Bảo Bối

Chương 57



Bốn vị đồ đệ của Phàm Cốt trừ bỏ Trang Đông Dương không ở trung nguyên ra, ba người khác đều ở trung nguyên, hơn nữa đều có gia nghiệp nhất định. Đại đồ đệ Mã Văn Đào là lão bản bố trang, mười năm trước sau khi hắn đem bố trang giao cho nhi tử quản lý nay Mã gia bố trang đã là Giang Nam đệ nhất đại bố trang, ngay cả bố thất của hoàng cung cũng có một nửa là xuất từ Mã gia.

Nhị đồ đệ Giang Hạ là đại tổng quản Nam An phủ Giang gia, năm đó hắn xả thân cứu người chính là Nam An phủ đương nhiệm phủ chủ, Giang Hạ cũng vì cứu chủ có công nên ở Giang gia có địa vị hết sức quan trọng. Giang gia là Nam An phủ thủ phủ, cùng triều đình quan hệ lương hảo, lần này Giang Hạ tiến đến Phàm cốc, phủ chủ Nam An phủ có thể nói là vừa ra bạc lại ra người.

Tam đồ đệ Lưu Sưởng Dương hiện cư phổ toàn huyện, trên huyện tám phần quả viên (vườn trái cây= =) đều là hắn sở hữu. Năm đó người mà hắn cầu Phàm Cốt cứu là nữ nhi duy nhất của hắn, nay nữ nhi hài tử đều đã thành gia , nhi tế đối với hắn cực kì hiếu thuận, hắn cả ngày oa ở trong quả viên của mình cùng bạn già an hưởng tuổi thọ. Lưu Sưởng Dương chính là sư phụ của Cung sư phó, hắn không nghĩ tới đồ nhi của mình không có bái danh Phàm Cốt, ngược lại đồ nhi của đồ nhi mình lại thành đệ tử quan môn (~ ái đồ) của Phàm Cốt.

Mã Văn Đào, Giang Hạ, Lưu Sưởng Dương cùng Trang Đông Dương sau khi xuất cốc đều để lại cho Lam Vô Nguyệt một phần tín vật, bằng tín vật này, Lam Vô Nguyệt có thể ở bất kì một biệt viện hoặc cửa hàng nào đặt chân nghỉ tạm hoặc tìm kiếm trợ giúp. Bốn người cũng đều để lại tín vật lẫn nhau, trù bị bất cứ tình huống nào. Hành Dương trấn vừa vặn có một nhà tửu lâu thuộc về Nam An phủ, Lam Vô Nguyệt sau khi lấy ra tín vật Giang Hạ cho y, tửu lâu lão bản tự mình đem đoàn người bọn họ vào hậu viện tửu lâu, còn cho người mời đến đại phu. Lúc này có sư phó còn có bốn vị sư huynh giúp, đáy lòng Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.

Bên giường, đại phu được mời đến sắc mặt ngưng trọng cẩn thận kiểm tra vết thương Tiểu Bảo, đầu giường đứng vài người, sắc mặt đi theo thần sắc biến hóa của đại phu mà biến hóa theo. Kiểm tra hồi lâu sau, đại phu thở hắt ra, thẳng thắt lưng, Lam Vô Nguyệt lập tức hỏi: “Đại phu, đệ đệ của ta bị thương thế nào?”

Đại phu lắc lắc đầu, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch sắc mặt lúc này liền thay đổi, Diệp Địch cầm trụ vai đại phu: “Đại phu, cục cưng sẽ chết sao?! Cục cưng sẽ chết sao?!”

“Nhị ca!” Kéo xuống tay nhị ca, Lam Vô Nguyệt hốc mắt ẩm ướt , “Đại phu, đệ đệ của ta bị thương không thể cứu sao?”

Đại phu bị Diệp Địch làm hoảng sợ lui về sau một bước nói: “Tình huống của lệnh đệ quả thật rất không tốt, hắn không chỉ bị ngoại thương nghiêm trọng, sau khi bị thương bởi vì không đúng lúc trị liệu còn bị phong, nội tức cũng cực kì không xong. Bất quá vừa rồi ta bắt mạch cho hắn phát hiện trong cơ thể hắn tựa hồ có một cỗ nội công rất mạnh, nhưng mạch tượng lại không giống như là người tập võ, cỗ nội công này trong vô hình làm hắn có thể tiếp tục kiên trì. Nếu là người khác, lệnh đệ chỉ sợ…”

“Đại phu!” Diệp Địch đang muốn nói gì đó lại bị Lam Vô Nguyệt từ phía sau lặng lẽ điểm á huyệt. Đại phu tiếp tục nói: “Thương thế của Lệnh đệ hiện tại phải tĩnh dưỡng, không nên lại bôn ba, càng không thể lại thụ hàn. Ta trước khai một phương thuốc ôn hòa dùng cho hắn, lệnh đệ quá mức suy yếu, phải tránh đại bổ.”

“Làm phiền đại phu .”

Nói chút lời dặn dò xong đại phu liền đi , mập đại ca theo đại phu đi ra hốt dược, những người khác cũng theo đi ra ngoài nắm chặt thời gian điền đầy bụng. Bốn người cũng là riêng lưu lại phòng cho hai huynh đệ Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch. A Đột cùng tiểu Bối mệt muốn chết rồi, nằm ở chân giường đã hô hô say giấc.

Cởi bỏ á huyệt nhị ca, Lam Vô Nguyệt giải thích: “Nhị ca, có người muốn bắt Tiểu Bảo, chúng ta phải cẩn thận, gặp người cứ nói Tiểu Bảo là đệ đệ chúng ta, không cần nhiều lời.”

Diệp Địch vừa mới một bụng nghi hoặc giờ đã ẩn ẩn nghe hiểu được , thật mạnh gật đầu: “Không nói, ta không nói.”

Hướng về nhị ca cười cười, Lam Vô Nguyệt liền đi ra ngoài lấy thức ăn cho hai người. Diệp Địch ở bên giường ngồi xuống đau lòng nhẹ sờ mặt Tiểu Bảo, hốc mắt đỏ bừng, cảm thấy lại thập phần bất an. Hắn đối với cục cưng làm chuyện cầm thú như vậy, cục cưng sau khi tỉnh lại có thể không cần hắn hay không? Không không không, cục cưng không thể không cần hắn. Khẽ hôn mặt Tiểu Bảo, Diệp Địch cúi đầu kêu cục cưng.

Một tay đoan khay tiến vào, Lam Vô Nguyệt liền nhìn thấy nhị ca ghé vào trên giường ôm Tiểu Bảo. Đem khay phóng tới trên bàn, y đi vào bên giường kéo nhị ca: “Nhị ca, đi ăn một chút gì, ăn xong rồi ngươi ở trên giường cùng Tiểu Bảo ngủ.”

“Vô Nguyệt, cục cưng có thể không cần ta hay không?” trên mặt Diệp Địch treo lệ.

Lam Vô Nguyệt lau đi nước mắt nhị ca, nói: “Tiểu Bảo sao lại không cần ngươi? Ngươi là của ‘Hảo’ ca ca của nhóc. Nhị ca, đi ăn cơm, yên tâm đi.”

Quay đầu nhìn Tiểu Bảo, Diệp Địch bị Lam Vô Nguyệt kéo đến bên cạnh bàn. Ôm bát, ánh mắt Diệp Địch không rời Tiểu Bảo. Nhìn nhị ca ỷ lại Tiểu Bảo như thế, Lam Vô Nguyệt cười không ra, chỉ cảm thấy đầy bụng chua xót.

Lặng yên ăn cơm, Lam Vô Nguyệt lại đi ra ngoài lấy đến một chén canh nhân sâm, cùng Diệp Địch uy Tiểu Bảo còn đang hôn mê uống lên, y đem nhị ca lên giường. Nhìn Lam Vô Nguyệt một lát, Diệp Địch chậm rãi khép lại hai mắt buồn ngủ, không quá chốc lát, hắn liền phát ra tiếng hít thở nhẹ đều. Đẩy ra tóc vướng lên mặt nhị ca, Lam Vô Nguyệt không tiếng động ói ra một ngụm phiền muộn.

Dựa vào trụ giường, Lam Vô Nguyệt cúi đầu chăm chú nhìn Tiểu Bảo. So với lúc cùng y xuất cốc, hắc ban trên mặt Tiểu Bảo không có tiếp tục khuếch tán, nhưng sắc mặt lại so với thời điểm kia còn tái nhợt gấp trăm lần, thân mình lại gầy chỉ còn lại có một tầng da . Nghĩ đến thân mình Tiểu Bảo tràn ngập vết thương, Lam Vô Nguyệt cắn chặt miệng. Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi chính là lang bái (bái là 1 loài giống sói) vi gian , Phan Linh Tước muốn bắt Tiểu Bảo nhất định là do Lâm Thịnh Chi phát hiện Tiểu Bảo mang đi đại ca, bằng không Lâm Thịnh Chi hà cớ gì tìm đến Phan Linh Tước?

Tiểu Bảo tình huống hiện tại không nên lại chạy đi, xương đùi bị bẽ gãy cùng ngón tay bị chặt gãy đều cần tĩnh dưỡng. May mắn nhị ca hiểu y thuật, bằng không chân và tay Tiểu Bảolần này sợ sẽ phải phế bỏ. Không được, phải nhanh một chút nói cho sư phó. Nghĩ trước nghĩ sau, Lam Vô Nguyệt đi đến trước mặt A Đột, ngồi xổm xuống. A Đột đang ngủ mở mắt, ngồi dậy.

“A Đột, xin lỗi, vừa phải phiền toái ngươi .”

“Hô hô!”

A Đột đứng lên, vẫy vẫy đầu, tựa hồ muốn đem buồn ngủ đá rớt.

“A Đột, ta viết một phong thơ cho sư phó, ngươi đưa đến trên tay hắn. Tiểu Bảo bị thương rất nặng, chúng ta phải tạm thời ở chỗ này, nhờ ngươi mang sư phó đến nơi đây.”

“Hô!”

A Đột gật gật đầu.

Lam Vô Nguyệt hướng A Đột cười cười, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, mang tới giấy bút. A Đột từ trên đỉnh đầu tiểu Bối nắm lên một con bạch phong đặt ở trên vai, đi đến bên cạnh bàn. Sau khi Lam Vô Nguyệt viết xong thư, hắn tiếp nhận, đối Lam Vô Nguyệt gật gật đầu, liền mở ra cửa rời đi. Tiểu Bối trợn mắt nhìn nhìn, tiếp tục ngủ, hai bạch phong khác ngủ ở trên đầu nó giật giật cánh.

Một con chim dừng ở trên một thân cây cách tửu lâu không xa, hướng về phía tửu lâu kêu vài tiếng, trên bầu trời đã xuất hiện ánh sáng, một con ưng lam sắc cao cao bay, ngửa đầu nhìn lại, bất quá là một chút điểm đen cũng không khiến người chú ý.

…………..

Có bao nhiêu lâu không ngủ qua nhuyễn sàng? Đợi cho ánh mắt thích ứng ánh sáng, mắt Tiểu Bảo chậm rãi trừng lớn, cậu giống như thấy được giường! Nhưng sao lại sẽ có giường ni? Phía dưới thân mình nhuyễn hồ hồ , Tiểu Bảo sờ sờ, là đệm giường!

“Cục cưng.” Thật cẩn thận nhẹ gọi.

Tiểu Bảo quay đầu, sau khi thấy rõ ràng người kêu mình là ai, khóe miệng của cậu nhịn không được giương cao: “Hảo, ca ca…”

“Không khóc không khóc, cục cưng không khóc.” Diệp Địch quỳ ở một bên nhanh lau nước mắt cho Tiểu Bảo, đau lòng vạn phần.

“Hảo, ca ca…” Hướng về bên người hảo ca ca dán lên, nước mắt Tiểu Bảo ngưng không được. Bọn họ được cứu giúp sao?

“Cục cưng không khóc, không khóc.” Diệp Địch cũng sắp khóc, mang chăn đem Tiểu Bảo ôm vào trong lòng, hắn dựa vào đầu giường ngồi xuống, một bên lau nước mắt cho Tiểu Bảo vừa nói: “Cục cưng không sợ, chúng ta an toàn , có người cứu chúng ta, người xấu chạy.”

“Ô…” Tiểu Bảo bị kinh hách rúc vào trong lòng Hảo ca ca cúi đầu khóc.

“Nhị ca, Tiểu Bảo tỉnh sao?” Có người đẩy cửa tiến vào, thân mình Tiểu Bảo run lên, tiếng khóc ngừng. Nghĩ đến tai mình xuất hiện ảo giác, Tiểu Bảo không dám ngẩng đầu, trong lòng thầm kêu Mỹ nhân ca ca.

Đi đến bên giường, nhìn thấy thân mình Tiểu Bảo đang khẽ phát run, Lam Vô Nguyệt ngồi xuống, sờ lên đầu Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, không sợ, là ca ca.”

Thân mình Tiểu Bảo lại run lên, không thể tin được chậm rãi ngẩng đầu, khi cậu nhìn thấy người trước mặt là ai, khóe miệng lại nhịn không được phiết phiết: “Mỹ nhân… Ca ca… Ô…” Thân mình khuynh về phía trước, Tiểu Bảo dán ở trong lòng Mỹ nhân ca ca.

Hôn lên đỉnh đầu Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt cọ cọ nhóc: “Tiểu Bảo, chịu ủy khuất . Thực xin lỗi, ca ca đã tới chậm.”

Tiểu Bảo lắc đầu: “Ô… Không, là… Ô… Ta là, sao, chổi… Ta hại, , Đại ca ca… Ô… Hại, Hảo, ca ca…”

“Tiểu Bảo ( cục cưng )!”

Diệp Địch ôm qua Tiểu Bảo, lo lắng nói: “Cục cưng không phải sao chổi! Cục cưng là cục cưng!”

Lam Vô Nguyệt cũng nhíu mi: “Không cho nói chính mình là sao chổi. Ngươi là Tiểu Bảo, là bảo bối, nếu không ca ca ngươi cũng không có khả năng tìm được nhị ca.”

“Ô… Là… Là…” Tiểu Bảo một lòng cho rằng chính mình là sao chổi không có nghe được ý trong lời nói của Mỹ nhân ca ca, càng không có phản ứng lại nhị ca mà Mỹ nhân ca ca vẫn muốn tìm đang ôm cậu.

“Cục cưng không phải! Cục cưng không phải!”

Tiểu Bảo khóc khiến trong mắt Diệp Địch cũng có lệ , cục cưng mới không phải sao chổi! Cục cưng là cục cưng của hắn!

“Tiểu Bảo, không khóc, ngươi nghe ca ca nói.” Lam Vô Nguyệt tránh được hai chữ “Mỹ nhân”, vẫn là tự đáy lòng không thích từ này. Tiểu Bảo vẫn là khóc, vừa nghĩ đến Đại ca ca trong vũng máu cùng Hảo ca ca bị người xấu đả thương, cậu liền dị thường chán ghét chính mình.

Thấy Tiểu Bảo căn bản nghe không vào, Lam Vô Nguyệt một tay từ trong lòng nhị ca đem Tiểu Bảo “Giành” lại đây ( đương nhiên sẽ tránh đi vết thương tứ chi của cậu ). Theo nhị ca ngồi xuống, đem Tiểu Bảo ôm ở trên đùi, Lam Vô Nguyệt gằn từng tiếng nói: “Tiểu Bảo, Đại ca ca không có chết, hiện tại ở trong cốc dưỡng thương, sư phó nói không cần quá lâu, Đại ca ca sẽ tốt lắm.”

Vừa nghe Đại ca ca không có chết, Tiểu Bảo chớp mắt vài cái, tiếp đó tiếng khóc thành lớn. Vỗ nhẹ sau lưng Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt tiếp tục nói: “Ngươi xuất cốc , sư phó cùng các ca ca đều thực lo lắng, cũng thực lo lắng. Ca ca lần này là vì tìm ngươi mà đến, Tiểu Bảo, mau mau dưỡng hảo thân mình, hồi cốc tìm sư phó, tìm ca ca.”

“Không, không…” Tiểu Bảo vẫn là lắc đầu, cậu là sao chổi, cậu sẽ hại sư phó cùng các ca ca.

Mi tâm Lam Vô Nguyệt nhíu ở cùng nhau, y quay đầu phát hiện Tiểu Bảo cố chấp như thế. Diệp Địch nghe ra đau lòng không thôi, lại không biết nên làm sao khuyên bảo, chính là cẩn thận nói: “Cục cưng là cục cưng, không phải sao chổi!”

“Tiểu Bảo, không khóc, ca ca không thích nghe ngươi nói chính mình là sao chổi. Ngẩng đầu lên, nhìn ca ca.” trong miệng Lam Vô Nguyệt dẫn theo vài phần nghiêm khắc, Tiểu Bảo nhỏ tiếng khóc, sợ hãi ngẩng đầu.

Vài cái lau đi nước mắt Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nói: “Ngươi quay đầu nhìn một cái, ai vậy?”

Tiểu Bảo quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn lại, nức nở hô lên: “Hảo, ca ca…”

“Cục cưng không khóc, không khóc.” Nước mắt Diệp Địch ở trong hốc mắt đảo quanh.

“Tiểu Bảo, ngươi còn chưa có phát hiện sao?” Lam Vô Nguyệt để sát vào lỗ tai Tiểu Bảo, cọ cọ nhóc, “Ca ca tìm được nhị ca thất lạc nhiều năm, chính là Hảo ca ca của ngươi.”

Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca, nhìn nhìn lại Hảo ca ca, cậu đang trầm tẩm ở chính mình là sao chổi còn chưa có phản ứng lại.

“Tiểu Bảo, ca ca tìm được nhị ca , bởi vì ngươi.” Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mi mắt Tiểu Bảo, lời nói khó có được nhiệt nhu nhỏ nhẹ, “Còn không rõ sao? Chính là vì ngươi, ca ca mới tìm được nhị ca. Tiểu Bảo, ngươi không phải sao chổi, ngươi là bảo bối của các ca ca. Ngươi từ Diêm La điện cứu ra đại ca, rồi lại làm cho ca ca có thể gặp được đại ca, lại tiến tới tìm được nhị ca, ngươi là bảo bối của các ca ca.”

Tiểu Bảo khóe miệng run rẩy, nước mắt bừng lên, ca ca nói cậu, là bảo bối…

“Tiểu Bảo, nếu không có ngươi, ca ca có lẽ đến chết đều tìm không thấy đại ca cùng nhị ca, Tiểu Bảo, đa tạ ngươi.” Ở trên mặt Tiểu Bảo ôn nhu hôn một cái, Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng kéo kéo nhị ca.

Diệp Địch lập tức nói: “Cục cưng, không khóc không khóc, cục cưng là cục cưng, cục cưng không phải sao chổi.” Hai tay ôm chặt.

Chôn ở trong lòng ấm áp của Hảo ca ca, Tiểu Bảo không có cảm giác cơn đau trên người. Nước mắt càng lưu càng nhanh, cậu vươn song chưởng, ôm thắt lưng Mỹ nhân ca ca và Hảo ca ca. Dần dần, tiếng khóc thành lớn: “Ô… Ca ca… Hảo ca ca… Mỹ nhân ca ca… Ô… Ta nhớ, sư phó… nhớ, Quỷ, ca ca… nhớ, Đại ca ca…”

Lam Vô Nguyệt nhẫn hạ nước mắt, khẽ cười nói: “Vậy Tiểu Bảo phải mau dưỡng hảo thân mình, ca ca mang ngươi về nhà.”

“Ô…”

“Bính!” Cửa bị người đá văng ra, người đi vào thần sắc nghiêm túc, “Vô Nguyệt huynh đệ, hình như có người đến !”

Lam Vô Nguyệt biến sắc, đem Tiểu Bảo đổ lên trong lòng nhị ca, nhanh chóng xuống giường, nắm qua kiếm của mình: “Có bao nhiêu người?”

“Còn không rõ ràng lắm, mập mạp nói ước chừng có hai mươi người.”

“Vô Nguyệt?” Diệp Địch ôm chặt Tiểu Bảo, thanh âm phát run, người xấu sao lại đuổi tới nhanh như thế? Tiểu Bảo cũng ngừng khóc, khẩn trương nhìn Mỹ nhân ca ca cùng vị thúc thúc vừa vào.

Lam Vô Nguyệt quay đầu nói: “Nhị ca, ngươi mang Tiểu Bảo đi trốn đi, đừng cho bọn họ tìm được Tiểu Bảo.”

“Hảo.” Diệp Địch ôm Tiểu Bảo xuống giường, vừa mang hài, hắn vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Vô Nguyệt, ngươi thì sao?”

“Nhị ca yên tâm.”

Không nói thêm nữa, Lam Vô Nguyệt bước nhanh đi ra ngoài, người đi vào nói: “Diệp Địch huynh đệ, đi theo ta!”

“A.” Diệp Địch kích động theo qua, Tiểu Bảo mặt trắng bệch, Mỹ nhân ca ca nói sai rồi, cậu không phải bảo bối, cậu quả thật là sao chổi.

>>Hết


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.