Editor: Bơ
Đôi mắt lạnh lùng của Vân Lăng hiện lên một tia chua xót, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường.
Hắn cứu nàng hai lần, khi nào tỉnh dậy câu đầu tiên của nàng cũng là “Hòa thượng đâu?”
Hắn cúi đầu, thấy Diệp Bạc Tâm trong run rẩy trong lòng mình, khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
“Ở trong lòng ta, cô còn lo lắng sợ hãi như vậy ư?”
“Ta không lo lắng bất an về ngươi, là hòa thượng của ta.” Ánh mắt nàng vòng qua Vân Lăng hướng về nơi xa, giọng nói thì thào.
“Hòa thượng kia.” Vân Lăng do dự chốc lát: “Không phải đối thủ của ba người. Lấy thực lực của ta chỉ có thể cứu cô ra, giờ này hắn ở trong, lành ít dữ nhiều…”
Hắn đang nói, liền thấy người trong lòng vùng vẫy. Vân Lăng hơi buông lỏng tay, Diệp Bạc Tâm liền thoát hỏi ngực hắn.
Nàng chạy như bay đến chỗ xích diện hòa thượng đang bị giam giữ.
Vân Lăng muốn đuổi theo, nhưng đi được vài bước, bước chân dừng lại.
Mặc kệ nàng vậy!
Diệp Bạc Tâm hai chân không chạm đất bay qua, gió rít gào hai bên lỗ tai nàng, trái tim nàng cũng vội vàng như gió, nóng nảy như lửa.
Cảm thấy có một cỗ khí từ lồng ngực dâng lên, dừng lại ngay cổ họng, khiến nàng không thể hô hấp.
Khắp nơi không người, chỉ có xích diện hòa thượng nằm trong vũng máu.
Diệp Bạc Tâm không kìm chế được lập tức “Oẹ” một tiếng, phun ra một bụm máu lớn.
Không để ý bản thân sẽ bị dính bẩn, bước vào vũng máu đen kia.
Khuôn mặt đại hòa thượng đầy máu, không thể nào nhận ra đó là khuôn mặt của hắn nữa.
“Đại hòa thượng ngốc, hòa thượng ngốc, hòa thượng ngốc…” Nàng quỳ gối bên cạnh, ôm đầu hắn, dùng tất cả từ ngữ của bản thân để mắng hắn, mắng đến bản thân bật khóc: “Hu hu hu hu, chàng không được phép chết, chàng đứng lên cho ta! Có nghe hay không? Còn nữa, nếu chàng mạnh khỏe, sau đó hoàn tục…”
Diệp Bạc Tâm ngồi lải nhải, chợt nghe thấy giọng nói nam nhân yếu ớt: “Bần tăng… đã sắp chết… nữ thí chủ… vẫn còn yêu cầu… nhiều như vậy…”
“Ai nói chàng sắp chết! Chàng sẽ không chết!”
“Ừm… bần tăng… sẽ không chết…” Vẻ mặt xích diện hòa thượng toàn máu, khi hắn cố gắng nở nụ cười càng khiến hắn trông hung dữ: “Nữ thí chủ… vì sao… muốn bần tăng hoàn tục?”
“Chàng phải hoàn tục mới có thể cưới ta được!” Nàng nói không chút do dự.
“Nàng thông minh, xinh đẹp, trên đời này có hàng vạn nam nhân muốn lấy nữ thí chủ…” Thời điểm nói những lời này, xích diện hòa thượng đột nhiên cảm thấy khó khăn quá, cơn đau này không khác gì những vết thương trên người hắn.
Hắn cười cười, duy trì hơi thở của chính mình: “Xá lợi phất, bất khả dĩ thiểu thiện căn phúc đức nhân duyến, đắc sinh bỉ quốc. Xá lợi phất, nhược hữu thiện nam tử, thiện nữ tử, văn thuyết a di đà phật, chấp trì danh hào. Nhược nhất nhật, nhược nhị nhật, nhược tam nhật, nhược tứ nhật, nhược ngũ nhật, nhược lục nhật…”
(*kinh phật Bơ xin miễn dịch)
Đây chính là bài phật pháp sư phụ hắn đọc khi hắn xuất gia, hôm nay phá lệ đọc một lần.
Diệp Bạc Tâm hai mắt đẫm lệ, trái tim như bị đao cắt.
Một bóng dáng đứng bất động, đứng ở chỗ hai người không nhìn thấy.
p/s: t thích Vân Lăng, cũng may anh xuất hiện trễ, xuất hiện sớm là bỏ edit bộ này luôn rồi:v