Ẩn Long

Chương 4: Xin việc làm



Bị ánh mắt của Trần Viễn trừng đến, trong lúc nhất thời vẻ mặt của Tiêu Hân Hân hơi có mấy phần hoảng hốt, thân hình hơi khẽ run lên một cái. Thế nhưng, ngay sau đó cô liền lạnh giọng nói ra.

“Anh không khách sáo với tôi, không khách sáo với tôi thì như thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn cưỡng hiếp tôi nữa hay sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn dám động đến tôi thêm một lần nào nữa, thì tôi sẽ không chu cấp cho anh bất kỳ một đồng nào. Đến lúc đó, tôi muốn nhìn xem anh lấy tiền ở đâu để chữa trị cho em gái của anh!”

Vốn dĩ trong lòng còn đang có mấy phần tức giận, thế nhưng sau khi nghe được những lời này từ trong miệng của Tiêu Hân Hân nói ra, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên lúng túng, vội vàng lên tiếng giải thích.

“Không phải, ý tôi không phải như vậy. Cô cũng biết rõ, em gái tôi thật sự đang rất cần tiền. Mà hiện tại tôi vẫn còn chưa tìm được việc làm. Thế nên, cô không thể làm chuyện như vậy được.”

“Hừ, em gái anh thì có liên quan gì đến tôi?”

Trong miệng Tiêu Hân Hân khẽ hừ lạnh lên một tiếng. Sau đó, giọng nói của cô vang lên với vẻ mỉa mai.

“Vừa rồi, chẳng phải anh rất hung dữ hay sao? Thế nào, bây giờ anh cũng biết sợ rồi ư?”

Nghe mấy lời châm chọc cùng với bộ dáng tràn đầy đắc ý của Tiêu Hân Hân, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên khó xử.

Quả thật, nếu như không có số tiền mà cô cung cấp hàng tháng. Đừng nói là việc chữa trị cho em gái, cho dù là tiền thuốc men hàng ngày của con bé anh cũng không có cách nào chu cấp nổi. Thế nên, lúc này Trần Viễn chỉ có thể nắm chặt lại hai quả đấm. Sau đó, anh dùng giọng nói mềm oặt, nhìn về phía Tiêu Hân Hân nói ra.

“Vậy cô muốn tôi làm như thế nào? Tôi hướng về cô xin lỗi có được hay không?”

“Xin lỗi, anh có thể thay đổi được chuyện xảy ra hôm qua hay sao?”

Vừa nói, ánh mắt của Tiêu Hân Hân vừa liếc xéo về phía vết máu vẫn còn lưu lại ở trên giường. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không biết nói gì thêm. Anh chỉ có thể lắc đầu thở dài, rồi sau đó đem chiếc váy mà mình mới mua được đặt ở trên mặt bàn.

“Xin lỗi, chuyện hôm qua là lỗi của tôi. Nếu như cô có muốn đánh muốn mắng gì thì cứ hãy hướng lên trên người của tôi. Nhưng mà, cô không thể không cho tiền để em gái tôi tiếp tục chữa bệnh được.”

Lần này, Tiêu Hân Hân cũng không có đáp lại, mà chỉ dùng lấy ánh mắt khinh thường, nhìn về phía anh. Trần Viễn cảm thấy hết cách, chỉ có thể xoay người, rồi bỏ đi ra ngoài.

Lúc Trần Viễn bỏ đi, khóe môi của Tiêu Hân Hân hơi khẽ nhếch lên một chút. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô cũng liền lạnh xuống, nhìn lấy vết tích vẫn còn lưu lại trên giường của hai người vào tối hôm qua.

“Bố, tình hình của em gái con thế nào rồi?

Đứng ở bên ngoài hành lang bệnh viện, Tràn Viễn hơi có chút lo lắng nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi, thân hình gầy còm, dáng người hơi có phần còng xuống, hỏi thăm.

“Con bé vẫn thế, vẫn cần phải nhận được sự chăm sóc đặc biệt của bác sĩ. Với lại, mấy ngày hôm nay bên phía bệnh viện lại giục tiền viện phí. Viễn này, con không có dự định đi kiếm việc gì đó để làm thêm hay sao?”

Nghe bố của mình hỏi đến, trên nét mặt của Trần Viễn không khỏi hiện lên mấy phần phiền muộn. Kỳ thật, trước đây anh cũng đi xin làm việc ở không ít chỗ. Nhưng những nơi đó đều trả lương rất thấp. Đừng nói là kiếm tiền lo việc điều trị cho em gái, chỉ việc ăn uống hàng ngày của ba bố con đã là vô cùng khó khăn. Nhiều lúc, anh chỉ có thể ăn tạm gói mì, uống chút cà phê để đi làm. Dù sao, chi phí ở nơi thành phố này cũng quá mức đắc đỏ. Muốn kiếm được nhiều tiền để sinh hoạt, với một quân nhân vừa mới xuất ngũ không bao lâu như anh là chuyện cực kỳ khó khăn.

“Bố, chuyện này con cũng suy nghĩ kỹ rồi. Hôm nay còn sẽ tiếp tục đi tìm việc làm. Đợi khi nào con có được việc làm ổn định, con nhất định sẽ chu cấp tiền cho em gái chữa bệnh.”

“Ài…”

Đáp lại câu nói của Trần Viễn là một tiếng thở dài của ông Xuyên. Vẻ mặt già nua của ông càng thêm mấy phần khắc khổ. Nhưng ngay sau đó, như sực nhớ ra điều gì, bố của Trần Viễn lại lên tiếng hỏi thăm.

“À, thế vợ con hôm nay lại không đến nữa sao? Lần trước nó chỉ gửi tiền cho em gái con trị bệnh. Lần này, nó lại bận công việc gì, làm sao từ lúc kết hôn đến giờ, bố chưa thấy nó đến thăm gia đình mình bao giờ?”

Nghe lời này của ông Xuyên, Trần Viễn hơi khẽ giật mình. Anh cũng không muốn để cho bố mình biết, chuyện hôn nhân giữa anh và Tiêu Hân Hân chẳng qua chỉ là một loại giao ước. Thế nên, lúc này anh mới vội vàng lên tiếng giải thích.

“Bố, là vợ con đang bận công tác. Cô ấy nói bên công ty của cô ấy đang có một hợp đồng với đối tác nước ngoài, giá trị rất lớn. Cô ấy cần phải đứng ra phụ trách. Sau khi hợp đồng hoàn tất, cô ấy sẽ đến thăm em gái sau!”

Nghe thế, ông Xuyên cũng không tỏ ý nghi ngờ chút nào. Chỉ là, trong ánh mắt của ông lại hiện lên một chút thất vọng.

“Ừ, bận việc cũng tốt. Hơn nữa, vợ con làm việc nhiều như vậy, con cũng nên giúp đỡ cho con bé, không thể suốt ngày đi long nhong ở ngoài đường được. Với lại, con bé là người tốt, nên con nhất định phải trân trọng nó, biết chưa!”

Nghe ông Xuyên dặn dò, Trần Viễn cũng chỉ có thể gật đầu liên tục. Nhưng trong lòng anh lại đang không biết suy nghĩ chuyện gì.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, lúc này Trần Viễn mới quyết định đi tìm việc làm. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, bản thân anh không thể lúc nào cũng phụ thuộc vào Tiêu Hân Hân mãi được. Giống như chuyện hồi sáng nay, nếu như anh không có tiền, chỉ cần Tiêu Hân Hân không chu cấp tiền cho anh, thì anh lấy gì lo tiền viện phí cho em gái anh?

Nghĩ liền làm, thế nên Trần Viễn dùng cả buổi sáng để tìm kiếm việc làm phù hợp với mình. Sau một hồi tìm khá nhiều chỗ, lúc này Trần Viễn nhìn thấy một bảng thông báo tuyển dụng vô cùng bắt mắt. Phía trên, có phần tuyển nhận nhân viên bảo vệ, với mức lương cực kỳ ưu đãi.

Nhìn thấy yêu cầu của thông báo tuyển dụng, Trần Viễn không một chút do dự, liền nhanh chóng đi vào nhà hàng, dự định xin làm bảo vệ ở đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.