Ẩn Long

Chương 61



Một quyền đập xuống, gió cuốn cuồn cuộn, mặt đất cũng trở nên chấn động dữ dội. Thế nhưng, thân ảnh của Trần Viễn đã biến mất ở ngay tại chỗ. Lần nữa nhìn qua, đã thấy anh đứng cách xa trung tâm chấn động hơn vài mét.

“Cẩn thận!”

Đứng ở phía sau lưng, tên thanh niên tóc húi của không khỏi gấp, vội vàng hô to lên một tiếng, để cảnh báo cho đồng bọn của mình. Nhưng mà, tốc độ của Trần Viễn thật sự quá nhanh. Tiếng hô của hắn vừa dứt, thân hình của Trần Viễn đã áp sát về phía tên to con. Sau đó, anh không hề do dự một chút nào, trực tiếp tung ra một quyền đánh thẳng về phía Hắc Vương.

Ầm!

Một quyền đánh ra, nhất thời sắc mặt của Trần Viễn không khỏi khẽ biến. Vừa rồi, nắm tay của Trần Viễn đánh lên trên người của Hắc Vương, không những không có gây ra thương tổn gì cho hắn. Ngược lại, trên đầu nắm tay của anh còn hơi có một chút nhói nhói. Điều này không khỏi để cho Trần Viễn cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Phải biết, hiện tại thực lực của Trần Viễn đã không thua kém gì võ giả cấp bậc tông sư. Mặc dù hình thể của tên Hắc Vương này có chút lớn, nhưng hắn cũng không có đạt đến cảnh giới như thầy Chaiya. Cho dù một quyền mà Trần Viễn vừa mới đánh ra chỉ sử dụng có mấy thành lực lượng, nhưng không phải một võ giả dưới cấp bậc tông sư nào cũng có thể đón đỡ.

Ầm!

Còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ nhiều, Hắc Vương đột nhiên xoay người, vung nắm tay khổng lồ của hắn nện xuống.

Mỗi một quyền của tên Hắc Vương này đánh ra, thật sự mang theo lực lượng vô cùng khủng bố. Cho dù là Trần Viễn, lúc này anh cũng cảm thấy áp lực vô cùng.

Ầm!

“Ha ha ha, thằng khốn, bây giờ để xem mày còn có thể phách lối được nữa hay không! Ha ha ha!”

Đứng ở phía bên ngoài, nhìn thấy Hắc Vương liên tục đem Trần Viễn đánh cho chật vật, không có cách nào đón đỡ, chỉ có thể tránh né. Nhất thời, sắc mặt của tên thanh niên đầu hói không khỏi cảm thấy hưng phấn, liên tục cười lên một cách càng rỡ.

Nhưng mà, tiếng cười của hắn cũng không thể nào duy trì được bao lâu. Kỳ thật, Trần Viễn mặc dù nhìn như rất chật vật, nhưng tên Hắc Vương này cũng không thể nào chạm được vào người của anh.

Trong lòng của Trần Viễn lúc này đã có suy đoán, gã to con này nhất định là có thể chất đặc thù nào đó, tương tự như mấy nhân vật ở trong truyền thuyết, từ nhỏ đã có lực lượng hùng hậu. Thế nên, lúc này đựa vào hình thể khổng lồ của hắn, mới có thể phát huy ra thực lực không thua kém gì cảnh giới tông sư, mặc dù bản thân của hắn còn không có luyện ra nội khí.

Có thể nói, đối mặt với những kẻ như thế này, Trần Viễn thật sự có rất nhiều cách ứng phó. Chỉ có điều, anh muốn nhìn xem, một kẻ trời sinh thần lực giống như Hắc Vương, có thể ép anh lấy ra bao nhiêu lực lượng.

Ầm!

Lại đem một quyền nện xuống, lúc này trên người của tên Hắc Vương đã đổ đầy mồ hôi. Mặc dù bản thân hắn có được thần lực trời sinh, nhưng cũng không phải là nhiều vô cùng tận. Đánh lâu như vậy một trận, kỳ thật lực lượng của Hắc Vương đã tiêu hao khá nhiều. Nếu như còn cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng chính hắn còn không có đem Trần Viễn đánh gục, thì bản thân đã kiệt lực mà mất đi sức chiến đấu.

Đứng bên ngoài, sắc mặt của tên thanh niên đầu hói càng lúc càng trở nên bất ổn. Nụ cười trên mặt của hắn cũng đã tắt ngấm từ lâu. Dù sao, từ lúc Hắc Vương ra tay đánh nhau với Trần Viễn, mặc dù luôn chiếm thế chủ động, thậm chí còn ép Trần Viễn phải tránh né liên tục. Nhưng cho tới lúc này, đừng nói là đem Trần Viễn bị thương, cho dù một cái góc áo của Trần Viễn Hắc Vương cũng không thể nào chạm vào được.

“Trốn trốn tránh tránh thì có cái gì gọi là anh hùng. Vừa rồi chẳng phải mày rất ngông cuồng hay sao. Nếu như mày có bản lĩnh, thì cùng anh em của tao đánh tay đôi đi, đừng có như khỉ, nhảy qua nhảy lại như vậy làm gì.”

Nhìn thấy tình huống không ổn, tên thanh niên tóc húi cua lúc này vậy mà sử dụng ra kế khích tướng. Vốn dĩ, hắn cũng không có hy vọng bao nhiêu về việc Trần Viễn sẽ bị trúng kế của mình.

Dù sao, mỗi một quyền của Hắc Vương đánh ra, mang theo sức mạnh cực kỳ khủng khiếp. Từ trước đến nay, chưa từng một ai có thể chịu đựng được một quyền của hắn, mà có thể đứng vững. Chính vì thế, trong lòng của tên thanh niên tóc húi cua lúc này cảm thấy vô cùng bất an, đang suy nghĩ thêm biện pháp, ép Trần Viễn phải cùng với Hắc Vương lấy cứng chọi cứng.

Nhưng mà, chuyện ngoài dự đoán của hắn lại bất ngờ xảy ra. Trần Viễn lúc này vừa nghe được lời khiêu khích của tên thanh niên tóc húi cua, anh liền không hề do dự một chút nào, gật đầu đáp lại.

“Được!”

Nghe được lời này của Trần Viễn, đừng nói là tên thanh niên tóc húi cua. Cho dù là hai cha con Malee cũng rất kinh ngạc. Bọn họ dù có tưởng tượng như thế nào, cũng không thể tưởng tượng ra được Trần Viễn lại đồng ý.

“Malee, bạn trai của con không phải là một tên ngốc đấy chứ?”

Lúc này, cha dượng của Malee đã không còn giống bộ trước kia. Ông ta hơi có một chút kinh ngạc, quay sang nhìn con gái của mình, hỏi thăm. Tất nhiên, Malee cũng không hiểu rõ rốt cuộc Trần Viễn đang muốn làm gì.

Nhìn tình thế hiện tại, rõ ràng Trần Viễn chỉ cần duy trì tránh né, chẳng mấy chốc liền sẽ để cho Hắc Vương hao hết sức lực mà thất bại. Thế nhưng, sau khi nghe lời khích tướng của tên thanh niên tóc húi cua, anh lại đồng ý.

Chuyện này, cũng không quá thích hợp đi?

Malee nhìn như thế nào, cũng không nhìn thấy Trần Viễn giống như là một tên ngốc?

Tất nhiên, bọn họ cũng không biết được thực lực chân chính của Trần Viễn. Vừa rồi, anh chỉ là đang thăm do Hắc Vương mà thôi. Sau khi đã thăm dò cẩn thận, anh cũng đã nhìn ra được vài chỗ sơ hở. Mặc dù tên Hắc Vương này có được lực lượng rất mạnh. Nhưng tốc độ phản ứng lại vô cùng chậm chạm. Nếu như thật sự muốn cứng đối cứng, Trần Viễn không cần vận dụng hết thực lực của mình, cũng có thể dễ dàng đem hắn đánh bại.

Ầm!

Lần này, không chờ cho Hắc Vương tiếp tục vung quyền, Trần Viễn chủ động vọt lên phía trước, tung ra một quyền, đánh thẳng về phía thắt lưng của đối phương.

Một quyền này đánh ra, Trần Viễn chỉ sử dụng hơn một nửa lực lượng. Mặc dù là vậy, nhưng công kích của anh cũng đủ để cho cơ thể của Hắc Vương không khỏi chân động, lùi lại phía sau mấy bước.

Đây là lần đầu tiên Hắc Vương bị Trần Viễn bức lui. Chỉ có điều, mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn lại vọt lên. Anh liên tục vung quyền đánh tới. Tốc độ ra quyền của Trần Viễn cực nhanh, cho dù là người ở bên ngoài quan sát, cũng không thể nào nhìn đến rõ ràng.

Ầm!

Ầm!

Bên hông, thắt lưng, dưới bụng. Hầu như toàn bộ vị trí mà Trần Viễn đánh tới, đều là những bộ phận này trên cơ thể của Hắc Vương. Có thể nói, những vị trí này Hắc Vương rất khó phòng bị. Dù sao, thể hình của hắn so với Trần Viễn quá cao, hơn nữa tốc độ ra quyền của Trần Viễn nhanh đến không hợp thói thường.

Chính vì thế, chưa đầy vài giây, trên người của Hắc Vương đã liên tục trúng hơn mấy chục quyền của Trần Viễn. Mà mỗi một quyền Trần Viễn đánh ra, đều mang theo một loại lực lượng thần bí, bắt đầu thẩm thấu vào trong cơ thể của đối phương.

Ầm!

Đến khi công kích của Trần Viễn ngưng lại, thân hình cũng lui về phi sau vài bước. Lúc này, sắc mặt của Hắc Vương đã trắng như tờ giấy, hô hấp cũng trở nên phập phòng. Cho đến cuối cùng, toàn bộ cơ thể của Hắc Vương đều ngã xuống đất, hai tròng mắt trợn trừng, trong miệng không ngừng sùi ra bọt mép.

Nhìn thấy trạng thái lúc này của Hắc Vương, tất cả đám lưu manh đi theo tên thanh niên tóc húi cua đều bị hù cho vô cùng sợ hãi. Sau đó, cũng không biết là tên nào đó, đột nhiên hô to lên.

“Giết người, giết người rồi!”

Tiếng hô to này của hắn, giống như phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của xóm nhỏ, toàn bộ mọi người đều không khỏi kinh hãi, đưa mắt nhìn về phía thân thể khổng lồ đang nằm dưới đất của Hắc Vương.

“Kêu cái gì mà kêu, người còn chưa chết, mau đem hắn đưa đến bệnh viện đi!”

Lúc này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi có chút khó chịu, đem tên thanh niên tóc húi cua kia lôi kéo lại. Nhìn thấy cổ áo của mình bị Trần Viễn nắm chặt, tên thanh niên tóc húi cua lúc này lạnh run, từ phía bên trong đũng quần của hắn không ngừng tuôn ra mùi khai.

Ngay sau đó, toàn bộ thân hình của hắn đều ngã khuỵu xuống đất, liên tục hướng về phía Trần Viễn dập đầu liên tục.

“Đại ca, xin anh hãy tha cho em! Em biết sai rồi, sau này em không dám nữa! Em nhất định sẽ cài ta quy chánh, sẽ ăn chay niệm phật, sẽ không làm lưu manh nữa!”

Lúc dập đầu, tên này còn không ngừng khóc rống lên, như thể rất sợ Trần Viễn sẽ ngay tại chỗ đem hắn làm thịt.

Trong lòng Trần Viễn có chút bất đắc dĩ. Anh thật sự cũng không nghĩ đến, đám lưu manh này lại nhát gan như vậy, chỉ bị hù dọa một chút đã sợ đến mức tè cả ra quần.

“Được rồi, cút đi! Sau này đừng có làm phiền gia đình của Malee nữa!”

Không còn cách nào khác, Trần Viễn chỉ có thể đem tên thanh niên tóc húi cua ném ra ngoài. Sau đó, anh lục lọi ở trong túi quần, lấy ra số điện thoại của Han, dự định gọi cho cô giúp mình đem chuyện ở đây xử lý. Nói như thế nào, Trần Viễn cũng không muốn gặp rắc rối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.