Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 63: Cục vàng mất kết nối



Phòng tắm với bầu không khí nóng rực, hai con người này đây có vẻ như còn nóng hơn.

Bầu không khí nồng nàn với hai con người trần trụi đang dây dưa bất diệt, không phải người trong cuộc chắc chắn không thể hiểu được thăng hoa nóng bỏng ấy. Âm thanh thân thể va chạm thân thể, rên rỉ yếu ớt của thiếu nữ bị người đàn ông thâu tóm. Sau bao năm không có bất kì người nào chạm vào, thiếu nữ hôm nay vẫn như thế vô cùng nhạy cảm khiến cho người đàn ông khó có thể điềm tĩnh.

Rên rỉ hoan ái nhịp nhàng theo thanh âm thân thể chạm thân thể, tạo thành bài ca tuyệt mỹ, tư vị trong căn phòng có thể gọi là ngọt ngào gây nghiện.

La ba lạch bạch phát lên liên tục, mồ hôi từng giọt xuất ra, đầu óc Phương Hoa mê muội. Kích thích dục vọng là thứ một khi đã lỡ sa vào thì không ai có thể phản kháng lại, mái tóc ngắn bê bết vì mồ hôi. Thân thể đỏ ửng với đầy dấu hôn đỏ hồng, Phương Hoa không có lực bám trụ vào Trịnh Thành Dương, anh ta đang tích cực khai phá cô sau năm năm.

“Ưm… Aaa” Phương Hoa rên rỉ, gương mặt nhăn nhó, cơ thể run lên bần bật, đầu óc mong lung đến hoa mắt. Cao trào xa lạ lần nữa, thân thể thiếu nữ ngã xuống sàn nhà lạnh băng, Phương Hoa không trụ được nữa. Giữa hai chân chảy ra thứ dịch đặc màu trắng đục hoà lẫn màu trong suốt, bàn chân bị nắm lấy, bị xoay ngửa lên.

Lưng chạm vào sàn lạnh băng của phòng tắm, mồ hôi ướt đến mức cơ thể trở nên trơn trụi dễ dàng trượt lên xuống trên sàn. Nhìn thấy Trịnh Thành Dương đang dùng thứ kia cọ cọ vào mềm mại sớm bị sưng tẩy, Phương Hoa nức nở ngăn chặn “Không, đủ… Đã đủ.”

Cả hai đã dây dưa trong phòng tắm rất lâu, Phương Hoa mệt lắm, đã rất đủ, cô không muốn nữa. Mùi vị này quá nhiều đến mức cô buồn nôn, cảm giác đã lâu được trải nghiệm lại chỉ khiến cô phát nôn mửa.

Chỉ là nhìn thấy gương mặt anh ta, nụ cười thỏa mãn của anh ta, dường như chỉ có mình cô cảm thấy đủ, chỉ mình cô cảm thấy đau thương đủ đường trong trò dây dưa thể xác này.

Căn phòng tắm, cứ phát ra bài giao hưởng dục vọng như thế thôi.

Buổi sáng hôm sau, Phương Hoa ngủ mê đến mức Hiểu Minh đã dậy, cô vẫn không nhấc nổi mi mắt. Bé con dùng thần chú của hai mẹ con, nhanh chóng gọi “Tổng đài cục vàng liên hệ mami, nghe rõ trả lời.”

“Ừm…” Phương Hoa phát ra một tiếng, đầu nặng trĩu, đã trưa lắm rồi mà mama không dậy nga. Trịnh Thành Tâm không thấy Phương Hoa dậy dù mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, vì muốn chơi với cực thịt mỡ nên Trịnh Thành Tâm đặc biệt thức rất sớm nga, nhưng là đợi hoài không thấy hai mẹ con ra khỏi phòng, Phương Hoa vẫn còn ngủ sao?

Con bé Hiểu Minh vẫn ở trong phòng sao ta? Mặt trời đã đến đỉnh rồi, phải dậy đi chứ.

Trịnh Thành Tâm đi đến phòng của Phương Hoa, bàn tay giơ lên gõ cửa ba tiếng, không có người trả lời, gõ lại ba tiếng vẫn không có động tĩnh. Chị nâng tay chạm vào tay cầm mở cửa đi vào, nhìn thấy con bé Hiểu Minh đang ngồi ở trên giường, tay cầm chiếc bút đang vẽ bừa lên tờ tạp chí.

Còn Phương Hoa thì vẫn đang nằm ngủ, Trịnh Thành Tâm cảm thấy kì lạ tiến đến “Chào con cục thịt mỡ.”

“Chào dì xinh đẹp ạ” Hiểu Minh lên tiếng, bé con nhận ra đã lớn tiếng liền giơ ra ngón tay đặt giữa miệng nhỏ chúm chím “Suỵt suỵt.”

“Sao vậy?” Dáng vẻ đáng yêu, Trịnh Thành Tâm thắc mắc nhỏ nhỏ, Hiểu Minh cũng nhỏ giọng đáp “Mẹ bảo muốn ngủ thêm một lúc.”

“Con dậy từ khi nào?” Trịnh Thành Tâm hỏi, nhìn con bé ngoan ngoãn ngồi chơi một mình để Phương Hoa ngủ, ôi thật là đứa trẻ đáng yêu.

“Cũng mới dậy thôi ạ” Nếu mẹ không gọi, hai mẹ con nằm ngủ cùng nhau, con bé mới dậy trễ như vậy. Nhưng mà hôm nay mẹ còn muốn ngủ nướng hơn cả bé cơ, cho nên bé cũng để cho mẹ ngủ.

Trịnh Thành Tâm khẽ lay lay bã vai cô gọi “Phương Hoa, Phương Hoa đã trễ lắm rồi.”

“Dạ?” Phương Hoa nhấc lên mi mắt, mệt mỏi nhìn sang Trịnh Thành Tâm và Hiểu Minh. Nhưng cơ thể thật sự rất mệt, tay chân đều không thể nhấc lên, Phương Hoa thở ra một hơi nặng nề “Hiểu Minh…”

“Dạ mẹ” Hiểu Minh ở ngay bên cạnh chớp chớp mắt, Phương Hoa mệt mỏi đáp trong khi đôi mắt cứ mơ màng muốn khép lại “Con đi cùng dì xinh đẹp xuống ăn sáng được không?”

“Được ạ” Hiểu Minh đáp nhanh, thắc mắc “Mẹ ngủ thêm hả?”

“Ừm…” Phương Hoa khẽ giọng khàn “Mẹ ngủ thêm một chút nữa thôi…”

“Ăn sáng xong, chị nhờ chị Ngân và chị Anh tắm cho con bé hộ em được không?” Phương Hoa vùi mặt vào chiếc gối, Trịnh Thành Tâm nghĩ đến hôm qua có vẻ Phương Hoa rất mệt, nhanh chóng đồng ý “Được rồi, em ngủ thêm đi.”

“Ưm…” Phương Hoa hưởng ứng, rất nhanh đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Trịnh Thành Tâm bồng bé bỏng dậy “Đi ăn sáng nào, con đã đói chưa?”

“Dạ đói” Bé con chu môi, Trịnh Thành Tâm vui vẻ bồng bé con xuống lầu.

Trịnh Thành Tâm đút cháo mà Kim Ngân đã chuẩn bị, Mỹ Anh ngạc nhiên vì không thấy Phương Hoa. Nhìn con bé nhỏ đang ăn ngon miệng, nhẹ nhàng hỏi “Tổng đài mami của con đâu rồi?”

“Tổng đài bảo muốn ngủ thêm một chút” Hiểu Minh đáng yêu trả lời, Trịnh Thành Tâm nghe thấy không hiểu liền tò mò “Tổng đài gì cơ?”

Mỹ Anh nhúng vai “Cô chủ hỏi con bé á.”

“Tổng đài gì cơ cục thịt mỡ?” Trịnh Thành Tâm hỏi, Hiểu Minh chu ra miệng yêu “Chính là mẹ sẽ dùng để liên lạc với con.”

“Có vụ đó luôn” Trịnh Thành Tâm cảm thán, Hiểu Minh gật gật đầu tay giơ lên kề lên lỗ tai diễn tả “Mẹ sẽ gọi là tổng đài mami liên hệ cục vàng, nghe rõ trả lời.”

Bé con đổi sang tay khác kề lên lỗ tai “Con sẽ nghe máy, alo. Nếu không nghe máy được, cục vàng bị mất sóng.”

Trịnh Thành Tâm không nhịn được cười, bàn tay véo chiếc má thịt, đáng yêu này yêu không hết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.