Tôi lấy thân phận là 1 thợ phó tên Tiểu Trình cùng theo Phùng sư huynh vào ở trong khu rèn binh khí của đại quân Mông Cổ. Từ sáng sớm đến chiều tốiđều phải ở cạnh lò rèn làm việc cùng các thợ rèn khác, mặc dù hết thảyviệc nặng đều là Phùng sư huynh làm, tôi chỉ có mỗi việc ngồi đút thêmcủi vào lò thôi, nhưng ở đây không khí nóng bức, lại ồn ào, suốt ngàynghe tiếng đập sắt “Bon bon, bang bang” đến đinh tai nhức óc. Thức ănthì tệ, đều kiện nghĩ ngơi thì không có.
“Cái này mà gọi là bánhbao sao? Còn cứng hơn cả đá, làm sao mà ăn được kia chứ.” Ôi, tôi thậtsự rất nhớ mấy cái bánh bao trắng trắng mềm mềm, bên trong còn có thịttỏa hương thơm ngào ngạc quá đi.
“Có ăn đã là mai lắm rồi, ở đómà kêu ca. Còn có nhiều người chẳng có được cái bánh bao cứng mà ăn nữakìa.” 1 nam nhân râu quai nón, ngồi gần chỗ tôi, nhai gôm gốp cái bánhbao cứng hơn đá, nói.
“Uống miếng nước vào rồi cố ăn đi, đừng đểđói.” Phùng sư huynh đưa 1 bát nước qua cho tôi. Tôi tiếp lấy nhưngkhông uống ngay, mà đưa cho nam nhân râu quai nón, cười hỏi: “Vị đại canày, lúc nãy huynh nói thế là có ý gì?”
Râu quai nón không chútái ngại, chộp lấy bát nước trong tay tôi, uống 1 hơi cạn sạch, lại nhaigôm gốp mẫu bánh còn lại, mới chậm rãi nói: “Từ khi quân Mông Cổ trànvào nước ta, đâu đâu cũng là cảnh đói khổ. Triều đình thì bạc nhược.Nhiều người chết do đói, đói quá phải ăn cả võ cây. Nhiều thôn làng còncó nhà giết con mà ăn… Ta giờ lại phải đi rèn binh khí cho bọn chúngchiếm giết nhân dân mình…” Nói đến đây, râu quai nón có chút ngậm ngùi,hai mắt cũng đỏ lên, nắm tay siết chặt, nỗi đầy gân xanh.
Đói đến mức phải giết con lấy thịt để ăn. Quả thật là địa ngục trần gian mà.Chiến tranh, lúc nào cũng gắn liền với máu và nước mắt.
“Mau ănđi!” Phùng sư huynh mặc dù rất bình tĩnh, đưa 1 bát nước khác qua chotôi, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự sắc lạnh đáng sợ, sát khí trong đó quả thật không nhẹ. 1 người nổi tiếng hiền lành như Phùng sư huynh mà cũngcó lúc phát ra sát khí. Nếu lúc này có mấy tên Mông Cổ xuất hiện trướcmặt huynh ấy, tin chắc Phùng sư huynh sẽ 1 gậy mà đánh chết.
“Đến giờ rồi, mau làm việc cho ta.” Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền đến. 1 tên thập trưởng Mông Cổ cầm roi đi tới.
Đám thợ rèn nghe thấy thế thì vội vã đứng lên, nhanh chân chạy đi làm việccủa mình. Tôi và Phùng sư huynh cũng đứng lên chuẩn bị đi, thì “Bộp” 1tiếng vang lên.
Quay đầu nhìn lại thì lấy 1 thợ rèn còn rất trẻ,thân hình nhỏ thó, gầy yếu ngã ngồi trên đất, vô cùng sợ hãi nhìn tênthập trưởng Mông Cổ run run, nói không nên lời : “Đại… đại nhân… tiểunhân… tiểu nhân…”
Tên thập trưởng bị tên thợ rèn gầy đụng phải,rất tức giận, sau khi đứng vững, liền vung roi lên đánh vào người tênthợ rèn. Tên thợ rèn đã sợ càng thêm sợ, chỉ có thể ôm đầu, ngồi bệchdưới đất, khóc xin. Râu quai nón thấy thế thì không nhịn được, đứng lênquát: “Dừng tay lại cho ta. Sau có thể đánh người vô cớ như vậy chứ?”Tôi muốn cản mà không kịp.
Đừng nói với tôi râu quai nón cũng là 1 đại hiệp ẩn mình như Phùng sư huynh nha? Nếu thật là vậy thì râu quainón che dấu võ công quá tốt đi. Tôi nhìn mãi không ra.
“Tên khốnnày đụng trúng ta, hắn đáng bị đánh, nếu ngươi còn nhiều lời. Ta đánhluôn ngươi.” Tên thập trưởng Mông Cổ nhìn râu quai tức giận quát, tayquất càng mạnh vào tên thợ rèn gầy nằm trên đất. Lúc này mấy tên línhMông Cổ khác cũng kéo đến, xem cảnh náo nhiệt.
“Ta bảo ngươi dừng tay ngươi có nghe không?” Râu quai nón giận dữ, lao tới chụp lấy câyroi trong tay tên thập trưởng Mông Cổ. Do bất ngờ, tên thập trưởng MôngCổ không kịp phản ứng, bị râu quai nón quật mạnh xuống đất, té chỏng vólên trời.
Tên thập trưởng Mông Cổ, bị té đau, ngồi dưới đất hétlên 1 tiếng tôi nghe không hiểu, lập tức có hơn 10 tên Mông Cổ xúm lạibao vây râu quai nón.
Tôi cứ tưởng sẽ có 1 màn râu quai nón hiển lộ võ công cái thế, đánh gục hết đám lính Mông Cổ, nào ngờ…
“Binh, binh, bốp, bốp, binh…” Râu quai nón bị đánh đến nỗi hộc máu mồm, nằm co quắp trên đất. Tên thập trưởng Mông Cổ đứng bên thấy thế rất vui vẻ,reo hò, xí xô xí xào cái gì đó mà tôi nghe không hiểu.
Những thợrèn khác thấy thế thì càng tản đi nhanh hơn, tên thợ rèn bị đánh lúc nãy cũng nhanh chóng bò dậy, chạy đi mất. Lòng người nóng lạnh. Râu quainón cứu hắn mà hắn nỡ lòng bỏ 1 mình ân nhân ở lại chịu đòn.
Râuquai nón chỉ được cái tướng to sát, với sức trâu, hoàn toàn chẳng cómiếng võ công nào, nếu cứ để hắn bị đánh như vậy mãi, sẽ chết chắc. Tôiđịnh bắn vài viên đá về phía đám lính Mông Cổ nhưng lại bị Phùng sưhuynh cản lại. Tôi khó hiểu nhìn về phía huynh ấy.
Ôi chao, mặtPhùng sư huynh còn đen hơn đêm 30 mươi, mắt nhìn chằm chằm vào đám đông, cả người tỏa ra sát khí như muốn ăn sống nuốt tươi đám lính, nhưng saotay lại vẫn cứ nắm chặt lấy tay tôi không cho tôi trợ giúp thế này?
“Phùng sư huynh?” Tôi khẽ gọi.
“Không phải chuyện của chúng ta, trở về làm việc đi.” Phùng sư huynh lạnh lùng nói 1 câu, nắm tay tôi kéo đi, tôi mặc dù rất khó hiểu về hành động của huynh ấy, nhưng nghĩ 1 chút lại ngớ ra, nếu tôi mà ra tay chẳng phảithân phận của chúng tôi sẽ lập tức bị lộ sao, nhưng mà…
Tôi liếcmắt về phía râu quai nón. Đám lính Mông Cổ vẫn đấm đá rất hăng sai. Râuquai nón lúc nãy còn thốt ra được vài câu: “Chó Mông Cổ; Ông nội bọnbây.” Nhưng bây giờ chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Tôi đang muốn vùng khỏi tay Phùng sư huynh, cho đám lính Mông Cổ 1 trận,thì 1 tiếng nói lạnh lẽo, mà cũng rất quen tai vang lên. Lại là cái thứtiếng mà tôi nghe không hiểu. Nếu có thời gian, nhất định phải đi họctiếng Mông Cổ, để sau này chúng có mắng cha mắng mẹ mình, thì còn biếtmà nói lại vài câu.
Đám lính Mông Cổ nghe thấy tiếng thì dừng tay, cúi đầu cung kính, xí xô xí xào với người mới tới.