Thời gian đã vào chính xuân, thời tiết đã ấm áp hơn nhiều. Nhã Tịnh nhìn đàn chim ríu rít có chút vui thích, Lang Minh Triết nhìn thấy vậy liền hỏi.
– Ta bắt chúng cho nàng nuôi nhé?
– Không cần, chúng mập thêm chút nữa là ngon rồi!
Lang Minh Triết có chút khó hiểu, quả nhiên vẫn là không nên đoán suy nghĩ của nữ nhân này.
– Sắp tới chúng ta sẽ tới một làng chài ven biển, nàng có muốn ở lại không?
Nghe vậy Nhã Tịnh thật sự có chút nhớ biển rồi.
– Được, cứ như vậy đi!
Nàng có chút chờ mong, hoa đào thỉnh thoảng ven đường có vài cây. Bỗng nàng có hứng ủ rượu. Là Lâm thúc dạy nàng, chỉ tiếc lúc đó chưa có hoa đào để nàng ủ.
– Phu quân, chàng dừng lại đôi chút đi! Ta muốn hái ít hoa ủ rượu!
Lang Minh Triết nghe vậy kinh ngạc nhìn qua, hắn không biết nữ nhân này còn biết ủ rượu. Như nhìn ra sự kinh ngạc của hắn, nàng mỉm cười xoa tay.
– Ta được Lâm thúc dạy!
– Được! Ta cũng muốn thử rượu nàng ủ!
Lang Minh Triết cho xe dừng, đỡ nàng xuống xe Nhã Tịnh mong chờ đưa tay ra ngắt từng cánh. Hoa đào có mùi hương thoang thoảng, nếu không cảm nhận sẽ không bao giờ cảm ra mùi hương ấy. Vì vậy khi ủ rượu, rượu hoa đào rất thơm. Không ai biết tại sao, có lẽ không mấy ai thật sự cảm nhận hương hoa này. Một cánh hoa rơi trên tóc nàng, Lang Minh Triết nhẹ nhàng lấy xuống. Nhã Tịnh hiền hòa nhìn hắn cười.
– Đa tạ!
Lang Minh Triết không nói gì thêm, nơi lồng ngực như có dòng nước ấm chảy qua. Giúp nàng đỡ lấy cành hoa, hai người trở về xe. Nhìn Nhã Tịnh đang loay hoay tách cánh hoa một bên, Lang Minh Triết cũng đưa tay giúp. Hai người họ cứ vậy cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau trôi qua từng ngày. Thi thoảng tới vách suối nọ, Lang Minh Triết bắt cá, nàng nhóm lửa thổi cơm. Thi thoảng hắn vào rừng đi săn, nàng ở lại chơi đùa.
– Ta hôm nay bắt được cá rất to! Nàng xem!
Lang Minh Triết vừa bắt cá về, hôm nay có đại thu hoạch, nàng mỉm cười nhận lấy kết quả.
– Cá này nếu nấu thành canh sẽ rất ngon đây! Phu quân, mau lấy cho ta chút dưa ta muối! Cá nấu dưa sẽ vô cùng ngon!
Lang Minh Triết vui vẻ gật đầu, dù sao hắn cũng là người dễ ăn.
Chặng đường dài ngắn qua đi, khi Nhã Tịnh nghe được tiếng sóng vỗ, sắp tới mùa hè rồi!
Cuối xuân, thời tiết cũng đã ấm hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút nóng. Nghe tiếng ve đang kêu, Nhã Tịnh có chút nhớ bài “Phi điểu và ve sầu!” trong xe nàng ngâm nga hát. Lang Minh Triết chỉ chăm chú nhìn nàng, hắn đang ở trước mặt nàng vậy mà nàng lại đang nhớ ai đây?
– Tới biển rồi!
Lang Minh Triết nói, vừa như thông báo, lại vừa như cảm thán với bản thân mình.
– Phu quân, ta muốn tự đi bộ!
– Được!
Lang Minh Triết cho dừng xe. Cùng nàng bước xuống, nghe sóng biển rì rào nàng vô cùng chờ mong. Cảm nhận làn gió lướt qua mình, là mùi vị của biển.
– Nàng rất thích biển sao?
Bước theo sau nàng, Lang Minh Triết thầm hỏi. Nhã Tịnh bên môi treo nụ cười gật đầu, nàng rất thích biển. Từ kiếp trước, khi còn là một cô ca sĩ! Nàng từng mơ sẽ mua nhà tại bãi biển lớn, mỗi ngày sống tự tại lênh đênh nơi biển lớn.
Chỉ tiếc, khi chưa thực hiện được nàng đã bị kéo tới đây.
Quan lại nơi đây theo chính sách mặc dân, người dân làng chài tự cung tự cấp. Kinh tế không quá tốt, nhưng ít nhất họ có thể tự cung tự cấp. Lang Minh Triết vẫn cùng nàng thông báo một tiếng rồi ở lại nơi này. Lang Minh Triết chọn một khu, lập chòi gần biển nhất có thể. Nơi đây đa số là nữ nhân và trẻ con ở lại, bởi lẽ nam nhân đều đã ra khơi.
– Phu quân, chàng muốn ra khơi thử không?
Lang Minh Triết như đang suy nghĩ vì đó, hắn mỉm cười gật đầu.
– Ta cũng muốn thử đôi chút, nàng có muốn ra khơi không?
Nàng tuy rằng rất muốn, nhưng lại sợ cảm giác say sóng liền lắc đầu.
– Ta bị say sóng, sẽ không đi tới đó!
Đêm rất ngắn, sớm hôm sau có một thuyền cá về! Đó là thuyền đánh bắt gần bờ, tầm một tuần họ sẽ trở về một lần. Lang Minh Triết có chút tiếc nuối nhìn nàng ở phía dưới.
– Nàng ở lại cẩn trọng!
Nhã Tịnh mỉm cười vẫy tay tạm biệt hắn, Lang Minh Triết đã chẳng còn quần áo lụa là. Mặc vải bố như bao người, bình thường tới vậy.
– Phu quân, chàng đi cẩn thận!
– Ai yo! Muội an tâm, phu quân muội có đi một tuần thôi mà, quyến luyến tới vậy sao?
Mai tỷ ở cạnh nàng trêu chọc, hai tai nàng cũng đỏ cả lên.
– Muội là lần đầu xa phu quân, tỷ đừng như vậy mà!
Với người hướng ngoại như nàng, tới đây chưa tới ba ngày đã quen phu nhân của một nửa làng chài, chưa tới một tuần đã là thần tiên tỷ tỷ của đám nhóc. Nhã Tịnh có một bộ mạt chược do nàng tự khắc. Tới nơi này, Nhã Tịnh đem bộ mạt chược ra dạy mọi người. Một tuần nàng tới đây, nhóm thiếu phụ, trung phụ ở đây đều có đak mê chơi mạt chược cùng nàng. Nhã Tịnh vì vậy thắng được không ít ngọc trai, may mắn nơi đây không có bảo kê. Nhớ lại hai lần thắng đậm nhưng bi thảm bị đám bảo kê đuổi nàng chạy té khói lúc trước. Nhã Tịnh âm thầm giấu đi giọt nước mắt, chỉ cần mặt nàng đủ dày, người ngại sẽ phải là kẻ khác.
Nhã Tịnh có niềm vui đi dạo bên bờ biển, bỗng hôm nay nàng thấy một xác chết trôi dạt vào bờ. Nàng không sợ hãi, điềm tĩnh lôi xác chết đã bốc mùi lên. Nhìn qua một lượt, là vết thương do bị chém.
Thu hồi tay lại, Nhã Tịnh điềm nhiên tới báo án. Dù sao nơi này hẳn sẽ có cướp biển, nàng không lo cho Lang Minh Triết.
Lại đi thêm một đoạn nữa, có một số đồ trôi dạt vào vờ. Nhã Tịnh nhìn ra, có cả cống phẩm triều đình.
Nàng mơ hồ nhìn qua, đúng là có chút nghi hoặc rồi. Lần này nàng mong không phải như những gì nàng suy đoán.
Chờ đợi một tuần qua đi, Lang Minh Triết bình bình an an cùng thuyền trở về. Cái xác kia cũng đã bị coi là chết do cướp biển nên chôn đi, đem mọi chuyện nói với Lang Minh Triết hắn vẫn như cũ nói với nàng.
– Chúng ta du sơn ngoạn thủy, không liên quan! Nơi đây đường thủy rất thường xuyên bị đánh cướp, nàng không cần lo!
– Kể cả đây là cống phẩm?
– Đúng vậy!
Lang Minh Triết nắm lấy tay nàng. Rượu càng ủ lâu càng ngon. Bây giờ là mấy tháng rồi nhỉ? Nhã Tịnh nghi hoặc nhìn trăng treo trên bầu trời, tiếng sóng biển vỗ như khúc nhạc diệu kỳ. Quá yên bình khiến cho nàng lo sợ hơn tất cả, nhìn qua từng đám nhỏ đang chơi đùa bên cạnh, nàng nhàm chán gục đầu bên vai Lang Minh Triết.
– Phu quân!
– Ta đây!
Nhã Tịnh lại yên lặng, nàng chỉ chờ một câu như vậy mà thôi.
Mọi chuyện cứ vậy trôi đi, từ vụ việc kia cũng không thấy thêm cái xác nào khác. Nàng mỉm cười tự hỏi rằng sau này lỡ nàng quen với sự hiện diện của hắn thì phải làm sao? Lang Minh Triết quả là một tên ích kỷ.
– Ta mới học được món cá kho của Mai tỷ, hình như nàng rất thích ăn! Để ta làm cho nàng nhé!
– Không cần, ta cũng biết làm món đó! Ta tự nấu được rồi, huynh đi lấy chút muối cho ta đi! Chúng ta sắp hết muối rồi!
Lang Minh Triết gật đầu rời đi, nhìn bóng dáng hắn rời đi nàng mới thu hồi lại ánh mắt. Mới hôm qua còn nói bình yên, sớm hôm nay Nhã Tịnh chạy bộ liền thấy thêm một cái xác khác. Là người của phủ Tướng Quân, nàng từng thấy hắn dưới trướng của đại ca. Cũng từng đấu với nàng, Nhã Tịnh nhớ rõ hắn. Hôm qua Lang Minh Triết nửa đêm cũng ra ngoài, Nhã Tịnh xem qua xác hắn. Là một đao kết liễu, nàng như hiểu rồi. Nhưng lại như không hiểu lắm, nếu Lang Minh Triết bắt sống hắn chỉ lợi bất cập hại, cớ sao lại phải…
Nhưng Nhã Tịnh không hỏi hắn, cũng lựa chọn như chưa từng thấy cái xác này. Nếu như chưa từng thấy thật, thì quá tốt rồi. Tay nấu canh của nàng khẽ dừng, Lang Minh Triết từ đằng sau ôm lấy nàng.
– Phu nhân, nàng mải nghĩ chuyện gì?
– Ta chợt nghĩ, nếu phải trở về thì buồn chán biết bao. Hay ta đánh thuốc chàng, sau đó giả vờ như không có chuyện gì âm thầm trở về kinh thành. Lấy thủ cấp của chàng chuộc lấy mẫu thân, chúng ta sẽ đi tới một nơi xa! Chàng an tâm, ta nhất định hương khói cho chàng đầy đủ!
Lang Minh Triết khẽ cười, đúng là thú vị.
– Ý nghĩ ngây thơ như vậy, chắc chắn không thể là do nàng nghĩ ra! Nói cho ta biết, là ai đã dạy nàng?
– Chắc ta dạo này ít dùng đầu óc quá, nên bị chậm chạp đôi chút! Hay ta với chàng làm một ván đi?
– Nàng tha cho ta, nữ nhân ngốc nghếch như nàng vậy mà thắng ta tới mảnh áo cũng không còn! Mà nàng lấy y phục ta làm gì?
Qua từng ván bài Lang Minh Triết nhường nàng có, không ngờ “nhường” tới một mảnh quần áo cũng không còn!
– Ây ya, còn không phải là vì sau này đem bán sao? Nhiều người ngưỡng mộ chàng như vậy, y phục chàng cũng là lụa thượng hạng. Đem bán đi, không có giá không lấy tiền!
Nghe tới lời chắc chắn như vậy, Lang Minh Triết bật cười gõ đầu nàng. Nhưng hắn lại chẳng dám gõ mạnh, đúng là hắn thua nữ nhân này mà.
– Sau này nếu y phục của ta mất hết, ta liền không cần truy hỏi cũng sẽ biết là ai!
Nàng khẽ cười, sau đó nhẹ giọng mà nói.
– Ta cũng chẳng thể lấy hết y phục của chàng, dù sao chúng ta cũng sẽ hưu nhau.
Lang Minh Triết cứng đờ, nàng có thể nhìn thấy sự khác biệt nhẹ của hắn. Nàng vẫn là từ bỏ sự yếu ớt nơi đáy lòng, hoàng cung không thuộc về nàng. Cũng không phù hợp với nàng, dù là chức vụ nào đi chăng nữa. Nàng không muốn phải tính toán nhiều điều, chỉ là muốn sống lâu hơn mà thôi, không biết hắn có thể hiểu cho nàng hay không.
Nhã Tịnh nàng có thể hiểu cho hắn hay không? Hắn muốn sống, muốn được cùng nàng sống trong lồng giam vàng son ấy. Ước mơ từ bé của hắn là ngồi lên được ngai vàng kia, có thể tự do thoải mái mà sống. Hắn cứ ngỡ một đời cô độc như vậy, cho tới khi gặp nàng. Người cho hắn hi vọng vào thứ hắn không dám mơ tưởng, ái tình. Là gì chứ?