Hình ảnh qua truyền hình vô cùng hỗn loạn, Trịnh thị bị bao vây toàn bộ, cửa kính đóng chặc cùng một dãy bảo vệ áo xanh ngăn chặn một số phóng viên xông đến, ngoài một số nhân viên không hiểu vì sao bị lọt ra ngoài, còn lại tất cả đều ở bên trong Trịnh thị. Bàn tay cuộn chặt lại, cắn cắn ngón tay nhìn vào khung cảnh hỗn loạn kia, Phương Hoa lo lắng nhìn tòa nhà chọc tròi bên trong truyền hình, bao vây như thế thì làm sao anh có thể đi ra ngoài.
Lo lắng không biết phải làm sao, trong tình hình hỗn loạn thế kia, đừng nói là về nhà, đến đi ra ngoài con không thể. Phương Hoa vội vàng đứng dây, bàn tay cầm điều khiển tắt đi tivi, đứng dậy đi vào bên trong phòng ngủ lấy áo khoác mặc vào.
“Hiểu Minh lại đây” Nghe tiếng gọi, vẫn chưa xếp được hình tròn, xoay mặt nhìn mama đang cầm áo khoác bông của bé, biết được sẽ đi ra ngoài. Hiểu Minh buông xuống khói hình tròn, nhanh chóng đứng dậy, tòa lâu đài hình khối vững chắc của bé con, chẳng có một tác động nào ấy vậy mà bị đổ xuống. Những khối hình vuông lăn lóc trên mặt đất. Con bé không kịp suy nghĩ đến nó nữa, chạy đến chỗ mẹ mặc áo khoác vào “Đi đâu vậy mama?”
“Đến chỗ papa của con.”
“Yeah” Bé con nhảy cẩn lên, đã tối rồi vẫn không thấy papa về nên bé cũng muốn đi tìm papa. Hai mẹ con gọn gàng quần áo, dắt tay nhau rời khỏi chung cư, bắt xe đi đến Trịnh thị.
Qua truyền hình đã hỗn loạn, bên ngoài loạn hơn gấp bội, đám người nhà báo, phóng viên trực chờ trước cửa, mỗi một khi có một nhân viên tiến ra từ Trịnh thị, bọn họ bủa vây lấy người đó như hổ đói vồ mồi, ánh đèn nháy lên liên tục chĩa mũi quay vào người của Trịnh thị, mặc cho hàng dài bảo vệ ngăn cản. Cảnh tượng ồn ào hỗn tạp, bé con nhìn đã cảm thấy sợ hãi, hai tay bấu lấy chân mẹ, nhón lên hai gót chân nhỏ, tay níu lấy áo mẹ, gương mặt trắng bệch mếu máo gọi “Mama… Mama bồng.”
Phương Hoa cúi người xuống bồng lấy bé con, hai mẹ con đứng bên đường nhìn hỗn loạn kia đến sợ hãi. Nhìn thấy một quán coffee bên đường, Phương Hoa bồng Hiểu Minh đi vào quán nước, lựa chọn vị trí gần mặt đất bên cửa kính để quan sát Trịnh thị bên kia. Đi vào quán nước, bé con đã thôi sợ hãi, nhưng cũng không dám rời Phương Hoa. Hiểu Minh ngồi trên đùi cô, xoay người ngồi úp vào người Phương Hoa, hai tay nhỏ ôm mẹ, gương mặt dụi vào ngực thơm, đầu nhỏ tựa vào lòng ngực mama nhìn ra ngoài cửa kính xe cô qua lại.
Cô mở ra điện thoại, do dự một lúc mới quyết định gọi cho anh, chuông điện thoại đổ một lúc, có vẻ như hiện tại anh đang rất bận, vừa suy nghĩ đến bản thân có thể làm phiền anh, Phương Hoa liền ngắc máy. Đúng vậy, hiện tại công việc của anh đang rất phức tạp, nếu không giúp được gì cũng không nên làm phiền.
Điện thoại trên tay cô lại đổ chuông, hiển thị trên màn hình đó chính dòng chữ tên anh, Phương Hoa không nghĩ ngợi ngay tức khắc nhấc máy “Em nghe.”
“Em gọi anh hửm?” Bên đầu dây âm thanh vẫn ấm áp ôn nhu, cưng chiều phát lên làm cho trái tim đang ngập tràn lo lắng của Phương Hoa dịu xuống, cô khẽ “Em có xem được tin tức rồi, anh vẫn ổn chứ?”
“Ừm, em xem được tin rồi thì hai mẹ con gọi đồ ăn đi, anh cũng vừa định nhắc em đừng đợi anh, có thể sẽ về trễ.”
“Em biết rồi” Phương Hoa cười khẽ, mấy vấn đề công việc này thì Phương Hoa không giỏi, càng không có chuyên môn để hiểu, cô chẳng thể giúp được gì ngoài mấy câu động viên, an ủi “Anh làm việc tốt nha, xong việc rồi về với hai mẹ con em đó.”
Trịnh Thành Dương ngồi trên ghế giám đốc, nghe được câu nói đáng yêu, mệt mỏi giảm đi không ít, anh cười khẽ, cả ngày hôm nay đây là lần đầu tiên anh cười “Đã rõ, anh sẽ về sớm nhất có thể.”
Đột nhiên một giọng thánh thót phát lên, nghe liền nhận ra là của cục mỡ nhỏ “Papa về sớm nga, con nhớ papa ùi.”
“Papa cũng nhớ con” Yêu thương đáp trả, con bé liền háo hức “Ỏ, nhớ con thì phải mau mau về sớm sớm.”
“Vâng thưa cô” Trịnh Thành Dương phì cười, Phương Hoa vui vẻ haha cười, con bé còn khúc khích cười lên, màn ngọt ngào qua điện thoại làm cho mi tâm Trịnh Thành Dương giản ra không ít.
Kết thúc cuộc gọi, Trình Gia Hân mở cửa bước vào phòng giám đốc, trên nét mặt Gia Hân chưa đầy phiền não, cô đi đến bên bàn làm việc “Người bên khâu chế biến đều nói rằng họ không biết chuyện gì cả, như anh nói ngày mai chúng ta phải đến đó một chuyến rồi.”
Trịnh Thành Dương gật gật đầu, mở ra tài liệu màu vàng “Liên hệ được với La thị chưa?”
“La tổng hiện đang có một cuộc họp, họ hẹn bảy giờ” Trình Gia Hân báo cái, Trịnh Thành Dương lần nữa gật đầu, thở ra một hơi thật dài “Cứ bố trí cho nhân viên lần lượt ra về, riêng các trưởng phòng ở lại, cô có thông báo họp với họ chưa?”
“Dạ có, em đã thông báo cuộc họp bắt đầu từ bảy giờ ba mươi phút nhưng… Lát nữa bảy giờ anh có cuộc gọi cùng La tổng?”
“Không sao, tôi lo được” Mười lăm phút là đủ để nói chuyện, Trịnh Thành Dương phất tay, Trình Gia Hân hiểu ý rời khỏi phòng, cả ngày hôm nay thật sự rất mệt mỏi, đùng một cái tin xấu nổ ra, đầu óc Trình Gia Hân lúc này đã xoay mòng mòng rồi. Cô cần một ly coffee nóng để tỉnh táo, nên pha cho anh một tách để giải tỏa căng thẳng nhỉ?!
Nghĩ vậy, Trình Gia Hân nhanh chóng pha một tách coffee thơm nức mang cho anh.
Đến giờ hẹn, Trịnh Thành Dương mở lên điện thoại, kết nối đến La tổng của La thị. Hai người đứng đầu tập đoàn nói chuyện với nhau, phần sai sót lần này nổ ra ở Trịnh thị, La thị là đối tác hợp đồng bị ảnh hưởng không ít, La tổng cần phía Trịnh thị đưa ra lời giải thích. Chuyện vừa mới nổ ra hôm nay, Trịnh Thành Dương vẫn chưa điều tra rõ nên không thể cho La tổng câu trả lời ngay lúc này, chỉ có thể hẹn thời gian điều tra sau đó sẽ trả lời sau.
“Tôi sẽ điều tra và cho cậu câu trả lời thỏa đáng” Hợp đồng này vô cùng quan trọng, từ khâu ban đầu khi hai bên giao kết đã mất rất nhiều thời gian chần trừ do dự, phát sinh lỗi ở phía Trịnh thị, anh phải chịu trách nhiệm làm ảnh hưởng đến hợp đồng cùng danh tiếng La thị.
Giọng nói uy lực của La Thành Dương từ điện thoại cũng có phần mệt mỏi, theo tuổi tác Trịnh Thành Dương lớn hơn La Thành Dương, dù có phần mệt mỏi vì sai phạm của Trịnh thị, La tổng cũng không thái độ nào cả, vẫn rất lịch sự kính trọng Trịnh tổng “Bên tôi vừa mới họp hội xong, nghe bảo phóng viên vây bên đó lắm.”
Trịnh Thành Dương bật cười, qua ba bốn lần đi ăn bàn hợp đồng, quan hệ đối tác không thân thiết mấy, Trịnh Thành Dương nảy ra một ý tuyệt vời “Hay là tôi xuống nói với họ chuyển sang La thị?”
“Không cần không cần” La Thành Dương cười khổ, anh không muốn nhận thêm phiền phức “Anh cũng biết là tôi sắp kết hôn rồi, đừng gây thêm phiền phức đấy.”
“Chỉ cần bên cậu đừng vội quay lưng với Trịnh thị, một chút chuyện nhỏ này có thể giải quyết được” Trịnh Thành Dương đáp, trong hợp đồng sản phẩm giành cho người của nghị viện luôn là tâm điểm chú ý, sai xót lần này dính đến chất cấm, nếu bên La thị quay lưng với Trịnh thị trong khi bê bối vẫn chưa được giải quyết chắc chắn sẽ không tốt, đó chính là lo ngại của Trịnh Thành Dương.
“Chuyện đó anh yên tâm” La tổng đáp nhanh, nghe thấy âm thanh gõ cửa, đành phải sớm chào tạm biệt đối tác “Được rồi, chúc anh may mắn.”
Sau khi gác máy, cánh cửa phòng mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp bước vào, không ai khác chính là vị hôn thê, Ngô Bối Nghi.
“Anh nói chuyện với Trịnh tổng xong rồi?” Giọng nói ngọt ngào, gương mặt xinh đẹp nghiêm túc thanh thúy, La Thành Dương cười khẽ, nhìn trong ánh mắt anh hiện ra sự yêu thương ngọt ngào “Ừ, vừa xong.”
“Vẫn giữ quan hệ đối tác sao? Chuyện này không nhỏ” Theo thường lệ, bê bối dính đến chất cấm thì không nên duy trì mối quan hệ lâu dài kẻo phải liên lụy.
La Thành Dương phì cười, nâng người đứng dậy khỏi ghế giám đốc, bước đến trước mặt hôn phụ xinh đẹp, bàn tay chạm lên gò má thanh tú một cách cưng chiều “Không sao, Trịnh tổng có thể giải quyết chuyện này.”
“Sao anh lại chắc chắn như thế?” Hôn phu xinh đẹp thắc mắt, đôi mắt cô ấy chứa cả bầu trời đầy sao, cánh môi mọng hồng hồng yêu kiều.
La Thành Dương nâng bạc môi, ngón tay chạm gò má chạy đến chiếc càm nhỏ nâng lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt vợ sắp cưới.
“Em không biết?” Ngón tay đẩy lên càm nhỏ, ngón tay cái sờ sờ làn da gò càm mềm mại, nhìn đến đôi môi phía trên khiến anh có phần mê muội muốn hôn, đưa cho vợ sắp cưới câu trả lời “Người có năng lực chưa chắc đã có khí chất, nhưng có khí chất chắc chắn phải có năng lực.”
Trịnh Thành Dương, khí chất không hề nhỏ, đơn nhiên anh hoàn toàn có thể tin tưởng.
Ngô Bối Nghi cầm lấy tay anh đẩy ra, gật gù như đã hội ý được, cúi đầu che đi e thẹn trên gò má hướng ra ngoài “Mình đi về thôi.”
Cảm giác càng gần ngày cưới, vợ anh càng nhút nhát đi thì phải.