy trượng.
Loại bản lĩnh leo núi này chính là “Ỷ Thiên biến” trong chín biến hóa của Long Độn, cho dù là vách đá chọc trời nào Địch Hy cũng có thể dùng đôi tay áo dài đó để leo trèo như bay. Tả Phi Khanh thấy vậy thì lòng hiếu thắng bùng lên, phát ra một tiếng hú trong trẻo rồi vận phong kình lên, tóc trắng trên đầu thẳng ra như bút giống như một đám mây bay, thân thể còn thẳng hơn cả ngọn núi, chân đạp vách đá như đi trên mặt đất, đồng thời cũng điều khiển bướm giấy như một đám mây tung hoành cuốn quít quanh người Địch Hy. Địch Hy chia tay áo ra đối địch nhưng tốc độ leo trèo vẫn không giảm sút.
Càng leo cao thì thế núi càng hiểm ác, đá cứng lô nhô cây cỏ không sống được. Dựa vào vách đá xám như sắt, hai đại cao thủ như hai viên đạn bắn thẳng tới đỉnh núi, vô cùng cheo leo như lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm. Những người phía dưới ngửa mặt nhìn theo đều không khỏi run lên.
Lúc đầu Địch Hy nhờ vào lực của hai tay áo mà leo như tên bắn, nhưng thế núi càng cao thì gió càng mạnh, quét cho thân hình của Địch Hy lắc lư, tốc độ cũng chậm lại. Còn thần thông của Phong bộ thì gió càng mạnh uy lực sẽ càng lớn, vừa có gió thì Tả Phi Khanh đã mượn thế gió để vượt lên Địch Hy.
Địch Hy thấy vậy thì quát vội một tiếng rồi ống tay áo dài co lại đâm tới phía trước như mũi thương. Tả Phi Khanh tránh được hết và không ngừng phóng ra bướm giấy ép xuống khiến cho Địch Hy không thể toàn lực leo lên. Hai người một thì lao lên, môt thì chậm lại, như vậy Địch Hy dần bị bỏ lại đằng sau, Tả Phi Khanh thì lại nhân một trận gió lốc mà thân hình như con quay vù vù bay lên trên tới gần đỉnh núi.
Bỗng sau lưng có tiếng gió mạnh nổi lên, Tả Phi Khanh không kịp quay đầu lại mà quét chưởng về phía sau, bốp một tiếng đã quét trung một hòn đá to bằng nắm tay. Xương tay của Tả Phi Khanh muốn gãy, nửa người cứng như gỗ, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Địch Hy chụp lấy một hòn đá nhọn trên vách đá, thân hình uốn éo, lưng cong như cánh cung, ống tay áo kéo căng ra như dây cung, gộp lại liền giống như một cây cung mạnh đã kéo căng. Ống tay áo dài chợt phóng ra, viên đá nhọn đó như mũi tên vù một cái bắn tới.
Tả Phi Khanh đã nếm mùi đau khổ nên không dám chủ quan liền vội vã tránh đi, viên đá nhọn lướt qua đem theo một luồng gió mạnh tạt vào mặt đau nhói. Địch Hy được thể thì không ngừng cong người lại như cây cung bắn ra tên đá, nhanh mạnh vô cùng rất khó chống đỡ. Chiêu này chính là “Khuyết Nguyệt biến” trong chín biến hóa, dựa vào ý “cung cong như mặt trăng”. Tả Phi Khanh đối phó vất vả, phải gọi bướm giấy về bảo vệ quanh người. Địch Hy giảm được áp lực liền nhanh chóng lao lên, dần dần đuổi kịp.
Hai người vừa đấu vừa chạy tới gần đỉnh núi, nhất thời mây trôi cuốn quýt, mù trắng mịt mờ, mở mắt vẫn không nhìn rõ cảnh vật, chỉ nghe xung quanh gió mạnh gào rú như thiên quân vạn mã cùng hò hét, trong đó còn lờ mờ nghe được tiếng đối thủ phá không khí lao lên. Bọn họ nhất thời cũng không lo cản đối phương được nữa mà tự vận đủ thần thông ra sức lao lên trên.
Mây càng dày, gió càng mạnh, hai người chợt thấy trong đám khí mờ phía trước ẩn hiện có bóng người thấp thoáng. Trong chớ mắt cả hai người đều tưởng là đối thủ của mình ở trước mặt, lúc này đã đến gần đỉnh núi nên thắng bại sống chết đã ở ngay trước mắt, vì vậy đều không suy nghĩ nhiều, “Thái Bạch kiếm tụ và “Phong điệp chi thuật” đồng thời đánh ra về phía người kia.
Chợt nghe “í” một tiếng, người phía trước đột nhiên bị đánh lén nên ngạc nhiên mà lên tiếng. Tả, Địch hai người nghe giọng nói đó rất thuần hậu chứ không phải đối thủ của mình thì trong lòng cùng có một ý nghĩ: “Trên đỉnh núi còn có người khác ư?” Lại nghe người kia ồ một tiếng như chưa hề bị thương, hai người bất giác kinh hãi: “Đây là nhân vật nào vậy?” Chớp mắt gió mạnh xua tới, cảnh vật xung quanh chợt trở nên sáng tỏ, cây cối đá núi nhìn được rõ ràng. Tả Phi Khanh thấy đỉnh núi ở phía trước thì tung mình nhảy lên, liếc mắt qua thì thấy Địch Hy cũng gần như cùng lúc chạm tới, liền bất giác thầm nghĩ: “Đấu một hồi lâu lại chỉ hòa…” Ánh mắt y chuyển đi, chợt thấy trên một tảng đá lớn trên đỉnh núi có một hán tử áo bào rộng đứng yên, tuổi hơn bốn mươi, lông mày dựng như kiếm, dáng vẻ tài hoa kiệt xuất nhưng mặt lại có vẻ hết sức thờ ơ.
Tả Phi Khanh tâm thần chấn động vội lùi về phía sau, bướm giấy vù một tiếng rồi từ hai tay áo tràn ra, như hai đám mây lớn hợp lại chụp tới người kia.
Hán tử đó mày kiếm giương lên, phất tay áo rộng làm nổi lên một cơn gió lốc nhỏ như cái sừng dê, làm bụi cát bay lên lờ mờ. Đàn bướm giấy va phải luồng gió đó thì vốn đang bay tới rất mạnh lại bị luồng gió lốc làm rối loạn, chớp mắt đã dừng lại, theo luồng gió bướm giấy chỉ quay vòng vòng trên không mà không thể tiến thêm nửa phân.
Người áo bào rộng thò tay ra từ trong ống tay áo. Dáng vẻ ông ta cương nghị nhưng bàn tay lại thon dài trắng trẻo giống như tạc bằng ngọc, ngón trỏ bỗng đưa ra búng nhẹ vào con bướm giấy gần nhất. Con bướm giấy khẽ rung lên rồi bộp một tiếng đã hóa thành bụi phấn. Liền sau đó giống như bệnh dịch tràn ra, từ một con bướm giấy khởi đầu rồi bướm giấy xung quanh cũng lần lượt nát vụn. Chỉ trong nháy mắt mấy trăm con bướm giấy đã hóa thành vô số vụn trắng bị gió núi cuốn đi hết sạch.