Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 1: làm tình nhân của tôi



Trong ánh đèn lung linh, mờ ảo, người đàn ông tóc bạch kim khẽ nhấp một ngụm rượu. Đôi môi mỏng đang mím chặt bất giác nở một nụ cười hoàn mĩ. Hắn cười rất đẹp! Nụ cười ấy kết hợp với ngũ quan tinh xảo càng làm cho khuôn mặt của hắn thêm hoàn mĩ. Vẻ ngoài đẹp như thiên thần ấy lại làm cho người ta có cảm giác ớn lạnh, nhất là đối với cô gái đang ngồi đối diện.

– Làm tình nhân của tôi, tôi sẽ cho em mọi thứ em muốn. Tiền tài, danh vọng, chỉ cần em gật đầu tôi đều có thể cho em được.

– Không cần. Tôi không phải loại con gái anh muốn. Tiền tài, danh vọng của tôi, tôi sẽ đi lên bằng chính sức lực của mình.

Làm tình nhân? Nghĩa là đêm đêm nằm trên giường phục vụ hắn sao? Cô gái bĩu môi bất mãn. Cô vốn tưởng hắn là người tử tế nên đã từng cứu giúp hắn ta. Ha! Thật là không gì có thể đánh giá bằng vẻ bề ngoài. Hóa ra đằng sau lớp trang phục sang trọng kia lại là một con người bỉ ổi, suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Hắn nghĩ cô là gái gọi? Cô ghê tởm loại người như hắn. Loại người lúc nào cũng lấy tiền đe doạ người khác. Cô nghèo thì nghèo thật. Nhưng nghèo thì cô vẫn có lòng tự trọng của cô.

– Gia Hân, không phải mẹ em đang cần tiền chữa trị căn bệnh ung thư với khối u ác tính sao? Cơ hội tốt như vậy mà từ chối? Em nỡ lòng nào nhìn thấy bà ấy chết mà không cứu sao?

– Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tự cố gắng kiếm tiền bằng chính sức mình.

– Hừ cố gắng bằng chính sức lực của mình? Nực cười! Nghe thì hay đấy, nhưng với mấy đồng cát xê đóng quảng cáo, đóng vai quần chúng như em thì định cố gắng trong bao lâu? Mười hay hai mươi năm nữa? Đến khi đó liệu mẹ em có chờ được hay lại xanh mồ từ lúc nào không hay.

– Anh…

Hắn cư nhiên lại nắm rõ điểm yếu của cô.

– Anh! Chuyện của nhà tôi không liên quan đến anh.

– Chỉ là muốn bày tỏ chút lòng thành kính đến vị ân nhân của mình mà.

– Anh còn nhớ tôi là ân nhân của anh sao? Nực cười. Dù mẹ tôi có ra sao thì tôi chắc chắn bà ấy cũng không muốn nhận đồng tiền dơ bẩn. Đừng mong tôi sẽ bán thân cho anh.

Cô tên Triệu Gia Hân, một diễn viên hạng ba với một khả năng diễn xuất trời phú nhưng nhan sắc tầm thường, có sự nghiệp không mấy nở rộ. Nói cách khác, vì cô không xinh đẹp nên dù diễn xuất có tốt đến mấy cũng chỉ đứng ở hạng thứ ba. Hắn là tổng tài lạnh lùng, một ông trùm xã hội đen độc ác và tàn nhẫn – Cửu Châu. Trong một lần bị mưu sát, cô đã cứu hắn. Cứ tưởng rằng lòng tốt của cô sẽ được báo đáp, nhưng không, hắn là một tên ma quỷ đội lốt người, độc tài và biến thái, luôn luôn dùng mọi thủ đoạn tìm cách bắt cô ở bên mình.

Nghe cô nói vậy, hắn nói tiếp:

– Dơ bẩn? Bán thân? Gia Hân, vậy em nói cho tôi xem, như thế nào mới là đồng tiền sạch? Tôi cần em làm tình nhân của tôi, tôi cho em tiền. Hai bên đều có thứ mà mình mong muốn. Đây chỉ đơn giản là cuộc giao dịch bình thường. Không vi phạm pháp luật, không xâm phạm quyền con người, vậy mà được gọi là bán thân ư?

– Giao dịch như anh nói mà không phải bán thân? Không phải vi phạm pháp luật sao? Cửu Châu, nếu không biết thì để tôi nói cho mà nghe. Cái giao dịch chết tiệt của anh đã vi phạm quyền tự do của con người đấy. Là con người mà anh nói là “mua” ư? Tôi là con người, chứ không phải sủng vật. Cần tiền thì tôi cần thật. Nhưng có chết, tôi cũng không nhận tiền của anh đâu.

Dường như, cô đã phải lấy hết dũng khí để hét lên với hắn một tràng dài như thế. Và đúng như cô dự đoán, người đàn ông kia chợt im lặng bất thường. Nụ cười trên môi hắn tắt hẳn. Gương mặt hắn thoáng đờ ra. Khắp cơ thể Cửu Châu tỏa ra một hàn khí lạnh hơn cả băng, tưởng chừng như ai đụng vào là có thể lĩnh trọn cơn giận dữ của hắn lúc này.

Liệu hắn có giết cô ngay lập tức không nhỉ? Có thể lắm chứ, ít nhất là nhìn bộ dáng hiện tại của hắn sẽ có linh cảm không lành.

Nghĩ đến đây toàn thân cô không tự chủ mà run lên bần bật.

Một cơn gió lạnh thổi ngang qua làm sống lưng cô căng cứng.

Nhưng không. Ngoài dự đoán của cô, Cửu Châu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí trên môi hắn còn thấp thoáng nhàn nhạt. Chỉ là nụ cười này dù có đẹp đến mấy cũng không thể cứu vớt tâm trạng cô, trái tim cô đập liên hồi, như muốn nảy ra khỏi lồng ngực vậy. Mắt phải cô nháy liên tục, theo dõi từng nhất cử nhất động của hắn, từng giây từng phút trôi qua, cô ngày càng cảm thấy bất an hơn.

– Như thế là vi phạm pháp luật ư? Tôi không biết đấy. Vậy thì cứ nói là em làm dịch vụ, nhận hợp đồng làm bạn gái tôi. À không, chúng ta sẽ kí hợp đồng thỏa thuận về việc em làm bạn gái tôi. Như thế nào? Lý do vậy chính đáng rồi chứ.

Âm thanh vang lên không lạnh không nhạt. Hắn điềm nhiên coi chuyện đó là bình thường. Nhưng hai chuyện đó có khác gì nhau. Tiểu Mạch cắn chặt răng, nghiến ken két. Hắn nói dối. Cô không tin hắn không hiểu hết pháp luật. Hắn là một thương nhân lớn, là tổng tài của cả một tập đoàn. Hắn cố ý làm khó cô. Cô nghe nói nhà họ Cửu có cơ nghiệp lâu năm, sức ảnh hưởng rất lớn. Lại nghe nói, tập đoàn Cửu thị có thế lực chống lưng rất mạnh, dù trải qua bao cuộc khủng khoảng kinh tế vẫn đứng vững trên thị trường chứng khoán ở cái nước S này. Có lẽ, đối với hắn, việc lấy pháp luật ra đe dọa hắn là một chuyện nực cười. Nhưng thử hỏi, ngoài lấy luật pháp ra trừng trị thì cô còn biết dựa vào ai? Bằng cái thân phận nhỏ bé, thấp cổ bé họng này?

Gia Hân không muốn dây dưa vào loại người như Cửu Châu. Bởi cô biết, nếu dính dáng quá lâu với loại người này, cô chỉ có thể là thiệt thân.

Suy nghĩ một hồi cảm thấy không ổn nhất là thái độ của mình. Cô lập tức hít thở sâu, điều chỉnh lại hơi thở của mình. Cô nắm tay thành quyền, các ngón tay sắc nhọn đâm vào da thịt mềm mại, vài tia máu đỏ rỉ ra, đau buốt. Đau, nhưng nó giúp cô tỉnh táo. Gia Hân dặn lòng phải thật bình tĩnh và không được nổi nóng. Cô muốn thoát khỏi chỗ này thì nhất định không được làm phật ý hắn. Cô làm động tác uốn lưỡi, hai tay đan chặt vào nhau, bộ dáng trông có vẻ khép nép hơn một chút. Cô nhìn hắn, dịu giọng xuống:

– Tôi nói rồi, tôi không muốn làm tình nhân của anh, cũng không muốn nhận tiền của anh. Thực lòng, anh không cần phải để ý quá chuyện tôi từng cứu anh đâu. Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy người chết trước mặt mình. Nếu anh là người khác thì tôi cũng sẽ cứu giúp. Đó là việc tốt mà. Việc tốt thì không cần đòi hỏi trả ơn nghĩa gì, đúng không? Tiền chữa trị của mẹ tôi, tôi sẽ tìm cách kiếm. Còn nữa, là một diễn viên tuy không mấy nổi bật nhưng tôi rất có tâm với nghề, tôi sẽ tự cố gắng bước trên con đường của chính mình mà tự tiến lên phía trước. Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng có lẽ chúng ta nên kết thúc chuyện này. Cửu gia, hôm nay cũng đã muộn rồi, nếu tôi không về e là trời sẽ sáng mất. Xin phép, tôi về trước, hẹn khi khác gặp lại anh, có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn. Tạm biệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.