Còn về phần Long Mặc Uyên tuy biết địa chỉ nhà Tử Du nhưng Bắc Minh Thiên bố trí vệ sĩ khắp nơi khiến anh không thể đến gặp cô. Hiểu rằng Tử Du có thai di chuyển không tiện nên mới hẹn gặp gần nhà cô nhưng anh đâu có dè cô lại cho anh đợi suốt cả mấy tiếng đồng hồ mới chịu xuất hiện. Long Mặc Uyên tuy ngồi đợi nãy giờ rất giận chỉ là vừa thấy Tử Du vừa đến đã ngồi xuống ghế ngả đầu vào vai anh thở dốc thì lại xót xa. Mãi một lúc lâu sau cô mới ngồi thẳng dậy chất vấn Long Mặc Uyên.
“Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì với tôi? Hơn nữa làm sao anh có số điện thoại của tôi? Tôi tưởng lần trước ở bệnh viện chúng ta đã nói rõ mọi chuyện rồi chứ?”
“Đó là do em tưởng là vậy chứ anh thì không cho là vậy! Hơn nữa tôi từ đâu có được số điện thoại của em quan trọng đến thế sao?” Anh thản nhiên nhìn cô cười, trong lòng đang âm thầm tính toán xem cô định giấu sự thật tới khi nào mới chịu thừa nhận.
“Anh có ý gì? Chúng ta đều đã tìm thấy nửa còn lại và hợp đồng hôn nhân cũng đã chấm dứt, hai chúng ta đã tìm được một nửa kia rồi kinh anh đừng tới làm phiền tôi nữa!” Tử Du nghe Long Mặc Uyên cũng có chút bất ngờ nhưng vẫn cứng miệng chối bỏ mọi thứ với ý định tiếp tục lấp liếm mọi chuyện.
“Em nói xem đứa bé trong bụng em được mấy tháng rồi?” Long Mặc Uyên nào ngốc nghếch như vậy làm sao cô có thể đánh lạc hướng anh được hơn nữa kế đó còn bị anh hỏi vặn lại.
“Hôm đó ở bệnh viện tôi đã trả lời với anh đáp án rồi mà!”
“Đúng là hôm đó ở bệnh viện em đã nói là đứa bé được ba tháng nhưng nhìn sao cũng không giống! Tại sao anh tính đi tính lại thì 17 tuần vẫn là bốn tháng chứ không phải là ba tháng nhờ?”
Tử Du cả người bỗng dưng cứng đơ, khuôn mặt tái dần cơ thể cũng. Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác tránh né ánh mắt của anh rồi cố chấp phủ nhận mọi chuyện.
“Tôi…. Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì cả!”
“Nếu em đã nói vậy hay là bây giờ chúng ta cùng nhau tới bệnh viện phụ sạn Cao Dương rồi tìm bác sĩ Cao Mẫn Thanh giải thích cách tính chính xác và rõ ràng xem, xem là 17 tuần là ba tháng hay bốn tháng. “
Anh có thể biết cả lại có thể tra được tới chỗ bác sĩ Cao Mẫn Thanh? Tin tức này nói ra khiến cho Tử Du cảm thấy trận này bản thân chưa đánh đã thua, mọi kế hoạch đều đã trở thành công cốc.
Dù sao cô và anh cũng chỉ xảy ra quan hệ một lần duy nhất ở khách sạn khi cả hai đều bị trúng thuốc nên thời gian màn thai cũng chẳng chứng minh được đứa bé là con của ai. Có lẽ nãy giờ là do cô lo lắng và suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
“Tôi thừa nhận chuyện lần trước tôi nói với anh là giả, nhưng mà chuyện gì cũng có nguyên do của nó cả tôi lo lắng rằng sẽ khiến anh hiểu lầm, bởi vì đứa bé không phải con của anh thật mà!” Mọi chuyện gần như đã vỡ lở nên Tử Du nhanh như chớp thuận thế tiếp lời.
“Mặc dù lần trước em nói rằng đứa bé là con của em và người yêu cũ, nhưng theo tôi biết em từ trước tới nay không hề có bạn trai hoặc là nảy sinh bất cứ mối quan hệ với người khác giới nào ngoài anh cả! Trong tình huống này dù em có phủ nhận như thế nào cũng không thể che dấu được sự thật rằng đứa bé không phải là con của anh thì là của ai?” Long Mặc Uyên sau khi nghe Tử Du lý giải một đống thứ thì vẫn từ tốn trả lời cô.
Còn Tử Du khi nghe anh nói vậy có chút khiếp sợ không nói nên lời. Bỗng dưng nghĩ tới chắc chắn Long Mặc Uyên thế nhưng lại dám phái người điều tra và theo dõi cô nên mới biết rõ như vậy thế là Tử Du thẹn quá hóa giận đáp lại anh một cách đầy mỉa mai.
“Không phải trước đây anh nói tôi ở ngoài qua lại với ngưu lang thì nên kín đáo chút sao? Có lẽ đứa bé là của một trong nhưng tên ngưu lang mà tôi đã từng qua lại hoặc là người tình một đêm của tôi. Trên thế giới này nhiều đàn ông như vậy, tôi thì lại muốn tiền có tiền muốn sắc có sắc chỉ cần một cái búng tay cả khối người sẽ quỳ rạp dưới chân tôi. Nên anh hãy bỏ cái suy nghĩ là chỉ có bản thân anh mới được có người phụ nữ khác còn tôi thì luôn phải chung thủy với anh đi!” Tử Du bị kích động nên nói một dăng dài dằng dặc tới lúc cảm thấy thấm mệt mới ngừng. Để tịnh tâm, tránh lửa giận công tâm lần nữa nên cô quyết định uống ngụm trà thảo mộc hạ hỏa.
“Ngay cả cha đứa bé là ai em cũng không nhớ rõ thì có nghĩa điều đó không quan trọng. Mà quan trọng là anh đồng ý làm cha của của đứa bé trong bụng em!”
Ấy vậy mà vừa bỏ vào miệng thì cô đã bị câu nói tiếp theo của Long Mặc Uyên làm cho sốc tới mức phun hết nước trà trong miệng lên người anh. Tử Du trừng lớn mắt nhìn về phía anh như nhìn thấy sinh vật lạ ngoài hành tinh rồi nóng nảy quát lớn.
“Tôi nói rồi đứa bé không phải con của anh, anh có biết vừa rồi mình vừa nói cái gì không? Hay đầu óc anh lúc đi tắm bị nước ngâm hỏng rồi hả?”
“Anh xác định bản thân hiện tại vô cùng bình thường!” Anh vừa nói vừa lấy khăn tay lau nước trà trên mặt và khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột với cô.
Mà câu trả lời của anh khiến cho Tử Du nghe xong muốn gọi cấp cứu một nghìn lần luôn, cô thật muốn một gậy đánh anh bất tỉnh nhân sự rồi đem anh tới khoa thần kinh của bệnh viện kiếm tra xem có bị điên không. Miễn cho anh lại ở trước mặt cô nói mất lời làm cô càng nghe càng nghi ngờ nhân sinh.
Tử Du ôm đầu ngao ngán, bất lực rốt cuộc Long Mặc Uyên lại đang muốn lên kế hoạch gì đây? Bản thân đã nói là đứa bé không phải con của anh, còn thuận tiện nhấn mạnh cho anh biết rằng cô là một người đàn bả lẳng lơ ngay cả cha của con mình là ai cũng không biết. Ấy vậy mà tại sao anh cứ như ăn phải bùa mê thuốc lú gì đó mà cứ một hai đòi làm cha của con cô? Kể cả không ngại mang tiếng đổ vỏ cho người khác anh cũng không ngại!
Tử Du trong lòng vừa niệm chú khuyên bản thân phải bình tĩnh nhưng chưa được mấy giây đã lật bàn rồi. Cô lại càng chắc chắn rằng đầu óc anh đã bị ngã hỏng hoặc trong lúc tắm ngủ quên nên bị nước ngâm hỏng rồi, chứ người bình thường nào có ai lại nói ra mấy lời vừa rồi.
“Người say rượu sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân đã say. Cũng như tên điên nào cũng sẽ nói là bản thân bình thường không hề có bệnh!” Tử Du bây giờ vô cùng bất lực nên chán nản phản bác lại trong tuyệt vọng.
Long Mặc Uyên nghe Tử Du nói vậy liền cười không ngậm được miệng, chỉ là vô tình phát hiện ánh mắt cô nhìn mình hệt như một viên đạn nên cũng vô cùng thức thời mà ngưng cười. Sau đó lại nhanh chóng hướng cô đổi chủ đề.
“Bây giờ đã trưa anh đói bụng rồi, vì hôm nay em đến muộn nên em phải chịu trách nhiệm mời anh ăn trưa chuộc lỗi!”
Tử Du nghiến chặt răng nếu giờ mà có hung khí gì sắc bén hoặc có ích chắc cô đã sớm tiễn Long Mặc Uyên đi theo ông bà tổ tiên về nơi chín luôn cho rồi đời. Chứ cứ như bây giờ cô thực sự rất rất muốn bửa đôi đầu anh ra xem rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì!
“Rốt cuộc anh đang bị làm sao vậy hả, chỉ với điều kiện và cái nhan sắc thương thiên hại lý này chỉ cần anh muốn, thì với một cái búng tay thì đừng nói ngay cả đàn ông cũng sẽ sẵn sàng chờ anh sủng ái, huống chi là phụ nữ. Tại sao anh cứ cố chấp bám lấy một người phụ nữ có thai dai như một con đỉa vậy?”
“Em nói vậy khiến cho anh cảm thấy bản thân như tên biến thái quá!” Lần nay Long Mặc Uyên thật sự không thể khống chế được nữa mà phải cười thật lớn, mặc kệ những ánh nhìn sắc lạnh của cô cười ngoặt ngoẹo luôn.
“Tại sao nhất thiết phải là tôi, không phải là một cô gái khác?”
“Bởi vì anh rất thích và vô cùng yêu em!”