Ẩn Long

Chương 113: Sự cố trên máy bay (2)



Sau khi kêu lên một tiếng, phát hiện mình đang thật sự nằm ở trong lồng ngực của một người đàn ông xa lạ, da mặt của Diệp Lâm Tuyền lúc này không khỏi trở nên đỏ bừng. Sau đó, cô vô cùng xấu hổ, vội vàng đẩy người rra tránh thoát khỏi cơ thể của Trần Viễn.

Chỉ có điều, không biết có phải vừa rồi vì bị chấn động quá mạnh hay không, lúc này cổ chân của cô vậy mà hơi có chút đau nhức. Hơn nữa, cả người đều có mấy phần không được tự nhiên, đứng đấy nhăn nhó một hồi.

“Cô không sao chứ?”

Lúc này, Trần Viễn mới quay đầu nhìn sang, thấy Diệp Lâm Tuyền đang một bên vịn lấy vách máy bay, một bên xoa xoa lấy cổ chân của mình, anh nhất thời nhịn không được, mới lên tiếng hỏi thăm.

Nhưng mà, Diệp Lâm Tuyền lại liên tục lắc đầu, không muốn Trần Viễn tiến gần về phía mình.

“Tôi… tôi không có việc gì… ui da…”

Thế nhưng, lời nói chỉ nói ra được một nửa, một trận đau nhức đột nhiên truyền đến để cho Diệp Lâm Tuyền không khỏi kinh hoảng kêu lên một tiếng. Chỉ có điều, lúc này trên cổ chân của cô lại truyền đến một trận ấm áp, để cô có chút khó hiểu đưa mắt nhìn lên.

Ngay sau đó, cô thấy bàn tay của Trần Viễn đang đem lấy cổ chân của cô nắm chặt. Hơn nữa anh còn xoa xoa một trận, để trên mặt của cô không khỏi hiện lên mấy rạng mây chiều, lộ ra dáng vẻ xấu hổ vô cùng.

“Anh… anh…”

Trong miệng ấp úng một hồi, Diệp Lâm Tuyền cũng không có cách nào nói ra suy nghĩ chân chính của mình. Nhưng mà, qua một hồi cô đột nhiên cảm thấy cổ chân của mình vậy mà không còn đau nhức. Hơn nữa, một loại cảm giác vô cùng kỳ dị truyền đến, để cho cô có chút nhịn không được, hơi khẽ rên lên một tiếng.

Ngay lập tức, toàn bộ da mặt của cô liền trở nên nóng bừng bừng. Thậm chí, trong lòng còn nhịn không được mắng khẽ một tiếng. Thế nhưng, Trần Viễn lại không để ý đến những chuyện này, anh chỉ hơi ngước đầu, nhìn lấy cô gái trẻ ở trước mặt, nói ra.

“Tốt rồi, chân cô chỉ bị trật khớp nhẹ mà thôi. Hiện tại tôi đã giúp cô chỉnh lại, cô có thể tự mình đi lại thử xem!”

Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, Diệp Lâm Tuyền lúc này mới kịp phản ứng lại. Sau đó, cô vội vàng đặt chân bước xuống, đi nhẹ vài bước. Cảm thấy cổ chân không hề đau nhức, hơn nữa bước chân cũng rất thanh thoát. Nhất thời, vẻ mặt của cô không khỏi vui mừng, nhìn về phía Trần Viễn gật đầu liên tục.

“Cảm ơn! Thật sự rất cảm ơn anh!”

Thế nhưng, Trần Viễn lại rất lạnh nhạt, chỉ hơi phất tay một cái.

“Không có việc gì, chỉ tiện tay mà thôi!”

Sau đó, anh đi về phía trước, hướng về phía buồng lai của khoang tàu đi qua. Ban đầu, Diệp Lâm Tuyền còn không có kịp phản ứng lại. Sau một lúc, phát hiện mọi chuyện có chút không thích hợp, cô lúc này mới vội vàng đuổi theo phía sau lưng của Trần Viễn, hô lên.

“Này anh, hướng đó không thể đi qua được đâu. Này…”

Thế nhưng, Trần Viễn đã đi rất xa, đợi cho cô có thể kịp đuổi đến, bước chân của anh chỉ cách buồng lái không đến vài mét.

“Anh là ai? Nơi này anh không thể vào được!”

Lúc này, một nhân viên trong tổ bay phát hiện Trần Viễn đang hướng về phía buồng lái đi đến, người này lập tức chạy đến, lớn tiếng kêu lên.

Nhưng mà, Trần Viễn chỉ hơi liếc mắt nhìn anh ta một chút. Sau đó, anh lại mặc kệ, lần nữa bước về phía trước.

“Này anh, tôi nói mà anh nghe không hiểu hả? Nơi này là…”

Lần này, lời nói của nhân viên tổ bay chỉ mới nói ra được một nửa, thân hình của Trần Viễn đã đứng trước cửa buồng lái, sau đó anh nhẹ nhàng đem cửa buồng lái đẩy ra.

Thế nhưng, lúc đi vào anh lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía nam nhân viên tổ bay và Diệp Lâm Anh nói ra.

“Tôi từng lái qua máy bay, tôi có thể giúp các anh giải quyết được sự cố lần này!”

Nói xong, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng chui vào bên trong. Mà lúc này, ánh mắt của nam nhân viên tổ bay không khỏi nghi hoặc, nhìn về phía Diệp Lâm Tuyền.

“Cô quen người này?”

Mặc dù lúc này trong lòng của Diệp Lầm Tuyền cũng rất kinh ngạc, nhưng cô vẫn nhanh chóng lắc đầu đáp lại.

“Tôi không biết.”

Nghe thế, nam nhân viên tổ bay không khỏi nhíu nhíu mày. Thế nhưng, anh ta cũng không có đi vào bên trong buồng lái, mà chỉ dừng lại ở bên ngoài.

Lúc này, Trần Viễn vừa mới đẩy cửa bước vào bên trong, anh nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, cùng với một người đàn ông có phần lớn tuổi hơn, ngồi ở phía trước khoang điều khiển.

Chỉ có điều, vẻ mặt của người đàn ông trẻ tuổi dường như đang rất hốt hoảng, mà người đàn ông lớn tuổi hơn lại không biết vì nguyên nhân gì, lúc này đã ngồi ở một bên bất tỉnh.

Nhất thời, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Đồng thời, người đàn ông trẻ tuổi kia cũng nhanh chóng phát hiện ra có người đang đứng ở phía sau lưng của mình.

“Anh là ai? Ai cho phép anh vào nơi này?!”

Vừa nhìn thấy Trần Viễn trên người không mặc theo đồng phục, đi tới ngay phía sau lưng của mình. Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi hơi có phần tức giận, trợn trừng lên hai mắt liếc về phía anh quát to.

Thế nhưng, Trần Viễn lại không thèm phản ứng lại anh ta một chút nào. Anh nhanh chóng đi về phía vị trí của người đàn ông trung niên đang ngồi bất tỉnh ở bên cạnh, anh hơi kiểm tra một chút.

“May mắn, người này cũng chỉ bị hôn mê, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà…”

Sau khi kiểm tra qua một hồi, phát hiện người đàn ông trung niên, rất có thể là cơ trưởng của chuyến bay này chỉ bị hôn mê bất tỉnh, còn không nguy hiểm gì đến tính mạng, trong lòng của Trần Viễn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chỉ là, sau khi quay đầu nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, không hiểu vì sao Trần Viễn lại có chút buồn bực. Theo như quy định của ngành giao thông vận tải hàng không, thì mỗi chuyến bay sẽ có một tổ bay, trong đó gồm một cơ trưởng và một phó cơ trưởng. Nếu như anh đoán không có sai lầm, thì người đàn ông trẻ tuổi này hẳn là phó cơ trưởng mới đúng?

Thế nhưng, nhìn bộ dáng lúng túng của anh ta lúc này. Lại nhìn phương thức anh ta xử lý tình huống hiện tại, Trần Viễn lại có một loại cảm giác vô cùng khó hiểu. Người này, thật sự chưa từng lái qua máy bay?

“Này, anh có nghe tôi nói gì không hả? Nơi này là buồng lái, là nơi chỉ dành cho nhân viên của tổ bay thực hiện nhiệm vụ. Anh là người bên ngoài, nhanh chóng đi ra cho tôi.”

Lúc này, Cao Nhật Quang đã có chút khó chịu, vừa đang cố gắng nhìn lên bảng điều khiển của máy bay, vừa không ngừng hướng về phía Trần Viễn quát lên. Chỉ có điều, quát lên một hồi, sắc mặt của Cao Nhật Quang lại có chút kịch biến, vội vàng hô lên một tiếng.

“Nguy rồi, vừa rồi lại ấn nhầm nút, mình phải làm sao bây giờ?”

Tiếng nói của người này vừa mới rơi xuống, thân của máy bay đã lần nữa chao đảo, hướng về phía trên tầng mây lao vút lên, để cho toàn bộ hành khách ở trên chuyến bay đều phát ra một trận hốt hoảng.

“Này, anh thật sự biết lái máy bay không vậy? Lúc này cánh của máy bay đã bốc cháy, anh còn hướng may bay lên cao. Anh muốn để cho toàn bộ hành khách ở đây gặp nạn phải không?”

Rốt cuộc, Trần Viễn lúc này cũng nhịn không được, hướng về phía Cao Nhật Quang quát lên.

Nhưng lúc này, Cao Nhật Quang đã có chút mất đi bình tĩnh, tức thì trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn nổi giận.

“Anh là ai? Anh biết lái máy bay hơn tôi hay sao? Tôi là cơ phó ở trên chuyến bay nay, tôi đang nghĩ cách để giải quyết tai nạn, cứu lũ người các anh đó, anh có biết không hả?”

Âm thanh của Cao Nhật Quang thật sụ rất lớn, cho dù là mấy người Diệp Lâm Tuyền đang đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe được.

Thế nhưng, Trần Viễn là ai? Anh còn có thể bị vài câu nói của Cao Nhật Quang sẽ bị dọa sơ hay sao?

Anh chẳng thèm để ý gì đến phản ứng của đối phương, trực tiếp đi tới, đem cả người Cao Nhật Quang nhấc lên. Sau đó, âm thanh lạnh lùng của anh nói ra.

“Mặc dù tôi không biết một cơ phó như anh tại sao lại ngu ngốc đến như vậy, còn không biết xử lý được tình huống khi máy bay xảy ra tai nạn. Nhưng mà, nơi này tính mạng của hàng trăm con người, tôi cũng không thể để mặc cho bọn họ bị anh làm chết được!”

Nói xong, Trần Viễn liền trực tiếp ngồi vào khoang điều khiển. Sau đó, anh nhanh chóng nhấn nút báo hiệu xảy ra sự cố về trung tâm kiểm soát đường dài, đồng thời anh còn chuyển sang chế độ điều khiển bằng tay, để bắt đầu vận hành máy bay, chuẩn bị hướng về vị trí sân bay gần nhất để hạ cánh.

“Tôi là nhân viên của trung tâm kiểm soát đường dài, số hiệu… xin nghe!”

“Báo cáo, máy bay số hiệu… đang xảy ra sự cố. Chúng tôi cần phải tìm nơi hạ cánh khẩn cấp. Yêu cầu trung tâm hỗ trợ, để cho chúng tôi thực hiện hạ cánh an toàn.”

“Trung tâm kiểm soát đường dài đã nhận được thông báo, đề nghị tổ bay lập tức chuyển sang chế độ bay an toàn. Chúng tôi sẽ rà soát và cung cấp thông tin sân bay gần nhất cho các anh.”

“Vâng, đội bay đã nhận được tín hiệu, chúng tôi sẽ cố gắng kiểm soát tình hình!”

Mọi thao tác đều diễn ra rất thành thục, Trần Viễn hoàn toàn không hề tỏ ra bối rối một chút nào.

Lúc đầu, Cao Nhật Quang còn muốn đứng ra chất vấn Trần Viễn một trận. Nhưng lúc này, ánh mắt của anh ta có chút sững sờ, không khỏi kinh ngạc mà nhìn lấy Trần Viễn.

Qua một lúc sau, tín hiệu lại lần nữa được truyền đến. Âm thanh của nhân viên kiểm soát đường dài cũng tỏ ra mấy phần gấp gáp.

“Hiện tại sân bay gần nhất chỉ cách các anh không đến mười kilomet, chúng tôi đã truyền đến tín hiệu xin đường, hạ cánh. Các anh có thể tiếp tục hạ cánh được không?”

“Chúng tôi đã nhận được tín hiệu, máy bay đang bắt đầu chuyển hướng hạ cánh. Đề nghị trung tâm kiểm soát hỗ trợ, chuẩn bị phương án cứu hộ. Một phần cánh của máy bay đã bị bốc cháy, chúng tôi sẽ cố gắng để cho máy bay có thể đáp xuống một cách nhanh nhất!”

“Trung tâm kiểm soát đã nhận được tín hiệu, chúng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ cho các anh phương án tốt nhất. Toàn bộ nhân viên an toàn đã được điều động, đề nghị tổ bay cố gắng duy trì tốc độ an toàn.”

“Tổ bay nhận được, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!”

“Tít… tít …”

Lúc này, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra không đến vài phút, nhưng mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng kéo dài. Nhất là Cao Nhật Quang, kỳ thật bản thân anh ta cũng đang rất lo sợ. Dù sao, anh ta đang còn rất trẻ, anh ta cũng không muốn chết ở trên chuyến bay này.

Chỉ là, anh ta thật sự không thể nào hiểu được, một người như Trần Viễn làm sao lại xử lý tình huống tai nạn ở trên máy bay còn muốn thuần thục hơn so với anh?

Hơn nữa, cơ trưởng làm sao lại đột nhiên ngất xỉu, để anh có chút không thể nào tìm được đầu mối?

Ầm!

Ầm!

Nhưng mà lúc này, đột nhiên thân của máy bay liên tục phát ra vài tiếng nổ mạnh, sau đó toàn bộ máy bay đều bắt đầu trở nên chảo đảo.

Cho dù là Trần Viễn, lúc này sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng mấy phần.

“Giúp tôi ra ngoài đem mọi người tập trung lại, không nên để cho hành khách chạy loạn. Hơn nữa, chiếc máy bay này đã rơi vào tình trạng hư hỏng nghiêm trọng, rất có thể sẽ không cách nào hạ cánh an toàn. Nên anh giúp tôi động viên mọi người, nhất định không để cho hành khách ở đây hỗn loạn.”

Vừa cố gắng đem thân máy bay điều khiển trở về vị trí cân bằng, Trần Viễn vừa xoay đầu lại, hướng về phía Cao Nhật Quang lên tiếng nhắc nhở. Vốn dĩ, trong lòng của Cao Nhật Quang còn có mấy phần bất mãn, nhưng nhìn thấy Trần Viễn liên tục thao tác trên màn hình, còn không lộ ra bất kỳ sai lầm gì. Nhất thời, Cao Nhật Quang cũng không có cách nào phản bác lại, chỉ có thể vội vàng xông ra ngoài.

Mà lúc này, toàn bộ hành khách ở trên khoang tàu đều đã loạn thành một đoàn. Ai cũng tỏ ra vô cùng hốt hoảng, khi nhìn thấy khói đen càng lúc càng thêm bốc cháy dày đặc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.