Dương Thiên Bác xoay người lại nhìn Tần Chí Khiêm, ông mỉm cười nhìn anh hỏi: “Sao nào? Có muốn gọi ta là ba không?”. Anh ngồi lên, tay chân run rẩy, vẻ mặt như sắp khóc rồi. Đâu ai tin đây là một sát thủ có tiếng trong giới không chứ?
Tần Chí Khiêm ôm lấy anh, đứa trẻ này cho dù lớn đến đâu cũng chỉ đang mang trái tim đầy tổn thương sâu sắc. Vợ cũ ông gây ra những điều này lên một đứa trẻ từ nhỏ cho đến lớn thật sự không thể tha thứ, nhưng dù gì Dương Thiên Bác cũng chảy chung dòng máu với Tần Chí Khương. Ông cũng không thể vì chuyện cá nhân của người lớn mà áp đặt lên những người vô tội, Dương Thiên Bác chịu những tổn thương quá rồi…
“Gọi ba xem nào” Ông vuốt tóc anh bảo. Dương Thiên Bác đưa tay nắm lấy áo ông rồi nhỏ giọng gọi:”B…ba”.
Tần Chí Khiêm mỉm cười, ông nói: “Ngoan, con trai của ba”.
Tần Chí Khiêm nhìn Dương Thiên Bác đã ngủ say. Vẻ mặt của anh trông giống như đã rất lâu rồi không được ngủ ngon giấc như vậy, lúc nào cũng phải sống trong đề phòng, bao nhiêu nỗi ám ảnh đè nặng lên người Dương Thiên Bác và cứ đi theo anh mãi làm cho con người này không biết sự thảnh thơi, không biết tự do, không biết thoải mái ung dung tự tại là như thế nào cả.
Tần Chí Khiêm kéo mền lên đắp cho anh, còn nói nhỏ câu chúc ngủ ngon rồi mới ra ngoài.
Vừa đóng cửa phòng lại ông nhìn thấy Tần Chí Khương đã đến đây, có lẽ do quá tập trung nói chuyện với Dương Thiên Bác nên ông không để ý đến con trai mình đến.
“Con nghe hết rồi”.
Chuyện ông nói với Dương Thiên Bác trong phòng nãy giờ anh đã nghe thấy, cũng vì nghe Dương Thiên Bác ở lại qua đêm chỗ ba nên anh mới chạy đến đây.
Tần Chí Khiêm lại đóng cửa sổ, ông hỏi: “Con không thích sao?”.
Tần Chí Khương cúi gầm mặt: “Không phải…chỉ là con…”.
“Con không nghĩ mẹ lại làm ra những chuyện này”.
Tần Chí Khương sau khi biết được mọi chuyện anh thật sự thất vọng về mẹ mình, dường như anh cũng không còn niềm tin gì ở bà nữa.Dương Thiên Bác cũng sinh ra và lớn lên như bao đứa trẻ khác, vì chuyện gì mà bà phải làm anh ấy thành ra thế này?
Tần Chí Khiêm đi đến ngồi cạnh Tần Chí Khương, ông bảo: “Ba xin lỗi, chính ba cũng không biết có sự tồn tại của Dương Thiên Bác trước đó”.
“Ba cũng không nghĩ mẹ con đã gặp chuyện như thế này, cũng chưa từng nghĩ đến bà ấy có con riêng bên ngoài mà có thể giấu kĩ như vậy. Chính ba cũng không hay không biết, gia đình hai bên cũng vậy “.
“Ba thật sự muốn trách mình, nếu như mình để mắt đến mẹ con, để ý một chút có thể sẽ phát hiện sớm. Ba không giận chuyện mẹ con có con riêng, vì chuyện đó cũng là tai nạn, là nỗi đau của bà ấy”.
“Nhưng ba cũng không nghĩ bà ấy lại muốn hủy hoại một đứa trẻ từ bé cho đến khi trưởng thành vì cho rằng nó là nghiệt chủng không đáng được sống hạnh phúc “. Tần Chí Khiêm bảo.
Tần Chí Khương ngã lưng ra phía sau, anh ôm mặt, anh thật sự không biết nên làm sao cho đúng vào lúc này. Anh vừa đánh Dương Thiên Bác, còn cho người bắt anh ấy, xém chút vì cơn giận nhất thời mà muốn nổ súng lấy mạng Dương Thiên Bác. Anh xém chút nữa…là hại chết anh trai của mình rồi!
Tần Chí Khiêm vỗ vai anh, ông nói: “Hi vọng con có thể chấp nhận người anh trai này”.
“Con không gạt bỏ người anh này”.
“Chỉ là…”
Sáng hôm sau.
Dương Thiên Bác ngủ dậy, anh vừa ra khỏi phòng đã thấy một bàn thức ăn dọn sẵn ở đó. Tần Chí Khiêm đang nấu bữa sáng cho cả hai.
“Để con…”.
Tần Chí Khiêm lắc đầu: “Con đáng được nghỉ ngơi hơn, thời gian qua vất vả cho con rồi”.
“Dù gì cái thân già này cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, tay chân không hoạt động nhiều cũng không được. Để ta, để ta chăm sóc con có được không?”.
Dương Thiên Bác nhìn ông. Anh thật sự muốn òa khóc như một đứa trẻ vào lúc này nhưng lại sợ làm mất bầu không khí đang vui này, từ trước đến nay anh không biết ba mình là ai, đám người năm đó cũng dường như bốc hơi khỏi thế giới này. Anh đã từng đi tìm họ nhưng không hề có chút manh mối hay tung tích nào, cái gọi là ba, cái gọi là được một người ba chăm sóc quan tâm mình như thế nào anh chưa từng nghĩ đến.
“Cảm…cảm ơn ba”.
Tần Chí Khiêm nhìn anh: “Được rồi Thiên Bác, con đi đánh răng rửa mặt đi”.
“Những đồ dụng cần thiết ta đã mua cho con rồi, lát nữa chúng ta đi mua thêm quần áo có được không?”.
Dương Thiên Bác gãi đầu, anh ngại ngùng gật đầu rồi quay lưng vào phòng tắm.
Nhìn mình trong gương, anh vỗ vỗ mặt xem mình có đang mơ hay không. Nhưng mà…đây chính là sự thật, chuyện của ngày hôm qua và hiện tại đều là có thật, không phải anh đang chìm trong giấc mơ.
Dương Thiên Bác nhớ đến Lạc Linh Lung. Anh rời đi như thế nhất định cô sẽ rất giận, nhưng mà…
Anh cũng không thể quay về ở cạnh cô, sau khi nói sự thật cho mọi người biết nhất định đã làm Tần phu nhân nổi giận. Anh biết rõ nếu như mình quay về chính là mang nguy hiểm đến cho cô, không biết bà ấy sẽ làm gì anh cũng như bà ấy sẽ làm gì để lấy cái mạng nhỏ này của cô.
Anh ở đây cũng chỉ là tạm bợ, chuyện gì đến cả chính anh cũng không biết và lường trước được nữa.
Dương Thiên Bác rửa mặt cho tỉnh, thôi cứ tận hưởng một chút cho bản thân, chuyện còn lại tỉnh sau vậy.Dù gì anh cũng chuẩn bị cho cái mạng nhỏ của mình rồi, sống chết có số, tùy vào ý trời mà thôi.
Dương Thiên Bác ra ngoài ăn sáng cùng Tần Chí Khiêm. Thật sự những thứ này và những lời quan tâm hỏi han của Tần Chí Khiêm dành cho anh làm anh cảm động muốn rơi nước mắt, có ba thật là tốt.
Vừa dùng bữa sáng xong thì Tần Chí Khương đến. Cả ba im lặng nhìn nhau, Tần Chí Khương chủ động lên tiếng.” Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”
Dương Thiên Bác cũng không từ chối, anh đồng ý đi cùng Tần Chí Khương. Ông đứng nhìn hai đứa con trai của mình rời đi, nhìn từ sau ông mới thấy rằng bóng lưng của chúng giống nhau thật, cả tướng đi nữa, đúng là anh em…
Ông chỉ hi vọng những đứa con của mình có được hạnh phúc, Hi Văn hay Chí Khương cũng như Thiên Bác đã quá khổ rồi. Ông chỉ mong ba đứa nhỏ sống vui vẻ từ đây đến cuối đời mà thôi, có thể tìm được tình yêu đời mình, lập gia đình và có mái ấm đầy ắp tình thương.
Dương Thiên Bác ngồi trên xe nhìn ra cửa sổ. Tần Chí Khương chủ động lái xe đưa anh đi, đến bờ sông, cả hai xuống xe, việc đầu tiên là tận hưởng bầu không khí trong lành ở nơi này.
Anh hít thật sâu rồi thở nhẹ ra. Ở đây mang lại cảm giác cho anh thật nhẹ nhàng và đầy thư giãn, phải chi có thể sống ở đây mãi nhỉ?
Tần Chí Khương quay sang nhìn anh, biết anh trai mình đang tận hưởng nơi đây nên anh cũng không lên tiếng làm phiền. Anh biết thời gian qua anh trai mình chịu khổ đến nhường nào, đưa Dương Thiên Bác đến đây cũng quả là hợp tình hợp lý rồi. Ít nhất anh cũng đã giúp được gì đó cho anh hai.
“Ở đây thoải mái thật đấy” Dương Thiên Bác chủ động lên tiếng, từ nãy đến giờ Chí Khương cứ nhìn anh không nói gì làm anh cũng đơ theo, cứ thế này bầu không khí ngượng ngạo lắm đấy.
“Đúng vậy, ở đây rất bình yên”.
“Sau này anh em mình hãy cùng nhau đến đây nhé?”.
“Hả?”.