Thấy cô đã đi ra, Cửu Châu mới cười thầm, nói lớn, cố ý cho Triệu Gia Hân nghe thấy.
– Có điều tôi đã giao việc cho cậu ta ra ngoài từ lâu rồi.
Tiếng nói của Cửu Châu vọng ra khi Triệu Gia Hân vừa hay đóng cửa lại. “Rầm” một cái, ngay lập tức Triệu Gia Hân đá bay cửa áp vào tường, chạy thục mạng vào trong rồi chống tay lên bàn tra hỏi:
– Anh vừa nói gì? Có phải tôi nghe lầm không?
– Không, em không lầm. Thực sự là tôi có bảo cậu ta đưa em đi, nhưng vừa rồi có chuyện đột xuất, lúc em đang tắm á, nên không còn cách nào khác, tôi đã sai cậu ta đi làm rồi.
– Anh phải nói trước với tôi chứ! Bây giờ mới nói thì có tác dụng gì?
– Làm sao được, em đâu có hỏi mà tôi phải nói. Với lại… Cậu ta còn có việc bận, làm theo đúng giờ, đúng những gì tôi sai bảo, đâu rảnh rỗi mà chờ đến lúc nào em xong thì đi. Ai bảo em chuẩn bị muộn.
– Sao tôi biết được hắn đi lúc nào và anh giao lúc nào, tôi đâu phải là thánh đâu mà biết, anh không nói làm sao mà tôi biết.
Hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội. Triệu Gia Hân nổi nóng, nghiến răng nghiến lợi nhìn con người vô lại này, rõ ràng là lỗi của hắn, giờ lại đổ ra cô. Hại cô tưởng có người đưa đi nên thong thả. Nhìn lên đồng hồ đã chỉ mười một giờ kém mười lăm, tầm này chắc đoàn làm phim cũng quay xong mấy cảnh rồi đấy chứ.
– Thôi đi đây!
Không có ai đưa đi thì cô đành phải tự đi thôi, kiểu gì cũng phải làm mà. Triệu Gia Hân hít thở sâu, điều chỉnh hô hấp thì quay đi. Nhưng đi mãi mà không được, ngoảnh lại mới biết Cửu Châu đang nắm chặt vạt áo cô.
– Gì nữa đây?
Triệu Gia Hân chán nản dừng lại, giọng cô có chút mệt mỏi, vật vã từ sáng đến giờ, cô cũng không còn sức để quay lại nữa.
– Sáng hôm nay anh hành tôi mệt lắm rồi, còn muốn làm gì nữa sao?
– Không có hành em. Nhưng em không định xem tin nhắn nói gì sao?
– Không rảnh.
– Vậy được.
Triệu Gia Hân không hiểu hắn nghĩ gì, lạnh nhạt nhìn hắn. Nào ngờ, Cửu Châu đột nhiên bật dậy, thân hình cao lớn của người đàn ông hơn cô cả một cái đầu, hoàn toàn có thể đàn áp cô. Cửu Châu tiến lại gần Triệu Gia Hân, chầm chậm tiến đến, muốn cô lùi vào tường. Nào ngờ Triệu Gia Hân tính tình nhạt nhẽo, với khí thế của người đàn ông chẳng mảy may lay động, khi hắn cách cô khoảng chừng hai mươi xăng ti mét, cô lạnh nhạt đẩy hắn ra.
– Nói gì thì nói, đừng có đụng tay đụng chân.
Cửu Châu nhíu mày không vui. Theo kịch bản hắn thường thấy, cô sẽ phải lùi ra sau rồi hắn sẽ từ từ ép cô vào tường. Nhưng Triệu Gia Hân lại phũ phàng tránh sang một bên. Điều này làm hắn khó chịu. Tức mình, Cửu Châu nắm lấy cổ áo Triệu Gia Hân, dễ dàng xách cô như một món đồ, ép cô vào tường.
– Đồ điên, buông tôi ra, thả tôi xuống!
Với chiều cao chỉ vỏn vẹn một mét năm tám của cô làm sao đấu lại với chiều dài một mét chín của Cửu Châu. Tay hắn như một cây đinh bằng xương bằng thịt làm trụ, giữ chặt cổ áo Triệu Gia Hân, ép vào tường, dù cô cố mấy cũng không thể rời ra được. Tay hắn trụ chỗ quá cao, còn chân cô thì quá ngắn, bị ép chặt như thế khiến cô không những ngạt thở mà hai chân còn lủng lẳng giữa không trung, cách mặt đất năm xăng ti mét.
– Cửu Châu… Ngạt thở… Thả tôi ra…
Đường chỉ chắc chắn của áo cũng không thể trụ nổi sức nặng của con người, Triệu Gia Hân có thể cảm nhận được các đường may trên bộ đầm xinh đẹp sắp bị bung ra.
Nhìn khuôn mặt khó coi, đỏ bừng lên vì nhăn nhó của cô, Cửu Châu nhận ra mình đã quá đáng, tay nắm áo đằng sau cô từ từ buông lỏng ra. Triệu Gia Hân được thả ra, chậm rãi trườn xuống, lưng cô cọ sát với bức tường, cảm nhận sự lạnh lẽo truyền tới từ sau lưng.
– Anh bị làm sao vậy? Thả tôi ra, Cửu Châu!
Dù cô cố gắng chống đỡ thế nào cũng không thể đẩy được bức tường cứng rắn trước mặt. Cửu Châu như con thú khổng lồ đứng trước mặt cô, hắn cúi người, chống hai tay lên tường, không cho cô cơ hội trốn thoát.
– Em mà không xem tin nhắn thì chúng ta sẽ giữ nguyên tư thế này, tôi sẽ không thả em đi đâu hết.
– Thôi được rồi, tôi xem là được chứ gì?
Tin nhắn của cô thì liên quan gì đến hắn, cô xem hay không là quyền của cô, hắn còn muốn kiểm soát cả cái này sao?
Triệu Gia Hân không còn thời gian, mở túi lấy điện thoại ra, bấm mật khẩu rồi mở tin nhắn, động tác của cô có chút gấp gáp.
Hắn từ trên cao, phả hơi thở trầm ấm, nhìn từng biểu hiện của cô, hắn cười thầm.
– Gì đây?
Là tin của đạo diễn. Xưa nay có việc gì là trực tiếp gọi điện mà, sao bây giờ lại nhắn tin? Có gì đó không đúng. Triệu Gia Hân ngờ vực, liếc nhìn vẻ mặt của Cửu Châu.
Chậc chậc, cái vẻ mặt gian dối kia của hắn chắc chắn là có vấn đề.
Cô cúi xuống, nhấn vào tin nhắn xem, dòng chữ hiện lên làm cô bất ngờ:”Thông báo với đoàn làm phim, vì tình hình thời tiết không ổn định, có mưa và sương lạnh, không phù hợp với cảnh quay ngày hôm nay nên chúng ta sẽ tạm thời nghỉ, chờ đến ngày mai sẽ quay lại. Thời gian, địa điểm làm việc vẫn như cũ (nếu không có sự thay đổi gì). Thông báo hết. Đạo diễn Kim”
– Là anh đúng không? Anh là người đã sắp xếp mọi chuyện.
Triệu Gia Hân để điện thoại vào túi áo, nhàn nhạt hỏi. Tự dưng có tin nhắn đến từ đạo diễn rồi Cửu Châu bắt bằng được cô phải xem tin nhắn. Sự việc này không phải do hắn một tay sắp xếp thì cô sẽ gọi hắn bằng cha.
– Thế nào? Bây giờ mới biết người đàn ông của em lợi hại sao?
Cửu Châu thả cô ra, hắn còn tốt bụng chỉnh sửa lại giúp cô cổ áo. Cửu Châu không chối mà còn thừa nhận những việc đã làm, hắn luôn nghĩ hắn làm thế vì muốn tốt cho cô.
– Rảnh rỗi!
Có gì mà biết hay không biết, trong xã hội này có tiền là có tất cả. Tưởng rằng hắn làm như vậy thì Triệu Gia Hân cô sẽ cảm ơn hắn sao? Nằm mơ! Mọi chuyện thành ra như vậy đều do Cửu Châu mà. Triệu Gia Hân không đi quay được hôm nay cũng là do Cửu Châu. Tự mình tạo ra vấn đề rồi tự mình giải quyết ư? Thông minh đó. Nhưng mà cô cũng không dễ bị mua chuộc vậy đâu, cô đâu có ngu. Nếu như không vì hắn thì cô sẽ không mệt mỏi như vậy rồi.
– Từ giờ anh đừng hành động như vậy nữa, tôi sẽ chết vì mệt mỏi mất.
– Được, nghe em hết.
– Nói nghe tôi thì đừng tự quyết định nữa, tôn trọng tôi đi. Mong hôm nay là lần cuối cùng anh làm như vậy.
– Được, đây là lần cuối.
– Cảm ơn!
Triệu Gia Hân tránh sang một bên, cô lại gần tủ đồ.
– Em định làm gì?
– Thay quần áo, tẩy trang, ở nhà không cần lộng lẫy làm gì.
– Hay là đừng thay nữa, đi chơi với tôi.
– Thôi, mệt lắm, anh đi mình đi.
Trần đời cô lười nhất là đi chơi, bởi vì trước những cuộc đi chơi thì hào hứng lắm, nhưng trong đó và sau đó lại cảm thấy rất phiền.
Cô không thích thì hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Cửu Châu lại bàn lấy một chiếc laptop, rồi nhảy lên ghế, lười biếng dựa lưng vào gối, vừa nằm vừa làm việc. Hắn thuận miệng bảo:
– Ồ, em không đi được sao? Vậy để hôm khác đi, tôi biết có nhiều chỗ vui lắm.