Sau khi tiếp thu xong mọi chuyện, điều đầu tiên Nhã Như Tuyết nghĩ tới là về thông báo cho phụ thân. Nàng ta nghĩ rằng, chỉ cần phụ thân giúp vương gia trừ đi mối nguy hại ngay cạnh mình thì chắc chắn phụ thân sẽ không bị mất cánh tay kia!
– Phụ thân!
Vừa về tới phủ, Nhã Như Tuyết vội chạy tới thư phòng tìm phụ thân mình. Lúc này vì sắp tới kỳ thi lại xảy ra trục trặc nên Nhã Lâm hết sức đau đầu, thêm việc người của tên Tứ vương gia kia suốt ngày nhăm nhe lão sơ hở để xâu vào khiến lão đành phải thủ thế chờ thời tấn công! Đang lo lắng cho kỳ thi sắp tới, Nhã Lâm nghe ái nữ gọi đành cố gắng dãn ra hai hàng lông mày cười.
– Con gọi ta có chuyện gì sao?
Nhìn thấy phụ thân ảo não như vậy, Nhã Như Tuyết còn lo rằng phụ thân sợ hãi ngày sắp tới.
– Phụ thân! Hôm nay con đi qua phủ vương gia, không ngờ con thấy Nhã Tịnh nàng ta đang nói chuyện cùng một kẻ hạ nhân! Phụ thân biết không, vậy mà nàng ta dám hạ độc Vương gia! Thảo nào Vương gia sau khi cưới nàng ta chỉ thêm ốm yếu! Khi con vào đó thấy Vương gia còn ho ra máu kìa!
Tâm tình Nhã Lâm đang u tối lập tức trở nên tốt đẹp, lão ta vội hỏi nữ nhi.
– Vậy ngoài con ra có ai nghe thấy nữa không?
Nhã Như Tuyết vội lắc đầu, Nhã Lâm nghe vậy liền đấm tay. Đúng là Nhã Tịnh chưa từng phản bội hắn, thở dài một hơi.
– Được rồi, vậy con mau ra ngoài đi!
Một lời đuổi nàng ta ra ngoài, Nhã Như Tuyết thấy vậy liền không phục. Phụ thân đúng là không biết cách tận dụng mà!
– Phụ thân, nếu người đem chuyện này nói ra người có thể không bị mất cánh tay nha!
Nhã Lâm nghe vậy có chút bực mình. Lão ta thân là Tướng quân, từng ra vào bao nhiêu trận chiến. Trên người có bao nhiêu vết thương cơ chứ? Lão ta sao có thể sợ bản thân mất đi một cánh tay!
– Phụ thân! Nhi tử có việc gấp cần báo!
Bên ngoài, Nhị công tử cầu kiến, Nhã Lâm thu lại vẻ mặt vui vẻ, nghiêm trọng quay qua Nhã Như Tuyết dặn dò.
– Việc này con không được nói ra cho người khác hay, việc của ta, ta tự có cách giải quyết! Được rồi, con đi đi!
Nhã Như Tuyết giậm chân tức giận rời đi, bên ngoài nhị huynh Nhã Dũng đã cầu kiến thấy muội muội nhà mình tức giận như vậy liền thở dài. Lại giở tính tiểu thư! Không biết lần này lại muốn thứ gì, chỉ là hắn cũng chẳng mấy bận tâm.
– Vào đi!
Nhã Dũng vội bước vào, hắn ta nhìn phụ thân có chút suy tư.
– Phụ thân, người của bên sơ khảo đã báo tin. Năm nay Tứ vương gia cũng sẽ nhúng tay vào kỳ thi trạng nguyên! E rằng hắn ta đã đánh được mùi gì đó từ vụ án của Ngưu Đào!
– Ngươi lo xa quá rồi, vụ án của Ngưu Đào là do tên Nghĩa Bắc kia vô tình đi tới. Tam đệ của ngươi ở đó, sao có thể không nhận ra quân của Tứ vương gia có động tĩnh? Hai thế lực ở đó luôn canh chừng nhau, chúng ta cũng không cần quá lo lắng! Chỉ tiếc, bây giờ tên quan mới tới là người của Lang Minh Triết, chúng ta không thể quá lộ liễu như trước. Nhưng kỳ thi này hắn nhúng tay vào quả có chút kỳ lạ. Ngươi cho người điều tra động tĩnh của hắn, ta sẽ cho Nhã Tín sắp xếp lại!
– Vâng thưa phụ thân, hài nhi cáo lui!
Nhã Dũng lui đi để lại Nhã Lâm một mình với căn phòng trống thoang thoảng mùi mực tàu. Hắn thở dài lộ ra vẻ mệt mỏi day day mi tâm, bây giờ Hoàng Thượng đã không còn đáng tin. Một mình lão già hắn phải đối chọi với tên hồ ly kia, ngay cả binh phù cũng không còn. Lão mệt mỏi tựa người, cả một đời trong chốn quan trường hắn đã nuôi dưỡng thế lực bao nhiêu cơ chứ! Vậy mà gần đây vận xui ập tới, những kẻ dưới chướng hắn gần đây liên tục bị phát hiện bởi những tên “chính quan” khiến hắn đau đầu không thôi. Thế lực cũng đã giảm đi không ít, có lẽ vì Hoàng Thượng nhổ được cái gai là hắn cũng không muốn triệu hắn vào nhiều như trước.
Ở nơi góc tối này, hắn thà bị mất một cánh tay đồng quy vô tận cùng tên đó!
Nhã Như Tuyết chờ một tuần lễ sau, vẫn không thấy phụ thân mình ra trận. Ngày thực hiện lời cá cược đã gần tới, Nhã Như Tuyết đã gấp vô cùng rồi! Quen cửa quen nẻo, Nhã Như Tuyết vội chạy tới thư phòng của Lang Minh Triết nhưng không thể thấy hắn ở đâu.
Nhã Như Tuyết trốn chui trốn lủi khắp nơi, lúc này Lang Minh Triết cùng nàng đang an nhàn thưởng bánh ngắm hoa tại hậu hoa viên. Khi mà Nhã Như Tuyết tìm tới, nàng vì ôm vây đợi thỏ quá lâu mà chán ngán nằm trên lòng Lang Minh Triết.
– Vương gia!
Cuối cùng Nhã Như Tuyết cũng đã tìm thấy hai người, lúc này vì nắng nên Lang Minh Triết đang yêu chiều lấy tay che mắt cho nàng. Nhã Như Tuyết thấy vậy tức tới nổ đom đóm mắt!
Không hiểu trùng hợp như nào, chỗ này vậy mà lại có thích khách?
Cảm nhận được nguy hiểm, Lang Minh Triết và Nhã Tịnh vội tách nhau ra.
“Vút” Tiếng mũi tên xé gió lướt qua, nàng từ tốn nhìn đám mũi tên tiếp theo phóng tới. Nàng nhẹ nhón chân nhảy lên, đám hắc y nhân vội chuyển mục tiêu tới nàng, chỉ thấy Nhã Tịnh vươn tay ném tới một quả kỳ lạ! Vừa chạm đất, thứ đó liền phát ra một luồng khói. Từng làm phim bao lâu, Nhã Tịnh cũng xem qua mọi người từng làm bom khói, nay có thể sử dụng làm bom độc chậc! Nàng có tài năng quá mà!
Nhã Tịnh khẽ cười, đúng là có duyên thật! Đúng lúc mồi sa lưới bọn chúng lại tới đây! Không biết rằng có kẻ thu xác cho chúng hay chưa, trời này để xác lâu dễ có mùi lắm!
– Phu nhân! Nhẹ tay chút, đừng làm hỏng hoa!
– Được thôi, chàng lui phía sau đi!
Lấy khăn che mặt, Nhã Tịnh nhảy vào làn khói độc kia. Chỉ thấy phía dưới nền gạch, từng dòng máu đỏ thầm chảy xuống. Nhưng phía sau Nhã Như Tuyết vẫn còn mũi tên nhắm tới, Lang Minh Triết biết nếu nàng ta chết ở đây thì kế hoạch sẽ có biến cố. Lại đành phải cứu lấy nàng ta, Nhã Như Tuyết bị dọa sợ, nhìn thấy nam nhân cứu mình tim nàng ta liên hồi đập mạnh. Quả nhiên, vương gia vẫn để nàng ta trong lòng phải không? Nhã Như Tuyết như ăn phải trái ảo tưởng, nắm tay Lang Minh Triết bỏ chạy. Đáng tiếc Lang Minh Triết thấy được ý định của nàng ta, tao nhã tránh đi. Nhưng Nhã Như Tuyết quyết không để tâm việc này, kéo áo hắn bỏ chạy.
Lúc này, Nhã Tịnh từ làn khói bước ra nhìn Lang Minh Triết đang bị kéo đi nàng khẽ cười tháo mạn che mặt ra. Đúng là, có mắt nhìn đấy!
Rút ra hai chiếc dao găm, Nhã Tịnh phi về phía mũi tên đang nhắm mình mà lao tới. Một dao đánh trệch hướng mũi tên, một đao đâm trúng não của tên đó mà ngã xuống. Nhã Tịnh xoay đầu nhỏ, từ tốn đi theo bóng hai người kia đã khuất tự bao giờ. Chậc, tại sao nàng lại phải đi tới đó xem vở kịch nhàm chán cơ chứ?
– Vương gia, người hãy nghe ta nói! Vương phi là người muốn hại độc người, ta thấy nàng ta cùng một tên nô dịch trao đổi! Vì lúc đó ta không được phép tới đây tìm người nên chẳng thể tìm ra chứng cứ! Nhưng người có thể thử dùng kim bạc thử các món ăn trước khi dùng bữa!
Lang Minh Triết nghe nàng ta nói liền bày ra vẻ mặt không mấy quan tâm, hắn nhìn qua Nhã Như Tuyết nhíu mày khó chịu.
– Nhã Tịnh tiểu thư, ta đã nghe nói người không ưa phu nhân nhà ta. Chỉ là người biết không? Nếu như vu khống nàng mà không có chứng cứ, dù người là ai đi nữa. Ta sẽ xử đúng theo quốc pháp! Sẽ không vì người là nữ nhi của Tướng quân mà tha thứ! Ta đã nhẫn nhịn người rất nhiều, vương phi cũng bao dung độ lượng. Vậy mà người hết lần này tới lần khác muốn ám hại nàng, vu khống nàng!
– Vương gia, xin người hãy tin ta! Bữa cơm hôm nay, ta nhất định chứng minh cho người xem!
Nhã Như Tuyết chắc như đinh đóng cột nói, Nhã Tịnh từ xa nghe tới không biết nên buồn cho nàng ta ngây thơ hay cười nàng ta ngu ngốc nữa. Nhã Tịnh nhìn thấy hai người kia liền bước tới cất giọng.
– Muội muốn chứng minh điều gì?
Nhã Tịnh điềm nhiên nở nụ cười đi tới, Lang Minh Triết nắm lấy tay nàng đầy tin tưởng mà cười.
– Phu nhân, mặc kệ nàng ta đi! Muội muội của nàng quả thực không thích nàng, nhưng mà nàng ta muốn chứng minh một số chuyện. Nàng không ngại để nàng ta ở lại đây tới tối chứ?
– Không sao, dù sao cũng sắp tới bữa trưa rồi! Chúng ta đi ăn trưa trước đi, ta có chút đói! Bảo bối nhỏ của chúng ta chắc cũng đang nhớ ta rồi!
– A Huy thật là, lúc trước ta ôm mà hài nhi khóc hoài. Cứ chờ tới nàng liền hoẻn môi cười, giống như là đang chọc tức ta vậy!
Nhã Tịnh mỉm cười bẹo má Lang Minh Triết, không hiểu sao nàng ngày càng bạo dạn hơn nhiều rồi!
– Chàng vậy mà còn đi ganh tị với hài nhi! Mau đi thôi, chúng ta đi ăn không đồ ăn sẽ nguội mất!
Nhã Tịnh nắm lấy tay Lang Minh Triết rời đi, mặc kệ Nhã Như Tuyết đang nắm tay bặm mặt bên kia, hôm nay nàng ta sẽ lột bộ mặt thật của tiện nhân đó!
– Bữa trưa hôm nay là ai nấu vậy?
Nhã Như Tuyết mặt dày ngồi vào bàn ăn cùng nàng và Lang Minh Triết, Nhã Tịnh một tay nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Lang Minh Triết. Một bên nhìn qua nàng ta rồi trả lời.
– Hình như ta quên mất muội muội không thích món ăn ta nấu nhỉ? Nhưng muội an tâm, bữa này là đầu bếp vương phủ nấu! Hôm nay ta bận chơi cùng tiểu quận vương, không có hứng nấu ăn!
Thất vọng hiện rõ trên mặt Nhã Như Tuyết, nhìn nàng ta thất vọng như vậy Nhã Tịnh trong lòng lại càng vui vẻ hơn! Chiều hôm đó, nàng đưa Lang Thiệu Huy cùng Lang Minh Triết đi dạo khắp hồ nước. Chẳng rõ thời gian là bao lâu, tới khi Nhã Tịnh mỏi nhừ hai tay. Lang Minh Triết mới ôm đứa nhỏ giúp nàng, không hiểu hắn và đứa nhỏ kỵ nhau làm sao. Chỉ cần Lang Minh Triết ôm vào, Lang Thiệu Huy liền khóc. Cuối cùng đành để A Hoa ôm đứa bé, Nhã Tịnh bắt đầu chuẩn bị làm bữa tối. Nhã Như Tuyết thấy vậy hai mắt sáng rực, sắp rồi! Nàng ta sẽ cho vương gia thấy. Kẻ mà hắn yêu thương bằng cả tấm lòng là một con mãng xà!