CHƯƠNG THỨ MƯỜI BA
Hôn lễ nhà Chu gia thực náo nhiệt. Bề ngoài là nạp thiếp, bên trong thực ra là cơ hội để nhóm vương tôn công tử tụ họp một chỗ cười nói vui đùa. Yến hội đặt trong hoa viên, đơn giản là uống rượu dùng trà, nghe xướng khúc. Gánh hát thỉnh tới gần đây rất nổi trong kinh thành, hoa đán (diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá) tuấn tú tiểu sinh (vai nam trẻ) phong lưu, tiếng ca cao vút, điệu múa khuynh thành. Trong hoa viên to lớn, từng đợt ti trúc (đàn sáo), từng trận cười vui.
Diệp Thanh Vũ để ý xung quanh, ông chủ cửa hàng, con cái hào môn, công tử quan phủ ngày trước cùng Ôn Nhã Thần ở thanh lâu, tửu quán, đổ phường đã từng gặp qua cơ hồ đều đến đông đủ. Người người thấy Ôn Nhã Thần đều phải vội vàng chạy tới gần chắp tay thi lễ: “Ai nha, Ôn thiếu!”
Trong lúc nhất thời, đám người tụ tập quanh Ôn Nhã Thần còn nhiều hơn bên gia chủ. Tình hình như vậy, mọi người cũng đã thành quen. Diệp Thanh Vũ ở bên ngồi trong chốc lát, người tới càng lúc càng nhiều, thấy Ôn Nhã Thần bắt đầu có chút ứng phó không kịp, liền lặng lẽ đứng dậy, tính toán rời khỏi đám người. Nào ngờ, vừa mới đứng lên, trên cổ tay đột nhiên căng thẳng. Diệp Thanh Vũ thuận thế quay đầu. Ôn Nhã Thần ngẩng mặt lên nhìn y, trên mặt tươi cười khả cúc: “Ngươi đi đâu vậy? Ngồi mệt rồi sao? Chúng ta đi dạo xung quanh vậy.”
Diệp Thanh Vũ không dấu vết thối lui nửa bước: “Một mình ta đi là được rồi.”
Nụ cười của Ôn Nhã Thần không thay đổi, ngón tay càng nắm chặt hơn, hận không thể khảm vào trong xương y: “Không sao. Ta uống nhiều quá, đang muốn đi hóng gió một chút.”
Mọi người thức thời ồn ào tản ra, giễu cợt Ôn Nhã Thần giả say. Ôn Nhã Thần cười mà không nói, chỉ dùng một đôi mắt thâm thúy có thâm ý khác mà nhìn Diệp Thanh Vũ: “Chỉ cần ngươi muốn.” Diệp Thanh Vũ cúi đầu nhìn tay hắn đang giữ tay mình, dùng mười phần khí lực, chẳng những nắm y tới phát đau, khớp xương tay hắn cũng trở nên trắng bệch, không ngừng run nhẹ.
“Ngươi…”
Không đợi Diệp Thanh Vũ mở miệng, Ôn Nhã Thần cúi đầu che đi biểu tình. Khi ngẩng đầu lên, khẽ nhếch miệng mỉm cười, lại là nụ cười mơ hồ, trên mặt mang vẻ gì đó thoáng qua, chớp mắt đã không còn. Hắn đứng thẳng dậy, kéo Diệp Thanh Vũ đi tới phía hành lang quanh co: “Nghe diễn đến đau cả đầu. Ngươi ít khi tới ta mang ngươi dạo thăm hoa viên Chu gia. Không có gì hay để nhìn, không phải hoa thì là cỏ.”
Ba vị thiếu gia Chu gia an vị ở bên cạnh tính tình tốt, nghe thấy lời này, mỗi người chỉ ôm cánh tay cười ha ha.
Diệp Thanh Vũ sững sờ tại chỗ không biết phải làm sao. Ôn Nhã Thần vung cánh tay áo, lôi kéo y nghênh ngang mà đi. Một thân sa bào xanh liễu, tay áo nhẹ nhàng lay động, càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú như quan ngọc. Chính là, tươi cười dù ở trên khóe môi, Diệp Thanh Vũ ở bên cạnh hắn nhìn qua, lại chỉ cảm thấy hắn hàm răng cắn chặt sắc mặt âm trầm, lộ ra vài phần tức giận.
Chợt nhớ tới sáng sớm ngày ấy, trước cửa Phi Thiên đổ phường, y ở xa xa liếc mắt một cái nhìn Ngân Nguyệt phu nhân trong phòng, khi xoay người lại, trước mặt, ánh mắt Ôn Nhã Thần cũng là tối tăm tức giận như vậy. Vẫn quen nhìn bộ dáng hắn vui đùa cợt nhả, đột nhiên trông thấy, trong lòng giật mình, toàn thân bỗng căng thẳng. Do dự mở miệng muốn hỏi vì sao, trong giây lát, hắn lại khôi phục nguyên dạng, hai mắt hàm tiếu, thần thái rạng rỡ, lời nói cứ thế ngạnh ở cổ chẳng thế hỏi thêm.
“Ta nghĩ ngươi thích nên mới đến.” Thời tiết đầu hạ thật thoải mái, trong hoa viên muôn hồng nghìn tía tranh nhau khoe sắc, người ta cho đào một cái ao nhỏ, mùa sen còn chưa hết, lá sen tròn lớp lớp, nụ sen nơi nơi. Ôn Nhã Thần đứng bên hồ nước biếc nặng nề mở miệng, ninh mi mân môi (mặt nhăn mày nhíu), có chút buồn bực có chút giận hờn, lại có vài phần phức tạp không nói nên lời, “Nhưng ngươi lại không thích.”
Diệp Thanh Vũ nói: “Gánh hát rất hay, ta thực thích.”
“Ngươi…” Trong mắt hắn ảo não càng sâu, gương mặt bạch ngọc trướng tới đỏ bừng. Hô hấp thật mạnh mấy lần giống như cố khắc chế tức giận trong lòng, Ôn Nhã Thần mới thong thả mở miệng, “Ngươi thật sự thích?”
Thật sự cao hứng? Thật sự thích? Thật sự vui vẻ? Hình như gần đây hắn rất hay hỏi y mấy vấn đề này, Diệp Thanh Vũ nhìn chăm chú vào vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ánh mắt khó hiểu: “Ôn thiếu vì sao lại nói thế?”
Ôn Nhã Thần tức giận, bàn tay từ trên cổ tay y hạ xuống, vội vàng bắt lấy bàn tay y: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có thích hay không?”
“…” Diệp Thanh Vũ lui về sau một bước, nhìn bộ dáng hắn đỏ mặt tía tai, nghi ngờ càng lớn.
“Nha, Ôn thiếu, thật là trùng hợp.” Đang khi hai người tranh chấp, hành lang quanh co phía trước một bóng người tinh tế thướt tha lướt tới, tố ý đạm trang, trên tóc chỉ cài một ngân trâm mộc mạc, trong tay là một quạt nhỏ tròn tua rua dài phơ phất, cổ tay đeo một đôi vòng phỉ thúy đinh đương. Nữ tử giỏi sát ngôn quan sắc (quan sát sắc mặt lời nói) thản nhiên như chưa từng thấy hai người đang dây dưa, từng bước thướt tha đi tới, đứng ở trước mặt Ôn Nhã Thần nhẹ nhàng cúi đầu, “Nguyên lai Diệp công tử cũng ở đây.”
Thấy có người đến, Ôn Nhã Thần chỉ đành phải phẫn nộ thu tay lại, mặt lạnh có lệ gật đầu. Diệp Thanh Vũ xấu hổ, cúi đầu chắp tay đáp lễ: “Ngân Nguyệt phu nhân.”
Chu gia là thương nhân, vốn không giống như đại môn thế gia nhiều quy củ rườm rà hà khắc. Ba vị thiếu gia cũng là phóng khoáng, chỉ cần náo nhiệt chẳng dè thanh danh. Lần này yến khách, phàm là bằng hữu thường lui tới, vô luận địa vị cao thấp thế nào, đều nhận được thiếp mời. Nghe nói trong tay Trương ma ma của Ỷ Thúy lâu cũng có thiệp mời của Chu gia. Khi nãy nghe diễn, Diệp Thanh Vũ trong lúc vô tình hướng nơi nữ khách ngồi liếc mắt một cái, cũng đã trông thấy Ngân Nguyệt phu nhân.
Nữ nhân này… Đến yến hội đã là không tầm thường, hiện nay lại cùng đến nơi đây… Không khỏi nhớ đến nghi hoặc lúc trước của Ôn Nhã Thần, Diệp Thanh Vũ hai mắt khẽ động, nhìn nàng nét mặt tươi cười, trong đầu xét qua nghi vấn.
Tựa như nhìn thấu nghi hoặc của y, Ngân Nguyệt phu nhân ý cười không giảm, chậm rãi tiến lên, đứng trước mặt Diệp Thanh Vũ: “Công tử chớ nhìn thiếp thân như vậy, thực chỉ là vừa khéo mà thôi.” Nàng mỉm cười cong cong khóe mắt, mặt mày loan loan, giống như vầng trăng non, khuôn mặt thanh lệ, khóe môi khẽ nhếch, mười phần giống như hồ ly gian xảo.
Diệp Thanh Vũ nghiêng người một chút, tránh đi ánh nhìn trực diện của nàng: “Phu nhân đa tâm rồi.”
Nàng lại cười, nghiêng mặt, đôi mắt sáng ngời, đảo tới lui trên người y cùng Ôn Nhã Thần.
Bên kia Ôn Nhã Thần đã khôi phục thái độ bình thường, chiết phiến mở ra, không dấu vết che trước người Diệp Thanh Vũ: “Phu nhân còn nhìn như vậy nữa, tại hạ sẽ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm thiếp thân coi trọng Diệp công tử sao?” Nàng không chút nào e lệ, đưa tay lấy quạt tròn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp lưu chuyển nhìn quanh, “Công tử thanh dật, Ôn thiếu tuấn lãng, thiếp thân không biết nên lấy ai bỏ ai đây.”
“Phu nhân thực thích nói đùa.”
Diệp Thanh Vũ trầm mặc thối lui tới bên người Ôn Nhã Thần, lẳng lặng nghe hắn ngôn bất do trung (nghĩ một đằng nói một nẻo) mà nói cười. Vài ngọn gió mát thổi tới hồ nước dưới chân, lá sen rộng lớn bập bềnh đung đưa tựa như từng làn sóng xanh biếc. Đàn cá chép thích ý lượn lờ tới lui trong hồ, ngẫu nhiên tiến đến gần mặt nước, đẩy ra tầng tầng gợn sóng. Bóng hình nữ tử đoan trang tú lệ mờ ảo nơi đáy nước, gợn sóng lan xa, khi mờ khi rõ, thỉnh thoảng lại hiện ra gương mặt Diệp Thanh Vũ. Rõ ràng khuôn mặt chẳng có nửa điểm tương tự, quang ảnh dập dờn theo sóng nước, lại mơ mơ hồ hồ lộ ra vài nét thần vận (hấp dẫn) tương đồng.
Khi bước ngang qua nhau, Ngân Nguyệt phu nhân cố ý tiến gần hai bước, tới bên cạnh Diệp Thanh Vũ: “Thiếp thân cùng Ôn thiếu quen biết đã lâu, hóa ra ngài ấy không chỉ biết cười, mà cũng biết tức giận. Thật khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt.” Ba phần đứng đắn, bảy phần giảo hoạt muốn xem kịch vui.
Diệp Thanh Vũ trên mặt căng thẳng, quay đầu muốn nói gì. Làn môi đỏ mọng, nàng cúi đầu cười khẽ, thản nhiên phe phẩy quạt tròn, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tức giận? Nghĩ tới lời của Ngân Nguyệt phu nhân, Diệp Thanh Vũ dừng chân, kinh ngạc nhìn Ôn Nhã Thần ở phía trước. Ôn Nhã Thần sẽ tức giận? Hắn tức giận cái gì?
Ôn Nhã Thần xoay người lại, trông thấy thần tình mê mang của Diệp Thanh Vũ, một đôi mắt trong vắt tràn đầy hình bóng của mình: “Ngốc cái gì thế? Còn không đi sẽ bị bọn họ giễu cợt đó.”
Trong nháy mắt, biểu tình đều thay đổi. Hắn cười hì hì nắm tay Diệp Thanh Vũ, bàn tay nắm lấy ngón tay từng bước tiến về phía trước, thong thả ung dung, ái muội không nói nên lời. Diệp Thanh Vũ phất tay muốn đẩy ra; hắn méo miệng, hai mắt rưng rưng, ủy khuất giống như có thể đương trường rơi lệ. Tay chân không an phận cũng không dám cử động nửa tấc, lưu luyến buông ra, cuối cùng chỉ dám ở ống tay áo của Diệp Thanh Vũ, nhẹ nhàng cầm một góc.
Đến tiệc tối, Diệp Thanh Vũ ngồi một bên, lưu tâm quan sát cử chỉ của hắn, Ôn thiếu tâm tình tốt lắm, thần sắc hưng phấn. Tâm tư vẫn là linh động, lời nói vẫn là nhạy bén, tửu lượng cũng vẫn hào sảng như xưa, hết thảy đều như ngày trước, tựa như một hồi lo lắng thất thố bên hồ sen trong hậu hoa viên chỉ là một hồi mộng ảnh hư ảo. Trong âm thầm, Diệp Thanh Vũ thả lỏng một hơi, theo mọi người cùng nâng cốc chè chén. Rượu mát lạnh theo đầu lưỡi lọt vào đáy lòng, tư vị nóng bỏng che dấu đi hết thảy mất mát ẩn ẩn dâng lên trong ***g ngực.
Một đêm này, Ôn Nhã Thần lại tá túc tại Chiếu Kính phường.
Từ lúc đi ra khỏi Chu phủ, hắn say đến bất tỉnh nhân sự. Đại mã cũng không kỵ nổi, bọn hạ nhân nhanh nhẹn gọi xe ngựa, cẩn thận dìu hắn lên xe. Ôn Nhã Thần từ từ nhắm mắt ngủ mê man, trong tay vẫn gắt gao nắm chặt ống tay áo Diệp Thanh Vũ.
Ôn Vinh xoay người gỡ ngón tay của hắn ra. Người say rượu khí lực không thể so sánh với lúc bình thường, chẳng những gỡ không ra, còn đánh thức Ôn Nhã Thần.
“Làm gì?” Con ma men sắc mặt đỏ bừng cau mày hé mắt, cáu giận mà trừng gã một cái, lảo đảo xoay người, cánh tay ôm lấy, cả người đều dán sát vào Diệp Thanh Vũ.
“Diệp công tử ngươi xem…” Ôn Vinh không dám cử động nữa, cười khổ với Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ nhìn đại môn sơn son thiếp vàng đã đóng chặt sau lưng, lại nhìn tới vầng trăng đầu tháng thanh lãnh phía chân trời, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc. Người ở trên thân đã say như chết, còn dùng chóp mũi cọ cọ cổ y, giống như tiểu cẩu ngửi tới ngửi lui, khiến cần cổ vừa nóng vừa ngứa. Trốn tránh hơi thở nóng cháy của hắn, nghe Ôn Vinh nhắc tới: “Tướng quân đêm nay ở nhà, nhìn thiếu gia như vậy, chắc chắn sẽ phát hỏa.” Diệp Thanh Vũ lắc lắc đầu, bắt đắc dĩ nói: “Đến chỗ ta đi.”
Đêm tối tại Chiếu Kính phường lại càng yên tĩnh. Chỉ chờ bầu trời tối đen, cửa sổ nhà nhà đều đóng chặt. Lớp lớp tường cao ngăn cản những ánh mắt tò mò của người ngang qua, cũng đem sinh hoạt phía bên trong hoàn toàn ngăn cách với ngoại thế. Viện tử trầm mặc phía sau cánh cửa, ai cũng không biết được bên trong đang phát sinh những gì, bóng người cô độc bên khung cửa sổ kia đang trầm tư hay đang khóc? Hay đã bởi vì quá mức tuyệt vọng nên tâm chẳng còn một chút mong chờ? Ai cũng không biết. Mỗi tiểu viện trong Chiếu Kính phường đều cất giấu một bí mật, bi ai, xót xa, khổ sở trong lòng, hòa vào nước mắt, trộn vào huyết tinh, vây lấy thời gian. Vì thế, lục đằng leo dọc theo tường cao cùng hồng hạnh đầu tường đều mang một sắc màu cô tuyệt thê diễm, trong màn đêm không có một bóng người, lẳng lặng bị ánh trăng kéo thành những hình thù ngang dọc.
Từ khi nữ tử thường ca khóc nhà bên tự tử, Diệp Thanh Vũ cảm thấy đêm dài càng thêm yên tĩnh. Có lẽ bởi vì oán khí quá sâu, ngay cả côn trùng cũng trở nên kiêng dè. Đến ngày hè, ban đêm tại Chiếu Kính phường cũng rất ít khi nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang. Mười dặm tiếng ếch kêu chỉ gặp được trong sách. Ngẫu nhiên có vài tiếng động, không phải là tiếng cú đêm thì cũng là có người vì tịch mịch mà phát cuồng. Nghe thấy thanh âm thê lương dữ tợn như vậy, sẽ chỉ càng làm người càng thêm khó ngủ.
Mà hiện tại, Diệp Thanh Vũ tự đáy lòng mong muốn hàng xóm nhà ai có thể làm chút tiếng động, cho dù là tiếng quỷ khóc lần trước cũng còn tốt hơn tiếng hít thở gần trong gang tấc của Ôn Nhã Thần lúc này.
Ôn thiếu ngủ thật say, chẳng biết trời trăng, gọi cũng không tỉnh. Dìu tới bên giường liền lảo đảo một cái, ôm Diệp Thanh Vũ nằm vật xuống. Trong lúc vội vàng, đôi môi đỏ tươi còn nhẹ nhàng sát qua mặt Diệp Thanh Vũ. Dưới ánh nhìn chăm chú của Thu bá cùng Ôn Vinh, Diệp Thanh Vũ dùng hết khí lực, mới áp chế được bối rối trong lòng. Trên mặt đỏ ửng không biết là vì tức giận hay thẹn thùng.
Bởi vì con ma men bốc đồng đánh chết không chịu tỉnh lại cũng không chịu buông tay, thoát y linh tinh đều phải để Diệp Thanh Vũ một mình làm. Thu bá cùng Ôn Vinh cũng thuận theo mà chạy ra ngoài tìm canh giã rượu, mãi sau vẫn không thấy trở lại.
Diệp Thanh Vũ ngửa mặt nằm trên giường, mở to mắt nhìn sa trướng xanh xám trên đỉnh đầu, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng không được tự nhiên. Ôn Nhã Thần sáp đến quá gần, đầu gối lên bả vai, tay ôm lấy thắt lưng, chân dán chân, sát đến không còn khe hở. Hô hấp thật sâu bên mặt Diệp Thanh Vũ đảo qua, giống như huân phong (gió phơn) mùa hạ sau giờ ngọ, mang theo một chút hơi nóng, lại có thể khiến cả người bốc cháy.
Cả người cứng ngắc, Diệp Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích, cũng không dám nhìn kỹ gương mặt Ôn Nhã Thần khi ngủ. Hỗn thế (thời buổi hỗn loạn) giai (đẹp) công tử vang danh, khi thanh tỉnh một đôi mắt hoa đào ngũ sắc lưu ly khiến nhân thế điên cuồng, nếu nhắm mắt lại một bộ dáng ôn nhuận yên bình… Mới chỉ tưởng tượng ra hình ảnh ấy, Diệp Thanh Vũ đã cảm thấy trái tim chấn động không ngừng, tựa như muốn thoát khỏi ***g ngực.
Tháo xuống đủ các loại vật phẩm: trang sức, phát quan, đai lưng, ngọc bài, trụy sức… hoàn bội ngọc thạch đặt trên chiếc bàn cạnh giường. Từng thứ cởi xuống, Diệp Thanh Vũ mới cảm thấy đồ vật quá nhiều, Ôn Vinh lại nghiêm trang chững chạc mà cùng y giảng: “Thế này nào đã tính là nhiều? Thiếu gia biết công tử không thích hư hoa, khi xuất môn còn cố ý tháo xuống hai cái vòng tay, một cái ban chỉ.” (nhẫn)
Ngoài cửa sổ có chút ánh sáng chiếu rọi vào trong phòng ngủ u tối, vật dụng bên tường mơ hồ có thể thấy vài phần hình dáng, trên bàn lóe ra vài tia sáng yếu ớt, lấp la lấp lánh. Châu quang bảo khí (phục trang đẹp đẽ), Diệp Thanh Vũ nhớ tới từ này, rồi sau đó âm thầm bật cười, nhóm thiên kim tiểu thư của hào môn khuê các đại khái chắc cũng là tình cảnh hoa mĩ như vậy đi. Ôn thiếu này a… Tâm tình mãnh liệt dần dần bình ổn, đêm tối dài lâu, mọi âm thanh đều biến mất. Nghĩ một chút trời đã gần sáng, Diệp Thanh Vũ cẩn thận xoay người, đập vào mắt là đôi mắt hắc bạch phân minh, con ngươi đầy tiếu ý. Nào có mơ hồ sau túng nhạc, cũng chẳng có ngập tơ máu sau cơn say, mê mang khi vừa tỉnh giấc cũng chẳng thấy, hai mắt sáng ngời, thanh minh như chân trời trong vắt sau mưa.
“Ngươi giả say.” Bừng tỉnh đại ngộ, Diệp Thanh Vũ dùng cả hai tay đẩy đẩy, tính toán cách xa gương mặt tuấn tú đang sáp lại quá gần kia.
Ôn Nhã Thần thắt chặt cánh tay, lôi kéo Diệp Thanh Vũ đang muốn xoay người xuống giường trở lại: “Ngươi sẽ không đối với Đường Vô Hoặc như vậy.”
Đường huynh cũng sẽ không giống như ngươi! Lời nói còn chặn ở yết hầu chưa kịp lên tiếng, Diệp Thanh Vũ vừa muốn mở miệng, lại nghe Ôn Nhã Thần nói tiếp: “Ngươi cũng không nói cho ta biết, ngươi cùng Ngân Nguyệt phu nhân có quen biết.”
Trong phòng không đốt đèn, hai mắt tựa hồ bị bóng đêm bịt kín một tầng sa mỏng, nhìn cái gì cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ vài phần bóng dáng ảm đạm. Thanh niên cùng y nằm chung một gối sáp đến gần như vậy, gương mặt tuấn mỹ gần ngay trước mắt, thất vọng cùng thương tâm phô bày nơi đáy mắt.
“Ta…” Cái này không thể nào giải thích, Diệp Thanh Vũ trầm mặc, động tác giãy dụa cũng ngừng lại.
“Ngươi cũng không thích cùng ta xuất môn.” Ôn Nhã Thần rũ mắt, bàn tay cách lớp quần áo mỏng manh kề sát trên lưng Diệp Thanh Vũ, hắn cắn cắn môi, ngữ khí suy sụp: “Ngươi không thích quá náo nhiệt; hơn nữa những nơi như thanh lâu, đổ phường cũng không đứng đắn.”
Ngày đó hắn đứng lẳng lặng ngoài thư phòng, nghe Diệp Thanh Vũ cùng Đường Vô Hoặc tùy ý tâm tình, bọn họ bàn thư họa, bọn họ nghị văn chương, bọn họ luận triều chính… Mỗi thứ đều là những điều Ôn Nhã Thần hắn khinh thường cùng không hiểu. Thế nhân đều biết hắn tài hoa, thông âm luật, tinh đánh cờ, thiện giải nhân y (giỏi cởi áo người =))), cùng vị tiền thám hoa Cố Minh Cử là kinh thành song bích. Hắn cũng biết mọi người ở sau lưng hắn nghị luận, nói Tướng quân gia nhìn được không dùng được – gối thêu hoa.
Hắn thông âm luật, ti trúc quản huyền (ống sáo dây đàn) thổi, kéo, đàn, hát; ca xướng trong thanh lâu, sở quán, ca tạ (đài diễn), thuyền hoa, không có hắn đều không được. Hắn còn vì Ỷ Thúy lâu hoa khôi viết xướng từ. Thế nhưng, bàn về chính kinh văn chương hắn chỉ có thể đi khắp đường tìm kẻ viết thay. Hắn tinh đánh cờ, cũng là thiên tư thông minh từ nhỏ, tướng quân phủ mất một số tiền lớn mời tới quốc thủ (danh thủ quốc gia =))) đương thời, từ nhỏ dốc lòng dạy dỗ, rốt cuộc cũng tạo nên một tay hảo kỳ, cũng chỉ có duy nhất hắn từng thắng qua Cố Minh Cử. Thế nhưng, trừ bỏ yến tiệc trước ngẫu nhiên không chịu nổi ồn ào hạ xuống vài ván, hắn đã rất lâu chưa chạm tới quân cờ. Về phần thiện giải nhân y… Vốn chẳng phải là cái thanh danh tốt.
Tiệc rượu hoan tràng trong thanh sắc khuyển mã, hắn có thể, Chu gia tam thiếu có thể, một đám rượu thịt tri kỷ cũng có thể nhưng Diệp Thanh Vũ lại không. Thanh Vũ của hắn nên ngồi trong thư phòng, thẳng lưng cầm bút, từng câu niệm thầm, từng nét vẽ tranh, kiền kiền tịnh tịnh (sạch sẽ), thanh dật xuất trần. Mà không phải đi theo hắn chìm đắm trong hoan tràng tửu nhục, lúc hắn tả ủng hữu ôm say khướt chẳng biết trời trăng, giật mình quay đầu, lại chỉ thấy y cô độc một người ngồi trước cửa sổ, biểu tình hờ hững cùng ánh mắt xa xôi như vậy, bỗng dưng khiến tâm hắn nảy sinh sợ hãi, càng thêm một tia bất an.
Đến tột cùng là bất an cái gì, Ôn Nhã Thần ban đầu cũng không biết. Nhưng khi nhìn hai người trong phòng chấp bút cùng nhau vẽ tranh, Ôn Nhã Thần hoàn toàn hiểu được. Diệp Thanh Vũ ở cùng Đường Vô Hoặc, chính là hai người đứng đắn nghiêm chỉnh, nét mặt luôn nhẹ nhàng khoan khoái, ngôn hành (lời nói và hành động) thật tốt, thật thuận mắt, thật hài hòa, tựa như một bức họa lưu loát, đề tự quân tử thẳng thắn vô tư, quân tử chi giao đạm như thủy… Nào quản người ở thư phòng hay ở nơi cổng thành kẻ qua người lại, bất kể chỗ nào đều hài hòa như thế.
Nếu như là hắn ở cùng Diệp Thanh Vũ thì sao? Nghĩ nứt đầu cũng chẳng nghĩ ra được. Tìm đến Chu mũi to hỏi quanh co lòng vòng một hồi, Chu mũi to lại nhăn mặt, uống hết một bầu rượu đầy, tễ mi lộng nhãn (nháy mắt) mà mở miệng: “Có phải là… ***? Có phải huynh thích kiểu cường bạo. Y không thích, huynh lại càng muốn. Sau đó huynh liền cái này cái nọ… các loại… Thì đấy, chính là cái kiểu này, hiểu không? Huynh mở to hai mắt ra mà nhìn, ta với huynh là giao tình thế nào? Huynh sao lại không minh bạch?”
Nếu không phải nể giao tình mấy năm bạn rượu, Ôn Nhã Thần thật muốn tọng vào cái mũi cực đại của gã một quyền.
Hắn cùng Diệp Thanh Vũ a, ở trong mắt mọi người đều không hợp nhau, vậy trong lòng Diệp Thanh Vũ thì sao? Trong Ỷ Thúy lâu, hắn tận mắt nhìn thấy y hướng dưới lầu nhìn xung quanh thật lâu, vội chạy tới hỏi, Diệp Thanh Vũ lại nói không có gì. Tại Phi Thiên đổ phường, hắn chí đắc ý mãn thắng hết toàn trường, cao hứng phấn chấn quay đầu lại, người bên cạnh bóng dáng lại chẳng thấy đâu. Trong nháy mắt, vui sướng tràn đầy đột nhiên tiêu thất chẳng còn một phân, ngồi giữa đám người huyên náo ồn ào, lại cảm thấy xung quanh phiền muộn, cô tịch tràn lan. Sau đấy mới biết được, Diệp Thanh Vũ đến thư phòng của Ngân Nguyệt phu nhân. Chỗ kia, không phải là giao tình thâm hậu, Ngân Nguyệt phu nhân tuyệt đối không mời người vào cửa. Huống chi, suốt một buổi đêm đều ở nơi ấy, làm chuyện gì nào ai biết được. Diệp Thanh Vũ lại bảo với hắn rằng không có việc gì. Thật sự không có chuyện gì sao? Lời này kỳ thật ngăn ở cổ họng, trong lòng Ôn Nhã Thần thấy trống rỗng vô cùng, thế nhưng làm thế nào cũng không hỏi thành lời được. Còn có kết giao cùng Đường Vô Hoặc, lúc hắn không có ở đây, Đường Vô Hoặc có phải cũng thường xuyên đăng môn bái phỏng hay không? Trừ bỏ thơ từ ca phú, giang sơn xã tắc, bọn họ còn nói chuyện gì khác nữa sao? Nếu có, vậy nói chuyện gì? Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ? Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri? (Cả hai kết giao lâu ngày, có lẽ nào lại không sớm tối bên nhau? Núi có cây, cây sinh cành biếc, ta thích người, người lại có hay?) Từ nhỏ hắn đã bị đem so sánh cùng đại công tử Đường gia, năng văn năng võ, tướng mạo đường đường, còn có thanh danh tốt ôn lương cung kiệm. Một kẻ vô tích sự sớm tối hoan tràng như Ôn Nhã Thần lấy cái gì ra để so sánh với một Đường Vô Hoặc vừa mới lập công ở biên cương, tiền đồ vô lượng?
Ôn Nhã Thần chăm chú nhìn Diệp Thanh Vũ, ánh mắt sáng rực hơn xa quang hoa của đống trang sức tinh mỹ trên bàn kia. Trong mắt hắn tràn ngập nhu tình, khóe miệng lại chẳng thể nhếch cao, từng câu từng chữ đều là nản lòng: “Khi ngươi cùng ta nói chuyện, chưa bao giờ vui vẻ như thế.”
Diệp Thanh Vũ đang hé miệng, muốn nói chuyện. Ôn Nhã Thần lại đưa tay khẽ vuốt ve vài sợi tóc tản mát trên trán y: “Lúc cùng ta ra ngoài, hứng trí của ngươi cũng không cao. Đều là ta ép ngươi.”
Diệp Thanh Vũ nháy mắt mấy cái, ngón tay Ôn Nhã Thần đảo qua trán, dừng lại cạnh mắt y: “Tửu lượng của ngươi không tốt, không uống nhiều, mỗi lần đều để cho ngươi nhìn thấy bộ dáng thất thố của chúng ta khi say rượu, nhìn thật chẳng ra sao.”
Thanh Vũ của hắn thực gầy, sắc mặt tái nhợt trong ánh sáng mỏng manh hiển lộ vẻ tiều tụy. Ôn Nhã Thần nhìn chiếc cằm tiêm nhọn của y, cúi đầu đem mặt vùi vào trong cần cổ y: “Ngươi cũng không thích mấy kẻ bằng hữu của ta, bọn họ mỗi lần đều giễu cợt ngươi.”
Ngữ khí của hắn rất ôn nhu, dịu dàng nhẹ nhàng ở bên tai nói hết lời tâm sự, phối hợp với vẻ mặt thâm tình cùng thân thể dán sát thân mật, một tiếng “Thanh Vũ” gọi đến thiên hồi bách chuyển: “Thanh Vũ a, về sau ta sẽ không ép ngươi nữa, được không? Ngươi cũng không cần phải miễn cưỡng chính mình. Về sau ta sẽ ở bên ngươi, được không? Ta sẽ hảo hảo cùng ngươi đọc sách, ta cũng có thể chơi cờ cùng ngươi. Nếu ngươi thích, ta sẽ mang ngươi xuất môn, không đi mấy chỗ chướng khí mù mịt ấy nữa, chúng ta đi Lang Hoàn các, thư trai lớn nhất kinh thành…”
Nguyên lại, hắn đã nhận ra. Không rõ là kinh ngạc hay thế nào, trong lúc nhất thời Diệp Thanh Vũ chính là phát ngốc. Rồi sau đó, người trước mặt tuôn ra đủ loại lời nói dịu dàng triền miên tận lực lấy lòng. Như vậy nhu tình giọng điệu, như vậy sâu nặng ánh mắt, như vậy tâm tình lo lắng không biết phải làm sao lại phức tạp khôn cùng. Ôn thiếu này a, hóa ra cũng có tâm tư cẩn thận như thế. Khi y nhìn hắn, cho rằng hắn không nhận ra, lại không biết, người nọ cũng lấy tâm tình đồng dạng thâm tình nhìn y. Khó nhất trên đời này, chỉ đơn giản là hiểu nhau, đơn giản là tương tích (thương tiếc nhau), đơn giản là tâm hữu linh tê, tình nghĩa tương thông.
“Ta không phải là miễn cưỡng.” Qua thật lâu, Diệp Thanh Vũ mới chậm rãi tìm về thanh âm của mình. Trong tim cuộn trào sóng lớn mãnh liệt mênh mông, vì thế âm cuối không yên, thoáng mang vài phần rung động. Ngữ điệu không vang dội, lại như có hồi âm, trong phòng nhỏ quẩn quanh không tán.
Ôn Nhã Thần từ cần cổ y ngẩng đầu lên, chậm rãi chống đỡ thân mình nghểnh dậy, ngưng mắt nhìn y từ trên xuống dưới. Ngoài cửa sổ đã có vài tia nắng sớm, ánh sáng xanh xám thoa lên khuôn mặt Diệp Thanh Vũ một tầng nhàn nhạt. Người dưới thân mâu quang như nước, lẳng lặng nhìn hắn, không úy kỵ, không trốn tránh, không thấy nửa phần lùi bước, khóe miệng khẽ nhếch, cong lên một nụ cười rõ ràng: “Bởi vì là Ôn Nhã Thần, cho nên, ta không miễn cưỡng.”
Vui sướng ngây ngất, hạnh phúc không thể nào kìm hãm, cảm thấy một hồi vui mừng khôn xiết, Ôn Nhã Thần mở to mắt, trong đầu một mảnh hỗn loạn, rồi sau đó đột nhiên cúi người đè xuống.
Không phải là trêu đùa tình ý trong Ỷ Thúy lâu; cũng không phải trêu chọc nho nhỏ ngày thường; hắn cắn lấy môi y không ngừng đòi lấy, không ngừng duyện lộng, không ngừng dây dưa, không từ không bỏ, chẳng quản điều chi. Đầu lưỡi cạy mở khớp hàm tiến nhanh mà vào; lỗ mãng phóng túng cùng Ôn thiếu ngày thường nhu tình như nước tựa như hai người khác nhau.
Vô luận có né tránh như thế nào đều không thoát được đầu lưỡi như bóng với hình của hắn, kinh hô của Diệp Thanh Vũ toàn bộ bị hắn ngăn trong miệng, thân thể cùng tay chân bị hắn gắt gao ngăn chặn. Cách lớp quần áo đơn bạc, thân thể Ôn Nhã Thần nóng đến kinh người, ánh mắt hàm tiếu trở nên u trầm thâm thúy, nhìn vào sẽ chẳng thể thoát ra. Sợi tóc tán loạn trên gối xen lẫn cùng một chỗ phân không rõ đến tột cùng là của ai, cũng giống như hô hấp dồn dập quẩn quanh nơi chóp mũi… Đây là muốn đem y ăn sống nuốt tươi vào trong bụng nha — nhìn gương mặt tuấn tú không ngừng cười ngây ngô trước mắt, Diệp Thanh Vũ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trong lòng bỗng dưng dâng lên ý tưởng kỳ quái.
(Editor: không phải kì quái đâu! Đây là dự trước tương lai đấy =)))