Viện thái y trăng thanh gió mát. Nhiều tia sáng vằng vặc từ trên cao xuyênqua kẽ lá rồi in xuống đất như những đám sao sạ. Một cơn gió thoảng đưa mùi thơm ngào ngạt của hương hoa lài mới nở khiến thần thái nhẹ nhàngthơi thới. Từ kho chứa thuốc, Nữ Thần Y cùng hai cung nữ men theo dãyhành lang trở về thư phòng.
Hộ tống cứu nhân của ấu chúa đến tận cửa an nghỉ, hai cung nữ hoàn thành nhiệm vụ bèn cúi đầu chào rồi ly khai.
Nữ Thần Y đặt chân qua ngạch cửa. Thấy bồn nước nóng dập dềnh nhữngcánh hồng đỏ tía đã được chuẩn bị sẵn, nàng mừng rỡ đóng hai cánh cửalại trước khi cởi bỏ y phục và bước vào ngâm mình.
—oo0oo—
Trong khi đó cách thái y viện rất xa. Ở phía sau cùng của cố cung gầnThần Vũ môn là nơi thái hoàng thái hậu, Nga hoàng và văn võ bá quan xemthưởng kịch nghệ.
Cung Khôn Ninh lúc bấy giờ cảnh vật sáng như ban ngày. Lồng đèn màutrắng treo dầy đặc tựa sương mai dưới mái hiên. Hành lang cũng tấp nậpcung nữ lẫn thái giám bưng bình trà Điểu Long, mâm bánh hạt sen và đủloại trái cây chua ngọt di chuyển đến khu đình viên lung linh ánh nến.Tiếng bước chân rộn rịp không ngớt hòa giọng cười nói tạo thành bầukhông khí sảng khoái.
Bên trong thủy đình cũng là một mảnh thanh âm bận rộn. Thái hoàng tháihậu, Át Tất Long cùng Nga hoàng lẫn phu nhân và sứ thần an ngự tại chiếc bàn đá xanh vừa chậm rãi trà đàm vừa xem ca kịch.
Khang thân vương và gia quyến vui vầy ở một chiếc bàn gỗ cạnh thủy hồ.Ngạo Bái và Tô Khắc Táp Cáp thì đánh cờ vây. Các vị quan đại Thanh khác an tọa vòng quanh sân khấu. Riêng Dương Tiêu Phong sau màn đọ tài kỵmã đã rời biệt viện mà thăm viếng long thể thánh ân.
– Nô tài tham kiến lão phật bà!
Một vị công công trẻ măng bê khay gỗ phủ nhiễu đại hồng vào thủy đình,trên khay đặt mười lăm thẻ kịch. Y dừng lại bên chiếc bàn đá xanh, cúiđầu dâng lên để thái hoàng thái hậu tuyển lựa.
Thái hoàng thái hậu không nhìn đến mà chỉ nói với công công một câu.Công công liền lĩnh mệnh bưng khay tới mời Nga hoàng chọn màn ca kịch.
Nga hoàng không hiểu mấy về kịch nghệ phương Đông thành thử lướt mắtthoáng qua và gật gật đầu lấy lệ, rồi nhấc bút đánh dấu chữ thập lên một thẻ xong đưa trả. Công công lễ phép khom mình bưng khay lui ra.
Chỉ chốc lát sau, sân khấu dậy lên tiếng đàn tì bà và hát xướng. Tháihoàng thái hậu nhịp mấy ngón tay nhè nhẹ trên mặt bàn, cặp mắt phụnghoàng say sưa xem các ả đào ca vở Côn khúc nổi danh Mẫu Đơn đình và Thôi Oanh Oanh Đãi Nguyệt Tây Sương. Hai màn ca kịch ca ngợi sự tự do hônnhân của thanh thiếu niên giang hồ, đương thời chống lại những khuônphép ràng buộc thuộc chế độ phong kiến mà phụ đặt đâu thì tử đành ngồiđó.
—oo0oo—
Lại nói về viện thái y. Xa xa độ một khoảnh sân chợt có thân hình dẻodai hệt li miêu thi triển khinh công êm ái trên nóc nhà. Kẻ áo đen vượt điện Dưỡng Tâm, phóng mình tới cổng phụ và quay đầu nhìn quanh quấtxong nhanh nhẹn lách người vào kho chứa thuốc.
– Đứng lại!
Viện thái y trong đêm yên bình đột vang ồn mệnh lệnh khi phó tướng mailặc chương kinh Tô Khất dẫn nhóm đại nội thị vệ tuần tra gần đấy bắt gặp bóng đen phi thân bỏ đi từ mái ngói lưu ly.
– Các người! – Tô Khất chia phe tả hữu – Mau đuổi theo tên thích khách! Tất cả còn lại theo ta!
– Dạ!
Sau tiếng hô hào, phân nửa toán thị vệ bước chân rầm rầm rộ rộ truy đuổi hắc y nhân nhưng chạy theo vài trăm thước đã thất tung dấu vết.
– Ngoài Giang Nam bát hiệp – Một thị vệ gương mặt hằn vết sẹo chỗ chânmày giơ tay ra hiệu dừng lại, lắc đầu nói – Thật không ngờ ở trung thổcòn nhân vật cao minh thế này, có thể tùy tiện ra vào cung đình mà không ai hay biết.
Nói rồi, y đề nghị:
– Chúng ta hãy đến cung Khôn Ninh bẩm báo thái hoàng thái hậu?
– Không nên! – Tên thị vệ tướng tá như Võ Tòng đả hổ đứng kề bên xua tay phản đối – Lão phật bà đang tiếp khách quý. Chúng ta không nên náođộng cố cung mà phải lập tức báo với Phủ Viễn tướng quân, để ngài địnhđoạt!
– Đúng vậy!
Nhiều thị vệ khác đồng lòng, liền nối đuôi nhau trở về cung Càn Thanhnhưng nào có hay phía sau chậu hoa nhài là một khuôn mặt nhẵn nhụi ẩn ẩn hiện hiện.
Nhắc đến Tô Khất. Hai tên thái giám canh gác trên hành lang nhận định lệnh bài thì không dám chểnh mảng, tức tốc mở cửa kho.
Phó tướng quân cấp bách chia binh lục xét từng ngăn kéo lẫn tủ chứa nhân sâm ngàn năm.
– Thế nào? – Đợi một khắc, Tô Khất ngoắc tay bảo binh sĩ tụ lại gần, bồn chồn hỏi.
Thị vệ vòng tay trả lời:
– Thưa phó tướng quân, nơi này ngoài các loại y dược thì không có đồ vật gì khả nghi.
Tô Khất cau mày, định xuất lệnh bãi bỏ việt tra xét và dẫn binh ly khaithì tình cờ xoay mình nhìn kệ gỗ đựng nhiều chiếc niêu thuốc.
Trông theo cặp mắt kinh ngạc của Tô Khất, bọn cung nữ lẫn thái giám cùng toán đại nội thị vệ đứng xung quanh thẫn thờ. Có một món vật được phát hiện cạnh niêu thuốc mà ấu chúa mới vừa hưởng dụng.
—-oo0oo—
Kể tiếp Khôn Ninh cung. Khi kép chính toan cất cao giọng hòng ca đoạntình duyên lãng mạn đến đổi triền miên sinh ly tử biệt thì một thái giám áo xanh tất tả chạy vào thủy đình, cao giọng hô:
– Nguy to rồi! Nguy to rồi!
Nghe báo động, cả thảy quan khách quay đầu, không ai còn tha thiết trênđài đang diễn tuồng gì nữa. Duy chỉ có nhóm tam mệnh đại thần thì kẻchiêm ngưỡng mây trời, kẻ dõi vào bàn cờ vây một cách mải mê.
Cơn hưng phấn thình lình bị phá bĩnh. Hơn thế, màn kịch nghệ đang chuẩn bị cao trào thành thử thái hoàng thái hậu nhíu mày lộ nét phật lòng.
– Xin lão phật bà thứ lỗi – Lục y công công quỳ gối dập đầu không ngừng – Nếu chuyện tình không nguy khốn thì nô tài nào dám cả gan phá rối hồigay cấn của màn hát.
Dung ma ma hấp tấp bước tới vài bước vươn cánh tay vịn vai chủ nhân,dung nhan kẻ nô tì thất sắc bởi thái hoàng thái hậu suýt soát ngã ngửa. Lão phật bà mấp máy môi lục vấn:
– Ngươi nói mau… không lẽ… hoàng đế bệnh tình… có biến chứng?
Thái giám áo xanh lắc đầu:
– Dạ bẩm lão phật bà, sự việc còn tệ hơn thế nữa!
Gằn giọng khẳng định xong, y vội vã gửi thưa:
– Nô tài chính mắt thấy đại nội thị vệ tìm được trong kho thuốc bắc,trên kệ chứa niêu thuốc đã khám phá một hình nộm bện từ cỏ khô mà trênlưng viết chữ “đế” bằng mực đỏ, ở đỉnh đầu có gắn kim châm!
Ở giữa sảnh đường của Khôn Ninh cung có năm cặp mắt tăm tối đồng loạt nhìn xoáy vô mặt phó tướng mai lặc chương kinh.
Hậu cung tối nay đèn đuốt treo cao, bốn phương tám hướng nến hắt sángtrưng mà Tô Khất cảm tưởng như đang bao phủ bởi bầu không khí tử vong.Hơn thế, hàn khí len lỏi đến từng góc nhỏ trong phòng khiến tâm tình của phó tướng quân tịch mịch.
Thời bấy giờ, thái hoàng thái hậu im ỉm ngồi trên ghế thượng. An tọaphía bên trái là Ngạo đại thần với gương mặt khinh khỉnh, kế nữa là ÁtTất Long cùng Tô Khắc Táp Cáp. Phía bên phải có Khang thân vương sắcdiện thăng trầm. Nga hoàng và phu nhân sau hồi bị lục y công công náođộng thủy đình đã sớm theo chân cung nữ cáo biệt để về điện Dưỡng Tâm an nghỉ.
– Thuộc hạ bất tài – Tô Khất lâm trạng thái áp lực, hít thở khó thông, vừa quỳ gối vừa nói – Đã để hắc y nhân trốn chạy.
Tô Khất toan dứt lời là Ngạo Bái cau mày:
– Phó tướng quân nói gì bổn quan không hiểu, kẻ áo đen có ý đồ ám hại hoàng thượng chẳng phải đang quỳ ở đó hay sao?
Nghe Ngạo Bái hỏi độp một câu mà như phán quyết, Tô Khất khụt khịt mũinào dám trả lời, chỉ thầm nhủ “thái hoàng thái hậu chưa xuất khẩu ngữthì tên gian thần này đã mở miệng trước, chắc là muốn phô trương hết cảmị lực và tiềm lực để thị uy…”
Lúc nãy phát giác hình nộm nhỏ, Tô Khất trù trừ chưa rõ phải giải quyếtra sao. Bầu trí tuệ đơn thuần tiên đoán vụ con rối vu vạ này là dongười nào đó cố tình bày ra để hãm hại Nữ Thần Y nhưng chưa kịp nghĩđược thượng sách cứu nàng thì có lệnh truyền triệu từ Khôn Ninh cung.Hóa ra một tên công công trông thấy vật chứng đã cấp báo với thái hoàngthái hậu. Và trong hiện hữu, công công áo xanh đó đang có mặt tại sảnhđường.
Cũng quỳ trên sàn gạch men hoa song song Tô Khất và công công áo xanh là tấm thân hồng nhan chứa đựng nhiều tai ương hơn họa thủy. Nữ Thần Ynghe rõ mồn một lời Tô Khất nói và Ngạo đại thần hỏi, gương mặt tươitỉnh đột biến sắc. Nàng thừa nhạy cảm để nhận thấy có cặp mắt bén nhọnđang soi mói từng biểu hiện của nàng.
Vừa rồi thái hoàng thái hậu Hiếu Trang quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng đích xác là có hàm ý dò xét. Bởi lâu năm đấu đá chốn hậu cung, bà rấtcó kinh nghiệm trong vấn đề quan sát tư duy người ta. Đánh giá ngườiđối diện qua dung mạo vốn là sự tu dưỡng cơ bản nên nếu nàng có tà tâmthì tất sẽ bất giác tránh tia nhìn của bà.
Thành thử Nữ Thần Y trầm lặng trông thẳng vào đôi nhãn quan sâu thẳm của thái hoàng thái hậu. May là nàng gan dạ, đã giữ được hình tượng caothâm mạc trắc trước lời vu oan giá họa của Ngạo Bái cơ mà trí óc hiểnnhiên chưa nghĩ ra cách nào đối phó với cục diện có khả năng trảm thủphát sinh.
Ngự cạnh bên thái hoàng thái hậu, thấy nghi phạm đầu cúi thấp tựa hồ cốtìm cách biện hộ cho bản thân, Ngạo Bái nóng lòng đành dùng chiến thuậtkhủng hoảng tâm lý:
– Tiện nhân đáng chết! – Ngạo Bái chỉ mặt Nữ Thần Y – Ngươi khôn hồn chịu tội sẽ được xử toàn thây!
Ngạo Bái dụ dỗ xong thì khoan khoái cười thầm “tái thế Hoa Đà sắp đầulìa khỏi cổ, mai này trên cõi trần còn có ai hội tụ khả năng chữa trịbệnh tình của Khang Hi?” Càng nghĩ, Ngạo Bái càng sung sướng trong lòng nên rung đùi tưởng tượng cái ngày Dương Tiêu Phong cùng đoàn binh Chính Bạch Kỳ thu thập tàn cục.
Cùng lúc Ngạo Bái trạng thái thư thả, khóe môi câu ra nụ cười giảo hoạthùm beo, Tô Khắc Táp Cáp lén lút nháy mắt với đồng đạo rồi đứng dậy vòng tay hiến kế:
– Bẩm thái hoàng thái hậu, nếu như ả còn không khai ra thì chi bằng để hạ quan hạ lệnh cho người dụng cực hình tra khảo?
Át Tất Long bắt được ám hiệu liền rời ghế lên tiếng hùa theo:
– Bẩm lão phật bà, Tô đại nhân nói có lý, xem ra không dùng cực hình thì ả không thú nhận tội danh!
Chứng kiến hai tên hậu thủ đắc lực của Ngạo đại thần hè nhau ẩu hợp đấu, thái hoàng thái hậu khẽ liếc Khang thân vương, thấy vương gia lúng túng thu nắm tay quẹt mũi.
Khang thân vương lo lắng nghĩ “cặp loạn thần tặc tử này rõ ràng đangmuốn vượt quyền phán xét vụ án, muốn tra khảo nghi phạm khi không có sựđồng ý của bề trên…”
Ngẫm tới đoạn này, vương gia não lòng. Ông và thái hoàng thái hậu chẳng khác gì lâm cảnh cường tân áp chủ, bất địch chúng. Vả lại, lý luậndùng để biện oan dường như kiệt quệ nên đành ngồi yên, Khang thân vươngthầm mong lát nữa đây Nữ Thần Y sẽ trình bày làm sao cho thỏa sự oan ức.
Cơ mà Khang thân vương quá lo xa. Toán đại nội thị vệ đứng sau lưng TôKhất vốn là binh sĩ trung thành cẩn cẩn. Nhất loạt bất động như photượng thạch cao, họ tịnh và lia mắt nhìn nhau bởi họ chỉ nghe mệnh lệnhcủa thái hoàng thái hậu hoặc hoàng thượng. Chỉ có ấu chúa và lão phậtbà hạ lệnh thì bọn họ mới động thủ vì họ không phải nô tài trực tiếp phụ quyền của tam mệnh đại thần.
Cho nên đợi hồi lâu mà không thể khiến đại nội thị vệ dụng hình, Tô Khắc Táp Cáp và Át Tất Long buộc lòng khom mình lui về chỗ.
Nhưng Ngạo Bái thừa thế thượng phong, cao giọng tra hỏi hòng ép uổng nghi phạm nhận tội:
– Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ngươi dám nói ngươi không có ý muốn hại hoàng thượng để trả thù cho bang hội Đại Minh Triều?
“Ta thật sự vô tội!” Nữ Thần Y đau khổ mím chặt môi và giận rung người. Hằng ngày nàng ôn hòa nho nhã là thế, cơ trí khôn khéo là thế, lại can đảm cẩn trọng mà bấy giờ danh bất chính ngôn bất thuận nên chẳng biếtviện cớ nào để bào chữa cho tội tử hình của mình.
Ngẫm nghĩ tìm đường biện minh nhưng bất thành vì thời điểm hắc y nhânlẻn vào kho chứa thuốc là lúc nàng ngâm mình trong bồn nước nóng.
Và vì thiếu nhân chứng biện hộ, Nữ Thần Y chỉ đành lắc đầu khăng khăng không thừa nhận tội tày trời:
– Nguyên lai là tiểu nữ thật sự không có làm nên tiểu nữ tin rằng trong thời gian ngắn sẽ được trả lại sự trong sạch!
Điệu bộ cứng cỏi và lời nói của Nữ Thần Y khiến Ngạo Bái ngạc nhiên, bởinàng xưa nay giang hồ đồn đãi là dạng người ôn văn điềm tĩnh, tự nhiênbây giờ lại bộc lộ hết thần thái hào hùng hơn nam nhi ra như vậy thì quả thật có hơi bất ngờ.
Nhắc tới phó tướng mai lặc chương kinh. Tô Khất đã được thái hoàng thái hậu miễn lễ, dắt toán đại nội thị vệ ly khai hậu cung mà lòng bất ổnkhôn nguôi. Nhân lúc bước chân qua ngạch cửa, phó tướng quân thở dàithương hại, không dè bên dưới dáng vẻ yếu đuối nhu nhược của nữ nhi lạilà một tánh nết kiên cường.
Thái hoàng thái hậu và Khang thân vương cũng cùng chung tâm trạng bithảm, tai nghe nghi phạm phán bản thân minh bạch mà tâm phát sầu, chỉ ekhi vụ án hình nộm được thanh minh thì nàng đã sớm từ biệt ánh dươngquang.
Tiệc thọ phụng hoàng năm nay vốn dĩ vui vẻ nhưng giờ bị con rối nhỏ thó kia tạo thành bầu không khí u ám bao trùm toàn diện.
Lại nữa phía đối nghịch, tam mệnh đại thần cả thảy đều lặng im nhẫm tính kế hoạch, lòng biết không thể gây áp lực với nữ tử này về mặt dọa nạttinh thần bèn chuyển sang thẩm vấn chứng cớ.
– Vậy còn hình nộm bện bằng rơm khô mà công công nhìn thấy và phó tướngquân phát hiện – Ngạo Bái nhướng mắt hỏi – Ngươi giải thích thế nào?
Nói rồi sợ Nữ Thần Y bác bỏ sự hiện diện, Ngạo Bái chau cặp mi mao:
– Chắc ngươi không định mở miệng dối trá với bổn quan rằng ngươi không phải người cuối cùng rời kho thuốc bắc chứ?
Nữ Thần Y quả nhiên có ý định chối bỏ sự xuất hiện nhưng bị Ngạo đạithần phỏng tay trên đành vắt óc suy nghĩ nhanh hơn sấm giật. Thoángchốc, nàng bình thản đáp lời:
– Thưa đại nhân, lúc nào tiểu nữ ở trong kho thuốc cũng luôn có hai cung nữ kè cặp sát bên. Nếu tiểu nữ nảy sinh lòng dạ xấu xa như rắn rít, to gan lớn mật đi đặt hình nộm trên kệ gỗ thì ắt họ sẽ phát hiện…
– Ý của ngươi là – Ngạo Bái không mắc mưu, lập tức giơ tay vuốt râu vàchen ngang – Hai cung nữ đó mọi khắc mọi giây đều đeo theo ngươi à?
– Cũng… không hẳn… – Nữ Thần Y đỏ mặt lắp bắp – Họ… thật tình thì… quanh quẩn trong kho giúp tiểu nữ đảm đang việc nấu thuốc và thái thuốc.
– Thì thế! – Ngạo Bái gật gù, nói bằng giọng đắc thắng.
Nữ Thần Y nghẹn lời, toan làm thinh thì trí óc đột lóe tia hy vọng.
– Bẩm thái hoàng thái hậu – Đôi con ngươi phát tia sáng chói hơn đènKhổng Minh, nàng thấp thỏm hỏi lão phật bà – Để chứng minh bản thân vôtội, xin cho tiểu nữ hỏi công công vài câu?
Sau khi nhận được cái gật đầu chuẩn tâu, Nữ Thần Y quay sang vị thái giám vận y phục màu xanh da trời:
– Dám hỏi lúc đó công công đứng ở đâu mà trông thấy vật chứng?
– Ở hành lang của kho chứa thuốc – Lục y công công lẹ miệng đáp trả màtim đập thình thình tựa trống liên thanh, khẽ liếc Ngạo đại thần.
Tuồng như chỉ chờ câu sơ hở trên, Nữ Thần Y hùng hổ chém tay vào không khí:
– Công công nói không đúng! – Nàng chắc giọng hơn cua gạch – Khi nãy phó tướng quân có bảo rõ ràng là sau khi phát hiện hắc y nhân, toàn thểhành lang xung quanh kho thuốc đều bị đại nội thị vệ bao vây chặt chẽ.
Đoạn, nàng hớn hở lặp lại lời của phó tướng mai lặc chương kinh:
– Phó tướng quân khẳng định rằng lúc đó ngoài đám cung nữ, vài chục đạinội thị vệ và thái giám tụ tập trong kho thuốc thì hành lang chỉ có binh sĩ của ngài canh giữ tứ phương.
– Thật ra thì… – Công công tay rung rung, thình lình thay đổi vị trí -Nô tài đứng ở bên kia khoảnh sân… đằng trước kho thuốc và trông qua khecửa sổ thưa lão phật bà.
Khổ nỗi, công công thổ lộ vậy chẳng khác gì sa lưới thành thử Nữ Thần Y được dịp đắc ý nói:
– Ở xa như vậy, công công mắt thánh hay chăng mà thấy được trên lưnghình nộm viết chữ “đế” bằng mực đỏ, đỉnh đầu còn có gắn kim châm?
Nữ Thần Y dứt âm cuối cùng, thấy nhóm tam mệnh đại thần mặt cắt khôngcòn giọt máu thì biết bằng một chước ấy đã giành lại cho bản thân nàngquẻ thượng.
Thở phào một cơn nhẹ nhõm, nàng thầm cảm tạ năm xưa đã theo Cửu Dươngbôn ba giang hồ và ôn luyện binh pháp. Có lần, Gia Cát tái lai giảnggiải “dẫu trước thiên quân vạn mã vẫn phải duy trì sự bình tĩnh mới hòng khắc chế địch nhân. Đứng trên chiến trường, đấy mới là quy tắc để quânđội giành thắng lợi chứ đâu liên can gì đến chữ dũng.” Mấy câu lập luận sắc sảo ấy mãi tới bây giờ Nữ Thần Y mới thông, và nàng lập tức dụngtình huống ngặt nghèo của con rối mà mang ra ứng dụng.
Trong khi đó, Ngạo Bái cũng chẳng phải tay mơ, cứ nhếch môi cười nhạt.Công thần khai quốc thoáng bất ngờ chút đỉnh nhưng mau mắn lấy lại thầnthái ung dung lãnh tĩnh ngày thường. Một mặt là do cái vẻ hào hùng phôtrương đã hết tác dụng, mặt khác cũng để Khang thân vương và thái hoàngthái hậu không nắm bắt được tâm ý vu vạ của y.
Diện mạo trầm tĩnh, Ngạo đại thần toát vẻ ta đây đứng trước đại quân nhà Minh còn vững như Thái Sơn không dao động huống hồ chỉ là vài lời biệnhộ của một nữ nhân.
Lại nói về nhân chứng quỳ ở giữa sảnh đường. Bị nghi phạm bất thần tung câu hỏi vặn, công công áo xanh cả kinh, chưa kịp đáp lời thì bên ngoàiđại sảnh chợt có tiếng động.
Một vị công công khác lật đật vào trình:
– Bẩm thái hoàng thái hậu, ngoài cung có Phủ Viễn tướng quân cầu kiến.
– Truyền!
Nghe nói có chủ soái đoàn binh Chính Bạch Kỳ đến thăm, không khí xungquanh Ngạo đại thần và hai hậu thủ tựa hồ lạnh đến mức ngưng kết thànhbăng. Cả ba đấng trượng phu rầu thối ruột, thầm nghĩ “ai chứ tên trungthần ái quốc này chắc chắn có ngụy mưu.”
Chớp mắt một cái, một thân hình cao lớn uy mãnh xuất hiện. Và bắt gặptấm lưng ong cùng mái tóc đen nhánh óng ả diễm lệ xỏa xuống vai, DươngTiêu Phong khẽ cau mày. Giai lệ tuyệt đại phong hoa chính là mỹ nữ màchàng đã bao lần lưu luyến trong giấc mộng.
Biết bảo vật của thế gian sắp sửa bị phán tội tử, Dương Tiêu Phong bỗngthấy tim chàng se thắt. Nàng yêu kiều quỳ cách đó chỉ một tầm tay vớimà như xa hẳn nghìn núi trăm sông.
– Tham kiến thái hoàng thái hậu, Khang thân vương!
– Miễn lễ!
Tướng mạo anh tuấn, phong độ tiêu sái, Dương Tiêu Phong đến giữa đạisảnh quỳ tham kiến lão phật bà và vương gia rồi đứng cạnh Nữ Thần Y định làm anh hùng cứu mỹ nhân. Bất quá sắc mặt vẫn có tầng sương bao phủhệt thông thường, còn lộ thêm vẻ lãnh khốc vô tình nữa nhưng mặc dù nhưvậy cũng không ảnh hưởng đến dáng dấp phong trần tuấn mỹ.
Ngặt nỗi đang lâm tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Nữ Thần Y đâu cònthời gian ngắm nghía dung mạo của mỹ nam. Thừa màn đấu võ mồm với côngcông mà giành thắng lợi nên nàng tiện thể truy kích.
Nữ Thần Y chắp tay vái một cái, giọng quả quyết:
– Lời lẽ của công công xem ra có rất nhiều nghi vấn. Mong thái hoàngthái hậu phán xét một cách công chính liêm minh vì tiểu nữ đây vô tội,dù có chết cũng không nhìn nhận!
Rồi chừng như bao biện còn chưa đã miệng, nàng vờ vô tình nói xỏ xiên:
– Trời biết đất biết, tâm dạ tiểu nữ cũng biết. Trên đầu mười thước cóthần linh, kẻ tiểu nhân vu oan giá họa cho tiểu nữ nhất định sẽ khôngsống tốt!