“Anh đang làm gì đó?”
Bắt đầu bằng một lời hỏi thăm cô nghĩ là khá thích hợp.
Cao Minh Khải bên đầu dây kia không biết làm cái gì, cô nghe có tiếng sột soạt của vải vóc nếu như cô đoán không lầm thì hắn nhất định là đang cuộn chăn.
“Anh làm trứng cuộn à?” Cô nói đùa.
Hắn rốt cuộc cũng cười, bằng chất giọng trầm ấm đáp:”Biết rồi còn hỏi.”
“Anh có tiện nghe điện thoại không, em muốn giải thích.”
“Có thể nói.” Cao Minh Khải đá chăn, hắn ngồi bật dậy, chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe không bỏ xót chữ nào.
Trần Ngọc Châu cọ cọ móng tay lên mặt bàn, cô nói:”Tin tức đó chẳng hợp lý chút nào. Em có đi khách sạn với Tạ Hữu thật nhưng mà bọn em đến để bàn hợp đồng thôi, tại vì Tạ Hữu ở cố định chỗ đó. Cái đó cũng tính là nhà riêng chứ nhỉ?”
“Tại sao không đi quán cafe?”
“Tụi em muốn bí mật một chút, anh ấy là ảnh đế rất nhiều người sẽ nhận ra rồi xin chữ ký, xin chụp ảnh chung chẳng hạn…” Cô diện ra một lý do, vừa giải thích lại vừa che giấu.
“Tụi em?” Hắn nhướn mày hỏi lại.
Cô nghe vậy liền giở trò xu nịnh, đính chính lại:”Em và Tạ ảnh đế.”
“Khi nào em về?”
“Ngày mai, lát nữa em ăn tối với đoàn rồi lên máy bay luôn chắc tầm sáng mai là tới nơi.”
“Tôi đón em, sẵn tiện thay em đính chính tin đồn đó.”
“Cám ơn anh.”
Cao Minh Khải đang giúp cô, hắn luôn luôn như vậy, đặt cô lên là sự ưu tiên hàng đầu. Cô cảm thấy chưa có ai ngốc như hắn, rõ ràng hắn có thể không quan tâm tới mà.
“Cao Minh Khải…” Cô gọi.
“Ừ?”
“Anh trị bệnh đi, đừng tiếp tục bệnh nữa…”
Nếu hắn không bị bệnh có thể hắn sẽ dễ dàng chấp nhận, dễ dàng buông bỏ hơn. Có thể hắn đối với tình cảm của bọn cô là chấp niệm không thể dứt, nhưng nếu hắn hết bệnh có khi mọi thứ lại khác.
Có một câu nói như thế này:”Thời gian sẽ làm cho mọi thứ thay đổi, ngay cả tình cảm cũng vậy.”
Cho nên cô luôn mong, cho dù sau này mọi chuyện có như thế nào. Công lý luôn chiến thắng, người tốt luôn được bình an.
“Anh biết rồi.” Hắn đáp.
Cả hai lại rơi vào im lặng, bọn họ bắt đầu có những khoảng không vô định. Thời điểm mà chẳng ai dám nói với ai câu nào, cứ mặc cho thời gian trôi qua từng giây, từng phút.
Cô bất chợt nhớ lại bản thân mình và Cao Minh Khải ở thời niên thiếu, lúc đó cô nhát gan còn hắn thì lưu manh. Một người chọc, một người thẹn thùng, tốt đẹp biết bao.
Ít nhất trong khoảng thời gian đó, cô tức giận liền có thể khóc ầm lên với hắn, có thể đánh hắn, cắn hắn còn hắn có khi cũng bị chọc cho bốc hoả liền lấy việc “hành” cô ta làm thú vui. Bọn họ tùy tiện, không câu nệ, không cần phải suy nghĩ quá nhiều thứ
Khoảng thời gian ấy có thể coi là khoảng thời gian đẹp nhất đời cô.
Cuộc sống này càng lớn, phải chăng càng có những áp lực vô hình dành cho người trưởng thành đang chờ đợi?
*
“A Hữu, anh không thích em ôm cô gái đó. Anh ghen lắm đó nha.”
Người quản lý của Tạ Hữu sau khi đợi anh quay xong liền kéo anh đi thuê phòng, chuyện này anh sớm đã quen rồi.
“Ghen thì làm, làm xong có phải là hết ghen hay không?”
“A Hữu đúng là quá đáng yêu.”
Trong cái vòng lẩn quẩn này mãi mãi chỉ có như vậy, là hào quang trong sự nhơ nhuốc. Tạ Hữu đã từng hối hận, cũng đã từng muốn quay đầu nhưng anh không có cam đảm từ bỏ.
Người đàn ông này nói, chỉ cần anh dám rời đi anh ta sẽ công bố cho cả thế giới biết mọi việc. Anh ta nói đây là bẫy tình ngọt ngào mà anh ta cố tình đặt ra cho anh, Tạ Hữu vì chuyện này mà không dám thoát ra.
Chí ít anh phải duy trì đến khi hai người sinh ra và dưỡng dục anh qua đời, đến lúc đó sẽ không có ai trông chờ rồi kỳ vọng vào anh nữa. Anh sợ tin tức xấu về anh bị họ nghe thấy, sau đó lại lo lắng. Anh lớn như vậy rồi, anh không muốn liên lụy tới bất cứ ai.
Nước cờ này là do anh chọn, cho nên anh không oán trách người khác được chỉ có thể cam chịu.
Ngoài chuyện cảm thấy ghê tởm bản thân mình, còn lại mọi thứ đối với Tạ Hữu đều đang ở trạng thái tốt nhất. Từ công việc, tiền tài đều không thiếu thốn bất cứ gì…
Đây cũng nên tính là đánh đổi công bằng đi.
*
Cao Tuấn trở về Cao gia, anh lên thẳng phòng sách của Cao Huệ. Dường như bà cũng dự đoán được anh sẽ đến nên cũng không có gì bất ngờ.
Anh nhìn người phụ nữ sang trọng trước mặt, đôi mắt màu nâu nheo lại, sau cùng cũng đem tập hồ sơ trong tay để xuống bàn.
“Đây là toàn bộ cổ phiếu của Cao thị, tôi trả toàn bộ lại cho Cao phu nhân.” Anh nói.
Cao phu nhân nhướng mày, bà lật tập hồ sơ ra xem vài cái sau đó đóng nó lại không lưu tình mà vứt về phía trước.
Cao Huệ nhìn anh, bà lạnh lùng đáp lời:”Cao Tuấn chúng ta là quan hệ cộng sinh, tài sản này ở trong tay con. Ta vô cùng yên tâm, vì ta biết con sẽ làm Cao Thị ngày càng lớn mạnh.”
“Tha cho cô ấy, để cho Bối Kiều được yên. Những thứ thuộc về bà, tôi đều sẽ trả lại.”
Nghe anh nói xong Cao Huệ cười sảng khoái, bà ngã lưng ra sau ghế tựa nhìn anh.
Đứa con trai này của bà cuối cùng cũng lật bài ngửa, mấy năm nay anh sống trong nhà ẩn thân trong lớp vỏ bọc của kẻ hèn nhát. Cuối cùng cũng bại dưới tay của một người phụ nữ mà lộ ra bộ mặt thật của mình.
“Ta thật sự không ngờ người đứng sau làm ra mọi chuyện lại là Bối Kiều. Xem ra ta đã quá xem thường tình cảm của nó dành cho con, vì con mà nó không ngại phóng hoả giết người xong rồi tạo bằng chứng giả đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta cơ đấy.”
“Bà không thể làm gì được cô ấy đâu, bà cũng biết mà.” Anh đe dọa, cũng có cảm giác như đây sắp sửa là trận chiến cuối cùng của hai người, một trận chiến vô cùng căng thẳng.
“Mấy năm nay Cao Tuấn nghe lời của mẹ là vì cái gì? Con tưởng mẹ không biết hay sao? Thứ con muốn chính là thâu tóm toàn bộ Cao gia, bây giờ công ty Cao Thị này sắp sửa hoàn toàn là của con rồi, chẳng lẽ con đành lòng buông tay thật sao?”
Nhìn số cổ phiếu nắm hơn năm mươi phần trăm mà anh có bà cũng đã hiểu, anh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng để lật đổ bà.
Cao phu nhân cố ý đánh vào tham vọng của anh, vì bà cũng sợ ngay cả anh cũng sẽ bỏ đi. Cao Tuấn không phải là đứa trẻ vô dụng như bà hay chì chiết, thật chất nó là đứa trẻ vô cùng có khả năng.
Từ nhỏ Cao Huệ đã nhận ra Cao Tuấn đã có thiên phú về máy tính, là bà cố tình bắt anh đi học một chuyên ngành khác để vùi dập tài năng của anh. Mà đã nói là thiên phú thì không dễ gì vùi dập được, cuối cùng Cao Huệ cũng nghĩ ra được một cách.
Chính là bắt Cao Tuấn sau này sẽ thay là bà làm việc, mọi chuyện năm xưa bị đảo lộn đều là do một tay Cao Tuấn làm ra. Anh làm việc cho Cao Huệ, bà ấy cho anh tiền tài và danh vọng vậy chẳng phải là đối với anh quá công bằng?
Nhưng nhìn kìa, anh bây giờ muốn rời bỏ bà, để bà lại trong cuộc chiến không có kẻ địch.
Gần đây Cao Huệ sai Cao Tuấn đi điều tra kẻ đã gây ra vụ cháy nhà của Trần Ngọc Châu, bà muốn chứng minh cho Cao Minh Khải biết bà không hề có liên quan gì. Vậy mà đã hơn mấy tháng anh không cho bà được một chút tin tức nào.
Từ trước đến giờ anh chưa từng trễ nãi như vậy, với lại Cao phu nhân biết rõ khả năng của anh.
Không muốn nói cho bà nghe tức là muốn che giấu, mặc dù biết như vậy nhưng bà cũng không vội vạch trần. Bà sai người khác đi điều tra, mặc dù lâu nhưng vẫn biết được đại khái kết quả.
Bối Kiều là người đã phóng hoả, sau khi Cao Tuấn tra ra được anh liền giúp cô tiêu hủy chứng cứ. Cao Huệ chỉ biết là Bối Kiều làm, nhưng toàn bộ chứng cứ đều đã bị anh bịt đầu mối từ trước.
“Tôi đã liên hệ với báo chí, chiều nay tôi sẽ mở họp báo tuyên bố từ chức. Cao Huệ mong bà hãy buông tay, vụ kiện đó tôi sẽ giúp bà vượt qua. Chỉ cần bà an phận, để cho Kiều Nhi bình yên là được.”
“Con đang uy hiếp mẹ? Cao Tuấn nếu như con rời khỏi Cao gia, từ bỏ Cao Thị thì con không còn gì cả. Thiên tài máy tính thì đã sao? Bộ óc của con có đáp ứng nổi tham vọng của con không? Bây giờ a Khải đã rời đi, tất cả tài sản của Cao gia sẽ rơi vào tay con, con thật sự buông tay được hay sao?”
“Đừng đụng tới cô ấy, tôi không ngại đối đầu với bà đâu, Cao Huệ!”
Anh rời khỏi phòng sách của Cao gia, một lần cuối cùng quay lại nhìn Cao gia bề thế được thu gọn trong tầm mắt. Anh rất muốn trả thù cho mẹ mình, rất muốn nhìn thấy Cao Huệ sụp đổ trong tay anh. Nhìn thấy cảnh bà ta đi lục thùng rác kiếm cơm như mẹ anh đã làm năm đó.
Nhưng…
Anh không thể để Bối Kiều rơi vào nguy hiểm được, trên đời này chắc chỉ có một mình cô là đối tốt với anh vô điều kiện.
*
3 giờ chiều ngày xx tháng xx giám đốc kinh doanh của tập đoàn Cao Thị, Cao Tuấn tuyên bố từ chức do tình trang sức khoẻ.”
Tin tức này tạo nên chấn động trong giới thương nhân…
Sau khi Bối Kiều nghe được tin tức này từ tivi, cô lập tức gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nghe máy. Cô đến nhà tìm anh lại không gặp được, người làm nói anh đã không còn ở đây nữa rồi. Căn nhà anh vốn hay về này là thuộc sở hữu của Cao gia, anh đã trả lại toàn bộ cho Cao phu nhân rồi.
“Anh ấy đã đi đâu, dì có biết không?” Bối Kiều giương ánh mắt sợ hãi nhìn quản gia của anh dò hỏi.
“Cao tiên sinh đi cũng không nói lời nào, chúng tôi thật sự không biết đâu thưa tiểu thư.”
Gương mặt Bối Kiều tuyệt vọng khôn xiết, Cao Tuấn biến mất rồi, anh đã đi đâu?