Lục Lê an phận ôm Khương Nghi ngủ, trước khi ngủ cũng không hề cắn cậu, kết quả suốt đêm gặp một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ tình tiết lộn xộn ngắt quãng không liên tục, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng mơ hồ mông lung.
Nhìn thấy khung cảnh lạ lẫm trong mơ, không hiểu sao Lục Lê lại có cảm giác quen thuộc, trong một khoảnh khắc nào đó hắn chợt nhận ra cảm giác quen thuộc này đến từ mùi hương trên người Khương Nghi.
Đó là mùi dầu gội và sữa tắm dìu dịu trên da Khương Nghi, thoang thoảng vô cùng dễ chịu, là mùi hương Lục Lê vẫn luôn rất thích.
Nhưng sau đó hương thơm thoang thoảng càng lúc càng ngọt ngào nồng đậm như bốc hơi sau nắng nóng, nồng đến nỗi làm người ta hoa mắt váng đầu, thậm chí còn thấy ngột ngạt, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Trong ánh sáng càng lúc càng chói mắt và hương thơm ngọt nồng kia, ánh sáng mờ ảo dần trở nên rõ ràng, phác hoạ ra một hình dáng mơ hồ giữa vùng sáng tối đan xen.
Giàn nho cành lá um tùm như hành lang dài bất tận, đan vào nhau thành một cổng vòm đầy hoa, hương thơm ngọt nồng như đọng lại trên mi, ánh hoàng hôn vàng rực, yên bình như trong tranh.
Thiếu niên trên xích đu dưới giàn nho tựa như đang ngủ say, một tay buông thõng, ngón tay hơi gập lại.
Ánh nắng cuối ngày hắt xuống từng mảng tím vàng óng ánh, tia sáng màu vàng xanh len lỏi qua những kẽ hở lưa thưa, lá nho đung đưa trong gió chiều nhẹ nhàng phất qua gò má thiếu niên đang ngủ say, sắc vàng mờ nhạt phủ lên mi mắt lộ ra vẻ ngây thơ vô hại.
Chẳng hiểu sao tim Lục Lê đột nhiên đập dồn trong làn hương ngào ngạt này.
Gió chiều len lỏi qua cổ áo rộng của thiếu niên để lộ vùng xương quai xanh trắng ngần và vòng eo thon mềm, cậu mơ màng mở mắt ra rồi quay đầu nhìn Lục Lê, gọi hắn bằng giọng ngái ngủ.
“Lục Lê ——”
Bốn giờ sáng, trên giường lớn trong phòng ngủ, Lục Lê mở choàng mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội, hơi thở gấp rút, tóc vàng ướt nhẹp dính bết vào thái dương, cánh tay ghì chặt Khương Nghi.
Hắn gần như nửa tỉnh nửa mê cọ xát Khương Nghi đến quá nửa đêm.
Lục Lê khẽ cựa quậy, cảm nhận được chỗ nào đó ướt sũng thì sầm mặt chửi tục bằng tiếng Anh.
Hắn rón rén đẩy Khương Nghi ra, đứng dậy vào phòng tắm xối nước lạnh rồi vứt quần lót bẩn vào giỏ rác.
Tắm xong Lục Lê ngồi thừ trên giường không nhúc nhích.
Hắn nhớ lại trong tiết sinh lý hôm qua rốt cuộc giáo viên đã giảng những gì.
Hắn biết chuyện lúc nãy là một hiện tượng sinh lý bình thường.
Nhưng điều hắn muốn biết là mình mơ thấy Khương Nghi trong hiện tượng đó có phải bình thường hay không.
Nếu mơ thấy Khương Nghi trong khung cảnh hôm nay thì hắn rất sẵn lòng mơ tiếp, sau khi ngủ dậy sẽ còn hớn hở kể cho Khương Nghi nghe trong giấc mơ của mình cậu có dáng vẻ thế nào, trong mơ đã nói gì với mình.
Nhưng hôm nay xảy ra tình huống này, Lục Lê cảm thấy giấc mơ kia nhất định phải sống để bụng chết mang theo, giữ kín như bưng, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài dù chỉ là mảy may.
Nghĩ theo hướng khác, nếu Tần Lan nói cho hắn biết mình mơ thấy hắn trong lần đầu trải nghiệm trưởng thành, đồng thời còn nói khi nghe hắn gọi tên mình đã bắn ra.
Thì phản ứng đầu tiên của hắn là chỉ hận không thể đá bay Tần Lan từ trên lầu xuống đất, da gà nổi đầy mình, từ nay trở đi gặp Tần Lan lần nào đánh lần đó.
Lục Lê nơm nớp lo sợ nhìn sang giỏ rác cách đó không xa, nghĩ một hồi lại đứng bật dậy buộc chặt miệng túi trong giỏ rác, cuối cùng vẫn chưa yên tâm nên nhét giỏ rác xuống gầm giường rồi đạp vào chỗ trong cùng.
Sau khi hủy thi diệt tích, Lục Lê tiếp tục ngồi ngẩn người ở đầu giường.
Hắn thầm nghĩ tiêu rồi, xảy ra chuyện này chưa biết chừng mai mốt hắn không thể ngủ chung với Khương Nghi được nữa.
Hơn một tiếng sau, ánh sáng le lói lọt qua khe hở của bức màn dày trong phòng ngủ, đồng hồ báo thức reo lên.
Khương Nghi dụi mắt ngáp một cái, hấp háy một lúc như thường lệ rồi nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, quay đầu nhìn sang Lục Lê.
Hôm nay Lục Lê có vẻ hơi lạ, không giống mọi buổi sáng khác ôm cậu như búp bê cỡ lớn mà ngồi thẫn thờ ở đầu giường.
Khương Nghi vẫn chưa tỉnh hẳn, mặt áp vào gối, mắt nhắm mắt mở ngái ngủ hỏi: “Cậu sao thế?”
Ai ngờ câu nói bình thường này hệt như giọt nước nhỏ xuống chảo dầu nóng làm Lục Lê giật nảy mình, hoảng hốt đứng dậy rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Có sao đâu.”
Khương Nghi thầm nghĩ lạ thật đấy.
Cậu ngồi dậy, đoán chắc Lục Lê bị bệnh nên mới bần thần đờ đẫn, phản ứng chậm chạp như vậy.
Khương Nghi ngồi quỳ trên giường, đang định đưa tay sờ trán Lục Lê thì thấy hắn lui lại ghế salon, nhìn như thú con xù lông chạy trốn vậy.
Khương Nghi: “???”
Tay cậu chơi vơi trong không khí, mờ mịt nghĩ chẳng lẽ mình lại bị bệnh rồi à? Cho nên Lục Lê mới tránh xa mình vậy sao?
Thế là bàn tay giơ lên của Khương Nghi đổi hướng sờ trán mình.
Mấy giây sau.
Khương Nghi lẩm bẩm: “Có bệnh đâu nhỉ……”
Cậu ngẩng đầu hỏi dò: “Lục Lê, cậu bệnh hay tớ bệnh vậy……”
Ai ngờ chưa nói hết câu đã nghe Lục Lê xù lông lên như mèo bị giẫm trúng đuôi: “Nói chuyện đàng hoàng coi. Mới ngủ dậy đã gọi tên tớ rồi.”
Mơ màng ngái ngủ y như trong mơ vậy, còn ra gì nữa chứ!
Khương Nghi chẳng hiểu ra sao, điềm đạm nói: “À.”
Lục Lê nghiêm mặt nói: “Cậu cài kín áo ngủ lại đi.”
Khương Nghi bĩu môi: “Lúc nào tớ cũng cài kín mà……”
Mỗi lần xếp hình chưa hoàn chỉnh cậu đều bứt rứt cả đêm, sao lại không cài kín áo ngủ được chứ.
Lục Lê không nói lời nào mà nghiêm mặt nhìn cậu.
Khương Nghi cúi đầu xuống, phát hiện cổ áo ngủ của mình đúng là bị hở một nút.
Cậu hơi khó hiểu nhưng vẫn xoa mũi rồi cài nút lại.
Nhìn áo ngủ Khương Nghi đã cài kín, Lục Lê âm thầm thở phào một hơi, sau đó hắn thấy Khương Nghi đứng dậy chuẩn bị dọn giường như mọi khi.
Lục Lê khẩn trương đến nỗi da đầu tê rần, hôm nay họ đắp chăn màu sáng, lỡ có dấu vết gì trên đó sẽ thấy rõ mồn một.
Chính Lục Lê cũng không biết rạng sáng nay mình có làm bẩn chăn không nữa.
Dù sao hai cái quần của hắn đều bẩn hết.
Thấy Khương Nghi cầm chăn định xếp lại, Lục Lê vọt tới chụp lấy chăn nói: “Để tớ làm cho. Cậu đi đánh răng đi.”
Khương Nghi nhìn hắn rồi lắc đầu.
Cậu thành thật nói: “Cậu gấp chẳng gọn chút nào. Tớ nhìn khó chịu lắm.”
Lục Lê: “……”
Hắn thốt lên: “Hôm nay tớ nhất định sẽ gấp gọn mà.”
Khương Nghi vẫn lắc đầu rồi nghiêm túc nói: “Không được. Cậu có gấp kiểu gì cũng chẳng gọn.”
Lục Lê: “……”
Thấy Lục Lê kiên quyết nắm chăn không chịu buông tay, Khương Nghi chợt nhớ tới biểu hiện kỳ lạ của hắn sáng nay, thầm nghĩ chắc hôm nay tâm trạng Lục Lê không tốt lắm nên an ủi bằng cách đưa cho Lục Lê hai cái gối.
Cậu dỗ dành: “Cậu vuốt hai cái gối này đi. Việc này dễ làm nè. Nhưng nhớ đè tay vuốt phẳng nếp nhăn trên gối nha.”
Lục Lê cứ như muốn chết chung với tấm chăn nên khăng khăng nói: “Tớ chỉ muốn gấp chăn thôi.”
Đôi bên giằng co gần hai phút, Khương Nghi đành chịu thua nói: “Thôi được rồi. Nhưng cậu chờ tớ đánh răng rửa mặt xong hãy gấp được không? Rửa mặt xong tớ sẽ ra ngoài ngay, không thấy nó chắc tớ sẽ không khó chịu nữa.”
Tất nhiên là Lục Lê đồng ý, hắn thúc giục: “Mau đi đi, tớ sẽ chờ cậu ra ngoài ăn sáng rồi mới gấp.”
Khương Nghi gật đầu đi vào phòng tắm.
Trong lúc cậu rửa mặt, thỉnh thoảng Lục Lê lại cúi đầu liếc nhìn gầm giường, cứ sợ giỏ rác bên dưới đột nhiên phóng ra ngoài rồi vượt mọi chông gai nhảy tới trước mặt Khương Nghi.
Điều này nghe hết sức ảo ma nhưng lại là bức khắc họa chân thực rõ nét nhất những ý nghĩ trong lòng Lục Lê hiện giờ.
Lần đầu tiên trải nghiệm trong đời hắn còn mơ thấy Khương Nghi thì trên thế giới này có gì không thể xảy ra nữa chứ?
Trong phòng tắm, Khương Nghi vừa đánh răng vừa tự hỏi rốt cuộc hôm nay Lục Lê bị gì mà kỳ quặc như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng đoán ra nguyên nhân, cậu đành xoa mặt thở dài nói với bóng mình trong gương: “Lòng Lục Lê. Kim đáy biển.”
Khương Nghi đi ra cửa phòng ngủ, trước khi đi còn thò đầu vào nói: “Tớ đi ăn sáng đây. Cậu gấp chăn được rồi đó.”
Lục Lê ngồi nghiêm trang trên giường lớn trong phòng ngủ, thản nhiên điềm tĩnh nói: “Ừ.”
Chờ Khương Nghi đóng lại cửa phòng ngủ, Lục Lê hấp tấp lật chăn lên nhìn kỹ xem trên tấm chăn màu sáng có vết tích đáng ngờ nào không.
May mà chăn vẫn sạch bong, không có những thứ không nên xuất hiện kia.
Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu thử gấp chăn.
Năm phút sau.
Lục Lê căm tức nhìn đống chăn mền lộn xộn rồi khom người kéo giỏ rác dưới gầm giường ra, định nhét tấm chăn gấp kiểu nào cũng không gọn vào đó rồi phi tang chung với bằng chứng tội ác hôm nay.
Ai ngờ hắn mới thò chân khều giỏ rác dưới gầm giường ra thì giọng Khương Nghi vang lên ngoài phòng ngủ: “Dì bảo tớ lên giục cậu kìa ——”
Lục Lê úp mặt vào giỏ rác, đầu cũng không dám ngẩng lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Biết rồi, cậu ăn với mẹ tớ trước đi.”
Khương Nghi cầm thìa nhìn Lục Lê nằm bò trên mép giường trong phòng ngủ như đang che chắn gì đó.
Cậu do dự đi ra hành lang, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay cậu không sao thật đấy chứ?”
Lục Lê lắng nghe tiếng bước chân Khương Nghi, chỉ cần cúi đầu là thấy ngay bằng chứng tội ác liên quan đến cậu, hắn vội nói: “Không sao, cậu mau ăn đi. Tớ sẽ xuống ngay.”
Khương Nghi dừng lại nói: “Ừ, vậy cậu nhanh lên nhé.”
Lục Lê cứng đờ gật đầu.
Nửa tiếng sau, Lục Lê tận mắt thấy giỏ rác trong phòng ngủ bị ném vào thùng rác lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đến trường, Khương Nghi vừa học từ vựng vừa phát hiện hôm nay Lục Lê im ắng lạ thường.
Trước đây kiểu gì Lục Lê cũng phải đụng cậu, nghịch tay, nghịch tóc hoặc cặp sách của cậu như muốn bù lại cả ngày không học chung lớp, không được gặp nhau vậy.
Nhưng hôm nay Lục Lê nghiêm chỉnh ngồi trên xe, còn ngồi cách cậu rất xa nữa.
Khương Nghi cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục học từ vựng tiếng Anh của mình.
———
Buổi sáng.
Lớp quốc tế tan học.
Lục Lê nhịp ngón tay trên bàn liên tục, nhìn có vẻ khá bực bội.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu gọi: “Tần Lan.”
Tần Lan ngáp một cái rồi quay đầu hỏi: “Gì?”
Lục Lê nhìn hắn chằm chằm, mấy giây sau lại cáu kỉnh nói: “Thôi bỏ đi.”
Tần Lan lại nằm bò ra bàn, mới nhắm mắt chưa đầy hai phút lại nghe Lục Lê gọi: “Tần Lan.”
Tần Lan ráng chống mắt lên, quay sang hỏi: “Sao vậy anh yêu của em.”
Lục Lê ghét bỏ nói: “Bỏ chữ anh yêu ngay đi, có thấy mắc ói không hả.”
Tần Lan: “……”
Cái gì vậy trời, Lục Lê hết khen tiểu thanh mai của mình xinh đẹp lại khen đáng yêu, kết quả đến lượt hắn gọi một câu anh yêu lại thành mắc ói à?
Tiêu chuẩn kép lừng danh Trung Hoa hay sao thế?
Tần Lan ngao ngán nói: “Sao, gọi tớ có chuyện gì?”
Lục Lê mím môi chống tay lên bàn, há to miệng, chốc lát sau lại bực bội nói: “Không có gì, cút sang một bên đi.”
Tần Lan: “……”
Hắn mà còn quay đầu lại nữa thì sẽ làm chó.
Kết quả năm phút sau.
Lục Lê đạp ghế lay Tần Lan dậy: “Tớ muốn hỏi cậu một chuyện.”
Tần Lan bình tĩnh nói: “Tốt nhất cậu nên hỏi chuyện ma chay cưới xin đi. Nếu không ông đây sẽ mách tiểu thanh mai của cậu con mẹ nó cậu đối xử với bạn học thế nào.”
Lục Lê nghiêm mặt: “Câm mồm. Tớ hỏi cậu nghe là được rồi.”
Tần Lan hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Dạ, ông nội cứ nói đi ạ.”
Lục Lê nghĩ ngợi, ngón tay bấu vào mép bàn, chậm rãi nói: “Tớ có thằng bạn.”
Tần Lan: “……”
Kiểu mở đầu cũ rích gì đây.
Hắn cười hỏi: “Rồi sao?”
Lục Lê ngập ngừng nói: “Nó không rành cái kia lắm.”
Tần Lan: “Cái nào?”
Lục Lê: “Thì cái đó đó, cái hôm qua mới học đó.”
Tần Lan im lặng một hồi mới nói: “Vậy xem phim đi.”
Lục Lê nổi quạu: “Đâu phải không rành cái này. Ý tớ nói không rành lần đầu tiên kia kìa.”
Tần Lan: “Vậy xem phim hành động đi.”
Lục Lê đưa chân móc ghế Tần Lan tới rồi cáu kỉnh trừng hắn: “Cậu nghiêm túc lại cho tớ coi.”
Tần Lan sụp đổ nói: “Anh à, em nghiêm túc lắm rồi đó! Không rành cái kia thì xem phim hành động đi! Hỏi tớ thì làm được gì, bà mẹ chẳng lẽ tớ dạy nó được à? Hay cậu muốn tớ phân tích chi tiết như lớp chọn rồi viết thành bài luận đọc diễn cảm cho nó nghe?”
Lục Lê: “……”
Hình như cũng đúng.
Mà hình như cũng không đúng.
Hắn mím môi vẫy tay gọi Tần Lan lại gần rồi thì thào vài câu.
Khóe miệng Tần Lan giật giật: “Ý cậu nói bạn cậu mơ thấy bạn của bạn cậu à?”
Lục Lê đạp hắn: “Nói nhỏ chút coi.”
Tần Lan chậm rãi hỏi: “Cậu có biết lúc Chung Mậu mơ thấy cái kia, đối tượng trong mơ của nó là gì không?”
Lục Lê ngờ vực lắc đầu.
Tần Lan: “Voi, là voi đó. Chuyện này mỗi người mỗi kiểu, được chưa?! Chẳng lẽ cậu nghĩ Chung Mậu mơ thấy voi thì sau này sẽ lấy voi làm vợ à?”
Tần Lan rất muốn nắm vai thái tử Lục gia Lục Lê này điên cuồng lắc, lắc cho hết nước trong não hắn thì thôi.
Nhưng lại không dám.
Hắn cứ tưởng Lục Lê hỏi vấn đề gì cao siêu lắm, dù sao những người trong giới bọn họ cũng gặp nhiều chuyện hơn người bình thường, hầu hết đều trưởng thành sớm cả.
Hệt như một nghiên cứu sinh bảo vệ luận án tốt nghiệp, tưởng tượng ra vô số câu hỏi lắt léo hóc búa, kết quả giáo sư lại hỏi một cộng một bằng mấy.
Thời gian trả lời là năm giây, trong đó hết bốn giây hoang mang rồi.
Lục Lê nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật không?”
Tần Lan: “Chứ sao nữa? Hay là cậu muốn tìm voi về làm vợ Chung Mậu?”
Lục Lê vẫn không tin: “Vậy cậu mơ thấy ai?”
Tần Lan: “……”
“Máy giặt.”
Hắn mơ thấy máy giặt cứ quay vòng vòng, còn hắn thì cứ rót nước giặt mãi, cuối cùng mệt gần chết, đây chính là trải nghiệm trong đời hắn.
Bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Lục Lê, Tần Lan tức giận hỏi: “Sao, cậu cũng muốn tìm máy giặt làm vợ tớ à?”
Lục Lê ho khan một tiếng rồi nói qua loa mấy câu, nghe Tần Lan giải thích xong, hắn dựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Cái này có gì ghê gớm đâu chứ.
Có người mơ thấy voi, có người mơ thấy máy giặt.
Ngày nào hắn cũng ngủ chung với Khương Nghi nên mơ thấy cậu chẳng có gì lạ cả.
Huống chi Khương Nghi đáng yêu hơn voi và máy giặt nhiều, hắn mơ thấy cậu chẳng phải bình thường lắm sao.
Lục Lê cúi đầu nhìn chim mình rồi tự nhủ: “Sáng nay trách oan mi rồi huynh đệ à.”
Nghĩ đến mình vẫn được ngủ chung với Khương Nghi mà không có bất kỳ khoảng cách nào, Lục Lê vui vẻ trở lại.
Ban đêm, Khương Nghi phát hiện Lục Lê lại bình thường như mọi khi, không còn kỳ quặc như lúc sáng nên cũng yên tâm.
Kết quả chín giờ rưỡi tối đi ngủ, Lục Lê lại trở nên bất thường.
Hắn mở to mắt nhìn Khương Nghi rồi chợt nói: “Không được.”
Hắn thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Cậu cũng phải mơ thấy tớ mới được.”
Sau khi suy nghĩ cả buổi tối, Lục Lê mặc kệ voi hay máy giặt, dù Khương Nghi có mơ thấy tủ lạnh xe ba gác cũng không được, cậu nhất định phải mơ thấy hắn mới được.
Khương Nghi thắc mắc: “Mơ gì cơ?”
Lục Lê nhìn cậu chằm chằm: “Không có gì.”
Khương Nghi đưa tay sờ trán Lục Lê, phát hiện không bị sốt nên vỗ đầu hắn nói: “Không mơ không mơ. Ngủ thôi nào.”
Nếu không ngày mai ngủ dậy lại trở nên kỳ quặc, còn giành gấp chăn với mình nữa.
Lục Lê tiếp tục nhìn cậu chằm chằm: “Không được. Cậu phải ngắm tớ chìm vào giấc ngủ chứ.”
Chỉ có vậy mới mơ thấy hắn thôi.
Nhất định là mỗi đêm sau khi ngủ hắn đều lén nghịch lông mi Khương Nghi, lỡ nhìn cậu quá lâu nên mới ngày nhớ đêm mơ thấy Khương Nghi.
Khương Nghi: “……”
Cái gì gọi là ngắm hắn chìm vào giấc ngủ chứ?
Cậu chỉ mới nghe người đang hấp hối trong phim truyền hình nói câu này thôi.
Cậu đáp qua loa: “Rồi rồi rồi, ngắm thì ngắm. Đêm nào tớ cũng sẽ ngắm cậu chìm vào giấc ngủ hết.”
Lục Lê nghiêm mặt suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy mang dép đến thư phòng in ra nửa tờ công thức toán rồi dán lên trán bằng băng keo hai mặt.
Hắn về phòng ngủ nằm nghiêng đối mặt với Khương Nghi trên giường, cầm theo nửa tờ công thức toán mang lại tự tin cho mình: “Cậu quay lại nhìn tớ này.”
Khương Nghi quay lại thấy trên trán Lục Lê dán tờ công thức toán chỉ lộ ra đôi mắt, thúc giục cậu mau nhìn cho kỹ vào, tốt nhất là nhìn đến khi hắn ngủ mới thôi.
Cuối cùng Lục Lê còn bảo cậu sau này đêm nào mình cũng sẽ làm vậy, hôm nay dán toán, ngày mai dán tiếng Anh, ngày mốt dán vật lý, tóm lại sẽ dán toàn những thứ Khương Nghi có hứng thú.
Khương Nghi: “……”
Cậu yên lặng nhắm mắt lại, hơi hơi muốn gọi điện bảo cha Khương tới đón mình về nhà.