Tôn Kiếm không muốn hỏi Lục Hương Xuyên vì y không thích tên thủ hạ đắc lực này của phụ thân mình.
Bởi vì Tôn Kiếm cho rằng Lục Hương Xuyên có dáng vẻ và tính cách giống nữ nhân.
Quả là Lục Hương Xuyên có nước da trắng trẻo, thể chất yếu nhược giống nữ nhân.
Ngay cả cái tên Hương Xuyên cũng thế.
Về tính cách, phần nào có thể coi đó là giống nữ nhân: nhãn quang tinh tế, tính thận trọng…
Chung quy lại, Tôn Kiếm và Lục Hương Xuyên hoàn toàn tương phản nhau.
Nhưng nói rằng Lục Hương Xuyên là người nhu nhược thì đó là một sai lầm lớn, không những đáng cười mà còn rất đáng sợ.
Bởi vì không những y là một trợ thủ đắc lực nhất của Tôn Ngọc Bá, mà còn là một trong ba nhân vật thành thạo nhất võ lâm về sử dụng ám khí.
Riêng về thủ thuật phóng ám khí bằng lực nén lò xo thì trên giang hồ không ai sánh kịp.
Lục Hương Xuyên không bao giờ dùng binh khi vì thứ đó đối với y hoàn toàn không cần thiết.
Một người toàn thân đều có ám khí, mọi lúc mọi nơi đều có thể phát động, cho dù đối phương ở góc độ và cự ly nào thì cần gì phải dùng đến binh khí khác?
* * * * *
Tôn Ngọc Bá chỉ cần trông thấy giỏ trái nho và dưa hấu là biết ngay Trương lão đầu đã tới.
Mỗi năm cứ đến vụ thu hoạch, Trương lão đầu không bao giờ quên mang thứ thổ sản này đến biếu lão.
Suốt năm quần quật cày thuê cuốc mướn để nuôi hai miệng ăn, Trương lão đầu có ngày nào được nhàn tản nghỉ ngơi?
Chỉ có sau khi thu hoạch, lão tự cho phép mình nghỉ một hôm mang giỏ quả tới đây để tận hưởng thú vui nhàn tản và ăn uống thỏa thích.
Niềm khoái lạc thật nhỏ nhoi và đáng cảm động.
Bởi thế mỗi lần Trương lão đầu tới đây đều có vẻ mặt rạng rỡ như tươi trẻ hắn ra.
Nhưng hôm nay vẻ mặt Trương lão đầu hoàn toàn khác, hốc hác, ủ dột, thậm chí khóe mắt còn ngấn lệ.
Hiển nhiên đã xảy ra chuyện khác thường.
Là bằng hữu vong niên, Tôn Ngọc Bá liền nhận ra ngay, vội đưa Trương lão đầu vào thư phòng, trước hết châm một mồi thuốc và một chén rượu để giúp lão bình tâm lại.
Thư phòng của Lão Bá là cấm địa, có thể nói bất cứ điều gì mà không sợ bị nghe lén.
Tôn Ngọc Bá không cần hỏi han gì mà đưa ngay Trương lão đầu tới đây vì biết bằng hữu tất có nỗi khổ tâm.
Trương lão đầu uống xong chén rượu rồi mới kể lại đầu đuôi nỗi bất hạnh của mình.
Kể xong, mặt lão cũng rắn đanh lại.
Tuy không nhận được lời hứa nào, nhưng Trương lão đầu tin chắc Lão Bá sẽ vì mình mà chủ trì công đạo, nhất định giáo huấn hai kẻ súc sinh kia đến nơi đến chốn.
Người thứ hai ra khỏi phòng là Vũ Lão Đao, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm như Trương lão đầu.
Phương Ấu Tần cũng vậy.
Bất cứ ai từ thư phòng trở ra đều cảm thấy mình được an ủi, được giúp đỡ và lòng đầy cảm kích.
Không có bất cứ ai phải thất vọng.
Cuối cùng là mấy người đến vay tiền. Chờ họ mãn ý quay ra, Lục Hương Xuyên mới bước vào.
Y biết rằng lúc này Lão Bá có việc cần sai bảo.
Xưa nay Tôn Ngọc Bá vẫn hạ những mệnh lệnh đơn giản và ngắn gọn:
– Cho hai người ngày mai đến Từ gia bảo, không cần lấy mạng huynh đệ họ Giang nhưng ít nhất để chúng trong ba tháng không dậy được khỏi giường.
Lục Hương Xuyên nghĩ ngợi chốc lát rồi hỏi:
– Phái Văn Hổ và Văn Báo đi có được không? Chúng có kinh nghiệm trong việc nào.
Tôn Ngọc Bá gật đầu:
– Ngươi biết Mao Uy chứ?
– Dạ biết. Hắn là một tên trọc phú ngông nghênh, có một số thủ hạ biết chút võ nghệ thường làm những chuyện càn quấy.
– Một người tên là Phương Ấu Tần tới đây kêu rằng vợ hắn công khai tằng tịu với Mao Uy, cậy thế hắn mà thách thức, nhục mạ trượng phu của mình. Hãy sai Tôn Kiếm giải quyết việc này.
Lục Hương Xuyên cười thầm. Y hiểu thâm ý Lão Bá.
Tôn Ngọc Bá ra mệnh lệnh cuối cùng:
– Việc ở Thập Nhị Phi Bằng bang cần phải do chính ngươi đi mới được, Vạn Bằng Vương cậy thế làm càn không ít, thế lực hắn không phải tầm thường. Thật ra ta cũng chưa biết rõ hắn là người thế nào, lần này hắn bắt vị hôn thê của nhi tử Vũ Lão Đao trừ nợ. Vũ Lão Đao mang tiền tới chuộc thay cho cha mẹ thiếu nữ bất hạnh đó nhưng bị Vạn Bằng Vương từ chối lại còn cho người đánh bị thương đuổi về. Hắn là kẻ không dễ đối phó. Ta hy vọng ngươi giải quyết việc này nhẹ nhàng, chỉ cần chuộc được tiểu cô nương đó cho Vũ lão đệ là xong.
Lục Hương Xuyên biết đây là nhiệm vụ phức tạp và khó khăn, nhưng trên mặt không hề lộ ra chút lo lắng nào.
Ai cũng biết Lục Hương Xuyên sẵn sàng vì Lão Bá mà làm bất cứ việc gì.
Được Lão Bá tin cậy giao nhiệm vụ quan trọng khó khăn nhất, Lục Hương Xuyên thấy đủ mãn nguyện rồi.
Nghĩ tới đó, trong ánh mắt y lộ vẻ cảm kích.
Dường như Lão Bá đoán biết nội tâm đối phương, ông mỉm miệng cười vỗ nhẹ vào vai Lục Hương Xuyên nói:
– Ngươi là một hài tử rất tốt. Ta hy vọng ngươi cũng là nhi tử của ta.
Lục Hương Xuyên cố nén xúc động, nói:
– Hàn Đường lại đến. Hắn chờ bên ngoài khá lâu, muốn thân đến từ biệt lão nhân gia.
Nghe đến tên Hàn Đường, Tôn Ngọc Bá lộ vẻ không vui, lẩm bẩm:
– Lẽ ra hắn không nên tới…
Lục Hương Xuyên không biết nói gì.
Ngay cả Hàn Đường là nhân vật thế nào y cũng hoàn toàn không biết thì nói gì được.
Thậm chí, y không hiểu được giữa Lão Bá và con người kỳ quặc đó có quan hệ thế nào…
Lục Hương Xuyên rất ít khi gặp Hàn Đường, nhưng mỗi lần gặp hắn, y cảm thấy trong lòng như muốn nổi gai, chính y cũng không hiểu vì sao như vậy.
Hàn Đường không phải là kẻ thô bạo, cũng không hung ác. Chẳng qua trong mắt hắn ẩn chứa sự lạnh lùng đáng sợ.
Ngoài ra hắn có một đặc điểm khác thường là bất cứ ai cũng không được tới gần.
Chủ yếu là hắn luôn tìm cách tránh xa mọi người, bất cứ ở đâu hắn cũng đứng cách một quãng xa.
Cho dù là ai, cứ đến gần trong phạm vi bảy thước là Hàn Đường lùi ngay.
Trừ trước mặt Lão Bá, hắn chưa từng hé răng với người nào khác.
Mà ngay đối với Lão Bá, hắn cũng rất ít nói, chủ yếu là dùng hành động để thay cho ngôn ngữ.
Lục Hương Xuyên nhận ra một điều là Hàn Đường đối với Lão Bá không có tình hữu ái mà chỉ có sự tôn kính.
Bất cứ ai đối với Lão Bá đều có ít nhiều tình bằng hữu, chỉ riêng Hàn Đường là không.
Tựa hồ hắn tự coi mình là nô bộc của Lão Bá vậy.
Tôn Ngọc Bá trầm ngâm một lúc rồi chợt thở dài nói:
– Hắn đã đến thì cũng phải để cho vào đi.
Lục Hương Xuyên dạ một tiếng rồi đi ngay ra cửa.
Mới vào phòng, Hàn Đường liền quỳ ngay xuống hôn chân Lão Bá.
Lễ tiết đó không những thái quá không ai dùng mà còn đáng cười nữa.
Nhưng nếu có người nào thấy Hàn Đường làm việc đó thì lại không ai thấy buồn cười.
Cũng như Hàn Đường làm tất cả những việc khác không ai thấy buồn cười.
Bởi vì hắn làm mọi việc đều toàn tâm toàn ý, với sự thành thực không sao tưởng tượng được khiến người ta phải cảm động, thậm chí còn đáng sợ.
Tôn Ngọc Bá thản nhiên tiếp thụ lễ tiết đó, không tỏ ra khó chịu hoặc khách khí gì.
Đó là chuyện hiếm có.
Lão Bá không thích người khác tham bái mình. Lục Hương Xuyên không hiểu vì sao lão nhân gia đối với Hàn Đường lại có ngoại lệ.
Tôn Ngọc Bá cất tiếng hỏi:
– Ngươi vẫn bình an mạnh khỏe chứ?
Hàn Đường đáp gọn:
– Dạ!
Tôn Ngọc Bá lại hỏi:
– Ngươi vẫn chưa lấy vợ?
– Dạ chưa.
Tôn Ngọc Bá khuyên:
– Ngươi nên tìm cho mình một nữ nhân.
Hàn Đường lắc đầu:
– Tôi không tin nữ nhân.
Lão Bá cười nói:
– Quá tin vào nữ nhân đương nhiên là không tốt. Nhưng nếu không tin chút nào thì cũng không ổn. Họ có thể làm cho nam nhân ổn định hơn.
Hàn Đường bổ sung:
– Và nữ nhân cũng có thể làm cho nam nhân phát điên.
Tôn Ngọc Bá cười hỏi:
– Ngươi đã gặp Tiểu Phương chưa?
Hàn Đường lắc đầu:
– Nó không muốn gặp tôi.
Dừng một lát, lại thêm:
– Cũng có thể có một người nào đó…
Nói tới đó chợt trong đôi mắt hắn ánh lên một chút biểu cảm, pha lẫn nét châm biếm và sự ảm đạm…
Lục Hương Xuyên chưa từng thấy ai có biểu hiện như thế.
Lão Bá nói:
– Ngươi có thể đi. Sang năm ngươi đừng đến cũng được. Ta hiểu tâm ý ngươi.
Hàn Đường cúi thấp đầu trầm ngâm một hồi, rồi bỗng chậm rãi nói một cách dứt khoát:
– Sang năm tôi còn đến nữa. Mỗi năm tôi chỉ tới một lần.
Vẻ mặt Lão Bá chợt hiện lên sự đồng tình và thông cảm. Chỉ có ông biết được nỗi khổ đau của con người kỳ quặc này nhưng không giúp gì được.
Và ông cũng không muốn giúp.
Điều này khiến ông đau lòng, đó cũng chính là lý do tại sao ông không muốn gặp Hàn Đường.
Hắn quay người chầm chậm hướng ra cửa.
Lục Hương Xuyên không nén được, vội nói:
– Trong phòng ta hiện không có ai. Nếu ngươi muốn ở lại uống một chén thì ta sẽ về tiếp ngươi.
Hàn Đường lắc đầu, vẫn không quay lại bước nhanh ra khỏi phòng.
Lục Hương Xuyên cười bối rối, bỗng nhiên có cảm giác ánh mắt của Lão Bá nhìn xoáy vào mình.
Đối với Lục Hương Xuyên, Lão Bá ít khi tỏ ra nghiêm khắc.
Y ngẩng lên, quả nhiên trông thấy ánh mắt của Lão Bá nhìn mình một cách nghiêm khắc, liền hiểu rằng mình đã làm sai việc gì đó nhưng không biết cụ thể là gì.
Gần đây, Lục Hương Xuyên hầu như chưa phạm sai lầm nào trong công việc.
Lão Bá chợt hỏi:
– Có vẻ như ngươi đồng tình với hắn?
Lục Hương Xuyên cúi thấp đầu, đáp khẽ:
– Dạ…
Lão Bá nói:
– Đồng tình với người khác là việc tốt. Ngươi có thể đồng tình với bất cứ ai, nhưng không nên đồng tình với hắn.
Lục Hương Xuyên định hỏi vì sao nhưng không dám.
Lão Bá giải thích:
– Nếu ngươi đồng tình với hắn thì hắn sẽ phát điên!
Lục Hương Xuyên hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế.
Lão Bá chợt thở dài nói tiếp:
– Hắn lẽ ra đã phát điên từ lâu, thậm chí nên chết lâu rồi. Thế mà vẫn sống tới tận bây giờ… chỉ vì hắn cho rằng trên thế gian này không có người nào tốt với mình, không một ai!
Lục Hương Xuyên lại càng mơ hồ, không nhịn nổi, liền buột miệng hỏi:
– Rốt cuộc hắn là loại người thế nào? Lão nhân gia, trước đây hắn đã làm điều gì vậy?
Tôn Ngọc Bá bỗng sa sầm mặt, cau có đáp:
– Ngươi không cần biết hắn là loại người nào. Có nhiều chuyện ngươi chẳng cần phải biết!
Lục Hương Xuyên cúi thấp đầu đáp:
– Dạ!
Lão Bá bỗng thở dài dịu giọng:
– Nhưng ta có thể cho ngươi biết điều này. Hắn đã làm một việc mà trước đây chưa ai từng làm, và có lẽ sau này không ai làm như thế!
Lục Hương Xuyên vừa định cáo từ đi ra chợt nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, tiếng chân rầm rập và tiếng người la lên kinh hãi.
Tiếp đó, từ hậu viện có một quái vật xồng xộc chạy vào.
Kẻ xồng xộc chạy vào Cúc Hoa viên không phải là quái vật mà chính là Thiết Thành Cương.
Chẳng qua bộ mặt nó trông thật đáng sợ.
Toàn thân Thiết Thành Cương hầu như không chỗ nào còn lành lặn, quần áo rách bươm lộ ra những vết xước dọc ngang, đầu tóc cháy xém gần hết, cả mặt mũi cũng cháy bỏng làm biến hẳn hình dạng, đôi tròng mắt đỏ ngầu như máu, môi nứt toác như ruộng lúa bị hạn lâu ngày.
Nó chạy bạt mạng như con thú bị thợ săn truy đuổi, miệng phát ra những âm thanh khò khè, phải lắng tai nghe mới rõ:
– Lão Bá!
Bấy giờ Tôn Kiếm đang đánh mắt với một nữ nhân được vị Hổ tổng tiêu đầu của Tứ Phương tiêu cục dẫn tới.
Hắn không biết nữ nhân đó là ai, chỉ biết chắc không phải thê tử của Hồ lão nhị.
Chỉ cần thấy ánh mắt sóng sánh đưa tình của nữ nhân đủ biết đó chẳng phải là hạng tốt lành gì.
Nhưng Tôn Kiếm xưa nay chưa từng cự tuyệt nữ nhân quyến rũ mình.
Hắn đang nghĩ cách nên đưa nữ nhân đó đến một nơi nào vắng vẻ thì Thiết Thành Cương đâm sầm tới.
Tôn Kiếm quen biết Thiết Thành Cương từ lâu, nhưng bây giờ hầu như không thể nhận ra bộ mặt quái gở đó là của ai nữa.
Mãi đến khi Thiết Thành Cương lảo đảo vịn tay vào vai, Tôn Kiếm mới kêu lên kinh hãi:
– Ngươi đấy ư? Làm sao mà lại ra nông nổi này?
Tôn Kiếm vội quát bảo gia nhân mang rượu đến.
Sau khi uống một hớp rượu, Thiết Thành Cương có bình tĩnh lại một chút nhưng vẫn chưa nói được.
Tôn Kiếm thấy ánh mắt Thiết Thành Cương lộ rõ nỗi hoảng sợ liền cất lời an ủi:
– Đừng sợ! Tới được đây là không phải sợ ai cả. Sẽ không có người nào động tới một sợi lông chân của ngươi đâu!
Lời chưa dứt chợt có ai đó nói to:
– Cái đó còn phải chờ xem đã!
Người vừa nói là Nhất Tuyên đạo nhân. Hoàng Sơn tam hữu đã đuổi tới.
Tôn Kiếm cười nhạt nói:
– Cứ thử xem!
Nhất Tuyên đạo nhân đưa mắt nhìn quanh rồi sấn đến trước mặt Tôn Kiếm, mắt lóe lên tia tàn độc nói:
– Ngươi có lẽ còn chưa biết hắn là hung thủ giết người. Hơn nữa đã sát hại chính cậu ruột hắn.
Tôn Kiếm trầm giọng nói:
– Ta chỉ cần biết nó là bằng hữu của ta, lại còn bị thương nữa. Hắn tín nhiệm ta mới chạy tới đây, vì thế không ai được động tới hắn!
Nhất Tuyên đạo nhân mặt sa sầm nói:
– Tìm cha ngươi tới đây. Ta cần nói chuyện với ông ấy!
Tôn Kiếm trừng mắt đáp:
– Phụ thân ta đến cũng thế thôi. Cho dù Ngọc Hoàng Thượng Đế tới đây cũng đừng hòng mang bằng hữu của ta đi!
Nhất Tuyên nổi giận quát:
– To gan! Ngay cả phụ thân ngươi còn chưa dám đối với ta vô lễ như thế!
Chợt có tiếng người nói:
– Ngươi sai rồi! Nó vô lễ như thế là do tính di truyền, bởi vì cha nó nhiều khi cũng rất thiếu lễ độ!
Âm thanh của người đó tuy bình hòa nhưng ngầm chứa uy lực rất lớn.
Nhất Tuyên sửng sốt hỏi:
– Sao ngươi biết…
Tôn Ngọc Bá xuất hiện, bình thản đáp:
– Ta đương nhiên biết, bởi vì ta chính là phụ thân nó.
Nhất Tuyên đạo nhân mở tròn mắt ngơ ngác. Hắn từng nghe danh Lão Bá nhiều lần nhưng chưa được kiến diện.
Nhất Vân đạo nhân bước lên đấu dịu:
– Tôn thí chủ và bọn bần đạo chưa biết nhau nên mới nói thế…
Tôn Ngọc Bá vẫn lạnh lùng:
– Bất luận các vị là ai ta cũng vẫn nói câu đó.
Nhất Tuyên biến sắc hỏi:
– Lâu nay nghe tiếng Tôn Ngọc Bá là người công minh, hôm nay làm sao lại bao che hung thủ như thế?
Tôn Ngọc Bá trả lời kiên quyết:
– Cho dù nó là hung thủ thì cũng phải chờ thương tích bớt đi đã. Huống hồ chưa ai chứng minh được nó là hung thủ.
Nhất Vân nói:
– Chúng ta đã thấy tận mắt, chẳng lẽ như vậy chưa đủ?
– Các vị thấy tận mắt nhưng ta chưa được mục kích. Chỉ biết rằng nếu nó là hung thủ thì tuyệt đối không đời nào dám chạy vào đây.
Quả nhiên như vậy.
Xưa nay chưa từng có ai dám lừa dối Lão Bá. Vì ai cũng biết rằng dám lừa dối ông ta thì chẳng khác nào tự đào huyệt chôn mình.
Nhất Vân giận dữ gào lên:
– Ngay cả Hoàng Sơn tam hữu mà ngươi vẫn không tin sao?
Tôn Ngọc Bá thản nhiên đáp:
– Hoàng Sơn tam hữu là người, Thiết Thành Cương cũng là người. Ở đây ai cũng có quyền phát biểu lời của mình và đều quan trọng như nhau. Tôn mỗ cần nghe Thiết Thành Cương nói gì đã.
Chợt nhìn Thiết Thành Cương đang cố vận hết nội lực nói to:
– Chúng mới là hung thủ! Tôi có chứng cứ. Chúng biết tôi có chứng cứ mới truy sát để diệt khẩu.
Tôn Ngọc Bá hỏi:
– Chứng cứ đâu?
Thiết Thành Cương khó nhọc thò tay vào túi lấy ra hai bàn tay người đã bị chặt đứt, đã cháy queo nhưng nắm lại rất chặt.
Hoàng Sơn tam hữu thấy vậy mặt đều biến sắc.
Nhất Thạch đạo nhân bỗng gầm lên:
– Kẻ sát nhân phải chết, không nói lôi thôi. Giết!
Lời chưa dứt, kiếm đã vung lên nhanh như ánh chớp, chỉ thẳng vào yết hầu Tôn Ngọc Bá.
Nhất Tuyên và Nhất Vân cũng không chậm, xuất kiếm nhằm vào Tôn Kiếm và Thiết Thành Cương.
Lão Bá vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, thậm chí cả hai tay cũng bất động.
Tất cả khách nhân đều lộ rõ sự phẫn nộ và lo lắng, đều muốn lao vào ba tên đạo tặc.
Nhưng không cần họ phải vào nữa.
Thanh trường kiếm của Nhất Thạch chưa kịp đâm vào đã rơi bịch xuống đất.
Cánh tay phải cầm kiếm của lão cắm đầy ám khí, có tới mười mấy chiếc đủ các dạng kiểu khác nhau, chỉ có một điểm giống nhau là phương hướng và tốc độ.
Thậm chí Nhất Thạch đạo nhân không phát hiện ra ám khí từ đâu phóng đến, chỉ cảm thấy hình như thiếu niên mặt trắng trẻo như thư sinh đứng sau Tôn Ngọc Bá có phất nhẹ tay.
Lão tặc đạo không sao tin được rằng một người lại có thể nhất loạt phóng đến mười mấy mũi ám khí không chệch phát nào mà lại xuất thủ thần tốc đến như vậy.
Nhất Thạch không thấy đau, bởi vì cánh tay lập tức tê dại đi, buông rơi thanh kiếm.
Bên kia Tôn Kiếm chẳng khác gì con mãnh sư xông thẳng vào Nhất Tuyên đạo nhân, tựa hồ không biết trong tay Nhất Tuyền đang cầm trường kiếm đâm tới, không biết rằng kiếm là một thứ binh khí có thể giết người.
Khi đã lên cơn thịnh nộ thì cho dù trước mặt có thiên binh, vạn mã cũng bất chấp, dám một mình với hai bàn tay không một tấc sắt xông vào.
Nhất Tuyên đạo nhân không ngờ trên đời lại có kẻ liều lĩnh đến thế.
Lão vừa kinh hãi chững lại giây lát thì đã bị đối phương chộp lấy lưỡi kiếm, một bàn tay bằng xương bằng thịt.
Chỉ nghe rắc một tiếng khô giòn, thanh kiếm thép được luyện rất tinh xảo bị gãy thành hai đoạn.
Đương nhiên bàn tay Tôn Kiếm cũng túa máu.
Nhưng Tôn Kiếm không lưu tâm đến vết thương của mình. Chỉ cần hạ gục đối phương, còn tất cả những chuyện khác hoàn toàn không quan trọng!
Không những Nhất Tuyên kinh sợ mà cả Nhất Vân đang lao kiếm vào Thiết Thành Cương cũng sững lại.
Chính trong giây lát bấn loạn đó, chợt thấy một nhân ảnh ở đâu lao vào như ánh chớp.
Khách nhân chỉ thấy một nhân ảnh máu xám lướt vào như cơn lốc mà không ai kịp nhận ra người đó cao hay thấp, gầy hay béo?
Chỉ nghe người đó phát ra mấy tiếng:
– Ai vô lễ với Lão Bá đều phải chết!
Chín tiếng phát ra chẳng mất bao nhiêu thời gian, nhưng khi chín tiếng đó vừa dứt thì Hoàng Sơn tam hữu đều đã biến thành ba cái thây ma rồi.
Cả ba hầu như đoạn khí cùng một lúc.
Nhân ảnh màu xám vừa lao vào, trong tay một mũi dao găm đã cắm phập vào tim Nhất Tuyên đạo nhân.
Hắn còn chưa kịp kêu lên thì người kia đã vung thiết chưởng đánh vào đầu Nhất Thạch.
Nhất Vân hoảng kinh quay lại vung kiếm chém, nhưng mũi kiếm chưa tới nơi thì con dao vừa rút khỏi ngực Nhất Tuyên đã vạch một đường ngắn đứt ngang cổ họng!
Tiếng kêu của Nhất Vân bị chặn lại giữa chừng, tiếp ngay sau âm thanh khô khốc của bộ não Nhất Thạch bị vỡ, thanh âm đó chỉ có thể nghe thấy từ dưới địa ngục mà thôi!
Khi thi thể Hoàng Sơn tam hữu từ từ đổ xuống cũng là lúc sát thủ dùng tay phải hứng lấy tia máu còn nóng hổi từ cổ họng Nhất Vân bôi lên mặt mình làm cho bộ mặt trở nên đỏ lòm nhìn kinh khủng hơn một tên ác quỷ!
Thật ra hắn chẳng cần phải làm như thế người ta cũng chẳng còn hồn vía nào để nhận diện mạo của mình.
Đối với hạng người võ lâm thì giết một lúc hai ba mạng người chẳng phải là điều gì ghê gớm.
Điều làm người ta kinh hồn bạt vía là thủ đoạn và phương thức giết người.
Chỉ có thể dùng mấy từ sau để hình dung: phàm tốc, chuẩn xác và tàn khốc.
Không một người nào có mặt tại trường từng thấy một sát thủ nào giết người phàm tốc, chuẩn xác và tàn khốc đến thế.
Mọi người vừa kịp định thần thì sát thủ đã biến mất. Không ai nhận ra hắn xuất hiện từ đâu và biến đi hướng nào, thậm chí có người cho rằng những gì vừa xảy ra là một cơn ác mộng.
Nhưng sự thật vẫn còn sờ sờ trước mắt: Nhất Tuyên bị đâm thủng ngực, đúng giữa tim không sai một phân, đầu Nhất Thạnh bị đánh vỡ nát và cổ họng Nhất Vân bị đứt lìa.
* * * * *
Lão Bá ra lệnh cho Lục Hương Xuyên kiểm tra xem trong hai bàn tay mà Thiết Thành Cương mang tới giữ chứng cứ gì.
Lục Hương Xuyên khá vất vả mới gỡ được hai nắm tay khô cứng đó, thấy bên trong cầm một chiếc tua kiếm màu vàng, tay kia giữ một mảnh vải cũng màu vàng dứt ra từ tà áo.
Chẳng khó khăn gì để xác định tua kiếm là của Nhất Thạch, còn mảnh vải được dứt ra từ áo của Nhất Tuyên.
Thật ra lúc này chẳng cần đến chứng cứ nữa, vì Hoàng Sơn tam hữu có phải hung thủ hay không điều đó không quan trọng.
Những lời mà sát thủ vừa tuyên bố trước mọi người mới là quan trọng:
– Ai vô lễ với Lão Bá đều phải chết!
Không ai phản đối điều này và mọi người không quên câu đó, nhất là Mạnh Tinh Hồn lại càng không thể quên.
Lúc Hoàng Sơn tam hữu đoạn khí cũng là lúc Mạnh Tinh Hồn rời khỏi Cúc Hoa viên của Lão Bá.
Hắn chẳng cần ở lại làm gì nữa.
Những điều mắt thấy tai nghe trong một khắc vừa qua đủ xác minh Tôn Ngọc Bá là hạng người thế nào.
Thông thường mỗi khi Mạnh Tinh Hồn giết người, bước đầu tiên là xác định xem đối phương là hạng người nào. Thật ra nhiều khi việc xác định rất đơn giản, chẳng cần phải đến tận sào huyệt của người sắp bị giết.
Nhưng lần này hắn cho là quan trọng nên mới đích thân tới tận nơi với tư cách là người tới chúc thọ cải danh thành Trần Chí Dân.
Đương nhiên sau khi xác định xong là hắn đi ngay, đó là nguyên tắc.
Còn những việc khác thì hắn không cần quan tâm, cho dù là việc động trời đi nữa.
Bây giờ thời hạn mà Cao lão đại định ra cho hắn để giết Tôn Ngọc Bá chỉ còn một trăm mười ba ngày nữa.
Như thế là hành động giết người được triển khai.