Ẩn Long

Chương 97: Kịch chiến



Ngay khi âm thanh của người đàn ông đeo mặt nạ trắng vang lên, phía trong phòng kín đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó, hai bóng người cấp tốc lao vào bên trong, đem Lưu Thục Hiền từ trong tay của gã đàn ông mặc vest đỏ cứu thoát ra ngoài.

“Lão đại, người đã được cứu rồi. Lão đại hãy rút lui trước đi!”

Cho đến lúc này, Trần Viễn mới kịp nhìn thấy hai bóng người đang xuất hiện ở trong phòng, là Phi Hổ và Tiểu Trần. Đồng thời, tiếng nổ vừa rồi là một khối bộc phá, đã được bọn họ nhét vào trong vách tường, trực tiếp đem một bên vách tường bị nổ nát.

Sau đó, cả hai dùng tốc độ nhanh nhất, trong lúc gã đàn ông mặc áo vest đỏ không có đề phòng, đem Lưu Thục Hiền cứu ra được.

Nhưng mà, ngay khi hai người bọn họ có ý định đem Lưu Thục Hiền cứu ra ngoài, âm thanh lạnh lùng của gã đàn ông mặc áo vest đỏ đã vang lên.

“Chúng mày muốn đi đâu!”

Sau đó, thân thể của kẻ này bỗng dưng phồng lớn, trong con ngươi mang theo một cỗ cuồng bạo, huyết tính. Hơn nữa, vốn dĩ thực lực của gã này lúc này chỉ mới đạt đến cảnh giới tông sư sơ kỳ, nhưng hiện tại lực lượng ở trong cơ thể của hắn bạo phát ra ngoài, vậy mà trực tiếp đạt đến trung kỳ, rồi tăng mạnh cho đến hậu kỳ mới ngừng lại.

“Đây là?!”

Nhìn thấy được cảnh tượng này, đừng nói là hai người Phi Hổ và Tiểu Trần, cho dù là Trần Viễn cũng lộ ra mấy phần nghiêm trọng.

“Các người vậy mà dám dùng đến tà thuật để tự tăng thực lực của mình lên trong thời gian ngắn?”

Dường như đã nhìn ra được thứ gì đó, lúc này vẻ mặt của Phi Hổ vô cùng nghiêm trọng, đem Tiểu Trần cùng với Lưu Thục Hiền bảo hộ ở phía sau lưng.

“Tiểu Trần, cậu đem chị dâu chạy trước đi. Nơi này để tôi và lão đại ở lại ứng phó là được rồi.”

Vừa nói, Phi Hổ vừa đem áo khoác ném ra ngoài, để lộ ra các khối cơ bắp cuồn cuộn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bạo nổ.

“Ha ha ha, nực cười. Các người cho rằng, đây chính là tà thuật thật sao? Ta nói cho các ngươi biết, đây là một loại công pháp, có thể trực tiếp trong thời gian ngắn bạo phát ra lực lượng gấp hơn mười lần trở lên. Hơn nữa, nó còn không có một chút tác dụng phụ nào.”

Lúc này, gã đàn ông mặc áo vest đỏ, không, lúc này áo vest bên ngoài của hắn đã bị nổ tung, chỉ còn lưu lại vài khối mảnh vụn. May mắn, trên người của hắn còn có một ít đồ bảo hộ, nếu không có thể đã lộ hết cả mấy phần nhạy cảm bên trong.

Tất nhiên, lúc này cũng chẳng có ai để ý đến chuyện này. Ngược lại, sau khi cười lớn một tiếng, gã lúc này mới trừng trừng đôi mắt, nhìn thẳng về phía Phi Hổ, hét lớn lên.

“Đi chết đi!”

Toàn bộ lực lượng bạo phát, để cho thực lực của hắn không chỉ tăng lên hai cái cảnh giới nhỏ. Hơn nữa, tốc độ cùng với lực lượng cơ thể cũng trở nên mạnh mẽ hơn gấp mười mấy lần.

Ầm!

Phi Hổ chỉ kịp đưa tay ra đón đỡ ở trước người. Sau đó, một quyền của đối phương đã đánh tới, trực tiếp đem cơ thể của Phi Hổ đánh bay ra ngoài, té ngã xuống đất.

“Khục khục…”

Bị một quyền này đánh trúng, Phi Hổ cảm thấy lồng ngực của mình vô cùng khó chíu. May mắn, vừa rồi động tác của cậu ta không chậm. Hơn nữa, khả năng kháng đòn của cậu ta cũng thuộc về dạng siêu hạng. Nếu không, bị một quyền như vậy đánh trúng, dù không có bị đập chết, sợ rằng cũng phun ra vài ngụm máu.

“Khá lắm, mày đã làm tao vô cùng tức giận!”

Xoay người nhổ xuống một ngụm nước bọt. Lúc này, Phi Hổ trực tiếp bật người đứng dậy, đồng thời bên trong ánh mắt của cậu ta hiện ra một cỗ cuồn cuộn chiến ý.

“Hừ!”

Nhìn thấy một quyền của mình không có trực tiếp đánh chết Phi Hổ, hơn nữa nhìn ra bộ dáng của đối phương còn không bị thương quá nặng. Nhất thời, lông mày của tên thanh niên mặc áo vest đỏ không khỏi cau lại. Đồng thời, trong con người của hắn hiện lên vô tận sát khí.

“Chết!”

Thấy đối phương lần nữa xông đến, Phi Hổ lúc này đã học khôn, quyết định tránh đòn, sau đó tìm ra sơ hở của đối phương để phản kích. Thế nhưng, động tác lúc này của cậu ta giống như bị đối thủ phát hiện ra được.

“Hự…”

Ngay khi Phi Hổ dự định di chuyển để tránh né, một cái bóng đen dùng loại tốc độ cực kỳ khủng khiếp, đánh về phía mạn sườn của cậu ta.

Ầm!

Trong miệng phát ra một tiếng nặng nề, cơ thể của Phi Hổ rốt cuộc lại lần nữa bị công kích của đối phương đánh trúng. Nhưng lần này, Phi Hổ đã không cách nào có thể nhịn được, trong miệng trực tiếp nôn ra một ngụm máu tươi.

“Phi Hổ!”

Lúc này, vốn đang mang theo Lưu Thục Hiền chạy trốn, nghe được tiếng nặng nề ở phía sau lưng phát ra, Tiểu Trần mới bất giác quay đầu nhìn lại. Nhưng khi nhìn thấy Phi Hổ bị đối phương đánh cho hộc máu, Tiểu Trần nhất thời nhịn không được, kêu lên một tiếng.

Trong khi đó, Trần Viễn mặc dù rất muốn đi lên cứu Phi Hổ và hai người Tiểu Trần. Nhưng đối thủ của anh so với đối thủ của mấy người bọn họ còn muốn khó đối phó hơn rất nhiều. Dù sao, bản thân của gã Ivan này cũng là một cao thủ tông sư hậu kỳ, so với một kẻ phải mượn nhờ công pháp để tạm thời bước vào cảnh giớ này, tất nhiên sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào phân thân. Anh chỉ có thể vừa đánh, vừa nghĩ cách vòng qua người này, đem đối phương thoát đi. Chỉ là, trong mắt của Ivan vậy mà lộ ra một tia gian xảo, nhìn lấy Trần Viễn lạnh lùng cười lên một tiếng.

“Nghĩ muốn cứu người? Sợ rằng tôi phải là anh thất vọng rồi!”

Ầm!

Đột nhiên, lực lượng ở trong cơ thể của Ivan bộc phát. Sau đó, một quyền của hắn đánh tới, mang theo tàn ảnh nện thẳng về phía lồng ngực của Trần Viễn.

Bởi vì công kích của Ivan lúc này cực kỳ bất ngờ. Hơn nữa, tiếng kêu vừa rồi của Tiểu Trần cũng để cho anh bất chợt có chút thiếu tập trung. Chính vì thế, bị một quyền của Ivan đánh tới, Trần Viễn chỉ có thể cố gắng đem bàn tay hộ ở trước ngực. Sau đó, một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại, trực tiếp đem anh hất văng ra ngoài.

Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn mang theo vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía đối thủ đang đứng ở phía trước mặt.

“Ha ha ha, các người cho rằng, chỉ có một mình cậu ta mới có thể dùng bí thuật để tăng thực lực của mình lên thôi sao?”

Lời này của đối phương nói ra, nhất thời để cho Trần Viễn bừng tỉnh đại ngộ.

“Đúng rồi, tôi thật sự quên mất hai người các người chính là một phe. Chỉ có điều…”

Đưa tay lau đi vết máu chảy ra từ trong khóe miệng, ánh mắt của Trần Viễn mang theo mấy phần hài hước, nhìn về phía đối phương.

Lúc này, không biết vì sao bị ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, trong lòng của Ivan lại dâng lên một cỗ dự cảm vô cùng xấu.

Thế nhưng, còn không kịp để cho hắn suy nghĩ ra loại dự cảm đó là thứ gì, thân hình của Trần Viễn bất chợt lóe lên. Sau đó, Trần Viễn vậy mà trực tiếp vòng qua hắn ta, xông thẳng về phía trận chiến giữa gã đàn ông mặc áo vest đỏ cùng với Phi Hổ.

“Nguy rồi, cậu chủ cẩn thận!”

Cho đến lúc này, Ivan mới kịp phản ứng lại. Nhưng mà, thực lực của hắn mặc dù đã đột phá đến cảnh giới tông sư đỉnh phong, sắp tiếp cận đến cảnh giới đại tông sư, cũng không đồng nghĩa với việc tốc độ của hắn lúc này có thể vượt qua được Trần Viễn. Huống hồ, bản thân Trần Viễn còn chuẩn bị từ trước, cố ý để cho hắn đánh trúng, thu hẹp khoảng cách với mấy người Phi Hổ cùng với Tiểu Trần.

Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn cũng không nghĩ ra biện pháp nào hữu hiệu để cứu viện cho hai người Phi Hổ. Thế nhưng, lúc nhìn thấy Ivan đột nhiên bộc phát ra thực lực, anh liền đột phá ý tưởng giả vờ bị đối phương đánh trúng. Sau đó, anh liền mượn lực của đối phương, rút ngắn lại khoảng cách với Phi Hổ và Tiểu Trần. Đồng thời, trong lúc đối phương không có phòng bị, anh cũng tận dụng cơ hội đột phá phòng ngự, đem đối phương vòng qua.

“Chết tiệt!”

Nhìn thấy thân ảnh của Trần Viễn đột nhiên xông tới, trong miệng của gã đàn ông mặc áo vest đỏ đột nhiên phát ra một tiếng chửi tục. Đồng thời, hắn cũng cực kỳ dứt khoát, quyết định tự mình lui lại, rút về phía bên cạnh của Ivan.

“Nhanh, đem hai người bọn họ đưa ra ngoài giúp tôi!”

Thấy đối phương vậy mà trực tiếp thối lui, Trần Viễn cũng không do dự chút nào, nhanh chóng đem Phi Hổ vẫn còn đang trong tình trạng mơ hồ, ném về phía hai người Tiểu Trần, Lưu Thục Hiền vẫn còn đứng gần sát phía cửa ra vào, rồi hô lớn.

Nghe vậy, Phi Hổ cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo, dùng lấy ánh mắt vô cùng kiên định, nhìn về phía Trần Viễn.

“Lão đại, anh cứ yên tâm đi. Cho dù Phi Hổ tôi có chết, cũng nhất định sẽ đem chị dâu an toàn trở về!”

Dứt lời, Phi Hổ không một chút do dự, kéo theo Tiểu Trần, hô lên một tiếng.

“Đi!”

“Muốn chạy!”

Thế nhưng, ngay lúc này cả Ivan lẫn gã đàn ông mặc áo vest đều động, bọn họ không muốn cứ như thể để mấy người bọn họ rời đi.

Chỉ là, động tác của Trần Viễn so với bọn họ còn muốn nhanh hơn. Thân hình của anh cấp tốc lóe lên, sau đó nhanh chóng chắn ở phía trước mặt của ba người Phi Hổ, Tiểu Trần và Lưu Thục Hiền.

“Đối thủ các các người là tôi!”

Nói ra lời này, Trần Viễn liền không để cho đối phương có thời gian phản ứng, trực tiếp hướng về phía hai người bọn họ công kích đến.

Thấy như vậy một màn, trong lòng của cả hai người đều rất giật mình. Nhất là gã đàn ông mặc áo vest đỏ, lúc này trong con ngươi của hắn mang lên nồng đậm thù hận. Từ trong cổ họng của hắn, phát ra một tiếng rít khẽ.

“Giết! Không cho phép bất kỳ ai còn sống ra khỏi chỗ này!”

Lời này của hắn vừa mới phát ra, vô số những cái bóng đen từ phía bốn phương tám hướng, xông về phía bậc thang, bắt đầu hướng về phía mấy người Phi Hổ công kích đến.

Mà lúc này, Trần Viễn cũng không có quá nhiều thời gian để do dự. Anh biết, nếu như không sớm đem hai kẻ trước mặt giải quyết, thì nhóm người Lưu Thục Hiền nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

“Giết!”

Trong cổ họng phát ra một tiếng rống giận, Trần Viễn lúc này dự định dùng hết toàn lực, đem hai kẻ ở trước mặt giải quyết càng nhanh càng tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.