Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 76: đi nhờ xe



Chờ cô đi khuất, Dương Hạo Nhiên cũng không ngại ngần chạy theo cô, để một mình Thiết Sa Hạnh giữa hành lang trống trơn.

– Mấy người này thật là quá đáng mà.

Đến khi chị ta nói xong câu đó cũng là lúc bóng dáng cao gầy của Dương Hạo Nhiên khuất sau bức tường lạnh lẽo.

Dương Hạo Nhiên đi theo Triệu Gia Hân. Vì chân anh rất dài nên bước chân cũng phải gấp đôi Triệu Gia Hân. Chẳng mấy chốc, anh đã gặp cô đón xe trước cổng công ty.

– Lên xe của tôi đi, tôi chở đi, cô có bắt nữa cũng chẳng ai cho cô lên đâu.

– Tại sao tôi lại phải đi cùng anh? Tại sao lại không có xe nào dừng lại cho tôi đi? Đừng có nói bừa, tôi không tin đâu.

Triệu Gia Hân bày ra khuôn mặt vô cảm, ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường nhìn Dương Hạo nhiên. Gì chứ? Trên đời này làm gì có tài xế nào chê khách. Bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, vả lại cô ăn mặc cũng sang trọng mà, đâu đến nỗi nào?

– Cứ thử chờ xem! Tôi đảm bảo sẽ chẳng ai cho cô lên xe đâu.

Miệng thì mạnh như vậy, nhưng trong lòng anh ta cũng nổi lên mối nghi ngờ với chính lời nói của mình. Anh ta chỉ dọa vậy để cô sợ rồi đồng ý đi cùng anh thôi. Ai mà ngờ cô lại không tin. Mà cũng phải, không tin là chuyện đương nhiên rồi. Triệu Gia Hân đâu có phải trẻ con đâu mà tin lời anh ta nói?

Trời quả thật luôn phụ lòng người. Chưa đầy một phút sau suy nghĩ của Dương Hạo Nhiên, một chiếc xe taxi màu xanh đã dừng lại giữa dòng xe cộ qua lại, đậu ngay trước chân Triệu Gia Hân.

Triệu Gia Hân thỏa mãn quay đầu nhìn anh ta nói:

– Thấy chưa, ai bảo là không có người cho tôi lên xe? Vậy đây là gì?

– Hừ!

Dương Hạo Nhiên bị cô trêu chọc, thẹn quá hóa giận, nắm tay cô lôi về phía bãi đậu xe của công ty trước khi Triệu Gia Hân kịp bước lên xe. Lực của anh ta quá mạnh làm cho cô quên mất việc mình là người học võ, chỉ biết tròn mắt nhìn anh lôi xồng xộc trước con mắt ngơ ngác của bác tài xế.

Cô tuyệt vọng nhìn chiếc xe công nghệ chạy vọt đi, sự tức giận sôi trào như ngọn lửa nhen nhóm trong lòng nay đã bùng cháy mãnh liệt. Cô đánh mạnh vào cánh tay đang gồng lên của Dương Hạo Nhiên làm hắn đau điếng.

– Anh bị điên à, còn nói không lợi dụng chiếm tiệm nghi tôi? Rõ ràng anh là người chủ động nắm tay tôi hết lần này tới lần khác mà?

– Đau, cô không thể dùng cái gì khác ngoài bạo lực à? Không đối thoại hòa bình được sao?

– Đứng trước cổng công ti, ảnh đế như anh lôi lôi kéo kéo con gái nhà người ta. Xem có ra thể

thống gì không?

Ai bảo cô cứ giãy lên. Cô đánh tôi như vậy thì ra thể thống gì chắc?

Triệu Gia Hân tức phồng má, rõ ràng là người đàn ông này sai lè lè ra đấy nhưng vẫn còn cãi cố. Anh ta cứ muốn dây dưa với cô mãi thôi.

Thực lòng, giờ khắc này, cô chỉ muốn tránh thật xa anh ta thôi.

Những kẻ dùng cứng không được như Dương Hạo Nhiên, mặt dày và vô sỉ thì chỉ có thể dùng mềm thôi. Nghĩ thế, Triệu Gia Hân hít một hơi sâu, muốn đối thoại nhẹ nhàng với Dương Hạo Nhiên:

– Này, nói đi, bây giờ anh muốn gì? Muốn chở tôi đến bữa tiệc sao?

– Ừ.

Cô cắn chặt răng, đè nén thật sâu sự tức giận

trong lòng.

– Ai cần anh chở.

– Tôi thích.

– Nhưng tôi không thích.

– Kệ cô.

Thật tức chết cô mà. Anh ta đúng là không thể nói lí được mà. Một người có lắm vốn từ như Triệu Gia Hân cũng không biết phải chửi anh ta thế nào cho phải. Cô cắn chặt môi dưới, giận phát run.

– Anh có ý gì? Ai mướn anh đi? Anh đưa tôi đi lỡ như người khác hiểu làm tôi câu dẫn anh thì sao? Không liên quan thì anh đi làm gì?

– Không liên quan cái gì?

Dương Hạo Nhiên bực mình cốc đầu cô một

cái:

– Cô quên là tôi cũng là nam chính à? Nam chính của “Hướng đến ánh mặt trời” đó. Tại sao không liên quan được?

– À!

Một cái à kèm theo khuôn mặt hiểu ra vấn đề của Triệu Gia Hân cũng đủ biết cô không nhớ gì về anh hết.

– Tôi quên mất.

Giọng nói nhẹ bằng như chuyện đó chẳng quan trọng của cô khiến cho con người ta không kìm được mà chạnh lòng.

– Hết nói nổi, một nam chính đẹp trai tài giỏi như tôi mà cô cũng quên được sao? Chúng ta thường xuyên gặp nhau ở đoàn làm phim mà sao cô lại quên được chứ? Là do trí nhớ cô quá kém hay do cô không có trái tim?

– Nói nhảm, tôi đương nhiên là có tim rồi.

Không có tim làm sao sống được chứ?

Triệu Gia Hân không thèm đếm xỉa vẻ mặt thất vọng của Dương Hạo Nhiên mà tiến lên phía

trước, vào bãi đậu xe:

– Đâu, xe anh là xe nào?

– Siêu xe màu đỏ.

– Uầy xịn thế, ảnh đế có khác. Chắc anh kiếm được nhiều tiền làm nhỉ, vì thế mới có thể mua hàng xịn xò như vậy chứ.

Cô vừa khâm phục, vừa ghen tị, hai mắt sáng long lanh nhìn anh ta. Chiếc siêu xe màu đỏ bóng loáng đã chinh phục được trái tim cô. Đối với kiểu người sáng mắt vì vật chất như vậy, Dương Hạo Nhiên không lấy gì làm lạ, chỉ nhàn nhạt trả lời:

– Không biết. Tôi nói tôi làm diễn viên vì đam mê thôi, tiền tôi không thiếu, cô có tin không. Xe đó tôi mua từ trước khi làm diễn viên đó, là mẹ tôi tặng, cô có tin không?

-Tin!

Triệu Gia Hân trả lời với khí thế rất tự tin. Từ lâu cô đã nghe nói ảnh đế Dương Hạo Nhiên có gia thế rất giàu có, cụ thể giàu thế nào thì cô không biết. Nhưng cỡ tự mua được chiếc siêu xe như vậy có lẽ không phải là giàu bình thường.

– Nhưng mà tôi có giàu đến mấy cũng không băng Cửu Châu của cô đâu.

– Ha ha! Ở thành phố này, à không ở cái đất nước này có mấy ai được như Cửu Châu. Yên tâm, anh cũng đừng tự ti. Anh tốt hơn anh ta nhiều.

– Cô đúng là biết cách làm vui lòng người khác. Lên xe thôi.

Dương Hạo Nhiên thỏa mãn, anh ta không ngờ Triệu Gia Hân lại tin tưởng mình đến vậy. Cánh môi mỏng không nhịn được mà nở một nụ cười hoàn mĩ. Anh lấy chita khóa, bấm nút, chẳng mấy giây sau, chiếc xe liền nổ máy, cánh cửa tự động mở ra. Triệu Gia Hân rất hiểu ý mà ngồi vào ghế lái phụ.

– Khách sạn Wins ở thành phố bên cạnh. Anh có biết đường đến đó không?

– Không biết thì lên mạng mà tra. Ở thành phố B, đi hai tiếng đồng hồ mới đến nơi.

– Lâu vậy? Tôi tưởng chỉ cần ba mươi phút thôi chứ. Ngay bên cạnh thành phố này mà.

– Ừ, gần thì gần thật. Nhưng đường dành cho ô tô khá lằng nhằng vì hệ thống giao thông ở đó chằng chịt. Tôi nghĩ bây giờ đi, đến đó cũng

vừa.

– Ừ, đi thôi!

– Cô biết thắt dây an toàn không? hay để tôi làm

cho?

– Cảm ơn, tôi biết.

Triệu Gia Hân không có siêu xe như Dương Hạo Nhiên nhưng Cửu Châu thì không thiếu. Hắn cũng đã chở cô đi vài lần trên một chiếc xe giống hệt của Dương Hạo Nhiên, nhưng là màu đen, màu đặc trưng của Cửu Châu.

– Vậy à. Vậy mau thắt vào đi!

Không khó để có thể nhận ra sự thất vọng ẩn chứa sau giọng điệu của Dương Hạo Nhiên, Cũng phải, muốn ga lăng một lần nhưng gặp phải cô gái phũ phàng khiến cho mọi kế hoạch đều phá sản. Đúng là không phải cái gì cũng giống ngôn tình.

So với thất vọng, anh càng cảm thấy hứng thú với cô gái này hơn. Một cô gái thực tế, phũ phàng, vô cảm nhưng đôi lúc lại rất thú vị.

Người của Cửu Châu ư? Chẳng phải chỉ là hợp đồng hai năm thôi sao? Anh ta thực sự có lòng muốn tóm gọn Triệu Gia Hân vào lòng mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.