Long Mặc Uyên thấy vậy liền ôm cô vào lòng che chở. Còn bạn nhỏ Nguyệt Nguyệt bị ánh mắt của đám người kia dọa sợ liền thuận thế ôm chặt lấy Long Mặc Uyên, nhỏ giọng thì thầm.
“Uyên đám người này là ai vậy? Sao bọn họ cứ nhìn chằm Nguyệt Nguyệt vậy? Uyên ơi, Nguyệt Nguyệt sợ!”
Long Mặc Uyên sắc mặt đã không vui khi bỗng dưng xuất hiện tới mấy cái bóng đèn công suất cao. Bây giờ lại thấy cô vợ nhỏ bị dọa sợ liền lập tức lần bàn trở mặt. Anh ôm cô từ cầu thang xuống chỗ ghế sô pha ngồi, hằn giọng cạnh cáo đám khách không mời mà đến ở phía đối diện.
“Thu lại vái ánh mắt dơ bẩn đó của các cậu đi. Nếu còn nhìn nữa tôi sẽ không đảm bảo là lúc rời đây mấy người có còn nguyên vẹn không đâu!”
Mấy người kia nghe vậy liền cười thu lại ánh mắt gian xảo của mình. Có trời mới biết cái tên ác ma Long Mặc Uyên này hễ nói là sẽ làm chơi với nhau từ nhỏ tới lớn bọn hắn làm sao lại không hiểu điểm này được cơ chứ. Mọi người đều lần lượt giới thiệu mình với Lăng Du Nguyệt.
“Xin chào chị dâu, tôi là Thanh Vân.”
“Xin chào chị dâu, tôi là Mặc Đình.”
“Xin chào, gọi tôi là Khắc Việt.”
“Ha ha, tiểu bạch thỏ có nhớ tôi không?”
Người lên tiếng cuối cùng chính là Phong Thiên là cái tên ôn thần hôm trước ở trong văn phòng của Long Mặc Uyên chọc cho Nguyệt Nguyệt khóc. Nguyệt Nguyệt vừa thấy hắn liền nhớ tới chuyện hôm đó bị nạt thế là cô nắm lấy tay của Long Mặc Uyên tố cáo.
“Uyên hôm đó cái chú xấu xí này tự dưng xuất hiện ở trong văn phòng, sau đó còn bắt nạt Nguyệt Nguyệt nữa. Ông chú già này chính là người xấu, người xấu!”
Đám người Thanh Vân, Mặc Đình, Khắc Việt nghe xong lời của Nguyệt Nguyệt thì ôm bụng nhìn Phong Thiên cười lớn. Còn Phong Thiên bị ba từ ‘Ông chú già’ của Nguyệt Nguyệt đả kích không nhẹ.
Long Mặc Uyên vừa nghe liền đoán ra, hôm đó bé con chạy tới phòng họp đợi anh hóa ra là bị cái tên gia hỏa này dọa sợ. Thù cũ hận mới hôm nay anh phải tính luôn một lượt, Long Mặc Uyên cười lạnh nói.
“Lâu rồi không gặp, chúng ta cũng lâu rồi không tập luyện. Trùng hợp hôm nay đến rất đông đủ chúng ta liền tranh thủ tập luyện nào! Quản gia chuẩn bị đi. Đúng rồi dọn đồ ăn sáng lên đi.”
Sau khi ăn sáng xong Nguyệt Nguyệt cùng với bác quản gia đi loanh quanh trong vườn ngắm các loại hoa. Còn Long Mặc Uyên thì kéo theo cái tên ngứa da Phong Thiên tới sân tập để thư giãn gân cốt. Còn đám Thanh Vân, Mặc Đình, Khắc Việt thì đi theo sau Long Mặc Uyên và Phong Thiên xem kịch.
Đi được một lát thì quản gia có việc nên để Lăng Du Nguyệt ở lại một mình. Cô cứ thế đi lơ đãng đi loanh quanh trong vườn một lúc lâu, chân vô thức bước tới một góc khuất của khu vườn. Ở góc khuây này trồng rất nhiều những bông hoa hướng dương. Nhìn thấy những bông hoa hướng dương rực rỡ như mặt trời trái tim Nguyệt Nguyệt bỗng dưng nghẹt lại. Cô quỳ thụp xuống ngay bên cạnh gốc hoa hướng dương. Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh mờ ảo chập chờn khiến cho Nguyệt Nguyệt chỉ có thể ôm đầu đau đớn rồi ngất đi mà không thể phát ra được một chút âm thanh gì cả!
Lúc này Phong Thiên trùng hợp đang bị Long Mặc Uyên đuổi đánh từ sân tập lao ra vườn hoa. Đám người Mặc Đình, Khắc Việt, Thanh Vân thì hớt hả đuổi theo phía sau thì vô tình bắt gặp Nguyệt Nguyệt đang nằm bất tỉnh dưới đất.
“Mặc Uyên! Mặc Uyên, chị dâu không ổn rồi nhanh tới đây!”
Long Mặc Uyên nhanh chóng tới ôm Nguyệt Nguyệt ra xe nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện. Mấy người kia cũng không yên tâm nên cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Cô nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu. Long Mặc Uyên lúc này ở bên ngoài hành lang dằn vặt tự trách không thôi.
“Là do tôi không chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt là tôi đáng chết!”
Long Mặc Uyên mặc định rằng lần này Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện tất cả chính là lỗi của mình. Long Mặc Uyên nắm chặt tay đấm liên tục vào tường để trút giận, tay mặc dù đã rơm rớm máu nhưng anh không hề có ý định dừng lại. Khắc Việt cuối cùng không nhịn được mà kéo Long Mặc Uyên ra sau đó đấm một cú thật mạnh và người anh rồi quát.
“Cậu làm như thế cũng chả có ích gì cả! Mau bình tĩnh lại cho tôi.”
Phong Thiên nhanh chóng chạy tới ngăn Khắc Việt lại. Còn Thanh Vân thì nhanh chóng chạy tới đỡ Long Mặc Uyên đang ngồi trên mặt đất lên.
Thanh Vân thấy tình cảnh suy sụp lúc này cũng không nhịn được mà thở dài lắc đầu. Long Mặc Uyên của trước đây không phải là như thế này. Thanh Vân nắm lấy hai bên vai của Long Mặc Uyên để anh nhìn thằng vào mắt mình rồi lạnh lùng hỏi:
“Cậu muốn làm loạn tới lúc nào nữa? Cậu muốn chị dâu vừa tỉnh dậy đã phải nhìn cái bộ dạng thảm hại này của cậu hả?”
Long Mặc Uyên cũng không phản ứng gì cả, anh gọi quản gia đưa một số đồ dùng cần thiết tới bệnh viện. Phong Thiên từ một y tá mượn một số bông băng rồi gạc khử trùng rồi nhanh chóng xử lí vết thương ở tay cho Long Mặc Uyên.
Đèn cấp cứu cứ sáng liên tục, sau 16 tiếng cuối cùng cũng tắt. Bác sĩ nối đuôi nhau lần lượt rời khỏi phòng cấp cứu , Nguyệt Nguyệt một lát thì cũng được y tá đẩy ra ngoài.
Long Mặc Uyên nhanh chóng đi đẩy giường của Nguyệt Nguyệt cùng với y tá. Cô được đẩy thẳng vào một phòng VIP đã được viện trưởng chuẩn bị sẵn. Bởi vì bệnh viện này cổ đông lớn nhất chính là Long Mặc Uyên.
Ba người Khắc Việt, Thanh Vân và Phong Thiên ở trước phòng cấp cứu nhìn nhau một lúc. Cuối cùng Thanh Vân đi tới phòng bệnh với Long Mặc Uyên, còn hai người kia vì công ty có việc nên rời đi trước.
Long Mặc Uyên nắm lấy tay của Nguyệt Nguyệt rồi nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đang nhắm nghiền của cô. Đúng là bệnh đến như núi đổ Nguyệt Nguyệt hôn mê mãi không tỉnh bác sĩ cũng hết cách.
Long Mặc Uyên ra lệnh thư kí đem tài liệu tới bệnh viện để xử lý. Anh không muốn rời cô dù chỉ là nửa bước. Bởi vì anh muốn người đầu tiên sau khi tỉnh lại cô nhìn thấy chính là anh.
Nhưng mà giông bão thì luôn ập đến một cách bất ngờ. Long lão gia cũng chính là ông nội của Long Mặc Uyên không biết từ đâu nghe được chuyện cháu trai mình cưới một con ngốc liền lập tức nổi trận lôi đình. Liền hạ lệnh cho quản gia dùng mọi thủ đoạn đưa Long Mặc Uyên về nhà chính của Long gia ngay lập tức.
Thế là quản gia của Long gia dẫn theo một đám vệ sĩ tới cường thế ép buộc Long Mặc Uyên phải về nhà chính của Long gia.
Long Mặc Uyên vừa mới rời đi không bao lâu thì một thần bí dẫn theo rất nhiều vệ sĩ xuất hiện, rồi nhanh chóng dùng thân phận người dám hộ của Nguyệt Nguyệt làm thủ tục xuất viện. Nguyệt Nguyệt được đẩy vào thang máy rồi đẩy tới sân thượng của bệnh viện. Ở đây máy bay tư nhân đã đợi sẵn người thân bí ôm lấy Nguyệt Nguyệt lên máy bay rời đi. Đám vệ sĩ cũng lần lượt lên các máy bay tư nhân rời đi không để lại bất cứ một dấu vết gì cả.
Bên này Long Mặc Uyên bị cưỡng chế đưa về nhà chính của Long gia sắc mặt lạnh lùng hung hãn gấp vạn lần diêm vương dưới địa ngục. Quản gia không rét mà run nhưng đây là mệnh lệnh của lão gia nên ai cũng không thể chống lại được.
Long Mặc Uyên vừa mới vào cửa thì một cô gái nhanh chóng chạy tới muốn nhào vào lòng của anh. Nhưng lại bị Long Mặc Uyên lạnh lùng đẩy ngã, sau đó đến cái liếc mắt cũng không cho cô gái đang ngồi trên đất mà cứ thế đi thẳng vào phía bên trong.
Người giúp việc nhanh chóng đỡ cô gái kia đứng dậy. Cô gái kia tên là Linh Yên Yên chính là mối tình của Long Mặc Uyên. Cô ta sau khi được giúp việc đỡ dậy thì tàn ác xô người giúp việc té mạnh xuống sàn rồi quay bước đi vào trong.
Long lão gia đã chờ sẵn từ trong phòng khách Long Mặc Uyên cũng chả có gì để lưu luyến với cái nhà này nữa. Vừa vào anh đã đi thẳng vào vấn đề chính.
“Hôm nay ông nội gọi con đến đây có chuyện gì không?”
Long lão gia nghe vậy liền tức giận chỉ thẳng vào mặt của Long Mặc Uyên quát lớn.
“Thế nào không có gì thì không được gọi cho con? Đủ lông đủ cánh rồi liền không muốn nhận ông nội nữa đúng không?”
Long Mặc Uyên nhướng mày cười nhạt, là anh không xem ông ta là ông nội, hay là ông ta không xem anh là cháu? Từ nhỏ ông ta nuôi dưỡng anh cũng chỉ vì để anh tiếp quản công ty để đám con cháu kia của ông ta có thể thoải mái tiêu tiền mà không cần lo lắng mà thôi. Tình cảm của anh dành cho cái nơi gọi là nhà này đã tan biến từ mấy chục năm trước rồi.
“Nếu như Long lão gia cần tôi có thể trả lại vị trí Long tổng giám đốc, còn vì sao không xem ông là ông nội thì ông thử hỏi lương tâm của mình xem. Có gì nói nhanh tôi rất bận không có thời gian ở đây xem ông diễn trò vớ vẩn đâu. Dù sao tôi cũng không phải đám con cháu ăn hại kia của ông nên dù ông có bày trò gì cũng vô dụng!”
Long lão gia tức giận cầm lấy tách trà trên bàn ném về hướng của Long Mặc Uyên. Ông ta tức giận tới run người chỉ thẳng vào mặt của anh quát lớn.
“Cái thứ bất hiếu! Mày,… mày … sao mày dám nói thế với tao hả? Nếu như không có tao, không có Long gia này thì cái thứ dã chủng như mày sẽ được như bầy giờ hay sao?”
Long Mặc Uyên bị tách trà nóng bay đến đập mạnh vào người, dường như độ nóng của tách trà đó cũng không đủ sưởi ấm cái thứ gọi là tình thương trong anh. Long Mặc Uyên đưa tay phủi phủi chỗ chén trà va phải rồi lạnh lùng.
“Dã chủng? Long gia các người vì sao có được như ngày hôm nay có cần Mặc Uyên tôi nhắc lại không?”