Đến nhà ăn, Triệu Gia Hân thấy ngại nên chạy vào ngồi trước anh khoảng một phút. Nhưng Dương Hạo Nhiên vẫn thản nhiên như không, mặc kệ ánh mắt của mọi người, anh ta vẫn ngồi ngay cạnh ghế cô, còn cố tình nói lớn tiếng:
– Triệu Gia Hân, tiện thể lấy luôn phần ăn cho tôi đi!
– Anh nói bé tôi cũng có thể nghe thấy mà. Anh ăn gì?
– Gì cũng được.
– Có không thích hay dị ứng với cái gì không?
– Không có.
– Tốt, tôi đi lấy liền đây.
Cô ghét nhất những người hỏi ý kiến mà trả lời “gì cũng được”. Triệu Gia Hân cảm giác như bản thân đang làm một chân sai vặt cho Dương Hạo Nhiên vậy, hắn thì ung dung ngồi tựa lưng vào ghế còn cô thì phải đi lấy đồ ăn, trong khi hắn chính là người kéo cô đi ăn cơm. Nhưng Triệu Gia Hân cũng không muốn bắt bẻ anh, cô lập tức đi lấy hai phần cơm chiên trứng. Ngoài cơm chiên trứng ra, Triệu Gia Hân ít khi ăn món nào khác. Khi ăn ở ngoài, cô có thói quen gọi những phần ăn quen thuộc.
– Này, ảnh đế. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi phục vụ anh như này nhé. Lát nữa ăn xong nhớ trả tiền cho tôi.
– Tôi quên tiền rồi.
– Cái gì? Quên tiền.
Triệu Gia Hân thiếu chút nữa là bẻ cong đôi đũa cầm trên tay rồi. Cô kìm nén cảm xúc, nhỏ giọng gầm nhẹ:
– Anh không có tiền mà đòi ăn? Muốn chết sao?
Nói xong, cô liền đưa hai tay muốn giựt lại phần cơm của Dương Hạo Nhiên.
– Đưa đây, trả tôi, tôi không thừa tiền mà mua cơm cho anh ăn miễn phí. Anh cũng chưa đủ thân thiết để tôi phải đãi cơm.
Nhưng Dương Hạo Nhiên nhất quyết không buông khay cơm ra khỏi tay. Hắn giữ khư khư lấy, còn ghé sát vào tai cô nhỏ giọng.
– Mọi người đang nhìn kìa, nếu không muốn người ta hiểu nhầm thì ngồi yên đi.
Sự xuất hiện của ảnh đế và diễn viên mới nổi trong khu nhà ăn của nhân viên khiến nhiều người tò mò, suy đoán về một mối quan hệ không trong sáng. Bởi trước giờ Dương Hạo Nhiên với Triệu Gia Hân không hề qua lại, có biết nhau do cùng làm một công ty và hợp tác hụt trong cùng một bộ phim. Vài người nhiều chuyện thì thầm vào tai nhau bàn tán, nói Triệu Gia Hân với Dương Hạo Nhiên không phải quan hệ đồng nghiệp bình thường, Triệu Gia Hân bắt cá hai tay…
Triệu Gia Hân tức giận tặng anh ta một cái liếc đầy sát khí, cô không thèm đòi lại cơm nữa mà bắt đầu ăn phần của mình. Trước khi ăn cô còn ấm ức nói thêm:
– Đồ mấy người nhiều chuyện, chỉ có một bữa cơm thôi mà làm quá lên vậy?
Đúng là nhân gian trắc trở, lòng người hiểm ác. Người đàn ông bên cạnh nhún vai một cái, cũng bắt đầu xử lý phần ăn trên tay mình, anh ta cũng muốn đáp lại lời cô:
– Không sao đâu, bọn họ chỉ nói vậy thôi chứ chắc chắn đều hiểu tôi sẽ không thích cô đâu.
– Cảm ơn, anh ăn mất một phần ăn của tôi rồi, tôi đây cũng không thích nổi anh.
– Nè, trả cô đó.
Triệu Gia Hân tưởng hắn có ý trả lại thật, quay sang thì thấy đúng là hắn đưa cho cô tô cơm chiên. Chỉ là, tô cơm ấy đã vơi đi một miếng, và trên thìa vẫn còn dính lại dấu tích của Dương Hạo Nhiên. Chán đến nỗi không buồn nói, cô quay phắt đi, tiếp tục công việc ăn uống của mình.
– Giận à, Triệu Gia Hân?
Triệu Gia Hân im lặng không nói.
– Giận thật à? Con gái các cô đúng là hay giận thật, bất cứ chuyện nhỏ hay chuyện lớn cũng có thể giận được.
Triệu Gia Hân quay sang, lườm anh ta một cái, cô bĩu môi, chép miệng, tựa lưng vào ghế:
– Không biết nữa.
– Không biết cái gì?
– Không biết cảm xúc này có phải là giận hay không vì tôi nghe nói chỉ những người yêu thương nhau mới có quyền giận nhau. Tôi với anh đâu là gì. Nhưng bây giờ ngồi cạnh anh tôi cảm thấy chán ghét vô cùng, nghĩ lại chuyện anh ăn không đồ của tôi mà không trả tiền là tôi lại lộn tiết lên, muốn đạp vào bản mặt đẹp trai của anh một cái thật đau cho hết lên mặt với tôi. Người khác thì tôi không biết, tôi ghét nhất những người làm sai, đụng chạm đến tôi mà còn không chịu hối lỗi, dám đùa cợt, trêu tức tôi, thật muốn bóp chết mấy tên đó. Vậy như thế có phải là giận không?
Triệu Gia Hân nói thật nhanh như muốn bộc lộ hết sự bức xúc của mình. Như thể cô mới giải tỏa được phần nào cơn tức khi hắn kéo cô đến nhà ăn rồi bất cô phục vụ lấy đồ ăn, sau đó còn không chịu trả tiền cho cô. Tên đàn ông này đúng là chỉ được cái vẻ ngoài hào nhoáng còn bên trong mục rỗng y như cái ghế nhà cô vậy. May mắn là từ đầu đến cuối cô vẫn chưa bị sắc đẹp của hắn mê muội, nếu không chắc bây giờ cô phải tự đánh bản thân mình một trăm cái tát.
Dương Hạo Nhiên đơ một lúc mới có thể hiểu hết được những gì cô nói. Hắn chỉ biết bật cười. Không ngờ nữ diễn viên sắp hợp tác cùng anh lại thô lỗ và nóng tính như vậy, chẳng hề dịu dàng như khi đứng trước ống kính báo chí.
– Cô ngoa ngoắt thật đó! Lại còn độc mồm độc miệng nữa, đáng sợ thật.
– Cảm ơn! Vậy nên đừng chọc tôi!
Nói xong, Triệu Gia Hân điên cuồng ăn cơm như muốn nuốt hết sự tức giận vào trong người. Cô nhận ra, càng ở bên cạnh Cửu Châu lâu, tính khí của cô càng nóng nảy, dễ cáu gắt, khó kiểm soát cảm xúc của bản thân mình.
Cảng ngày, Dương Hạo Nhiên càng cảm thấy Triệu Gia Hân thú vị, càng muốn tiếp xúc để hiểu cô nhiều hơn:
– Cô cáu gì chứ, bây giờ tôi không có tiền trên người nhưng không có nghĩa là ở nhà tôi không có tiền. Tôi không ăn quỵt cô đâu.
– Thật không?
Triệu Gia hân nhìn hắn tỏ vẻ nghi ngờ.
– Thật chứ sao không? Nhà tôi giàu lắm, tôi cũng kiếm được nhiều tiền nữa.
Thực ra Dương Hạo Nhiên có mang theo tiền trên người, thậm chí là rất nhiều tiền. Nhưng không hiểu sao anh ta lại nói là không có. Dương Hạo Nhiên tự chế giễu chính bản thân mình, hôm nay hắn rốt cục làm sao vậy? Anh cũng không hiểu nổi chính bản thân mình nữa.
– Được rồi, lần sau gặp lại nhớ trả cho tôi tiền đấy. Bao nhiêu nhỉ? Hình như tôi quên mất…
Triệu Gia Hân gãi đầu bực mình. Mua hộp cơm quên mất giá, đầu óc dạo này cứ nhớ nhớ quên quên, Triệu Gia Hân cái gì cũng không nhớ.
Yên tâm, chúng ta còn gặp nhau nhiều lần mà.
– Hả?
Anh ta cúi đầu xuống, cái mũi gần như chạm vào đỉnh đầu Triệu Gia Hân.
– Không có gì, nếu cô không nhớ thì cho tôi số điện thoại đi. Kết bạn wechat nữa, lần sau tôi sẽ mời cô một bữa trả nợ.
– Không cho. Tôi không kết bạn với người lạ.
– Tôi là người lạ sao?
Triệu Gia Hân gật đầu:
– Ừ, đúng thế. Nói chuyện với nhau một lần không tính là quen.
– Vậy tôi mời cô ăn cơm thì phải làm cách nào?
– Tự dưng mời tôi ăn cơm làm gì? Chúng ta đâu có thân?
– Cô đâu nhớ tô cơm chiên trứng này bao nhiêu tiền. Vì thế thay bằng trả tiền tôi sẽ mời cô một bữa. Tôi không muốn nợ ai hết, vì vậy dù có muốn hay không thì cô vẫn phải đồng ý.
Triệu Gia Hân ngừng ăn, ngẫm nghĩ lại một chút. Nếu anh ta không nhắc thì phút trước cô đã quên mất việc người đàn ông này nợ tiền cơm mình rồi. Cô đau đầu day day huyệt thái dương:
– Tôi quên mất, anh vẫn còn nợ tôi tiền nhỉ. Muốn kết bạn wechat với tôi sao? Xì! Không mang tiền thì đừng có đòi ăn chứ! Mở điện thoại anh lên, vào wechat rồi vào chỗ tìm kiếm đi, tôi sẽ tìm tài khoản của tôi cho.