Từ lúc gặp nhau ở Thập Nguyệt Cung, đến khi chia lìa, rồi lại đoàn tụ trước mắt. Đối với Mộ Dung Địch Trần mà nói, tất cả thật sự giống như một cảnh mộng, bất quá cảnh tượng nhân vật đều quá mức chân thật, làm cho người ta không thể nào hoài nghi.
Ngày ấy chình mình dùng thân thể hư nhược yếu ớt, cùng nội lực cho Lệ Tuyết Chước một phen giáo huấn nho nhỏ, lúc đang chuẩn bị đi tìm Ngộ Ngôn. Lại bị rất nhiều bạch đạo cao thủ chặn ngang đường đi. Chính mình cũng không xa lạ với bọn họ, bởi vì mình chính là người đã dẫn bọn hắn tiến công Thập Nguyệt Cung. Nhưng điều làm cho Mộ Dung Địch Trần trăm triệu lần không ngờ tới chính là, cũng chính những người này, ngay lúc song phương gặp mặt hành lễ khi gặp nhau ở cửa vào, đã ra tay đánh lén chính mình.
Lúc ấy chính mình ngay cả một chút khí lực cũng chưa kịp hồi phục lại, nội lực lại bị hao tổn, cư nhiên để cho bọn họ không tốn chút khí lực nào bắt trở về Thiếu Lâm tự. Hơn nữa vừa tiến vào, đã bị mười cao tăng Thiếu Lâm bao quanh dụng công lực trấn trụ, thậm chí động đậy cũng không thể. Nhưng vào lúc này, chính mình mới hiểu được, nguyên lai cái “Nghiệt” mà bọn họ nói chính là mình, nguyên lai Không Giám đại sư từ lúc truyền cho mình cách nội tu “Mộ Dung công pháp” thì đã biết được thân phận chân chính của mình, sau đó dùng bồ câu đưa tin cho sư đệ của hắn, cũng chính là chưởng môn Không Hành của Thiếu Lâm, rồi cùng với các đại môn phái định ra kế hoạch, kỳ thật đây là kế hoạch tróc nã mình.
Trong bốn ngày, chính mình cơ hồ cái gì cũng không biết, chỉ mông lung biết khi nào thì dùng cơm, thời gian còn lại tất cả đều là một mớ hỗn độn.
Tăng nhân Thiếu Lâm vọng xưng thiên hạ đệ nhất môn phái, cư nhiên lại ác độc như vậy, không ngừng áp chế nội lực trong cơ thể Mộ Dung Địch Trần phát ra, làm cho Mộ Dung Địch Trần luôn ở trong trạng thái mệt nhọc, một chút cũng không cho y có thời gian thanh tỉnh, để ngừa y có cơ hội thi triển kinh thế võ công.
Nhưng cho dù bọn họ trăm tính ngàn tính, tính hết mọi bề, thì trăm triệu lần cũng không nghĩ đến, bọn họ đối đãi với Mộ Dung Địch Trần như thế lại là hoàn toàn cấp cho “Nghiệt” trước kia —— cũng chính là Phượng Nhược Hề, cơ hội tỉnh lại báo thù.
Phượng Nhược Hề này một thế hệ, thiên địa khí tượng dị thường.
Chỉ sinh ra “Nghiệt”, mà không sinh ra “Thục”. Hơn nữa hắn vốn là là người đã khuất, nhưng lại đối nhân thế chấp niệm quá nặng, làm cho âm dương khúc chiết bị nứt ra, cư nhiên dám nhập vào cơ thể Mộ Dung Địch Trần – người có mạch tương thông với hắn (bọn họ đều là “Nghiệt”), chính vì nguyên nhân này nên mới có nguồn nội lực mà Mộ Dung Địch Trần không hiểu được, và cũng chính là nguyên do Không Giám lo lắng ngày đó.
Mười lăm, ngay lúc mười sáu trăng sáng nhô cao.
Nguyệt chúc âm, sao với Mộ Dung Địch Trần, thì âm khí của Phượng Nhược Hề lại quá nặng, nhưng ngay lúc đám người Thiếu Lâm ngu ngốc lại làm cho tinh thần của Mộ Dung Địch Trần hư thoát, vì vậy mới để cho Phượng Nhược Hề có cơ hội xuất hiện.
Phượng Nhược Hề vốn là chết trong tay đám người bạch đạo, cho nên dĩ nhiên là hắn căm thù bọn họ đến tận xương tuỷ. Cho nên khi vừa chiếm được thân thể Mộ Dung Địch Trần liền ra tay hung hăng giáo huấn tất cả hòa thượng có mặt trong thiện phòng lúc đó, khiến cho bọn họ trong một khoảng thời gian không dám xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Bất quá Phượng Nhược Hề lúc này, đã sớm không còn là Phượng Nhược Hề năm xưa, người tựa như trích tiên kia, đã sớm chết vào cái ngày mười lăm tháng tám của mười tám năm trước, máu tươi thắm đẫm dưới ánh trăng ngày ấy. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ lời mình đã nói ra ——”Ta sẽ nhớ kỹ từng người các ngươi, ta sẽ trở về, đến lúc đó, tất cả các ngươi sẽ nhận lại tất cả những gì ta đã phải chịu ngày hôm nay. Nhớ kỹ, ta sẽ đòi lại gấp bội.”
Một đời người, bất quá cũng chỉ có bốn chữ “Yêu hận tình cừu”.
Nhưng Phượng Nhược Hề hôm nay, yêu cùng tình sớm đã theo gió biến mất rồi, thứ duy nhất còn lại chính là cừu hận, đương nhiên cũng đã sớm mất đi tin tưởng với những thứ mình đã từng trả giá để có được.
Nói dễ hiểu một chút, chính là hắn đã không còn tin vào cái gì gọi là chân tình.
Cho nên khi hắn nghe thấy Mộ Dung Địch Trần trong cơn hôn mê, chỉ nghĩ đến người kia ở trong lòng, chắc chắn rằng mọi người có thể thấy được nụ cười lạnh bên môi Phượng Nhược Hề —— nếu như hắn có thân thể……
Bất quá, ngay cả Phượng Nhược Hề cũng không ngờ tới chính là, Kỷ Ngộ Ngôn cư nhiên lại là một nhân vật tuyệt thế đến như vậy, cư nhiên không chỉ nhận ra mình không phải là Mộ Dung Địch Trần, mà còn đoán được Hắn là ai!
Nguyện ý chịu thua, hắn theo lời tạm thời rời khỏi thân thể Mộ Dung Địch Trần, kỳ thật cũng là muốn nhìn thấy tiếu thoại (lời nói bông đùa hay hỉu là lời đường mật giả dối cũng đc) của hai người. Bởi vì hắn đã hiểu quá rõ, bởi vì mối quan hệ với mình, nên đã dẫn phát nên lực lượng tối nguyên thủy của “Nghiệt”, nương nhờ ánh trăng, Mộ Dung Địch Trần tối nay chắc chắn sẽ mất đi khống chế, lực lượng cường đại bắt đầu khởi động, nên hắn mới muốn cá cược một phen.
Như vậy, ha hả, hãy cho ta xem tình yêu của các ngươi đi. Làm cho ta xem người ngươi yêu, sẽ ném ngươi lại mà bỏ đi đi.
Phượng Nhược Hề lạnh lùng cười, trong mắt đã có lệ quang mà chính hắn vĩnh viễn cũng không muốn thấy, và cũng không nguyện ý thừa nhận.
————————————-
“Ngộ…… Ngôn……” Mơ hồ nói ra hai chữ này, Mộ Dung Địch Trần cảm giác như chính mình đã dùng hết tất cả khí lực trong cơ thể.
Huyệt Thái Dương “Thình thịch” nhảy múa, tựa như có cái gì đó đang chạy loạn trong cơ thể tìm đường thoát ra, lại tựa như có người nào đó đang nhẹ giọng thì thầm bên tai mình, dùng thanh âm mê hoặc như vậy, “Buông tay ra đi, buông tay ra đi, con mồi xinh đẹp đang ở ngay trước mặt ngươi.”
Theo bản năng, Mộ Dung Địch Trần một lần nữa gắt gao siết chặt một góc giường trong thiện phòng, không để cho mình vươn tay bắt lấy Kỷ Ngộ Ngôn đang ở trước mặt.
“Đi mau, mau…… Đi……” Nói xong vài từ này, đã là cực hạn của Mộ Dung Địch Trần, y chỉ hy vọng Ngộ Ngôn có thể hiểu được ý của mình. Tuy rằng không biết đến tột cùng là bởi vì cái gì, nhưng Mộ Dung Địch Trần đã cảm thấy được cổ lực lượng cường đại trong cơ thể kia, còn có, chính mình đến tột cùng là cần cái gì.
Chính mình hiện tại, tựa hồ tất cả lỗ chân lông đều đã sắp mở ra, mà mỗi một nơi đều kêu gào một cái tên —— Kỷ Ngộ Ngôn.
Lá cây “sàn sạt” vang vọng, âm thanh của gió lại mỹ lệ đến không thể hình dung. Ánh trăng từ tái nhợt biến thành u lam, sau đó là ám tử, trên đóa hoa đỏ tươi chậm rãi nhiễm một màu đen u ám, thảo diệp vàng nhạt lại có lục quang trong suốt.
Rõ ràng là có thanh âm, nhưng tại sao chung quanh lại im lặng đến vậy.
Ngộ Ngôn đang nói cái gì?
Tập trung tất cả tinh thần, Mộ Dung Địch Trần miễn cưỡng ở trong mông lung phát hiện đôi môi đỏ mọng của Kỷ Ngộ Ngôn đang khép mở.
Là đang nói chuyện sao, là đang nói gì đó với mình sao, nhưng, tại sao mình lại không nghe thấy gì cả.
Thanh âm có thể nghe thấy, tựa hồ chỉ có sự yên lặng đến bất khả tư nghị, tỷ như, thanh âm ánh trăng xuyên qua “loạt xoạt” ma xát với cửa sổ.
Trừ tất cả cảm giác lần đó ra, thì toàn bộ cảm giác đều tập trung tới thị giác cùng xúc giác.
Quang ảnh ở trước mắt mình lóe lên: mái tóc dài đen bóng kia, nếu dùng sức kéo xuống, có thể nghe thấy thanh âm rên rĩ thanh thúy hay không đây. Đôi môi hồng nhuận kia, nếu nhẹ nhàng hôn lên, sẽ chính là hương vị tiêu hồn thực cốt; nhưng nếu ngăn chận hung hăng cắn nuốt, có thể cứ như vậy tan ra trên môi mình hay không đây; cần cổ mảnh khảnh kia, nếu tiếp tục in thêm một dấu răng nữa, có phải cũng sẽ có dòng máu thơm ngon như khi nãy chảy ra đây. Còn có tấm lưng tuyết nõn mềm mại kia, muốn bẻ gãy nó, có phải sẽ có thể nghe thanh âm trong suốt kia trở nên khàn khàn, rồi ở bên tai mình khóc nức nở……
Hảo muốn, cứ như vậy ôm chặt hắn, đẩy ngã hắn, sau đó……
Nhưng mà, nhưng mà không được.
Hắn là Ngộ Ngôn, là Ngộ Ngôn, là người ngươi yêu nhất, ngươi nỡ lòng nào đối xử với hắn như vậy?
Chẳng lẽ ngươi muốn thấy máu tươi của hắn phản chiếu trong mắt ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn thấy biểu tình tan nát cõi lòng của hắn, chẳng lẽ ngươi muốn thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, chẳng lẽ ngươi muốn thấy khuôn mặt tái nhợt lâm vào hôn mê của hắn?
Không, không thể, không thể.
Ngộ Ngôn, ngươi đang nói cái gì?
Ta nghe không rõ, ta chỉ có thể cố gắng nắm chặt mép giường, không cho khối thân thể này bức ngươi.
Vì cái gì ngươi còn không đi, ta không phải đã kêu ngươi rời đi sao?
Cơ thể của ta nóng quá, làn da mỗi một tấc đều bắt đầu đau đớn, như có cái gì muốn xông ra.
Ngộ Ngôn, Ngộ Ngôn, ngươi đi mau a, hay là ta nói không rõ ràng?
Nhưng ta không còn đủ sức để nói với ngươi nữa a.
Ta gắt gao kiềm giữ thân thể này, cánh tay rất đau, tựa như sắp đứt lìa ra rồi, móng tay cũng rất đau, mặt trên chảy máu, mười đầu ngón tay cũng sắp bị ma sát tới chảy máu rồi.
Nhưng như vậy rất tốt, đau đớn có thể làm cho ta nhẫn nại lâu hơn một chút.
Phải đau đớn hơn nữa, móng tay ở ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải bấu chặt xuống.
Nhưng ta lại tuyệt không đau, ta tựa hồ đã không còn – cảm giác đau đớn.
Ngộ Ngôn, vì sao ngươi còn không đi? Vì sao?
Vì sao?!
Ta gần như đã đánh mất chính mình, trong giây phút tỉnh táo cuối cùng, ta lại thấy ngươi đi tới, ngươi ôm lấy ta.
Sau đó, ngươi mỉm cười hôn ta, ta nghe thấy ngươi nói —— đừng sợ, ta ở trong này.
————————————-
Rất lâu sao này, Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn hai người mới nhắc lại đề tài này.
Nguyên nhân không phải vì hắn, mà là do mỗi lần ngẫu nhiên không cẩn thận đề cập đến vấn đề này, Mộ Dung Địch Trần lại đột nhiên toát ra cái ý niệm “chuộc tội” trong đầu, làm cho Kỷ Ngộ Ngôn hết lo lại phải phòng trường hợp y tự mình hại mình, thành ra hắn đã cấm bất luận kẻ nào cũng không được nhắc nào, rốt cuộc cùng trở thành cấm kỵ giữ hai người.
Bất quá chuyện này hãy để sau này nhắc lại, vẫn là Mộ Dung Địch Trần.
Nhẫn nhịn cảm giác đau lòng, đem Kỷ Ngộ Ngôn ôm chặt vào trong ngực thật cẩn thận hỏi hắn: “Còn đau không?”
Kỷ Ngộ Ngôn sửng sốt trong chốc lát, rồi sau đó, cũng ôm chặt Mộ Dung Địch Trần, nhẹ nhàng nói: “Đứa ngốc.”
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Kỷ Ngộ Ngôn nói Mộ Dung Địch Trần “ngốc”.
Nhưng, kỳ thật Kỷ Ngộ Ngôn dù có cao minh đến mấy thì cũng không phát hiện được rằng sau ngày đó hắn luôn dùng thái độ gần như là che chở mà đối đãi với mấy ngón tay đã từng bị thương của Mộ Dung Địch Trần, phàm là những người đã từng thấy qua đều kêu một tiếng “buồn nôn”.
Buồn nôn?
Đích xác buồn nôn.
Lãnh phong tập tập (hiu hiu), thải điệp (bươm bướm nhiều màu) phân phi (bay tán loạn).
Mọi người ăn mứt hoa quả, uống Quân Sơn ngân châm, tranh thủ thời tiết mát mẻ gió thổi hiu hiu mặt trời tỏa sáng mà ngồi trong lương đình, xem hai người kia “phu sướng phụ tùy”.
Bởi vì cái dạng này, cho nên trừ bỏ từ “Buồn nôn”, thì không thể tìm thấy một từ nào khác để truê cợt hai vị tình nhân kia.
Bất quá vào buổi tối ngày mười lăm tháng tám, các vị bạch đạo đại hiệp thanh danh to lớn hiển nhiên là không có vận khí tốt như vậy. Một bên thì bị Kỷ Ngộ Ngôn lộng cho thành bán sống bán chết, bên kia thì bị “Mộ Dung Địch Trần” lộng cho thành nửa chết nửa sống (nguyên tác là bất thoại bán tử), bọn họ đã quyết định trước phải nghỉ ngơi một thòi gian, tạm thời không đi quấy rầy hai cái sát tinh này, dù sao thì sau khi bọn họ bước vào thì ba canh giờ sau cũng không có dấu hiệu bước ra, hiện tại trời cũng bắt đầu tờ mờ sáng rồi.
Sau khi có được nhận thức chung này, tất cả mọi người bắt đầu ngồi xuống vận nội lực chữa thương. Không lâu, người trên đầu rất nhiều đã muốn toát ra khói trắng, nếu không lầm thì đó gọi là chân khí, hiển nhiên là đã bước vào giai đoạn tối mấu chốt để chữa thương.
Chính là đúng lúc này, bọn họ nghe thấy ——
Một tiếng rên rĩ.
Một, tiếng, hét, bi, thống!
Người còn sống sót sau đó kể lại rằng, hắn đời này chưa từng nghe thấy thanh âm nào thê thảm hơn như vậy, giống như là một cây đao, trực tiếp đâm xuyên qua màng nhĩ người nghe.
Thanh âm kia quả thực giống như tiếng hét của một người còn sống bị moi tim —— cũng có người hình dung như vậy.
Kia là thanh âm của Mộ Dung Địch Trần vọng lại.
Sau khi hét lên một tiếng này, y bắt đầu nôn ra máu, huyết dịch đỏ tươi nóng hổi, thấm vào chiếc giường đã bị máu nhiễm ướt sũng, người đang nằm ở một bên, chính là Kỷ Ngộ Ngôn.
Lẳng lặng, im lặng, đã không còn hô hấp.
Kỷ Ngộ Ngôn cuộn lại ở góc giường, mái tóc đen mượt, tuy vẫn mềm mại như trước, nhưng trong đó lại hỗn loạn rất nhiều vết máu đã bị đông lại; ánh mắt gắt gao nhắm chặt, quầng mắt xanh xám; sắc mặt tái nhợt dường như trong suốt, không có một chút huyết sắc; mà từ cổ nhìn xuống dưới, quả thật là thê thảm đến không thể hình dung nổi —— da thịt trắng nõn không còn chỗ nào lành lặn, ứ thương xanh tím che mất màu sắc vốn có của làn da, thêm vào nữa, là những miệng vết thương đỏ sậm.
Dưới thân hắn, từng mảnh máu đọng lại rõ ràng.
Nhưng khóe miệng của hắn, lại rõ ràng có một nét mỉm cười, giống như là đọng lại trên gương mặt khuynh quốc kia.
Ngộ Ngôn……
Ngộ Ngôn……
Nhìn qua một lượt, Mộ Dung Địch Trần kêu tên ái nhân của mình, cũng không biết vì cái gì, cũng nhưng không có cách nào phát ra âm thanh, thanh âm rên rĩ mới vừa rồi kia, tựa hồ như đã vắt kiệt khí lực của y.
Tay không có cách nào vươn ra, chân cũng không có cách nào hoạt động.
Đến, đến xem, hắn nhất định sẽ không có việc gì đâu.
Mau qua đó đi a, mau qua đó, hắn ở ngay đó thôi.
Mau truyền nội lực cho hắn, bảo vệ tâm mạch của hắn, sau đó chữa thương cho hắn.
Mau ôm lấy hắn, gọi tên của hắn.
Nhất định sẽ không có việc gì đâu, nhất định sẽ không có việc gì đâu, hắn không thể nào xảy ra chuyện được, không được nghĩ bậy.
Đúng vậy, hắn nhất định sẽ mạnh khỏe đứng lên.
Chúng ta sẽ ở cùng nhau, cùng một chỗ, nhất định mà.
Chúng ta đã nói rồi mà, thật lâu trước kia đã nói rồi mà, thật lâu trước kia.
Đúng vậy, chúng ta đã nói rồi mà.
Đã nói rồi mà.
Đã nói là, sẽ cùng một chỗ mà a.
Nhưng……
Nếu là thật thì sao?
Nếu hắn thật sự còn động đậy.
Nếu hắn thật sự không đứng dậy được nữa, thật sự không thể nói được nữa, thật sự không thể mỉm cười với mình nữa, thật sự không thể nhìn mình, thật sự không thể hô hấp, thật sự không có tiếng tim đập, trong ánh mắt xinh đẹp kia thật sự đã không còn hình bóng của mình, cánh tay mềm mại kia thực không thể ôm chặt lấy mình, thân thể ấm áp kia thật sự trở nên lạnh như băng, con ngươi tinh lượng kia, thật sự chỉ còn là sự u ám, khuôn ngực luôn phập phồng kia thật sự dừng lại, không còn lúm đồng tiền kia, không còn thanh âm xinh đẹp kia, không còn cái ôm ấp ấm áp, không còn nụ hôn mềm nhẹ lúc nào.
Cái gì cũng không có.
Thời điểm cái gì cũng không có, mình phải làm sao bây giờ?
Hoặc là, thời điểm tại nơi cái gì cũng không có, vậy mình phải làm cái gì đây?
Lúc này, ngược lại Mộ Dung Địch Trần lại nở nụ cười.
Kỳ thật không cần sợ hãi như vậy, mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần chúng ta ở bên nhau không phải là tốt lắm rồi sao?
Vừa rồi sao ta lại không nghĩ tới?
Thân thể cứng ngắc, rốt cục cũng có thể động, Mộ Dung Địch Trần chậm rãi thở hắt ra, bỗng dưng, trước mắt có vật gì đó sáng lên.
Đó là một đôi mắt như hàn tinh.
Một đôi mắt đẹp nhất thiên hạ.
Ở trong lòng Mộ Dung Địch Trần, y nguyện ý đánh đối mọi thứ trong thiên hạ để đổi lấy ánh sáng trong đôi mắt này.
Địch Trần……
Kỷ Ngộ Ngôn nhẹ nhàng lại cố hết sức động đậy khóe miệng đang không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì của mình, nhưng lại phát giác người đứng trước giường không hề có bất kỳ động thái nào.
Địch……
Có cái gì đó rơi xuống, va chạm trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Tại cái thế giới không tiếng động này, lại vang lên hết sức rõ ràng, chiết xạ ra ánh hòa quang của tia nắng ban mai đầu tiên.
Đó là tinh thể trong suốt, từ trong mắt Mộ Dung Địch Trần lã chã tuôn rơi.
————————————-
Ngay lúc Mộ Dung Địch Trần dùng sức đẩy cửa bước ra, đám bạch đạo đại hiệp đang canh giữ ở bên ngoài cũng không khỏi sửng sốt hốt hoảng, ngây ngốc ngẩn ngơ; bất quá đương lúc Mộ Dung Địch Trần mở miệng nói chuyện, bọn họ cũng đã hoàn toàn thạch hóa.
“Chuẩn bị cho ta một dũng nước ấm, một bộ ngoại y, còn có dược trị ngoại thương lại đây.” Giống như đang phân phó hạ nhân trong nhà, Mộ Dung Địch Trần lưu sướng nói xong, lại đóng của thiện phòng. Nghe nói lúc ấy còn có một cái võ lâm lão tiền bối, nghẹn cứng cổ, tức đến không thở nổi.
Tuy rằng một đám đại hiệp tức giận muốn xì khói, bất quá bọn họ vẫn dựa theo yêu cầu của Mộ Dung Địch Trần làm tốt tất cả mọi chuyện. Quả thực kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Không có biện pháp, ai bảo cao tăng Thiếu Lâm tự cũng bị y đánh đến thất điên bát đảo kia kìa.
Vì thế dưới bối cảnh như vậy, bốn Thiếu Lâm đệ tử tuổi trẻ sức lực cường tráng, nâng đại mộc dũng nóng hôi hổi, y phục cùng dược bước vào lại đi ra. Đương nhiên vốn là cũng muốn coi thử tình trạng ở trong phòng, nhưng đều bị Mộ Dung Địch Trần trừng mắt liếc một cái, đành phải ngoan ngoãn cúi đầu đi ra ngoài.
Cho nên, lén thấy được biểu tình của Mộ Dung Địch Trần thâm tình triền miên lại đau đớn như vậy nhìn người trong lồng mình; mà người trong lồng ngực y, lại dùng ánh mắt tình nhân nồng nàn nhìn y tựa như y mới chính là người bị thương nặng.
Buổi sáng trôi qua vô cùng trầm mặc, Mộ Dung Địch Trần lẳng lặng ôm lấy Kỷ Ngộ Ngôn.
Vì để không cho miệng vết thương của hắn dính nước, Mộ Dung Địch Trần không có trực tiếp đặt Kỷ Ngộ Ngôn vào trong dục dũng, mà là nhúng khăn ướt, từng chút từng chút một giúp hắn chà lau. Từ đầu đến cuối, Mộ Dung gia Nhị thiếu gia gắt gao cắn môi, mãi đến khi vết máu chảy ra bên môi. Thân thể y căng thẳng đứng thẳng tắp tới mức cứng ngắc, biển tình hoàn toàn chỉ có bi thống cùng tự trách, áp náy cơ hồ khiến y suy sụp.
Người thương tổn Ngộ Ngôn không phải ai khác, không phải bất luận kẻ nào khác, mà là…… Chính y.
Là chính y thương tổn hắn.
Y theo võ công tài trí của hắn lúc này, quả thực không ai có thể thương tổn hắn đến như vậy.
Đúng là bởi vì mình, bởi vì mình nên hắn mới biến thành bộ dáng như thế, hắn mới có thể không chút tức giận nằm trong lồng mình như vậy.
Hắn thiếu chút nữa đã táng mênh dưới tay mình. Những vết thương, những dấu răng, chính mình hiện tại lại nhớ rất rõ là đã dùng lực đạo như thế nào để cắn lên, rồi lại như thế nào dốc toàn lực để xâu xé người dưới thân. Chính mình khi đó tự như dã thú điên cuồng như vậy.
Mà Ngộ Ngôn chỉ bình yên nằm như vậy, thậm chí còn hôn mình, cho dù môi đã bị cắn rách, cho đến khi ngất ở dưới thân mình.
Còn ta, lại suýt nữa lỡ tay giết chết người mình yêu nhất.
Mộ Dung Địch Trần cúi thấp đầu, trong mắt bắt đầu hỗn loạn vô số cảm xúc, bất quá bàn tay vẫn mềm nhẹ, một chút một chút rửa sạch vết máu cùng miệng vết thương trên người Kỷ Ngộ Ngôn. Y cũng không có mở miệng hỏi Kỷ Ngộ Ngôn, tỷ như: lực tay như vầy có được không? Có làm đau ngươi hay không? Hiện tại miệng vết thương còn đau không?
Dù chỉ là mỗi một động tác thật nhỏ của Kỷ Ngộ Ngôn, nhất định cũng sẽ bị Mộ Dung Địch Trần phát hiện không chút bỏ sót. Thậm chí ngay cả trước khi thân thể Kỷ Ngộ Ngôn có phản ứng, Mộ Dung Địch Trần đã một lần nữa điều chỉnh lại tư thế ôm hắn, hoặc là giảm nhẹ lực đạo trên tay lại.
Thời tiết sáng sớm giữa mùa thu, đã có chút lạnh đến thấu xương, Kỷ Ngộ Ngôn toàn thân được bao bọc trong lớp y phục mềm mại, phía sau là thân thể ấm áp của ái nhân, trong lòng hắn lúc này là một mảnh bình thản, tựa như hải dương vô tận ôn nhu.
Kỳ thật, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời mấy ngày nay chỉ thuần một màu xanh thẳm ôn nhu. Tầng tầng những đám mây tựa như bông dập dìu trôi nổi, bóng dáng phiêu bồng. Ngẫu nhiên lại bắt gặp một đàn nhạn đang tung cánh bay về phương nam, tiếng kêu gọi đàn xuyên qua tầng trời như ngọc, rồi dần dần nhỏ lại.
Mặt trời chớm mọc, tựa như một len cầu đỏ rực, chậm rãi nhô lên khỏi đỉnh núi, sau đó duỗi duỗi cánh tay, lại lắc lắc chiếc eo thon nhỏ, rồi ngập ngừng tiếp tục lộ trình hôm nay.
Ánh mặt trời nóng bỏng soi rọi, nhưng khi chiếu lên một bên mặt của Mộ Dung Địch Trần, lại bỗng nhiên trở nên lạnh lẻo.
Thật cẩn thận bao bọc lấy toàn thân Kỷ Ngộ Ngôn, gội sạch tóc, Mộ Dung Địch Trần cơ hồ vẫn cắn chặt răng, từng đạo từng đạo vết thương trên người hắn, rõ ràng lđang cắt nát lòng y, đau đớn như tâm can vỡ nát kia, thật sự khiến người người thường không thể chịu đựng được.
Chậm rãi ôm Kỷ Ngộ Ngôn đang dựa vào lồng ngực mình đi ra, cẩn thận rồi lại cẩn thận đặt ở trên giường, lúc Mộ Dung Địch Trần nhìn đến vết máu đọng lại trên chiếc chăn đơn, ánh mắt lại bất giác đỏ ửng.
Địch Trần, ta hảo khát. Đôi môi Kỷ Ngộ Ngôn không tiếng động khép mở.
Bất quá Mộ Dung Địch Trần lập tức hiểu được ý của hắn, vội vàng rót chút nước trà trong thiện phòng, thật cẩn thận uống thử, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới đưa tới bên môi Kỷ Ngộ Ngôn. Ai ngờ, Kỷ Ngộ Ngôn lại lắc lắc đầu.
Đau lắm.
Mộ Dung Địch Trần lập tức hiểu ý, chén trà vừa cứng lại lạnh như băng nhất định sẽ làm đau miệng vết thương trên môi Kỷ Ngộ Ngôn.
Ngươi uy ta.
Hiểu được tầng ý tứ này, khuôn mặt Mộ Dung Địch Trần lập tức đỏ, nhưng vẫn không giấu được vẻ đau đớn ánh lên trong mắt, làm sao y còn có thể hôn hắn, sau khi đã khiến hắn bị thương như vậy, bất quá y rốt cuộc vẫn không để ý đến kỳ vọng trong mắt của Kỷ Ngộ Ngôn.
Trong nắng sớm, Kỷ Ngộ Ngôn hơi hơi ngẩng đầu lên, Mộ Dung Địch Trần hơi hơi cúi đầu, bốn phiến môi tiếp xúc cùng một chỗ, gần gũi có thể cảm nhận được kia nhè nhẹ thật nhỏ đích miệng vết thương.
Không giống với cái hôn ngây ngô đầy tính trẻ cơn trước kia, cũng không giống với cái hôn nhẹ nhàng lướt qua lúc trước, cái hôn này là đau đớn, cũng là triền miên.
Mộ Dung Địch Trần không dám động, ngậm nước trà đến uy Kỷ Ngộ Ngôn, căn bản không dám tiếp xúc với đôi môi đỏ mọng đầy vết thương kia, sợ chính mình không cẩn thận một chút, liền lộng đau hắn. Bất quá Kỷ Ngộ Ngôn lại tự chuyển tư thế, có chút cố gắng áp sát vào người ái nhân, chủ động làm cho nụ hôn này trở nên sâu sắc hơn. Mà Mộ Dung Địch Trần, sau khi bắt đầu bị động tiếp nhận, lập tức ôm chặt lấy khối thân thể hiện nhu nhược vô y này, hai người cẩn thận nhẹ nhàng đụng chạm, thăm dò, điều chỉnh tư thế lẫn nhau, từng chút từng chút một đem hô hấp của mình dung nhập vào đối phương.
Cả hai thở dốc thoáng rời ra khoảng cách, Kỷ Ngộ Ngôn thả lỏng thân thể đem toàn bộ sức nặng dời lên thân thể Mộ Dung Địch Trần, cảm nhận xúc cảm thân thể mềm dẻo của tình nhân.
Ôm quàng qua bả vai Kỷ Ngộ Ngôn, dìu hắn nằm xuống, Mộ Dung Địch Trần vừa muốn rời giường, lại bị hắn giữ chặt.
“Cùng ta nằm trong chốc lát…… Được không……?” Thanh âm của Kỷ Ngộ Ngôn vô cùng ám ách, tay lại gắt gao níu lấy Mộ Dung Địch Trần không cho y rời đi. Bởi vì hắn thập phần hiểu rõ, ái nhân đang cực độ tự trách chính bản thân mình, trăm triệu lần cũng không thể để y tiếp tục như vậy.