Khi hai người đã rời đi, Lạc Hà còn chưa nói gì, đã nghe thấy Tần Hạ nói: “Cậu quen bọn họ sao?”
“Ừm, em gái hàng xóm.”
Ban đầu anh chỉ nghĩ cô thuận miệng hỏi thôi, ai ngờ câu nói kế tiếp của cô làm lòng anh chợt lạnh.
“Cô gái như thế, rất xứng đôi với cậu.” Tần Hạ nói.
Cô nói thật sự rất nghiêm túc, Lạc Hà hiểu rõ cô không phải nói cho vui hay là khách sáo tìm cớ.
Tần Hạ lớn hơn anh ba tuổi, cô thích mẫu đàn ông trưởng thành, chuyện này anh biết. Hôm nay thật vất vả mới được một buổi hẹn hò, nhưng lại vì một câu “trong cục có việc bận”, buổi hẹn hò còn chưa kịp bắt đầu đã tan thành trứng nước.
Anh giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy thì sao.”
Tần Hạ cau mày: “Không có gì, cám ơn cậu về ngày hôm nay.”
“Không cần cảm ơn, bây giờ chúng ta lại tiếp tục cuộc hẹn?”
Tần Hạ suy nghĩ một lát, nói: “Bây giờ tôi còn có việc cần xử lý, không thể tiếp tục đi tiếp, hôm khác chúng ta đi nhé, được không?”
Lạc Hà gật đầu: “Được.”
Anh đứng nhìn cô cùng tên đội phó kia vừa đi vừa thảo luận vào phòng thẩm vấn, hành lang trở nên trống vắng, khiến tất cả thời gian bên cô hôm nay đều giống như trở thành một giấc mộng.
Nhưng anh biết anh không cần lo lắng cô thất hứa, chỉ cần Tần Hạ đưa ra lời hứa, nhất định sẽ thực hiện.
Ngày mai là cuối tuần, không cần suy xét uống say sẽ ảnh hưởng đến việc khám bệnh cho mấy đứa nhỏ, Lạc Hà lái xe, tự hỏi nên đến quán bar nào uống rượu đây, bỗng nhiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc bên ven đường, không phải Tang Như cùng bạn trai nhỏ của em ấy thì là ai?
Còn hôn nhau nữa chứ, mẹ nó, tại sao bây giờ học sinh cao trung còn yêu đương sớm hơn cả anh?
Lạc Hà dừng lại ở bên cạnh hai người bọn họ, mở cửa sổ xe nói: “Một trăm tệ, có đi hay không?”
Tang Như mở mắt ra, bỗng nhiên cười, nói với Chu Đình Trạo: “Anh trai anh tới kìa.”
Chu Đình Trạo trầm mặc không nói, lại nghe thấy người bên cạnh đứng dậy nói: “Không có tiền, anh có cho đi không?”
“Em không có tiền, bạn trai em có là được.”
Chu Đình Trạo bị hai người thay phiên nhau trêu đùa, rồi lại không thể hành động gì để phản kháng, nghẹn đến mức ngực khó chịu. Tâm trạng Tang Như rất tốt, lôi kéo Chu Đình Trạo song song ngồi vào ghế sau.
Lạc Hà cả giận nói: “Các em thật sự xem anh là tài xế à?”
“Đâu có” Tang Như nói, “Ghế phụ là để cho chị dâu nha.”
Lúc này Lạc Hà mới yên lặng, tránh đi đề tài về Tần Hạ hỏi: “Thế tại sao các em lại ở Cục Cảnh Sát?”