Trên đường trở về động phủ Cơ Huyền cẩn thận quang sát xem mình có bị yêu thú nào báo theo không, đó không phải cẩn thận mà xem ra Cơ Huyền vẫn bị ảnh hưởng tâm lý của vụ mùi hương kích tình.
Cơ Huyền tiến về một dãy núi được bao bọc vô số dây leo chằng chịt, hạ cánh xuống cách ngọn núi đó một đoạn. Cơ Huyền bao bọc đấu khí hệ mộc quanh thân rồi tiến vào.
Những dây leo quanh núi thấy có động tĩnh bố rung động, một lượng lớn dây leo như có linh trí đâm thẳng tới vị trí của Cơ Huyền tiêu diệt kẻ địch. Cách mặt Cơ Huyền một gang tay thì liền tách ra, đâm thẳng về phía sau.
– Gừ gừ… Cạch
Tiếng gầm gừ phát ra phía sau lưng Cơ Huyền rồi vang lên tiếng xương cốt vỡ nát và tiếng kêu thảm thiết. Dây leo thu hồi lại kéo theo vài con yêu thú, trong đó có còn có cả yêu thú thoát ra khí tức tương đương Đấu sư.
Nhìn cảnh đó Cơ Huyền ít một hụm khí lạnh, những dây leo này cường đại đến mức nào Cơ Huyền không biết nhưng nó có thể giết một yêu thú tương đương cấp Đấu sư thì biết nó mạnh như nào rồi. Nhưng nó lại không tấn công những vật có mộc hệ chi khí, đó cũng là lí do Cơ Huyền chọn nơi này làm động phủ, một hàng rào bất khả xâm phạm.
Cơ Huyền nhẹ nhàng tiếng bước lên phía trước, dây leo không công kích Cơ Huyền làm cậu có thể tiếng vào hang động được dây leo bao phủ.
– Đúng là không bao giờ nhìn quen được cảnh này, bất cẩn một chút là làm món ăn cho dây leo đó luôn.
Cơ Huyền tiến nhanh vào trong động thở phào một hơi nói. Không biết vì sao dây leo không tiến vào trong hang động nhưng nhờ thế mà Cơ Huyền mới có thể yên tâm không lo nghĩ gì mà sống ở đây.
– Hệ thống, triệu hồi Cửu dương long đỉnh.
Cơ Huyền vừa dứt lời trong hư không xuất hiện một chiếc kim đỉnh sáng chói. Kim đỉnh to gấp rưỡi Cơ Huyền, trên thân kim đỉnh khắc cửu long quấn quanh, hư ảnh chín con rồng như từ kim đỉnh thoát ra uốn lượn quanh động phủ, mỗi tiếng gâm của nó như ép vào hư không khiến không gian quanh đó gợn sóng. Nhiệt lượng mà Cửu long đỉnh phát ra như muốn thiêu đốt vạn vật trên thế gian, có lẽ mấy cái dị hoả cũng không hơn được.
– Trời đất cái đỉnh này quả nhiên là đồ tốt mà. Đem cái đỉnh này mà dùng để đập người thì cường giả Đấu vương cũng bị đập bẹp. Hắc hắc mình quả là thiên tài, nếu đem mấy tên Đấu Vương nào đó nhét nào đây rồi đốt không phải là giết được rồi sao.
Cơ Huyền nhìn Cửu dương long đỉnh này khảm khái nói, trong đầu vô số suy nghĩ cách biến dược đỉnh này hữu dụng hơn trong chiến đấu.
– Tinh. Dù sao nó cũng là một dược đỉnh cấp cao đủ để cho các dược sư trên đại lục này đánh nhau sứt đầu mẻ trán để dành đó, kí chủ nên dành sự tôn trong cho nó đi.
Hệ thống đọc được suy nghĩ trong đầu Cơ Huyền liền nhắc nhở.
– Đấy là ta đang tối ưu hoá khả năng của nó hiểu không, khai thác hoàn toàn tiềm năng của dược đỉnh, chứ không để nó hoang phế dùng mỗi để luyện dược. Đó là sự tôn trọng nhất rồi.
Cơ Huyền phản bác hệ thống, cậu cảm thấy mình không sai, khai thác hết tác dụng của dụng cụ là tôn trọng lớn nhất với nó rồi.
……
– Đầu tiên phải đưa hoàng liên tinh vào.
Cơ Huyền cầm khối lập phương mà vàng kim đưa vào Cửu dương long đỉnh, đồng thời đấu khí truyền vào dược đỉnh khống chế hoả lực tránh thiêu rụi mất dược phẩm.
Tiếp đến dùng đấu khí nghiền nát bích diệp hoa bao bọc trong đấu khí rồi. Sau khi Hoàng liên tinh được hoả lực làm tan chảy thành kim sắc dịch thể liền đẩy bích diệp hoa vừa nghiền nát vào trong đỉnh.
Cuối cùng thả kích thầm thảo, hoả lực khống chế xung quanh kích tầm thảo làm cho kích tầm thảo hoà tan thành nước.
Sau đó đem ba loại dược vật tiến hành dung hợp.
Mỗi bước Cơ Huyền đều làm rất cẩn thận theo đúng quy trình nhưng…..
– Rầmmm!!!!!
Bạo lô, cả ngọn núi bị rung chuyển, khói đen nồng nặc, cả người Cơ Huyền đen thui có một vài chỗ trên người bị lửa đốt nhất là vùng tóc, xoăn xoăn ngắn ngắn thoạt nhìn như ăn mày.
– Nhầm lẫn nha, vôi vàng quên không khống chế lửa tốt liền bạo đan, may mà cái dược đỉnh này chất liệu tốt không vừa rồi ăn đủ. Xem ra lí thuyết và thực hành khác nhau rồi.
Có kinh nghiệm lần trước Cơ Huyền cẩn thận luyện chế hơn.
Cơ Huyền đánh ra một thủ ấn quái dị. Đấu khí trong cơ thể tập chung kiểm soát lửa, sau đó dung hợp mấy loại dược phẩm lại. Ba loại dược lực đẩy sát vào nhau, hoả lực bao bọc cả ba rồi xoáy tròn thành tiểu lốc hoả, sau một khoảng thời gian tiểu lốc hoả hoá thành hình cầu.
– Ngưng đan
Khẽ quát một tiếng, đấu khí trong cơ thể vận chuyển cực hạn, tiểu lốc hoả hình cầu bị Cơ Huyền lúc khẽ quát đánh tan đi, để lộ ra một viên đan dược lấp lánh quang lam.
– Cuối cùng đan cũng thành… Di sao mà thối vậy.
Lần này ngưng hình đan được nhưng đan toả ra một mùi hương đủ kinh khủng. Cuối cùng vẫn thất bại.
– Bà mẹ nó, ta không tin đường đường là nhất phẩm luyện dược sư mà không luyện ra được.
Cơ Huyền thấy lần nữa thất bại liền tức giận. Cậu hẳn đã quên, cái gọi nhất phẩm luyện dược sư là ” ăn cắp của kẻ khác, từ đầu tới cuối đây là lần thứ nhất động tới luyện đan, nói cách khác là tay mơ, nếu để Cơ Huyền lần đầu mà thành công chắc luyện dược sư trên đời đều đi chết hết.
…….
Tiêu tốn gần một ngày với hao mòn tinh thần cuối cùng cũng luyện thành… Hai bình đan dược.
Nhìn hai bình đan làm Cơ Huyền thầm khóc, lúc đầu cứ nghĩ thôn phệ kẻ khác là làm được giống như vũ kĩ, hoá ra là bản thân tự ảo tưởng sức mạnh. Túi tiền thì sắp cạn, đan thì có hai bình không biết bán đi được bao nhiêu tiền.
Thở dài một hơi, Cơ Huyền đành nhận mệnh, cầm hai bình đan dược nhét vào giới chỉ. Sau đó tĩnh dưỡng hồi phục.
Sáng hôm sau Cơ Huyền vác dược và chiếu chọn một chỗ phong thuỷ chải chiếu đặt hai bình đang dược, lấy một mảnh gỗ vứt đi ghi: ” Súc khí hoàn – hiểu quả tăng một thành thực lực của bản thân trong khoảng nửa canh giờ. Giá một nghìn kim tệ một lọ “
Người đi qua đường thấy vậy tò mò vào xem nhưng khi nhìn giá tiền thì hãi hùng bỏ chạy. Người ở đây ai cũng dựa vào giết ma thú kiếm sống, hôm nay no mai lại đói là chuyện bình thường. Nếu có một thêm thủ đoạn giữ mạng thì ai cũng muốn, nhưng tiền không phải ai cũng muốn bỏ ra ngần đấy.
Ngồi một hồi lâu rồi không thấy ai mua, Cơ Huyền có chút chán nản.
– Xem ra họ quan ngại giá tiền và thực hư của đan dược.
– Ta xem qua đan dược này được chứ?
Một nữ tử mặc một bộ quần ao màu trắng nhạt, dung mạo dù không tính là tuyệt sắc những cũng có thể nói là mỹ nhân khó gặp, gò má lạnh nhạt mỉm cười phát ra một cỗ khí chất tươi mát kì ảo, cỗ khí chất khác người này làm cho mị lực toả ra của nữ tử càng tăng lên.
Ánh mắt vòng vo chuyển trên người nữ tử, cuối cùng dừng lại ở một cái lục đái cuốn lấy vòng eo mảnh mai, nhìn vòng eo uyển chuyển mảnh mai, Cơ Huyền nhãn đồng xẹt qua một tia kinh diễm.
– Tuỳ tiện.
Cơ Huyền sau khi lướt qua nhìn bạch y nữ tử rồi thu hồi ánh mắt, khoắt tay nói.
Bạch y nữ tử cầm lọ đan dược lên, mở nắp ngửi qua mùi hương rồi đóng nắp để lại. Nhìn Cơ Huyền nói:
– Đan dược này đích thực là Súc khí hoàn. Chắc cũng khoảng nhất phẩm luyện dược sư luyện chế ra.
– Cô cũng biết về đan dược sao?
Cơ Huyền nhìn bạch y nữ tử giọng nói có chút ngạc nhiên, không nghĩ ở nơi khỉ ho cò gáy này lại có người hiểu về đan dược.
– Tiểu huynh đệ mới tới sao?
Một người nhiệt tình ở bên cạnh giới thiệu:
– Nàng là Tiểu Y Tiên, hơn phân nửa dong binh ở Thanh Sơn Trấn này đều được Tiểu Y Tiên chữa trị qua, nên đương nhiên nàng hiểu về dược rồi.
Người này vừa nói ánh mắt nhìn về Tiểu Y Tiên có chứa sự ái mộ, thèm khát…
Cơ Huyền nghe thấy người này nói liền ngạc nhiên. Hoá ra đây là một trong những hồng nhan tri kỉ của Tiêu Viêm.
– Tiểu huynh đệ này đan này của cậu ta mua hết.
Cơ Huyền đang suy ngẫm bỗng có một thanh âm nam tử chuyền tới. Người này mặc một chiếc áo da thú, để lộ hai cánh tay gân guốc, làn da rám nắng cộng thêm một hình xăm thoạt nhìn rất trâu bò. Nam nhân này tiến tới cạnh Tiểu Y Tiên ” ngạc nhiên ” nói:
– Hoá ra là Tiểu Y Tiên tiểu thư, không ngở lại gặp được tiểu thư ở đây, quả là có duyên.
– Mục Lực thiếu gia.
Tiểu Y Tiên nhìn nam tử khách khí đáp.
– Hai nghìn kim tệ, cảm ơn.
Cơ Huyền chứng kiến tên nam nhân kia đang tán tính Tiểu Y Tiên liền lên tiếng.
Mục Lực đang muốn bắt chuyện với Tiểu Y Tiên thì có thanh âm chen vào, hắn quay lại nhìn vô diện thiếu niên. Cơ Huyền không chút khách khí trừng lại hắn nói lại câu vừa nãy:
– Hai nghìn kim tệ, cảm ơn.
Nhìn vào ánh mắt của vô diện thiếu niên Mục Lực bỗng cảm thấy rùng mình, hắn thu hồi ánh mắt lấy kim tệ ra ném cho Cơ Huyền đồng thời âm thanh có ý đe doạ:
– Tiểu huynh đệ này có chút nóng nảy rồi, tính cách này rất dễ ăn thiệt thòi.
Cơ Huyền lười đáp lại hắn nhận kim tệ xong đưa thuốc cho hắn. Sau đó lấy năm trăm kim tệ, tiến tới chỗ Tiểu Y Tiên nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của nàng đặt kim tệ vào tay nàng:
– Cảm ơn cô nương làm giám định đan cho ta, ở đây có chút thành ý mong cô nương nhận cho, còn nếu cô nương muốn ném đi hay đem bố thí thì tuỳ.
Cơ Huyền làm xong liền buông tay nàng ra xoay người bỏ đi.
Bị hành động của Cơ Huyền làm cho bất ngờ mọi người bất ngờ, Tiểu Y Tiên cũng có chút giật mình.
Tiểu Y tiên nhìn bàn tay còn lại chút ấm áp với đống kim tệ rồi nhìn thấy nam nhân vừa làm điều đó. Ở trấn này người nào cũng ” tôn kính ” nàng, cả tên Mục Lực cũng không dám làm vậy, thế mà hôm nay lại bị kẻ không thấy rõ mặt nắm nay. Trong lòng nàng có chút tức giận, pha chút ngạc nhiên, lại có chút tò mò. Nhưng những cảm xúc đó liền bị nàng áp chế, quay mặt rời đi.
Còn Mục Lực bên cạnh thì ánh mắt âm trầm nhìn Cơ Huyền, hắn cũng chưa được làm vậy thế mà lại bị kẻ vô danh chiếm mất. Cơ hồ cả trấn này điều nhìn chằm chằm Cơ Huyền, nhất là mấy tên nam nhân tuỳ thời tiến lên chém giết.
Cơ Huyền trước cảnh đó liền phóng thích đấu khí, đấu khí từ Cơ Huyền phát ra thật cường đại phối hợp với sát khí mà cậu toả ra những nam nhân muốn tiến liên hành cậu liền thối lui, nữ thần quang trọng nhưng mạng thì càng quang trọng.
Mục Lực thấy cảnh đó ánh mắt có chút biến đổi, khẽ nói với tên thuộc hạ:
– Theo đuôi hắn, điều tra hắn rõ chưa.