Editor: Bơ
Ban ngày dạy hắn thăm dò địa hình, hỏi thăm tin tức, chuẩn bị đủ thứ, ban đêm cùng hắn tiến hành “mua bán”.
Đảo mắt, hòa thượng mặt đỏ đã học nghề đạo tặc được một tháng – hắn đặc biệt ngưỡng mộ Diệp Bạc Tâm, từ “A, hóa ra có thể trộm như vậy” đến “A, hóa ra cũng có thể trộm được”!
Cuối cùng:
“Nữ thí… chủ, ngươi quả nhiên là thần trộm trong thần trộm a!”
Đã đạt đến cảnh giới huyền ảo.
“Nữ thí hủ —” Hòa thượng mặt đỏ ở trên nóc nhà chọt khuỷu tay Diệp Bạc Tâm: “Bần tăng không hiểu, vì sao ngươi luôn trộm nhà này?” Đại hòa thượng thực sự không hiểu, vẻ mặt tò mò: “Ngươi có thù oán với chủ nhân nhà này sao?”
“Không có thù.” Diệp Bạc Tâm lắc đầu, thân thể nhảy một phát từ nóc nhà xuống đất: “Đại hòa thượng, theo sát ta, nghe theo sự căn dặn của ta, dù trễ một giây thôi cũng không trộm được đồ đâu! Ài sao ngươi vẫn chưa động đậy nữa?”
Đại hòa thượng ngây người, lời hồi nãy ở trên nóc nhà đành nuốt vào trong bụng, hai mắt nhìn Diệp Bạc Tâm — bởi vì đôi mắt hắn lồi ra, nên nhìn giống như đang trợn mắt.
“Thí chủ a —” Hắn thờ dài: “Chủ nhân nhà này tối nào cũng gặp nạn, hàng đêm canh chừng nghiêm ngặt nhưng ngươi vẫn lẻn vào trộm được, thật sự là đáng thương.”
“Ít nói thôi, cẩn thận bì người khác phát hiện!” Diệp Bạc Tâm trừng mắt nhìn hòa thượng mặt đỏ một cái — đáng giận, đôi mắt nàng nhỏ xíu, làm thế nào cũng không nhìn ra là đang trợn mắt.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, Diệp Bạc Tâm cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Không còn cách nào khác, cái này gọi là “không sợ bị tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ đến”… làm cho tốt chính sự đã.”
Lại nghiêm mặt.
Nàng không nói với đại hòa thượng, mặc dù nàng và chủ nhà này không có thù hận, nhưng chủ nhân nhà này cho vay nặng lãi, nâng giá thị trường, cường thủ hào đoạt, làm cho biết bao nhiêu người lâm vào đường cùng.
Diệp Bạc Tâm nàng mặc dù võ nghệ không cao, không thể giết phú tế bần, chỉ có thể “cướp” phú thôi. Vì thế — hàng đêm đều vào trộm nhà này.
……
Đại hòa thượng tuy ngu dốt, nhìn trái bầu vẽ cái gáo, cuối cùng ba tháng sau cũng thành công xuất sư.
Vừa vặn nửa tháng sau, Diệp Bạc Tâm gặp lại hòa thượng mặt đỏ.
Ban đêm gió lớn.
“Ài, ài, ài, đại hòa thượng chạy đi đâu thế?” Diệp Bạc Tâm lườm hắn một cái, hòa thượng ngu xuẩn vội vội vàng vàng, bị người ta theo dõi cũng không biết.
Hòa thượng mặt đỏ từng đi trộm thử, mặc dù đeo mặt nạ, lại lấy than bôi lên mặt, nhưng hai mắt hõm sâu, bộ dạng khô héo, khiến Diệp Bạc Tâm kinh hãi một phen.
“Nhìn vẻ mặt như than của ngươi, ngươi muốn chết a!” Diệp Bạc Tâm cảm thán một câu, ánh mắt nhìn hắn đầy thú vị: “Sao thế? Không đi trộm à?”
“Ài —” Hòa thượng mặt đỏ cúi đầu thở dài một tiếng: “Cũng bởi vì trộm a.” Nói xong thì ngẩng đầu, cố gắng kéo mí mắt lên, ủy khuất nhìn Diệp Bạc Tâm phía đối diện: “Nữ thí chủ, bần tăng đã bảy ngày bảy đêm không ngủ rồi.”
Nàng hoảng sợ: “Bảy ngày bảy đêm ngươi đều đi trộm?!”
Hòa thượng gật đầu, lại không dám nói nhiều, sợ đầu óc không chịu nổi liền chìm vào giấc ngủ.
“… Ai bảo ngươi trộm nhiều như vậy?”
“Đều là cô nương dạy bần tăng trộm… Bần tăng… nghiện đi trộm rồi…” Đại hòa thượng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Nữ thí chủ, ngươi đang định đi tới chỗ Tri phủ gia?”
“Đúng là —” Diệp Bạc Tâm hai chữ “Đúng là” chưa kịp nói xong, liền thấy hòa thượng mặt đỏ nhìn mình, hai tay tạo thành chữ thập a di đà phật một phen: “Thí chủ, bần tăng đã trộm rồi.”
“…”
Đồ đệ muốn để sư phụ chết đói a!
Diệp Bạc Tâm ngẩng đầu, nhìn xa xăm — bầu trời đêm nay, thật tối!
“Thí chủ tới đó gom một mớ đi!”
Hòa thượng mặt đỏ nhắc nhỏ, vẻ mặt sắp chết của Diệp Bạc Tâm, lập tức sống lại.
Nàng nhìn nhìn “sinh ý”, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt: “Không thể trộm.”
“Vì sao không thể trộm?” Hòa thượng mặt đỏ mơ hồ: “Nửa đêm trên người không người, người thanh niên này vội vội vàng vàng, trên tay ôm một bao đồ, đoán chừng là người cùng nghề mới đắc thủ, sao lại không thể trộm?”
“Ngươi nhìn hắn nửa đêm vội vàng, lại chuyên tâm bỏ chạy không nhìn chung quanh, cũng không chút hoảng hốt, trái lại gương mặt tràn đầy lo lắng. Ngươi nhìn cẩn thận một chút… quần áo mặc dù dính bụi đất, nhưng là y phục của người đọc sách.” Diệp Bạc Tâm nhìn chằm chằm người đang đi.
“Hóa ra là tú tài, vậy thì sao?”
“Các tú tài đều cổ hủ, nhân cách đa số đều đáng tin tưởng.” Diệp Bạc Tâm nói xong xoay người muốn kéo hòa thượng mặt đỏ đi, nhưng phát hiện sức lực của chính mình căn bản không kéo nổi: “Chết tiệt!”
Nàng thấp giọng mắng thêm một câu, thấy hòa thượng vẫn không chịu đi, nhịn không được mắng thêm câu nữa: “Đồ ngốc —“
Lại kéo hắn: “Ta thấy chất vải quần áo của tú tài cũng không tốt, nhất định là do nghèo quá vay nhiều tiền bạc như vậy lại chạy đi vội vàng, có thể là do người thân bệnh nặng, cũng có khả năng là… ài, đi thôi!”
Nàng giải thích với đại hòa thượng nhiều như vậy làm gì chứ!
Nhưng đại hòa thượng xoay người lại, vẻ mặt đăm chiêu. Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt Diệp Bạc Tâm, nhìn chằm chằm, giống như đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng — vẻ mặt này cho tới tận bây giờ Diệp Bạc Tâm chưa từng nhìn thấy.
“Cô nương vẫn rất tốt…” Giọng điệu này của hắn cũng là lần đầu tiên nàng nghe được.
Diệp Bạc Tâm ấp úng, nuốt nước miếng, nghĩ nửa ngày mới nói được mấy chữ: “Trộm cũng có câu…”
“A, Diệp Bạc Tâm!” Có người âm thầm trêu đùa nàng.
“Hóa ra là Tâm Tâm ư —” Quái quỷ không chỉ một người thôi.
Sắc mặt Diệp Bạc Tâm đột nhiên u ám, được bóng đêm che giấu nên chẳng phân biệt nổi.
Là bọn họ.