Lang Minh Triết không nói cho nàng biết Nhã Như Tuyết đã cắn lưỡi tự sát, Nhã Tịnh vẫn không hay biết điều gì.
– Chủ tử, có một nhóm người tự xưng là bạn hữu của người tới từ Thượng Quan huyện xin gặp!
Nhã Tịnh nghiêng đầu, một nhóm người hiện lên trong đầu nàng. Hẳn là nhóm của Diễm An đã tới, nàng vui vẻ chạy ra.
– Tiểu thư!
Diễm An vừa thấy nàng liền vẫy tay, Nhã Tịnh mặc kệ hình tượng lao tới ôm Diễm An vào lòng.
– Vương phi, chú ý hình tượng!
A Hoa chạy theo sau Nhã Tịnh, vừa chạy vừa hét. Nàng quay lại le lưỡi với nàng ta, đúng là chán ngắt mà.
– Ngươi biết ta không quan tâm mấy cái đó mà!
Diễm An nghe vậy liền cười, nàng ta vốn dĩ nghe Vương phi đã sinh nên tới đây xem. Không ngờ tới người đã có hài tử rồi mà vẫn trẻ con như vậy, lại càng đáng yêu.
– Vương phi, ta cùng Ý Hiên đã mang cho người bánh cá người thích ăn đây! Do lão Lưu ở cuối phố tây làm đấy!
– Oa! Ta nhớ bánh cá của Lão quá rồi, đúng là chỉ có ngươi hiểu ta!
A Hoa bị bỏ bơ một bên thầm dỗi chủ tử nhà mình, có mới nới cũ!
– Vương gia không ở vương phủ sao?
Ý Hiên vừa đi sau đem bánh đưa tới cho gia đinh bên cạnh, vừa hỏi nàng. Tiện tay tóm Diễm An như con đuông dừa cuốn lấy nàng.
– Nơi đây là kinh thành, không phải là Thượng Quan huyện. Ngươi chú ý chút đi!
– Eo, Diễm An, ngươi nói xem! Mới gần một năm trôi qua, sao hắn ta lại như vậy chứ? Cứng nhắc chết đi được!
Diễm An nghe vậy bưng mặt cười, tóm Nhã Tịnh lại một góc nói.
– Ta kể cho người nghe, thi thoảng A Vệ có lui qua Thượng Quan huyện. Hai kẻ đó bôn bôn ba ba cả ngày, sau đó Ý Hiên cũng dần giống hắn luôn!
Sau đó nhìn nụ cười nàng cũng dần trở nên biến chất, Nhã Tịnh và Diễm An lập tức có chung lời nói.
– Có mờ ám!
Sau đó Nhã Tịnh lại hỏi riêng.
– Với tính của ngươi, ngươi không theo sau sao?
– A Vệ hắn mạnh quá, ta không có đánh lại! Mỗi lần đi theo liền bị đá về! Mấy khi quá đáng hơn, hai bọn hắn nhốt ta tại mật thất! Huhu, từ khi tiểu thư đi không ai bảo vệ ta nữa! Đám hắn đều là mấy con ma quỷ!
Ôm lấy Diễm An, nàng liền phụ họa theo.
– Ngươi có biết trẻ em là mầm non của tổ quốc không hả? Vậy mà ngươi còn nỡ bạo lực với nàng ta, ngươi đúng là đồ độc ác! Đáng thương cho Tiểu An An của ta. Ngươi cố gắng nhiều rồi, thảo nào gầy như vậy! Vào đi, ta nấu cho ngươi ăn!
Nhã Tịnh gào lên với Ý Hiên, sau đó quay ra Diễm An bày vẻ mặt thương xót rồi ôm ôm thương thương nàng ta. Ý Hiên bày tỏ vẻ mặt “bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói.”
– Vương phi, người và tiểu quận vương vẫn ổn chứ?
Ý Hiên từ tốn hỏi, Nhã Tịnh khẽ cười.
– Bảo bối của ta vẫn ổn, ta dẫn mấy người đi xem!
Nhã Tịnh mỉm cười đưa nhóm người kia vui vẻ rời đi, đưa tới phòng Lang Thiệu Huy. Đứa bé còn đang an ổn ngủ trong nôi, nàng yêu thương đắp thêm chăn cho nó. Đây cũng là lần đầu nàng làm mẹ, tự thay thay tã, tự tay dỗ dành. Tự tay cho thằng bé ăn, Nhã Tịnh có cảm giác bản thân ngày càng bịn rịn đứa bé này. Cảm nhận hơi ấm thân quen, đứa bé đang ngủ trong nôi đưa tay nắm lấy bàn tay nàng. Tim Nhã Tịnh như mềm nhũn, Diễm An cùng Ý Hiên tuy vô cùng yêu thích nhưng cũng không dám làm phiền đứa bé ngủ nhiều. Tầm hai nén hương sau, Nhã Tịnh cùng nhóm Diễm An ra ngoài. Sư phụ Lưu lúc nàng trở lại kinh thành cũng đã lặng lẽ ghé qua thăm nàng và đứa bé. Người biết đứa bé không phải con nàng, tuy vậy ông vẫn vô cùng yêu thương đứa bé.
– Các người sẽ ở lại đây lâu chứ?
Nàng hỏi Diễm An đang ôm lấy cánh tay mình, nàng ta có chút suy nghĩ rồi mới nói.
– Thật ra, chúng ta tới đây lần này có chút việc. Vương gia nhờ chúng ta, vậy nên sau khi xong việc chúng ta mới rời đi! Chúng ta sẽ ở đây một tháng!
Nhã Tịnh trong lòng có chút vui mừng, bây giờ đám người hầu cùng gia đinh thấy nàng liền không muốn lại gần. Mạt chược và sòng bài tự phát của nàng cũng đã lâu không thấy ai ghé tới rồi!
Nhóm gia đinh nào đó nhìn nàng ai oán, túi của họ đều bị nàng thiêu cháy cả rồi. Còn tiếp tục dụ dỗ họ, đúng là ác ma mà!
Chỉ là bọn họ cũng khá thích ác ma này, tuy tay lấy bạc của họ nhưng Vương phi vẫn thường mua đồ ăn, lương thực thực phẩm cho người vận chuyển tới nhà của họ. Thậm chí còn cho thêm bạc, tính ra còn hơn cả tiền của Vương phi lấy. Bọn họ tuy miệng nói hận nàng vét hết tiền, nhưng lúc nào cũng vui vẻ chơi đùa cùng nàng. Bọn họ dùng cách riêng của mình, quan tâm lấy nhau. Cùng vui vẻ với chủ tử nhà mình.
– Vậy tốt quá, A Hoa! Ngươi hãy chuẩn bị hai gian phòng, gần phòng ta nhất nhé!
– Vâng thưa vương phi!
Nói rồi A Hoa ngoan ngoãn lui đi, Nhã Tịnh vẫn không hay biểu cảm hờn dỗi của nàng ta.
– Vương phi, người dạo này lại gầy đi rồi, tay cũng nhiều vết chai hơn, như vậy không tốt đâu! Nào có giống một phu nhân quyền quý?
Nhã Tịnh nghe Diễm An nói như vậy có chút buồn cười, nàng ta mới có chút tuổi sao lại nói như người già vậy chứ?
– Ngươi đó, đi đường chắc mệt rồi đúng không? Ta cũng mới kêu người đi đun nước rồi! Theo A Hoa cất hành lý đi, sau đó đi tắm đôi chút! Ta có nhiều thứ muốn kể với ngươi lắm, tên đầu gỗ kia nói chuyện với hắn chán chết được!
Tên đầu gỗ kia cả nàng lẫn Diễm An ý chỉ không ai khác ngoài Lang Minh Triết cả, mọi người đều ngầm hiểu ý của nhau. Hai người tha hồ nói xấu Vương gia một nước mà không lo lắng bị chém đầu, quả thực là một diệu kế!
– Tiểu thư, người ngủ không tốt sao? Mắt nhiều quầng thâm tới vậy?
Diễm An nhìn nàng có chút lo lắng, Nhã Tịnh cảm động nắm tay nàng ta.
– Khi nào muội có hài nhi sẽ biết, đứa trẻ này đặc biệt thích khóc đêm! Mà hay cái, nó không thích tên đầu gỗ kia, chỉ cần tên đầu gỗ kia chạm tới. Nó sẽ khóc toáng cả lên, vậy là chỉ mình ta dỗ được. Làm phụ mẫu cũng thật khó khăn, đúng là đau khổ trong hạnh phúc.
– Được rồi, ta đi tắm đã! Xíu lại nói chuyện với người sau!
Diễm An rời bước đi, Ý Hiên vẫn luôn theo sau nàng mà trầm mặc.
– Ý Hiên, trong lòng ngươi sao lại nặng tâm sự như vậy?
Ý Hiên biết, bản thân chẳng thể diễn cho qua nàng liền đành khai thật.
– Ta không biết lần này Vương gia đích thân mời chúng ta qua đây là có chuyện gì?
Nhã Tịnh có chút nghi hoặc, không phải bọn họ nên biết trước công việc khi tới đây sao?
– Trong thư không nói rõ cho ngươi sao?
Ý Hiên lắc đầu, sau lại thở dài mà nói.
– Chuyện binh phù ta đã nghe qua, cũng không muốn tham gia vào việc lần này. Chỉ là Diễm An nhớ tiểu thư, con bé nằng nặc đòi tới đây. Tiện ta cũng sẽ tới xem, vương gia có gì cần tới đám dân đen chúng ta.
– Ý Hiên à, ta mong dù Vương gia có nhờ gì. Ngươi cũng đừng tham gia, hứa với ta nhé! Sau đó về lại Thượng Quan huyện trong âm thầm, bán hết đồ đạc đi. Không thì mang theo được gì cứ mang theo, rời khỏi nơi này. Rời khỏi đất nước này đi, ta nghe nói nước Hoa có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Con người lại vô cùng hòa nhã, ta tin các ngươi có thể vui vẻ hạnh phúc ở đó! Có kha khá người từ Lang quốc ta tới nước Hoa đó, ta tin các ngươi có thể gặp được đồng hương.
Nhã Tịnh sau khu suy xét kỹ, không thấy có bóng dáng người nào lượn lờ bên cạnh mới nhỏ giọng nói chuyện với Ý Hiên. Ý Hiên biết có chuyện chẳng lành, nhìn Nhã Tịnh như muốn nói gì đó. Ngập ngừng lại thôi, không biết tại sao Nhã Tịnh lại lo lắng cho những kẻ lạ như họ. Chỉ là qua mấy tháng ở chung, hắn cũng coi Nhã Tịnh như muội muội của mình.
– Vậy còn người thì sao? Tiểu thư, nếu người có mệnh hệ gì A An sẽ rất đau lòng!
Nàng khẽ cười, không biết nên nói với Ý Hiên như nào. Chỉ là, nếu có thể. Nàng mong bọn họ có thể rời xa chốn thị phi này càng xa càng tốt. Tới một nơi xa thật xa, sống một cuộc sống thanh bình. Nếu ở đây, nàng lo lắng. Hoặc Lang Minh Triết hoặc kẻ thù của hắn và nàng biết họ làm cho hai người. E rằng, họ khó mà có thể sống bình yên. Vì vậy, rời xa nơi này là lựa chọn tốt nhất.
– Ngươi không cần lo, ta vẫn sẽ ổn mà thôi! Tin ta, ta nhất định sẽ sống thật tốt. Các ngươi cũng phải như vậy! Sau này dù nghe tin gì của ta, nhất định không được kích động!
Dặn dò bọn chúng, nàng không thể bình phàm mà sống. Nên càng không muốn bọn họ bị vướng vào, thế giới này vốn nhiều bẫy rập như vậy. Quá khứ của họ đã chịu đủ đau khổ, hi vọng trong tương lai sẽ tốt hơn.
– Vương phi, Vương gia đã về rồi! Người nói muốn gặp vương phi!
Một gia đinh từ bên ngoài hồ hởi vừa chạy vừa hô, có lẽ vì không biết nàng ở đâu họ vừa gọi vừa gào.
Nhã Tịnh xoay người vỗ vai Ý Hiên cười.
– Ta phải đi rồi, ngươi tắm đi. Rồi ra dùng bữa cùng chúng ta, nhé?
Ý Hiên nhìn ánh mắt cười của nàng, máy móc gật đầu. Nhìn bóng nàng rời xa, Ý Hiên thở dài.
Dạo này A Vệ luôn tìm gặp bọn hắn, không rõ là có ý gì. A Vệ dẫn hắn tới kho binh khí của tên Ngưu Đào lúc trước. Thi thoảng dịch dung đem một hai hòm vũ khí rời đi, người của Tướng quân cũng bắt đầu rục rịch hành động. Khi bọn họ mới lấy được ba hòm vũ khí, người của Tướng quân đã đem vũ khí rời đi. Không rõ Vương gia muốn làm gì, nhưng hẳn không hề có ý tốt. Rõ ràng, vương phi là người đứng giữa sẽ gặp nguy hiểm. Điều này hắn hiểu, chưa nói tới người dưới trướng của Vương phi hẳn sẽ không thoát khỏi nguy hiểm.
Thở dài một hơi, Ý Hiên xoay người rời đi. Đôi khi hắn thật hâm mộ Diễm An, có thể lạc quan tới vậy.