Người Quen Gây Án

Chương 14: Lạnh Nhạt



Tiết đọc sách sáng thứ hai đã bắt đầu được một lúc, Chu Đình Trạo hơi xuất thần nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh.

Đêm hôm trước, anh đã mơ một giấc mơ rất kì lạ. Trong mơ, anh nhìn thấy cô đang trần trụi nằm dưới thân một người đàn ông, hạ thân hai người dính chặt vào nhau, từ nơi đó không ngừng chảy ra chất lỏng ái muội. Mỗi một động tác của người đàn ông đều khiến cô run rẩy thở dốc.

Dường như cô đã khóc, dáng vẻ vừa đơn thuần lại vừa ɖâʍ loạn.

Mà anh của lúc đó, từ người đứng xem thoáng chốc lại trở thành người đàn ông kia, anh đã ra sức thao cô, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trêи khuôn mặt ửng đỏ của cô.

Cảm giác lâng lâng này thật khó hình dung, nó chân thật đến mức lúc anh tỉnh dậy, liếc mắt nhìn qua thì phát hiện phía dưới lại cứng lên rồi.

Anh không phải là chưa từng nằm mơ thấy Tang Như, nhưng những cảnh tượng xuất hiện thường sẽ không táo bạo như thế. Hẳn là có liên quan đến chuyện hoang đường trong thư viện hôm trước, khiến giấc mơ của anh giờ đây đã bắt đầu lớn mật như vậy.

Sau hơn nửa tiết đọc, Tang Như mới từ cửa sau lẻn vào lớp. May mắn trong lớp lúc này không có giáo viên, nên mới dễ dàng thoát được một lần.

Sáng hôm qua tỉnh lại cô mới nhận ra chuyện ‘sung sướиɠ’ kia hóa ra chỉ là giấc mơ mà thôi. Lúc đó đủ đầy bao nhiêu thì giờ đây lại trống rỗng bấy nhiêu, Tang Như một bên thầm mắng tên cẩu nam Chu Đình Trạo một bên lại tự mình ‘an ủi’ lần nữa.

Sau đó, cô đã dành cả ngày Chủ nhật để ôn lại toàn bộ kiến thức của những môn học. Từ đây đến ngày thi vỏn vẹn chỉ còn đúng một tuần.

Ngủ không ngon, Tang Như định ngáp một cái nhưng tầm mắt trùng hợp nhìn đến sườn mặt của Chu Đình Trạo, cơn ngáp đã đến miệng lại chạy tụt vào trong. Vốn muốn nói với anh câu ‘Buổi sáng tốt lành’, thế nhưng không hiểu sao lại không mở miệng ra được.

Chu Đình Trạo cũng không hơn là bao. Ngoài chuyện xấu hổ trong thư viện ra còn chuyện trong mơ cũng muốn thao cô khiến anh thấy hơi hổ thẹn. Mặc khác, hai ngày nay trong lòng anh hình như đang… âm ỷ xao động.

Cô quá nguy hiểm, khiến anh cũng trở nên nguy hiểm theo.

Cả buổi sáng, hai người không nói với nhau lấy một câu. Đến giờ ngọ Tang Như cùng Lịch Thần Phi đến nhà ăn ăn trưa, lúc trở về đã thấy có người đang ngồi vào chỗ cô.

Tiết Lộ ngồi ở chỗ cô nghiêng người nghe Chu Đình Trạo nói gì đó, thỉnh thoảng gật gật đầu. Bọn họ không để ý thấy cô, đến khi Tang Như đến gần, cô nghe thấy Chu Đình Trạo đang giảng bài cho Tiết Lộ. Giọng nói ấy vẫn ôn hòa, kiên nhẫn giống hệt như lúc anh giảng bài cho cô.

Lịch Thần Phi kéo tay cô, cố ý ho hai tiếng: “Chỗ cậu có người ngồi rồi, hay là cậu sang ngồi với tớ đi Tang Tang. Dù sao Dương Phàm vẫn chưa về lớp.”

Tang Như không nói gì. Rốt cuộc Tiết Lộ cũng nhìn thấy cô, vội vàng đứng lên nói: “Ngại quá, cậu ngồi đi.”

Chu Đình Trạo không tỏ vẻ gì cả, thậm chí còn không quay sang nhìn cô. Tang Như ngồi xuống, trong lòng vừa bực vừa giận, nghe được câu nói của Chu Đình Trạo lửa giận lại càng cháy lên ngun ngút.

“Không sao, sang chỗ cậu đi.” Chu Đình Trạo nói.

Tiết Lộ ngẩn người sau đó cười rạng rỡ nói: “Được.”

Hai người đến chỗ Tiết Lộ lại tiếp tục cảnh tượng một người giảng một người nghe, Lịch Thần Phi ngồi xuống, cả giận:”Hai người họ làm gì thế?”

“Đóng phim thanh xuân vườn trường.” Tang Như không thèm nhấc mi.

Trai tài gái sắc, vô cùng đẹp đôi.

Chu Đình Trạo, cậu đúng là… Không phải lúc đó cách một lớp quần đụng phải chỗ nào của cậu rồi đó chứ, không nói chuyện với tôi thì thôi đi lại còn mang thù mà không thèm nhìn tôi nữa à? Được, khá lắm.

Lúc Chu Đình Trạo quay về chỗ ngồi đã thấy Tang Như đang nằm bò trêи bàn ngủ. Đầu vùi trong khuỷu tay, mái tóc dài mượt xõa sang một bên lộ ra chiếc gáy thanh tú, non mịn.

Anh cũng nằm xuống, nghe hơi thở khe khẽ của cô chạy dọc theo mặt bàn gỗ, khuếch đại rót vào tai anh.

Cổ họng anh lại bắt đầu khô khốc.

Giữa trưa ít người, nếu không tránh đi sẽ phải một mình ở cùng chỗ với cô, mà lúc ở cùng cô anh lại không thể kiềm chế được mà trong đầu xuất hiện những suy nghĩ không mấy ‘tốt đẹp’ với cô.

Hôm nay cô rất xinh đẹp, ngày nào cũng xinh đẹp như thế. Bất luận cô làm gì, cũng có thể dễ dàng khiến tâm trạng anh thay đổi thất thường. Nhìn thấy khuôn mặt cô, anh sẽ không khỏi nhớ lại cảnh tượng cô nằm dưới thân anh khóc lóc cầu xin anh thao cô, lúc thì rêи rỉ muốn được thao, chốc chốc lại thút thít bảo không muốn.

Nếu cứ tiếp tục thế này phía dưới sẽ lại mất “bình tĩnh” cho mà xem, tốt hơn hết là tránh xa ra vậy.

Buổi chiều có tiết tự học, Lịch Thần Phi muốn chuyền một mẩu giấy nhỏ sang cho Tang Như nên nhờ Chu Đình Trạo chuyền sang giúp.

Anh đặt mẩu giấy lên bàn cô. Đã qua giờ ngọ, rốt cuộc cô cũng chịu ngẩng đầu lên, nghiêng đâu hờ hững nhìn anh.

“Lịch Thần Phi đưa cho cậu.”

Tang Như cầm mẩu giấy lên, xem xong rồi đặt bút viết vài dòng trả lời.

Chu Đình Trạo nhìn cô viêt, cả người trong trạng thái sẵn sàng đợi cô nhờ mình chuyền giấy giúp. Nhưng lúc sau anh lại thấy tay cô vòng ra sau anh, búng tay gọi Dương Phàm, đưa mẫu giấy cho cậu ta.

Lướt qua anh, đưa cho người khác.

Bàn tay đang làm bài của Chu Đình Trạo thoáng dừng lại, dòng suy nghĩ giải đề hoàn toàn bị chặt đứt.

Vốn là thế này, cô trước kia vốn là thế này.

Gặp anh thì vờ như không thấy, chưa từng cùng anh chào hỏi lấy một câu. Cô thảo luận bài tập với rất nhiều người, nhưng lại chưa bao giờ tìm đến anh.

Anh biết cô ghét mình, dường như mọi người đều biết hai người bọn họ không mấy hòa hợp.

Nhưng rồi một ngày cô đột nhiên mỉm cười với anh, lúc nhìn anh đôi mắt ấy lấp lánh ánh sáng, thỉnh thoảng sẽ làm nũng với anh, chọn ngồi cùng bàn với anh, viết tên anh ra giấy, còn nói muốn sau này cùng học với anh, bọn họ thậm chí đã tiến thêm một bước bắt đầu tiếp xúc thân thể…

ɖu͙ƈ vọng của con người thật khó thỏa mãn, Chu Đình Trạo nghĩ.

Cô chỉ vừa thay đổi được vài ngày, mà dường như anh đã không thể chịu đựng thái độ trước kia của cô.

Có thế thôi mà không thể chịu nổi rồi hả Chu Đình Trạo?

Không có gì là không thể chịu đựng được, Chu Đình Trạo nghĩ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.