Buổi tối hôm đó, Triệu Gia Hân nấu cho hắn một nồi sườn xào chua ngọt lớn.
– Ngon thật đó, không ngờ cái gì em cũng không biết nấu mà món này lại nấu ngon vậy.
– Anh đang khen hay đang chê em thế?
– Không biết. Nhưng chắc là khen rồi. Em là vợ tương lai của anh mà.
– Lúc nào cũng đùa cợt. May cho anh là có cái khuôn mặt đẹp trai như vậy đó. Nếu không là anh tiêu đời với em rồi.
Cô vừa gắp cho anh vừa mắng yêu. Người ta nói không sai, khi yêu vào thì những lời nói sến súa đều trở thành ngọt ngào hết.
– Em không ăn à? Sao cứ gắp cho anh thế?
Hắn cười, đôi mắt hắn cũng cười, ánh mắt loé lên một nụ cười hạnh phúc.
Không. Chả hiểu sao dạo này em không muốn ăn gì hết. Mấy món em thích cũng không thích ăn.
Cửu Châu nghe vậy, hắn buông đũa, nghiêm nghị hỏi:
– Có phải là do em ăn uống không điều độ, làm việc quá sức không? Triệu Gia Hân, nếu em không biết chăm lo sức khoẻ của mình thì cẩn thận có ngày sẽ bị anh kéo về đó.
Nhìn cô gầy gò thế kia, nghĩ đến chuyện cô thường xuyên thức trắng đêm làm việc, thậm chí có những ngày lên tận vùng núi rừng xa xôi hẻo lánh, chịu rét, chịu buốt, trái tim hắn đã quặn thắt lại. Người con gái mà hắn nâng niu, trân trọng phải chịu khổ, làm sao hắn có thể không đau lòng được?
Triệu Gia Hân nhìn gương mặt đẹp trai đang bí xị của Cửu Châu, cô biết là hắn giận rồi. Bình thường thì cô cũng không dỗ hắn đâu, nhưng hôm nay hắn đẹp một cách lạ thường, cô không thể cưỡng lại được vẻ đẹp đó. Cô muốn lấy lòng hắn nên đã chạy sang ngồi cạnh Cửu Châu, tựa lưng vào cơ thể quen thuộc, cùng lúc đó, cô lấy luôn miếng sườn mà Cửu Châu đang ăn dở.
– Không có đâu. Tại em ăn nhiều quá không ngại thì chúng ta ăn chung nhé.
– Em đừng có đánh trống lảng.
– Không có. Đâu có đâu? Em có đánh trống lảng đâu ạ? Anh không muốn cho em ăn thì thôi.
Cô vờ giận dỗi đứng dậy. Còn chưa đầy hai giây, Cửu Châu đã kéo cô vào lồng ngực mình. Hắn ôm cô thật chặt, đặt cằm trên đỉnh đầu cô thủ thỉ:
– Thật là. Sao lúc nào cũng vậy, sao chỉ có em được phép giận, còn anh thì không được phép giận?
Là hắn đang tủi thân đấy mà. Từ ngày yêu đương với cô, Cửu Châu bị người con gái này trèo lên đầu lên cổ, không còn một chút sĩ diện nào.
– Ừ, thế anh giận đi.
– Thật không?
Cô gật đầu chắc chắn, nở nụ cười đáng tin cậy.
– Thật mà, em có bao giờ nói dối anh đâu. Hì hì!
Hắn nhìn cô với vẻ mặt không tin lắm, xong vẫn lấy miếng thịt từ trên tay cô ra, cho vào miệng.
– Thế anh bắt đầu giận nhé. Một! Hai! Ba. Anh giận rồi đấy. Em dỗ anh đi!
Trái tim cô muốn nổ tung khi nhìn vẻ mặt đáng yêu ấy của Cửu Châu. Cô nhịn không được, nuốt một ngụm nước bọt, ngắm nhìn người đàn ông trước mắt.
– Chắc là khoảng thời gian này anh đã sống khổ tâm lắm nhỉ?
Hắn gật gật, chiếu ánh mắt sáng long lanh ấm ức nhìn cô, hoàn toàn đánh bại trái tim sắt đá của Triệu Gia Hân.
– Để tối nay em đền bù cho anh nhé!
– Đền bằng cách nào?
– Chẳng phải anh đã nhịn hai tháng rồi sao? Đêm nay em sẽ lấp đầy khoảng trống trên cơ thể và cả tâm hồn anh.
– Nói xạo!
Chỉ hai từ vang lên đã làm tắt hẳn gương mặt hào hứng của Triệu Gia Hân.
– Anh nói thế là sao?
Thật muốn đánh anh một trận mà. Tâm trạng cô mà không tốt, cô cho anh ở vậy đến già luôn.
– Em nói là em đến tháng mà. Ban nãy ở vườn cúc kia em nói thế mà. Thề đấy!
Cửu Châu oan ức giải thích. Lòng hắn có chút run sợ. Chỉ lỡ miệng nói ra hai từ, gương mặt Triệu Gia Hân đã đen lại rồi. Hắn chỉ lỡ miệng thôi chứ có ý gì đâu mà cô phải nghiêm trọng thế chứ…
– Em lừa đấy. Thế mà anh cũng tin à.
Triệu Gia Hân bĩu môi khinh thường, cô chủ động ngồi vào lòng anh, ôm lấy eo anh vỗ về.
– Ngoan, em không dại gì mà chọc đến giới hạn chịu đựng của anh đâu.
Vẫn còn nhớ hai năm trước, chỉ vì một lần lầm lỡ trêu chọc hắn mà hôm đấy cô bị hành cho lên bờ xuống ruộng, cơ thể đau đớn đến hai tuần mới khỏi. Sau đêm đó, Triệu Gia Hân đã từng thề độc là sẽ không bao giờ dụ dỗ Cửu Châu nữa. Nghĩ tới quá khứ, đến bây giờ tóc gáy Triệu Gia Hân đã dựng đứng lên.
– Thật ư? Hôm nay em tình nguyện cơ. Em làm anh bất ngờ đó.
Số lần bọn họ quan hệ trong hai năm còn ít hơn rất nhiều so với số lần cô bị hắn ép. Khi yêu nhau, sự tôn trọng đối phương đã luôn được đề cập đến giữa hai người họ. Cửu Châu là người luôn chủ động, tuy rất muốn nhưng lần nào cũng phải có sự đồng ý của cô mới được phép. Còn nếu không, hắn sẽ phải ngậm ngùi làm bạn với nước lạnh.
Cô không nói mà chỉ mỉm cười, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt xinh đẹp. Một tay cô cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi trắng của Cửu Châu. Từ góc độ từ trên xuống, Cửu Châu có thể nhìn rõ cánh môi đỏ thắm đang hôn lên trên từng tấc thịt trước ngực mình.
– Triệu Gia Hân, em chắc chưa?
Hắn làm giá.
Triệu Gia Hân không trả lời bằng lời nói, cô dùng hành động chứng minh bằng cách áp lên môi hắn một nụ hôn nóng bỏng. Nụ hôn ngọt ngào tựa mật ngọt, nụ hôn thương nhớ bao lâu nay gặp lại, Cửu Châu vô thức đắm chìm trong niềm hạnh phúc ấy. Lý trí hoàn toàn biến mất, chỉ có con tim đang kêu gào mãnh liệt. Cửu Châu không ngồi im nữa, hắn giữ chặt gáy cô. Từ bị động biến thành chủ động, chiếc lưỡi tinh ranh càn quét khoang miệng cô, điên cuồng quét sạch hương vị ngọt ngào trong đó. Sức lực Triệu Gia Hân như bị trút cạn, cô mệt mỏi nằm vào ngực hắn thở hồng hộc.
– Sao? Mới như thế mà đã không chịu nổi. Em còn dám mạnh miệng?
Em làm sao biết được. Chắc là lâu không làm nên chỉ mới hôn thôi đã thấy mệt rồi. Em đang hối hận đây.
– Làm sao đây? Nhưng bây giờ anh bắt đầu muốn rồi.
Cửu Châu nói với giọng điệu cực kì bình tĩnh. Nhưng ai biết được, thâm sâu trong người hắn là ham muốn đến tột độ.
Cô gái này, em thật to gan, dám khơi dậy dục vọng của tôi rồi bỏ ngang đấy. Không biết đến bao giờ mới có cơ hội như thế này, Cửu Châu tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.
– Tha cho em đi mà… Á.
Còn chưa kịp nói hết câu, Cửu Châu đã lột sạch đồ trên người cô. Đặt cô nằm gọn bên chiếc đĩa đầy áp thịt, đứng đối diện trong tư thế sẵn sàng.
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Triệu Gia Hân vang lên, cô nhận ra trò đùa này của mình đã phản tác dụng, lòng lo lắng nhưng vẫn giả bộ.
Anh định làm thật ư? Em giận đấy.
– Ừ, cho em giận. Lát nữa em sẽ hết giận.
– Anh… Em mệt lắm! Tha cho em đi mà!
– Không.
Hắn kiên quyết. Triệu Gia Hân còn định nói thêm gì đó, Cửu Châu nhân cơ hội đâm thẳng vào người cô.
– Cửu Châu! Tên khốn khiếp nhà anh! A! A.
Tiếng la thất thanh vang lên, kèm theo đó là những tiếng vận động ái muội làm cho ai đi qua cũng không thể không đỏ mặt.
– Hu hu! Em sai rồi! Em không dám giận nữa!
– Nói yêu anh.
– Em yêu anh! Cửu Châu!
– Ngoan lắm, anh cũng yêu em, Triệu Gia Hân.
Trăng lên cao, màn đêm bao phủ khắp bầu trời, trong đêm tối, hai con người không một mảnh vải ôm chầm lấy nhau, hạnh phúc ngập tràn khắp căn phòng. Trải qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng thì họ đã được ở bên nhau, mãi mãi hạnh phúc!
Hoàn.