Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 160: Ngoại truyện vương doãn mạt 21



Sau khi Hạ Thương đi, Vương Doãn Mạt lên lầu thay một bộ đồ ôm bó sát người màu đen để lộ đường cong nóng bỏng.

“Tới rồi chứ?”

Vương Doãn Mạt lấy điện thoại ra ấn một dãy số lai gọi đi. Dầu dây bên kia chưa đến 4 giây đã bắt máy.

“Tới rồi”

Một giọng nữ vang lên đáp lại câu hỏi của Vương Doãn Mạt.

Vương Doãn Mạt kết thúc cuộc gọi, nhét điện thoại vào túi áo trong rồi sải bước rời khỏi căn biệt thự.

Ra khỏi biệt thự khoảng 200m liền thấy một chiếc BMW đợi sẵn gần đó. Bước chân của Vương Doãn Mạt càng nhanh hơn.

“Nhóc con, lâu rồi mới trở về”

Vương Doãn Mạt vừa mở cửa xe ngồi vào, đối phương liền cất giọng.

“Nhớ em không?”

Vương Doãn Mạt nhướng mài một cái cố ý hỏi.

“Nhớ chứ, nào đi luyện tay chân một lúc”

Cô gái bên cạnh liếm môi nhẹ một cái rồi lái xe đi.

“Khiết Băng, đừng có hành em nữa, em vừa đáp máy bay xuống đấy”

Vương Doãn Mạt cau mài nhìn sang cô gái được gọi là Khiết Băng bên cạnh.

“Thôi vậy, đi bắn súng nhé”

Vẫn chưa từ bỏ ý định, Khiết Băng chuyển sang bộ môn khác, còn cố ý làm động tác tay hành động bắn súng.

“Tuỳ chị”

Vương Doãn Mạt biết hôm nay người chị này của mình sẽ không chịu buông tha nên cứ mặc kệ, không bị đánh bầm dập như bao cát là được.

Khiết Băng gật đầu vui vẻ lái xe đi.

Vương Doãn Mạt nhắm mắt hờ nghỉ ngơi trên xe mặc cho người chị này chở đi đâu.

Khiết Băng đưa mắt sang nhìn Vương Doãn Mạt một cái rồi giảm tốc độ xe lại, cứ thong thả mà đi.

Khoảng 30 phút đi xe, cuối cùng cũng đến nơi luyện bắn súng.

Đến nơi, Khiết Băng khẽ gõ nhẹ vào vô lăng phát ra tiếng động, dù tiếng động rất nhỏ nhưng Vương Doãn Mạt nghe thấy liền mở mắt ra.

“Đến rồi, đi thôi”

Khiết Băng mỉm cười mở cửa xe bước xuống.

“Bà chủ”

Người bên trong thấy Khiết Băng thì cúi đầu chào hỏi.

“Ừm, đi chuẩn bị một chút”

Khiết Băng phất tay bảo họ lui xuống chuẩn bị.

“Tay nghề dạo này vẫn ổn chứ?”

Khiết Băng dẫn đường đi trước, ngẫm nghĩ một lúc thì quay sang trêu chọc Vương Doãn Mạt.

“Không còn được như trước”

Vương Doãn Mạt lắc đầu trả lời.

“Đến chơi súng một lúc”

Khiết Băng cầm một cây súng lục lên nạp đạn rồi nhắm thẳng vào hồng tâm bắn liên tục hai phát.

Hai tiếng “đùng đùng” vang lên, trúng hồng tâm không lệch một phát nào.

Vương Doãn Mạt chậc lưỡi, vỗ tay khen ngợi.

“Đúng là bà chủ Khiết của chúng ta, quá ghê gớm”

Khiết Băng cười cười đặt súng lại trên khay.

Vương Doãn Mạt nhìn nhìn cây súng trên khay của mình.

“Chần chừ gì nữa, chơi thôi”

Khiết Băng nhún vai hối thúc.

Vương Doãn Mạt cầm súng lên, thành thạo nạp đạn, cô chậm rãi nâng súng lên nhắm ngay hồng tâm bắn duy nhất một phát.

Tiếng “đùng” vang lên, 10 điểm vào trúng ngay hồng tâm.

“Tuyệt”

Khiết Băng vỗ tay liên tục khen ngợi.

Cô em gái này đã lâu không đụng chạm vào dao, súng, lần này vẫn không khiến cô thất vọng.

“Bà chủ, có người tìm chị”

Đang trò chuyện vui vẻ cùng Vương Doãn Mạt thì có người đến gọi Khiết Băng đi.

“Ở chơi nhé, chị đi một lát, chìa khoá nè, khi nào muốn về thì cứ lái xe đi. Khi nào rãnh chị sẽ đến lấy xe về”

Khiết Băng quăng chìa khoá xe qua cho Vương Doãn Mạt rồi vẫy tay rời đi.

Vương Doãn Mạt xoay xoay chìa khoá trên tay vài vòng rồi cho chìa khoá vào túi áo.

Cô tiếp tục cầm súng lên tập luyện.

Nửa tiếng sau, Vương Doãn Mạt đã bắt đầu thấy chán nên lái xe rời đi.

Cô lái xe dạo vài vòng thành phố rồi mới trở về biệt thự của Hạ Thương.

Bên phía Hạ Thương thì chẳng thoải mái được như vậy.

“Mẹ tôi đâu?”

Hạ Thương ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa nhìn thẳng mặt Hạ Chính hỏi.

“Thằng bất hiếu, mày đừng nói chuyện bằng giọng đó với tao”

Hạ Chính cầm gậy chỉ vào mặt Hạ Thương mắng lớn.

“Tôi hỏi mẹ tôi đâu?”

Hạ Thương cau mài, thiếu kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

“Mẹ mày trên phòng, còn mày bây giờ nhanh chóng tổ chức đám cưới với Hàn Thư”

Hạ Chính cầm gậy gõ mạnh xuống đất ra lệnh.

“Có giỏi thì ông đi mà cười cô ta, tôi không có nhu cầu”

Hạ Thương rút điếu thuốc ra châm lửa.

“A Thương về rồi sao?”

Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo từ trên lầu phát ra.

Hạ Thương nhanh chóng đưa mắt lên nhìn.

“Mẹ”

Anh đứng dậy đi đến chổ mẹ mình nhưng đi được đến cầu thang liền bị người của Hạ Chính chặn lại.

“Tránh ra”

Hạ Thương chưa kịp xử lý thì mẹ anh- bà Lâm Du Du đã tiến tới đẩy đám người đó ra nhào về phía anh.

Hạ Thương dang tay ra ôm bà vào lòng, tay anh vuốt vuốt lưng bà an ủi.

“Mẹ, đi với con nhé”

Hạ Thương nói nhỏ vào tai mẹ mình một câu.

“Đi, đi với A Thương của mẹ”

Bà Lâm Du Du gật gật đầu lặp lại lời nói của con trai mình.

“Đi cái gì?”

“Người đâu, đem bà chủ lên phòng”

Hạ Chính cau mài ra lệnh cho người của mình.

“Không, đi với A Thương”

Lâm Du Du giãy giụa muốn thoát ra khỏi đám người đó.

Hạ Thương đưa tay bắt đầu động thủ, anh đấm vào mặt người của Hạ Chính.

“Lên, bắt thằng nhóc đó lại”

Hạ Chính phất tay ra lệnh.

Hạ Thương có võ, thao tác cũng rất nhanh và dứt khoát. Rất nhanh nhiều tên đã nằm gục ra nền nhà.

Tuy nhiên, một người không thể chọi lại nhiều người, anh biết nếu mình còn đánh nữa thì người chịu thiệt sẽ là mình.

Hạ Thương nhìn về phía cửa lớn, rồi nhanh chân chạy đi, trước khi rời đi anh nhìn về phía mẹ mibhf đang khóc đến đau lòng trong nhà.

“Con sẽ quay lại đưa mẹ đi”

Hạ Thương hét lớn lên một tiếng rồi chạy đi.

“Đuổi theo, hôm nay phải đem nó về”

Hạ Chính cũng đuổi theo, vừa đi ông vừa ấn điện thoại gọi đi.

Hạ Thương ra ngoài liền lên xe lái đi. Đằng sau vẫn không ngừng đuổi theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.