Minh Kiên không khá hơn hai vị huynh đệ hơn là bao, lại nhớ tới Minh Kiên, hắn có đủ tố chất của hai thằng bạn. Đam mê cờ bạc lấy tay, chân thế chấp. Đôi khi còn lấy cả vợ, con của kẻ thua cờ bạc. Bọn chúng không bao giờ tha cho ai!
Minh Kiên từ ngày được thả ra, lúc nào cũng có cảm giác có kẻ đi theo sau mình. Nhưng khi hắn quay lại lại chẳng thấy ai, Minh Kiên đành cho gia đinh đi theo mình nhưng cảm giác đó cũng không chuyển dịch. Cho tới khi mỗi đêm hắn ngủ, tiếng khóc của nữ nhân kia lại vang lên. Ba ngày rồi…
– Ái phi, nàng muốn chơi đùa tới bao giờ?
– Hôm nay là ngày đầu của Vương tiểu thư nhỉ? Nên thu lưới rồi!
Lang Minh Triết nhìn nữ nhân trước mắt, hắn cũng sắp phải trở lại vương phủ rồi. Thật muốn bứng nàng theo…
Đào Duy tỉnh lại liền hỏi mọi người có thấy cái yếm nào không? Người thị vệ kia liền lắc đầu.
– Không có, công tử lúc ta tới chỉ thấy người ngất tại đó! Trên người có thêm tờ giấy!
Đào Duy vội mở giấy ra chỉ thấy bức thư được viết bằng máu.
“Đã tới giờ các ngươi phải trả nghiệp, nợ máu thì phải trả bằng máu!”
Đào Duy sợ hãi hét lên, ném bức thư về phía hư không. Bỗng hắn lại thấy một bóng trắng lướt qua. Đào Duy bị dọa sợ tới tiểu cả ra quần.
Nhu Giai cuối cùng cũng không dám ra ngoài mấy, bên cửa sổ hắn cũng thường có bàn tay máu, quạ cũng suốt ngày bay tới. Từ một kẻ tàn bạo, qua ba ngày tra tấn cũng dần mất sức sống.
Minh Kiên mỗi ngày đều thắp hương thờ cúng, nhưng đêm nào hắn cũng nghe giọng nói quen thuộc cùng tiếng khóc ấm ức kêu tha mạng. Ba ngày này, bóng trắng vẫn luôn lướt qua. Dù có thị vệ canh gác, họ cũng không thể thấy gì. Nhất là đêm thứ ba,
“Tách” giọt nước từ trên lá rơi xuống mặt hồ, đêm đông buốt giá tuyết rơi phủ trên mái hiên. Ba tên cặn bã bắt đầu đi ra khỏi nhà, trông bộ dáng bọn chúng như là đám vô hồn. Đi tới miếu thờ, nơi lão Vương để bài vị của nàng ở đó để cầu siêu. Ba tên đó khi đi tới nơi mới bàng hoàng tỉnh lại.
– Có chuyện gì đây?
Đào Duy tỉnh lại, cơn gió lạnh ập vào người hắn. Không phải hắn đang ngủ ngon trong phòng sao?
– Tỉnh…tỉnh!
Giọng hắn lắp bắp lay hai kẻ vô hồn bên cạnh mình, hai người kia cũng choàng mình tỉnh lại.
– Có chuyện gì?
Minh Kiên ngái ngủ nhìn huynh đệ của mình đang mặt cắt không còn giọt máu.
– Sao huynh lại ở đây?
Lúc này Minh Kiên và Nhu Giai mới tỉnh lại. Nhìn xung quanh bọn chúng liền lạnh người. Vừa tính xoay người bỏ chạy, cửa lần nữa mở ra. Minh Kiên nhìn trên nền cửa chỉ có vết chân bọn chúng đi vào liền sợ hãi. Cửa mở ra, ba con ma chơi bay vào. Đào Duy sợ hãi ngã xuống đất, tiếng khóc lại vang lên.
“Cạch” Bài vị của Tiểu thư họ Vương rơi xuống, Đào Duy sợ tới mức hét lên.
– Á! Vương, Vương tiểu thư. Tha cho ta đi, tha cho ta. Ta không cố ý đâu!
Đào Duy thét lên, Minh Kiên có vẻ trấn định hơn, hắn giữ Đào Duy lại.
– Ngươi yên lặng xem nào, biết đâu có kẻ giở trò!
Chỉ là hắn vừa nói xong, ma chơi liền tới cạnh bài vị Vương tiểu thư. Bài vị cũng bay lên về đúng vị trí, Minh Kiên cũng sợ hãi rồi.
– Công tử, sao người lại làm như vậy?
Giọng nói quen thuộc này, Nhu Giai lập tức ngất đi.
Toàn bộ bài vị những người bị bọn chúng hại từ trên trần rơi xuống, xoay quanh bọn chúng. Từng vết máu dưới sàn cứ vậy mà hiện lên cùng gió tuyết ùa vào. Hôm nay trời không trăng, âm u tới lạ. Từng tiếng đập cửa vang lên, tiếng than khóc cũng lớn dần.
– Huynh, tha cho đệ đi mà! Huhu, đau lắm! Xuống đây, xuống đây với đệ đi!
Giọng nói trẻ con non nớt vang lên, là bé nam. Đào Duy sợ hãi như muốn khóc, bám lấy vị huynh đệ mặt cắt không còn giọt máu.
– Huynh ơi, huynh nói dạy ta kết tơ hồng, sao lại ngủ rồi? Dậy nào, dậy cùng ta chơi nào!
Tiếng bé gái vang lên, Đào Duy hết sức lay Nhu Giai tỉnh lại. Nhưng hắn lại không dám nói một lời, bởi lẽ hắn sợ, chỉ cần hắn mở miệng đám ma quỷ kia sẽ xông vào!
– Nào, chúng ta cùng chơi lại ván bài nào? Ai thua sẽ chặt đầu nhé! Haha, ta bị chặt đầu rồi! Minh Kiên huynh yên tâm, không đau đâu!
Tên đó vừa nói xong, một cái đầu be bét máu rơi xuống tay Minh Kiên, trên đầu hắn mắt đã không còn chỉ có hai cái xúc xắc vẫn đính trên mắt.
– Á!!!!!
Ném chiếc đầu qua một bên, Minh Kiên vội núp ra sau Đào Duy đang hết sức lay Nhu Giai tỉnh lại. Tay Minh Kiên giờ đây toàn là máu, ma chơi ngày càng tiến vào nhiều hơn.
– Tha cho ta đi mà, ta sẽ bồi dưỡng cha mẹ các người!
Đào Duy khóc lóc van xin, tại sao hắn không dám chạy ra khỏi cửa mặc cho cửa đang mở sao? Bởi lẽ ở cửa có một cái xác đang đứng nhìn hắn. Không sai, là xác của Vương tiểu thư đang cầm đèn đứng đó. Quần áo cũng là bộ quần áo bọn chúng xé đêm đó, từng vết thương vẫn còn rướm máu tới rợn người.
– Làm ơn, tha cho chúng ta đi mà! Chúng ta sẽ đổi thay, không giết người nữa, không cờ bạc nữa, không hãm hiếp gái nhà lành nữa. Các ngươi tha cho ta đi, làm ơn tha cho ta đi mà!
Nến lập tức sáng lên, Vương tiểu thư tiến lại gần bọn hắn.
– Muộn rồi, nợ máu trả bằng máu đi! Tất cả các ngươi đều phải chết!
– Vương tiểu thư, cô nương tha cho ta đi mà!
Đào Duy sợ hãi lùi ra sau,Nhu Giai đập đầu xuống đất đau đớn mà tỉnh lại. Vừa tỉnh lại liền thấy Vương tiểu thư bay tới vội hét lên bỏ chạy. Đáng tiếc, cửa lập tức bị đóng lại nhốt ba kẻ đó ở trong phòng.
– Các ngươi ngày đó hãm hại ta có từng nghe qua ta cầu xin hay chưa? Có từng tha cho ta hay chưa?
Phất tay, một dải lụa trắng bay ra cuốn lấy Đào Duy chạy vào góc kéo lên, Minh Kiên thấy vậy tay đập cửa càng gia tăng sức lực.
– Ta sai rồi, chúng ta sai rồi! Ngày đó không nên làm vậy với cô nương. Xin người hãy tha cho ta đi, ta nhất định sẽ cải tà quy chính mà!
Đào Duy bất lực nói, bên kia Minh Kiên cũng đã bị lụa kéo lên treo tại trần nhà.
– Vương tiểu thư, ta sai rồi, ta không nên cùng bọn chúng cướp đi sự trong sạch của cô. Cũng không nên giết chết cô!
– Còn chúng ta thì sao?
Phía bên ngoài không ngừng vang lên tiếng đập tay, giọng nam nữ hài lẫn lộn.
Nhu Giai sợ tới mức uế cả ra y phục, một đám nước bẩn chảy ra sàn.
– Chúng ta sai rồi, không nên làm vậy với mọi người! Ta nhận lỗi, nhận lỗi mà!
Đào Duy sợ hãi hét lên khi thấy dây càng ngày càng siết chặt.
– Đúng vậy, ta cũng nhận lỗi! Ta sai rồi, không nên giết người! Càng không nên hãm hại người!
– Ta sẽ thuê pháp sư cầu siêu cho người, ta sẽ xám hối vì đã giết người! Vương tiểu thư, chỉ cần người cho ta con đường sống mà thôi! Cũng sẽ đi hương khói cho những kẻ bị ta hại. Chỉ cần người tha cho ta lần này thôi!!!
Từng kẻ một thi nhau nhận tội, thi nhau cầu xin con đường sống.
Lúc này Giai Bắc cùng quan binh xông vào. Tiếng đập tay ở cửa cũng đã ngưng.
– Nếu các ngươi đã nhận tội, chúng ta cũng chẳng còn gì để bàn cãi nữa!
“Tiểu thư họ Vương” nọ thả Đào Duy và Minh Kiên từ trên cao rơi xuống đánh cái “bụp!”.
Ngưu Đào ngửi thấy mùi bất thường, chỉ tiếc lúc hắn tới thì mọi chuyện đã muộn. Ba kẻ Đào Duy, Minh Kiên, Nhu Giai ngồi dưới đất mặt bơ phờ.
– Đem chúng giải về công đường, sáng mai chúng ta xử sớm! Nhốt chúng tạm vào nhà lao!
Giai Bắc đi qua, trước khi đi còn không quên liếc qua Ngưu Đào như chết chân đứng tại đó.
Đêm hôm đó, Ngưu Đào vội chạy về phủ thả một con chim bồ câu đi!
Nhã Tịnh trên nóc nhà nhìn về hướng Ngưu phủ mỉm cười nhìn con chim béo mập bay ra.
– Mồi tới miệng rồi!
Đem cung dương ra, một nhát trúng đích, chim bay chưa được bao xa đã nghỉ ngơi trên bếp than của nàng. Nhìn dòng chữ bên dưới, Nhã Tịnh khẽ cười.
“Nơi đây có loạn, chờ người tới giúp!”
Ngọn lửa bùng lên, thiêu cháy tất cả! Ngưu Đào ơi Ngưu Đào, giờ chỉ có lão thiên may mắn mới có thể cứu ngươi mà thôi!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt mỉm cười nhìn nàng ăn ngon lành, “tiểu thư họ Vương” vừa từ bên ngoài vào liền than.
– Ngoài trời thật lạnh, lần này ta phải tăng giá rồi! Giữa đêm biểu diễn một màn này, ta cũng sợ sắp chết rồi! Nếu người không tăng thêm bạc cho ta, đừng trách ta cạn tình nghĩa!
Ý Hiên từ ngoài vào liền chạy như bay tới bếp lửa, Diễm An theo sau hắn cũng phụ họa.
– Đúng vậy, như người nói chúng ta bây giờ đang tăng ca đấy! Người không trả thêm lương chúng ta sẽ đi tố cáo người quỵt công người làm!
Nhìn hai kẻ mặt dày kia tiến tới đem móng vuốt nhắm tới con chim của nàng, Nhã Tịnh nhanh tay đập hai móng heo kia.
– Không phải các ngươi hứng khởi lắm hay sao? Còn là tự nguyện tăng ca, trách ta chắc?
Nhã Tịnh không kém nhìn hai kẻ kia giương nanh múa vuốt.
– Các ngươi khi trở về không có thêm đuôi đấy chứ?
Nhã Tịnh thu lại điệu hời hợt, Ý Hiên cùng Diễm An nhìn qua nhau.
– Lúc chúng ta về là đi cửa sau nên tiểu thư không cần lo! Chỉ là chúng ta nghĩ rằng có kẻ khác đang lởn vởn tại nơi này, khi chúng ta trở về bắt gặp một bóng đen lướt qua. Thấy có người hắn liền bỏ chạy, chúng ta cũng không tiện đuổi theo! Người nên chú ý nhiều hơn!
Nhã Tịnh nghe vậy liền trầm ngâm, nàng mỉm cười nhìn chú chim sắp được nướng chín thơm.
– Các người an tâm, nếu là kẻ đó thì không cần lo! Ý Hiên này, ngươi giả mà cũng đẹp lắm đấy! Sau này phát huy!
Nhã Tịnh cười cười nhìn kẻ trước mặt, từng đường nét được hắn hóa trang như thật, nhất là những vết thương kia.
Ý Hiên hiểu rõ ý cười trên mắt nàng cũng không thèm đôi co, nhìn qua Diễm An đang không an phận đưa tới miếng thịt chim kia hỏi.
– Vậy công việc chỗ ngươi sao rồi?
– Chỉ là vài cơ quan nhỏ, cũng không qua được mắt ta! Chỉ sợ bọn chúng hôm nay thấy vậy sẽ hành động sớm!