Ngự Phong Phấn Cô Nương

Chương 4-1



“Không uống! Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta sẽ uống!” Thập Tam vừa nói, vừa quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên.

Chạm đến ánh mắt đầy lửa nóng quái dị của Mục Chấn Hạo, nàng không chịu nổi!

Có lẽ cô gái nhỏ này nghĩ hắn không dám làm gì nàng, mới dám làm trái lời hắn.

Mục Chấn Hạo đổi ý, cầm bát thuốc trút vào trong miệng, Thập Tam lén liếc hắn một cái, kinh ngạc kêu ra tiếng.

Hắn…… Tên sao chổi này điên rồi sao? Tại sao bỗng nhiên uống một hơi hết thuốc của nàng.

Vừa rồi, nàng thấy thuốc trong chén đen sì, tràn ngập mùi dược thảo khó nuốt, mà hắn có thể uống cạn một hơi?

Đợi đến khi Thập Tam mở miệng hỏi thì thấy gương mặt tuấn tú của Mục Chấn Hạo đang đến gần nàng, hơn nữa nhanh chóng phóng đại trước mắt nàng.

“Oa! Ngươi muốn làm gì? Không cần qua…… Ưmh!”

Nàng mới kháng nghị một nửa, miệng nhỏ đã bị môi của Mục Chấn Hạo lấp kín, không nói được đoạn sau.

Mắt của Lục Thập Tam mở to, đồng tử trong veo như nước, lông mày nhíu lại.

Mục Chấn Hạo thầm kêu trong lòng rằng nàng thật không hiểu tình thú.

Lúc hôn môi phải nhắm mắt, nàng lại mở mắt thật to, hơn nữa còn lóe ra lửa giận, cực kỳ không thú vị.

Bỗng dưng, tâm của Thập Tam dậy sóng mãnh liệt thật lâu mới bình tĩnh lại, khi đã khôi phục nàng bắt đầu mở miệng mắng.

“Tên đại sắc lang, tiểu nhân, bại hoại, cặn bã, hạ lưu, đồ xấu xa……” Mắng quá thành nghiện, nàng không ngừng lại được.

Mục Chấn Hạo không những không tức giận, còn cong môi cười, cầm lấy cái chén, đi ra khỏi phòng.

Cho đến khi hắn đã xuống lầu, vẫn còn nghe tiếng mắng chửi của Thập Tam, thế nhưng hắn lại cười vui vẻ, giống như tâm tình của hắn vô cùng tốt.

Qua ba ngày, đoàn người của Mục Chấn Hạo lại tiếp tục lên đường.

Chủ yếu có hai nguyên nhân

Thứ nhất, chỉ còn một ngày đi đường, nên có thể thả chậm tốc độ.

Thứ hai, bởi vì sợ sức khỏe của Thập Tam chưa bình phục, nên Mục Chấn Hạo không có ý định lên đường, thuộc hạ cũng không có quyền quyết định.

Vừa lên đường, chỉ thấy Thập Tam trề môi, không biết là Mục Chấn Hạo làm gì chọc giận nàng, không ai biết chuyện Mục Chấn Hạo dùng miệng mớm thuốc cho nàng hôm đó, cũng không ai dám hỏi.

Chỉ là vấn đề chính không phải ở chỗ này, mà là mấy ngày sau đó Mục Chấn Hạo nắm nhược điểm này, buộc nàng uống hết những thứ đắng nghét mà người ta gọi là thuốc kia, đây mới là chỗ khiến Thập Tam căm tức.

Vì vậy nàng và Mục Chấn Hạo giận dỗi nhau, Mục Chấn Hạo cũng tùy nàng.

Dù thế nào đi chăng nữa nếu muốn Thập Tam ngoan ngoãn lên đường trở về Mục gia, thì Mục Chấn Hạo cũng không ngại để nàng cáu kỉnh một chút.

Đoàn người thúc ngựa lao vụt đi.

Trở về Mục gia? Thật không biết phải cùng bọn họ trở về Mục gia làm gì? Trong lòng Lục Thập Tam oán hận nghĩ.

Thật ra thì, nàng có siêu năng lực điều khiển gió, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi đoàn người, lại cố tình hết lần này đến lần khác hờn dỗi đi theo Mục Chấn Hạo, khiến nàng bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để có thể trở về thôn Cổ Gia.

Ví dụ như: lúc đêm khuya có thể chạy đi, nhưng ban ngày nàng ở trên lưng ngựa với Mục Chấn Hạo chạy suốt cả ngày, mệt chết đi được; làm sao còn có thể nghĩ đến chuyện chạy trốn?

Ngay cả khi nàng đi tiểu, hắn cũng đi theo phía sau nàng; sau khi xong hắn dẫn nàng trở về lung ngựa, xem nàng như tiểu ngu ngốc.

Đương nhiên, ban đầu vì chuyện này mà Thập Tam và Mục Chấn Hạo cãi nhau tới mức mặt đỏ tía tai.

Kết cục Mục Chấn Hạo nói một câu khiến nàng sững sờ.”Tốt lắm! Vậy lần sau nàng đừng mong được xuống ngựa đi tiểu.”

Hắn nói cái gì vậy! Chẳng lẽ muốn nàng giải quyết ngay trên người hắn? Quá bẩn đi?

Thập Tam trừng mắt, thiếu chút nữa muốn bay lên trên không, để bọn họ đều nghĩ nàng là yêu quái, hù chết bọn họ.

Nhưng Thập Tam nghĩ lại, dù sao dọc đường đi Mục Chấn Hạo đối với nàng rất tốt, ngoại trừ  việc ở ngoài gọi nàng là tiểu hẹp hòi khiến nàng khó chịu,thì ăn, uống, mặc, thậm chí là ở đều tốt hơn so với khi ở thôn Cổ Gia.

Căn cứ vào nguyên tắc hòa hữu của mình, Thập Tam quyết định tạm thời đi theo hắn, nếu như hắn thật sự là bọn buôn người, bằng siêu năng lực của nàng còn có thể chịu thiệt sao?

A! A! A! Chủ ý đã định, đương nhiên Thập Tam hết sức biết điều!

Rất nhanh, quá trưa đoàn người cũng đã tới thảo nguyên bên ngoài Mục gia.

Bên ngoài hạ nhân đứng trên trạm canh gác phất tay với Mục Chấn Hạo, nhưng bọn họ cũng không đi chậm lại, mà ung dung đi qua với tốc độ như mọi khi.

Khi đó Thập Tam bị Mục Chấn Hạo ôm vào trong ngực, đã gần ngủ.

Dù đã lành bệnh nhưng nàng vẫn hơi buồn ngủ, vì vậy trước mặt người canh cửa của Mục gia đứng ở cửa lớn, con ngựa bị ghìm chặt, xóc một cái rồi dừng lại khiến nàng giật mình.

“Ưmh, chúng ta đã đến rồi sao?” Nàng không lịch sự ngáp một cái, lau nước rơi trên khóe mắt rồi nói.

“Ừ, tiểu hẹp hòi, chúng ta đã đến Mục gia.” Giọng của Mục Chấn Hạo êm ái không ngờ, rồi hắn ôm Thập Tam xuống ngựa hết sức cẩn thận.

Một màn này khiến người xem trố mắt đứng nhìn.

Trở lại Mục gia, Mục Chấn Hạo tự mình an bài cho Thập Tam ở Uyển Hồng Phong phía sau Liệt Dương Cư của hắn. (Liệt Dương cơ đấy).

Hành động này thể hiện rõ một điều, đó là hắn đặc biệt chăm sóc Thập Tam, đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.

Tình hình này ngay cả Bạch Ngọc Tu và Đường Pháp Quân cũng không đoán trước được, thiếu chủ luôn lãnh khốc, lại có ngày động tình?

Thật vất vả mới cẩn thận tỉ mỉ giao Thập Tam lại cho nha hoàn. Sau khi xử lý mọi thứ trong viện thật tốt Mục Chấn Hạo mới lưu luyến rời khỏi nhân nhi đang ngủ thoải mái như tiểu hài tử. Sau đó hắn cùng đám người Bạch Ngọc Tu và Đường Pháp Quân tập trung ở đại sảnh của Mục gia.

Hiện nay trong đại sảnh rộng rãi nhưng phải không mất đi sự trang nghiê), trừ mục chấn hạo đang ngồi ở chủ vị,thì những người còn lại đang bận đối chiếu sổ sách, hơn nữa trọng điểm báo cáo là việc thu vào ở các hạng mục buôn bán của Mục gia trong năm này, để cho Mục Chấn Hạo quyết định.

Đôi mắt của Mục Chấn Hạo lãnh lẽo thâm thúy như hồ nước thăm thẳm, lại vừa biếng nhác nhưng không mất phần sắc bén nhìn chăm chú lão nhân đang đứng trước mặt. Hắn là tổng quản Mục gia, Liễu Phúc Sinh.

Từ đời tổ phụ của Mục chấn Hạo, Mục gia vất vả lấy nghề đóng thuyền làm cơ sở, sau chuyển sang mở rộng vận chuyển gỗ, vải dệt và mở hãng buôn vải thì hắn đã bắt đầu làm việc cho Mục gia. Vì vậy hắn được xem là người thâm niên nhất ở Mục gia, cũng là một trong những thuộc hạ trung thành nhất.

“Thiếu chủ, gần đây chúng ta thâm nhập vào vùng Mân Giang, mới khai trương quán cơm buôn bán cũng hưng thịnh, thuộc hạ cho rằng có thể tiếp tục đi đến nơi khác mở tiệm, cũng coi như là mở rộng danh tiếng của Mục Gia.”

Quán cơm được mở, vốn nguyên nhân là bởi vì nghề vận chuyển bằng thuyền phát triển mà theo lên, một mặt, lúc chở khách thuận tiện giới thiệu khách điếm cho họ, mặt khác, cũng có thể trở thành cứ điểm buôn bán của Mục gia.

Mục Chấn Hạo nghe vậy, gật đầu một cái. Bởi vì hắn cũng có dự định này, liền chấp nhận lời đề nghị của Liễu Phúc Sinh, nhanh chóng đưa ra vài trọng điểm, giao phó cho hắn gấp rút tiến hành.

Hồi lâu, đợi tất cả sổ sách được giải quyết xong, Mục Chấn Hạo bất chợt lên tiếng.

” Sự việc ngày ấy các người đã tra được gì chưa?”

Người đó cố ý dùng kế khiến trợ thủ đắc lực bên cạnh Mục Chấn Hạo là Bạch Ngọc Tu và Đường Pháp Quân rời đi, sau đó lại dụ hắn tới bờ sông, dùng khói mê làm hắn bất tỉnh, tiếp theo hắc y nhân đâm một đao ngay ngực hắn.

“Thật xin lỗi, Thiếu chủ, chúng thuộc hạ đã phái người đi truy xét, nhưng vẫn không tra ra là ai hạ độc thủ.”

“Vậy thì điều tra qua các thương nhân hoặc người khác xem ai có khả năng muốn hạ thủ lấy mạng của ta?”

Tổng quản Liễu Phúc Sinh mở miệng: “Thiếu chủ, thuộc hạ phỏng đoán được một người có khả năng giở trò.”

“Là ai? Mục Chấn Hạo giận dữ.

” Đại Long Đầu trong ngành Dệt, hãng buôn vải Vương Ký.”

Tổng quản vừa nói xong, mọi người liền cau mày.

Ngành dệt là một phần trong việc kinh doanh của Mục gia, mặc dù không đầu tư nhiều, nhưng lại có danh tiếng lớn hơn hãng buôn vải Vương Ký.

Nguyên nhân là do chất lượng vải của Mục gia tốt hơn, lại thêm việc có thuyền để vận chuyển hỗ trợ, nên tốc độ giao hàng rất nhanh, không ít thương nhân thích vải của Mục gia.

Nhưng ngoài hang vải Vương Ký, ở các ngành đóng tàu, vận chuyển vật liệu gỗ, kinh doanh quán cơm, Mục gia cũng tạo ra không ít kẻ thù, theo cách nói của Liễu Phúc Sinh thì chẳng phải là mỗi thương gia đều đối địch với bọn họ, đều là hung thủ mưu sát Mục Chấn Hạo.

Hơn nữa nữ nhi của ông chủ hãng vải Vương Ký Vương Bách Thọ là Vương Tâm Bội si mê thiếu chủ, làm sao có khả năng là hung thủ mưu sát?

Vì vậy Đường Pháp Quân khịt mũi nói: “Làm ơn! Lão già, phiền ngươi suy nghĩ kĩ rồi hãy nói được không? Không phải do ngươi đã già nên đầu cũng không nhanh nhạy nữa chứ?”

Liễu Phúc Sinh trừng mắt nhìn hắn.”Ai ở đây nói giỡn với ngươi!”

“Vậy ngươi có chứng cớ ở đây không?”

Đường Pháp Quân tận mắt chứng kiến, nữ nhi của Vương Bách Thọ Vương Tâm Bội không sợ “Đại hàn”, vừa sợ vừa yêu Mục Chấn Hạo, luôn bám sát thiếu chủ, nhưng trước sau cũng không thành công.

Nghe vậy, Liễu Phúc Sinh tức đến mức dựng râu trợn mắt.

Toàn bộ Mục gia từ trên xuống dưới, ngay cả Mục Chấn Hạo cũng phải kính nể hắn ba phần, không ngờ tiểu tử Đường Pháp Quân này lại không hiểu được kính lão đắc thọ, thường tìm sơ hở trong lời nói của hắn, sau đó lại thả ngựa sau pháo* (ý là châm biếm đấy ạ), thật sự làm hắn tức chết.

Mọi người thấy bọn họ lại trình diễn tiết mục cãi vả nữa, ai cũng khẽ động khóe miệng, chờ xem kịch vui.

Nhưng Mục Chấn Hạo không cho bọn họ cơ hội đó, không kiên nhẫn nói: “Nói đi!”

Liễu Phúc Sinh lên tiếng: “Mấy ngày trước, thuộc hạ hẹn gặp nói chuyện làm ăn với trưởng lão ở tiêu cục thì nghe người bên trong nói, gần đây xuất hiện 2-3 người có võ công cao cường ở Vương gia, nghe nói là giáo đầu, bảo vệ an toàn cho người của Vương gia, nhưng thuộc hạ cho rằng nói không chừng bọn họ chính là hắc y nhân đã tập kích người.”

Thấy Mục Chấn Hạo chuyên tâm lắng nghe, hắn nói tiếp: “Hơn nữa, Vương Bách Thọ này là một người có tâm cơ rất nặng, thuộc hạ cho là hắn là tình nghi lớn nhất.”

Mọi người nghe Liễu Phúc Sinh phân tích, nhất thời không ai có cách nào phản bác.

Sau một hồi trầm ngâm Mục Chấn Hạo đứng lên từ chủ vị.

“Phái người chú ý hành động của Vương Bách Thọ, hãy báo cho ta bất cứ lúc nào.”

Dứt lời, Liễu Phúc Sinh nở nụ cười chiến thắng với Đường Pháp Quân, làm cho Bạch Ngọc Tu ở bên cạnh buồn cười.

Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Mục Chấn Hạo đã sai nha hoàn bưng chậu nước rửa mặt, đi vòng qua hành lang dài, đến gõ cửa phòng của Thập Tam, rồi đẩy cửa mà vào.

“Tiểu thư, Sớm! Nô tỳ mang nước đến cho người.”

“Ngươi là ai?” Thập Tam hí mắt, nở nụ cười khi vẫn đang ở trong chăn, giọngkhàn khàn hỏi.

“Nô tỳ là do thiếu chủ sai đến làm nha hoàn cho tiểu thư, tên là Chân nhi.”

“Thiếu chủ? Chân nhi?”

Đầu nhỏ của Thập Tam nhanh chóng tiếp nhận những lời này, cơn buồn ngủ biến mất.

Đúng rồi, gần tối ngày hôm qua hình như bọn họ đã đến Mục gia, nhưng tại sao nàng không nhớ rõ nàng vào Mục gia khi nào? Làm sao lại nằm trên giường lúc này?

“Đại sao…… à, không! Ta muốn nói là hiện giờ thiếu chủ của các ngươi đang ở đâu?” Nàng hỏi tiểu nha hoàn.

“Thiếu chủ muốn tiểu thư chải tóc gọn gàng sau đó đến Liệt Dương Cư một chuyến.” Nàng đáp.

Hừ! Muốn tìm nàng lại còn bắt nàng tự mình tới cửa gặp hắn, Mục Chấn Hạo cái tên đại sao chổi này thật là không bình thường.

Thập Tam bĩu môi nói.”Đã biết.” Sau đó, nàng lại nghĩ đến một vấn đề khá quan trọng.

“Vậy điểm tâm đây? Ta đến nơi nào dùng?”

Tiểu nha hoàn nghe vậy, phát ra tiếng cười như chuông bạc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.