Hai cuốn sách anh mất hai tiếng đồng hồ mới chọn ra được, còn vòng tay kia chỉ mất một giây là đã quyết định xong.
Quầy bày hoa của một dì trung niên bên đường, không chỉ bán hoa mà còn bán cả những sợi dây bện đỏ đeo tay.
Ban đầu Chu Đình Trạo vốn định mua hoa tặng cô, liếc mắt nhìn thấy những sợi dây kia cũng muốn mua tặng cô một sợi, lúc này chủ quán ra chào hàng nói với anh rằng: “Cậu trai, mua cái này tặng bạn gái đi.”
Thế là anh mua luôn.
Ngày hôm sau gặp nhau, Chu Đình Trạo vô thức nhìn xuống cổ tay cô.
Cô thật ngoan, tối hôm qua đeo cho cô xong cô cứ thế đeo cả đêm mà chẳng hề cởi ra. Sợi dây màu đỏ trêи cổ tay bị đồng phục che khuất lúc ẩn lúc hiện, tâm tình Chu Đình Trạo cũng theo đó mà tốt lên.
Bài tập chạy buổi sáng bị hủy bỏ, nửa tiếng này được dùng để chuẩn bị cho bài nghe tiếng anh qua radio.
Tang Như không chú ý đến nội dung mà bị thu hút bởi giọng nam đang nói trong băng. Cô chống cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giọng hay thật.”
Chu Đình Trạo đang đọc câu hỏi trêи đề, nghe được câu này của cô thoáng dừng lại, nhàn nhạt hỏi: “Thật à?”
Tang Như liếc mắt nhìn anh một cái: “Thật đó.”
Chu Đình Trạo không nói gì, dáng vẻ như đang nghiêm túc chuẩn bị cho bài nghe.
Tang Như bỗng dưng đưa tay ra che lên trêи cuốn vở của anh, lộ ra vòng tay đỏ đang đeo trêи cổ tay, cô hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Lỏng quá, cậu giúp tôi buộc chặt lại chút đi.”
“Được.” Chu Đình Trạo đặt bút xuống, cởi vòng tay ra rồi buộc vào lại cho cô.
Tiểu lừa đảo, lỏng ở đâu chứ.
Tang Như không chỉ nói dối không chớp mắt, mà còn biết trêu người.
“Giọng cậu cũng hay lắm.” Tang Như bỗng dưng mở miệng nói, vừa nói cô vừa lật lòng bàn tay lại phủ lên mu bàn tay anh, khẽ hẩy hẩy ngón tay anh, “Cậu nói vài câu cho tôi nghe đi.”
Tim Chu Đình Trạo run lên, giá vờ bình tĩnh mặc ngón tay đang bị cô đùa giỡn: “Nói gì đây?”
Tang Như suy nghĩ một hồi, nói: “Đọc thơ tình được không?”
“Cậu muốn nghe bài nào?”
Tang Như chưa kịp đề nghị bài, thì radio đã vang lên khúc nhạc dạo của bài luyện nghe.
Cô thu tay về, an phận ngồi yên, nhỏ giọng nói: “Lần sau nói cho cậu biết.”
Những môn học khác có thể quên được thì tất nhiên Tiếng Anh cũng thế, nhưng dù sao cô cũng làm việc tại bộ phận quảng cáo được một thời gian rồi nên trình độ nghe và nói cũng không quá tệ.
Bây giờ Tang Như đã hình thành thói quen làm gì cũng muốn’so đo’ với Chu Đình Trạo . Tuy trước kia cũng thế, chỉ là lúc đó ‘so đo’ trong âm thầm thôi, còn giờ đây chính là ‘so đo’ quang minh chính đại. Lúc trước nếu thua, cô nhất định sẽ nghi ngờ năng lực của mình rồi qua sang chán ghét anh. Còn bây giờ da mặt đã dày đi nhiều rồi, nếu lỡ như cô thua, cô chỉ cần nói rằng do mình chưa chuẩn bị tốt thôi, Chu Đình Trạo chẳng bao giờ phản bác cả.
May là lần này cô thắng, đề nghe làm đúng toàn bộ trong khi đó Chu Đình Trạo lại làm sai một câu.
“Tôi thắng rồi.”
Hệt như một con chim công nhỏ, cất cao âm cuối.
Chu Đình Trạo theo sau khen ngợi cô: “Ừm, cậu thắng rồi.”
Bài nghe kết thúc, lão Trịnh gọi Chu Đình Trạo và Tang Như ra ngoài cửa phòng học.
“Ngày mai trường chúng ta và trường cao trung bên cạnh sẽ cùng nhau giao lưu học tập, hai em đi với thầy, còn có cả thầy hiệu trưởng cùng đi nữa.”
“Đi bao lâu ạ?” Tang Như hỏi.
“Cả ngày.”
Chu Đình Trạo: “Mấy giờ xuất phát vậy ạ?”
Lão Trịnh nói: “Các em cứ đến trường như thường, đến giờ xuất phát thầy sẽ xuống gọi các em đi, chắc khoảng tầm 9 giờ.”
“Vâng ạ.”
Lúc Lão Trịnh chuẩn bị rời đi, Tang Như cuối cùng cũng hỏi: “Em không đi được không ạ?”
“Em không đi à,” Lão Trịnh suy nghĩ một lát, hình như đang suy nghĩ nên chọn ai đi thay cô, lúc sau mới nói, “Vậy để Tiết Lộ đi cùng Chu Đình Trạo cũng được.”
?
Tang Như: “Em đi.”
Giây sau, cô liền nghe được tiếng cười khe khẽ của Chu Đình Trạo.
Đã đến giờ cơm trưa, giáo viên hiếm khi nán lại dạy thêm giờ, vừa nói “Tan học”, trong lớp đã không còn lại mấy người.
Chu Đình Trạo đứng dậy, thì phát hiện Tang Như đang nằm úp sấp trêи bàn chuẩn bị ngủ.
Anh ngồi xuống ghế trở lại, sợ khiến cô giật mình nên nhẹ giọng hỏi: “Không thỏa mái sao?”
Tang Như không ngẩng lên, lắc lắc đầu: “Giờ nhiều người lắm, không muốn xếp hàng đợi đâu, lát nữa rồi đi sau.”
Chu Đình Trạo im lặng một lúc, rồi nói: “Có có muốn… theo tôi về nhà không?”
Tang Như biết, bố mẹ của Chu Đình Trạo là giáo viên của trường, nhưng cô không biết gia đình họ hiện đang sống ở ký trúc xá dành cho công nhân viên chức phía sau trường.
Cô đi theo Chu Đình Trạo vào nhà. Trong nhà vô cùng sạch sẽ, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp. Cảm giác bước vào nhà hệt như cảm giác lúc ở cùng Chu Đình Trạo, vừa thoải mái vừa hợp quy cách.
“Cậu ngồi trước đi,” Chu Đình Trạo nói rồi bước vào bếp, “Ăn cơm rang trứng nhé? Làm khá nhanh.”
“Được.” Tang Như không ngồi xuống mà theo chân anh đi vào bếp.
“Cậu có kiêng ăn cái gì không?” Chu Đình Trạo thuận tay lấy tạp dề, bàn tay đang với tới bỗng dừng lại. Không hiểu sao trong lòng bỗng tự hỏi, mặc cái này trước mặt cô thì có hơi kỳ lạ không nhỉ?
“Không có,” Tang Như nhìn anh đang đứng ngây người, khẽ chọc chọc thắt lưng của anh, nói: “Sao cậu không mặc vào?”
Chu Đình Trạo phản ứng lại, cầm tạp dề mặc vào. Ngay sau đó, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Cô vòng tay qua thắt lưng anh, không phải ôm, mà như có như không sờ soạng. Ngón tay từ thắt lưng trượt đến bên hông, mỗi nơi được bàn tay cô chạm đến đều tê dại cả đi.
Nhưng xúc cảm này nhanh chóng biến mất, một chiếc nơ bướm được thắt ở sau lưng.
“Thắt xong rồi.”
Vừa bắt đầu đã gay go thế này rồi, Chu Đình Trạo đột nhiên không biết quyết định đưa cô về nhà của mình là đúng hay sai nữa.