Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 257: Phụ thể



– Ngươi…. Thực lực của ngươi không ngờ lại cường đại đến như vậy.

Đám người kia sau khi giật mình bởi thực lực của Cơ Huyền, giờ tỉnh lại một trong những kẻ đó chỉ lên trên trời mà mắng to:

– Nếu ngươi sớm dùng thực lực này thì Gian Minh thành đã không tử vong nhiều người như vậy… Nếu ngươi bộc lộ thực lực đó ngay từ đầu thì bốn vị gia chủ và Hổ Binh đại nhân đã không rơi vào bước đường này.

Giọng nói chứa đầy oán hận và phẫn nộ, không chỉ hắn mà có rất nhiều binh lính khác đều nghĩ vậy, ánh mắt của họ không qua nổi cảm tri của Cơ Huyền. Tình cảnh này giống như Cơ Huyền đã đẩy Gian Minh thành vào bức đường như này, là một ác nhân không thể ta thứ được.

Trong suy nghĩ của bọn họ chỉ cần Cơ Huyền bộc lộ thực lực ngay từ đầu thì có thể cứu được toàn bộ Gian Minh thành, có thể khiến Gian Minh thành thương vong về không. Suy nghĩ như vậy có thể chỉ nói trận chiến này chỉ cần mình cậu chèo chống để bảo vệ Gian Minh thành… Thật buồn cười.

– Tại sao ta phải bộc lộ thực lực thật của mình ngay từ đầu chỉ vì để bảo vệ các ngươi.

Cơ Huyền nhìn cái đám người một khắc trước còn muốn đem đầu mình tế lên cho xà nhân thần bí kia, giờ lại quay ra oán trách mình che dấu thực lực khiến nhiều người tử vong, cậu thực sự mở mang tầm mắt của mình với trở mặt này của đám người. Cậu cười lạnh nói:

– Mới một lúc trước các ngươi còn muốn chém giết ta, giờ lại mong muốn ta dùng thực lực cứu vớt những người kia. Các ngươi có thấy nực cười không.

– Đó là… đó là hi sinh thiểu số để bảo vệ đa số, sự hi sinh đó là cần thiết. Mỗi người dân của Gian Minh thành dù trong trường hợp đó đều chấp nhận hi sinh để bảo vệ tính mạng của toàn thành…. Còn ngươi cố tình dấu diếm thực lực, khiến thành trì bị rơi vào khó khăn tử thương vô số… Ngươi chính là tội độ của Gian Minh thành.

Bọn chúng vẫn không cảm thấy hổ thẹn mà coi như sự hi sinh đó là điều tất nhiên, giọng nói vô cùng hùng hồn, tưởng như nắm lý lẽ trong tay mà nói. Chỉ là bọn chúng quên rằng Cơ Huyền vốn không phải người của Gian Minh thành.

– Nực cười. Bảo ta thay vì ưu tiên bản thân mình thì phải hi sinh thân mình cứu lấy một đám người dưng nước lã các ngươi? Xin lỗi, ta không làm được.

Cơ Huyền cảm thấy suy nghĩ đám người này đúng là buồn cười tới cực kì, lúc chiến đầu thì hô hào liều mạng bảo vệ thành trì, giờ đây thì lại đòi huy sinh sinh mạng của cậu để toàn thành có thể sống. Giờ đây còn bắt tội ngược lại người chết nhiều tại Cơ Huyền dấu diếm thực lực.

Tiện nghi gì cũng để bọn chúng chiếm mất, còn bản thân mình thì thành kẻ ích kỉ, xấu xa.

– Đầu tiên ta không phải người của Gian Minh thành, các ngươi hãy nhớ cho kĩ. Ta bỏ ra kim tệ để tiến vào thành, thành trì các ngươi có nghĩa vụ bảo hộ bọn ta – những người đã đưa kim tệ để tiến vào thành. Nghĩa là chúng ta không cần liều mạng đánh giết gì cả vì đó chính là nhiệm vụ các ngươi phải làm. Nếu không thì các ngươi có lý do chó gì mà thu kim tệ của chúng ta.

– Thứ hai, thực lực của ta thì ta dấu diếm thì liên quan đến các ngươi cái rắm. Phóng mắt khắp trận cuộc chiến vừa rồi công lao của ai lớn nhất, trước khi xuất hiện cường giả Đấu Vương Đấu Hoàng ai là người đã giúp các ngươi tiêu diệt Ngân Linh Ưng thủ lĩnh. Dù ta không bộc phát thực lực thì ta đã làm những gì ngoài khả năng của các ngươi rồi.

– Thứ ba, nếu không phải ta dấu diếm thực lực thì các ngươi có nắm dám đảm bảo rằng ta có thể nhẹ nhõm đem xà nhân kia tiêu diệt như vừa rồi không. Hay kết cục của ta cũng giống như mấy vị cường giả đang nằm kia… Thậm chí có lẽ các ngươi còn đem đầu ta dâng lên tận tay con yêu kia để đổi lấy bình an nữa đó.

Càng nói Cơ Huyền càng ác liệt, đấu khí hung bạo cường phóng xuất ra khỏi cơ thể, khiến cho bầu trời cũng trở nên biến đổi. Dưới sự áp chế này khiến cho những kẻ oán trách cậu không ai dám nói câu nào.

Đúng là đám người này này mạnh thì cúi mà yếu thì hiếp đáp, bọn chúng đem mọi sự thức giận của mình lên đầu Cơ Huyền mà trút, thực coi cậu là quả hồng mềm sao.

– Tiểu huynh đệ nói đúng, việc này là do chúng ta lỗ mãn, cảm tạ ân tình ra tay cứu giúp Gian Minh thành. Chúng ta vô cùng biết ơn, công lao của tiểu huynh đệ chúng ta sẽ đền đáp xứng đáng.

Hàn thống lĩnh cuối cùng đứng ra hòa giải, chứng kiến sự cường hãi của Cơ Huyền và với chiến lực hiện tại của Gian Minh thành không ai có thể áp chế được Cơ Huyền. Lực chọn tốt nhất hiện tại là xuống nước trước tránh cho quan hệ ngày càng xấu.

– Đền đáp thì không cần đâu….. Vì mạng các vị hôm nay sẽ nằm lại đây mà thôi.

Nghe thấy lời của Cơ Huyền đám người dưới thành trở nên kinh hoàng, sắc mặt cậu lạnh lẽ không giống nói đùa, thêm cả trước đó bọ họ đã muốn hợp lực giết Cơ Huyền nên không khi cậu nói muốn giết người thì ngay lập tức tin luôn.

– Ngươi dám giết chúng ta sao! Không sợ hoàng thất Lạc Nhạn sẽ truy lùng ngươi tới chân trời góc biển sao!

– Nếu ta không giết các ngươi thì ta mới bị đám hoàng thất đó truy tìm ra được. Lạc Vô Song mũi rất thính, tai rất dài nga, nếu không loại bỏ các ngươi ta chắc chắn sẻ bị bại lộ mất. Mượn ý của các ngươi mà nói thì nghĩa là các ngươi hi sinh để bảo vệ được ta rất đáng giá đó.

Trước lời đe dọa đó Cơ Huyền không sợ hãi chút nào, cậu đã làm những gì mình có thể làm cho Gian Minh thành này trong đợt thú triều vừa rồi. Tuy nói là áp chế thực lực, nhưng không nhờ có cậu thì mức độ thương vong của thành có khi còn nhiều hơn.

Bọn họ muốn bám víu vào cái cơ may ho nhỏ hi sinh cậu mà có thể sống sót được toàn thành không hề sai, chỉ là không sai đồng nghĩa Cơ Huyền sẽ chấp nhận lý do đó mà tha cho bọn họ. Với cái lý do này thì cậu có thể quang minh chính đại mà đem những kẻ này tiêu diệt được rồi.

– Aaaaa!

Bị ánh mắt Cơ Huyền nhìn, thân thể của gã vừa chất vấn đột nhiên run lên, chợt khuôn mặt đỏ lên, cuối cùng hoả diểm từ trong cơ thể bạo dũng ra, tại một đạo âm vang trầm muộn, cả người quỷ dị hoá thành một đống tro tàn.

Lần thứ hai nhìn thấy một người không hề được báo trước hoá thành tro tàn, những người còn lại, gót như nhũn ra, loại này thủ đoạn không cần di chuyển mà có thể giết chết người khác, thật sự là quá mức đáng sợ…

Những kẻ vừa bị thiêu cháy thành tro bụi đều là những kẻ mà lúc trước châm ngòi đòi lấy mạng Cơ Huyền. Nói ra Cơ Huyền vẫn tương đối mềm lòng, cậu không thể đem những kẻ ở đây giết hết đi được. Dù sao dạng giống như Hàn thống lĩnh, là kẻ chung nghĩa, một mực vì gian minh thành, Hàn thống lĩnh tuy chấp nhận việc lấy mạng đổi thành nhưng ông ta không có sát tâm với mình, nên bản thân khó lòng hạ thủ.

Vì vậy cậu chọn cách giết gà dọa khỉ, giết hết cái đám có sát tâm với mình trước, sau đó ra vẻ đại nhân đại lượng tha thứ cho đám người còn lại rồi đe dọa bọn họ không được tiết lộ nửa lời về thông tin của mình. Với Hàn thống lĩnh uy tín chắc có thể làm được điều này.

Chỉ là bên bốn kẻ kia thì có chút rắc rồi, chính là đám gia chủ và Hổ Binh. Nên tí chắc tốn một phen công sức dùng Nhiếp Hồn thuật sửa đổi lại kí ức của bọn họ một chút.

Vào khoảng khắc Cơ Huyền đang bắt đầu kế hoạch giết gà dọa khỉ của mình, thì trong không khí một đợt ba động truyền tới lập tức thu hút sự chú ý của Cơ Huyền. Một giọt máu đột ngột xuất hiện đang trôi nổi trong hư không.

Một giọt tiên huyết này tinh oánh trong sáng, hồng minh tiên diễm, so sánh với bất kỳ bảo thạch nào trên thế gian đều muốn tinh khiết, đều muốn huyến lệ, mê ly. Giọt máu tươi này vô số đạo văn xông ra, cũng hóa thành một thân ảnh có chút hư ảo, đứng yên ở giữa không trung, mỉm cười nói:

– Không nghĩ tiểu tử ngươi lợi hại như vậy, ngay lập tức đem phân thân của ta đánh tan. Nhưng ngươi không ngờ ta còn chiêu này đúng không. Trước đó ta đã đưa một giọt máu vào trong phân thân phòng việc bất trắc xảy ra cuối cùng bị ngươi ép phải dùng tới rồi. Chỉ là dùng nó còn tốn chút thời gian ngưng tụ, nếu vừa rồi ngươi rời đi thì ta đuổi không kịp…. May thay…

Cơ Huyền lúc này thật muốn chửi người, ngươi có cần tính toán kĩ vậy không, cả cái Gian Minh thành này là kiến hôi thôi mà. Tùy tiện phát ra một phân thân là được rồi đâu cần khoa chương tới như vậy, có để lão tử sống không vậy.

So với một phân thân được ngưng tụ ra thì hóa thành hình người trước mặt này có sư uy hiếp kinh khủng hơn nhiều, vì trong giọt máu đó hàm chứa năng lượng mạnh tới mức nào, còn có cả ý chỉ của kẻ đó truyền tải vào nữa, phiền phức vô cùng.

– Ngươi hẳn là cầm tinh con gián chứ không phải xà tộc, không nghĩ tới lại dai như vậy, vẫn chưa chịu biến mất. Lần này ta đảm bảo ngươi sẽ bị diệt tới mức không thể xuất hiện lại được nữa.

Đem Ẩm Huyết Kiếm xuất trường, Cơ Huyền dùng tốc độ nhanh nhất của mình lập tức rút ngắn khoảng cách của cậu và xà nhân. Tức tốc cậu xuất hiện ngay trước mặt của xà nhân tộc này, Ẩm Huyết Kiếm hung hăng chém xuống thân thể của xà nhân này.

Thân thể vừa ngưng tụ lại của xà nhân thần bí ngay lập tức bị bổ vỡ, tiếp tục bị đánh tan. Nhưng Cơ Huyền cảm thấy có điều gì đó kì lạ, cậu hình vào Huyết Kiếm nhưng hoa văn máu của nó không hề sáng lên tí nào. Đặc tính của Ẩm Huyết Kiếm chính là hấp thụ máu, nếu thân thể kia có giọt máu của xà nhân tộc đáng nhẽ hoa văn nó phải sáng lên.

– Tiêu rồi, trúng kế rồi.

Cơ Huyền lập tức nhận ra điều khác thường, tầm mắt vội vàng đảo tới vị trí cái xác của Huyết Mãng Vương. Quả nhiên bên cạnh nó xuất hiện một giọt máu lơ lửng, giọt máu đó hướng tới tầm mắt của cậu như đang ra sức chế nào rồi hòa vào trong thân thể Huyết Mãng Vương.

Đám Hàn thống lĩnh cũng đưa mắt theo Cơ Huyền, chỉ thấy được cái xác Huyết Mãng Vương vốn đã chết rồi uốn éo đứng dậy khiến bọn chúng sợ phát kiếp.

Cái xác của Huyết Mãng Vương chợt sáng lên chói lóa, nửa nên trên của nó mau chóng biến đổi mọc ra đôi tay, lớp da, thậm chí cả đôi gò bòng,… túm lại hóa thành dáng vẻ của một con người. Chỉ là đầu của Huyết Mãng Vương bị Cơ Huyền đấm thủng một lỗ rất to nên khi hóa thành người thì… không còn cái đầu.

Nửa dưới là rắn, nửa trên là người, mất luôn cái đầu. Một cái tổ hợp kì dị khiến người ta thấy cảm thấy vô cùng… kinh dị và buồn nôn mất. Đám người kia hoảng hốt nhìn Cơ Huyền trên bầu trời, vì lúc này cậu chính là hi vọng của toàn bộ Gian Minh thành thì không còn thấy bóng dáng của cậu đâu rồi.

Lúc này Cơ Huyền đã nhân cơ hội mà bỏ chạy, vào khoảng khắc giọt máu đó nhập vào cái xác của mãng vương là cậu biết mọi việc không ổn rồi nên đã nhân cơ hội bỏ trốn. Không ai biết việc tiếp theo sẽ sảy ra việc gì, vì vậy thay vì ở lại xem biến thì nên ưu tiên sinh mạng mình hơn.

Trên trời một cỗ thanh âm lạnh lùng nhưng lại mang theo vô tận mê hoặc từ xa xa truyền tới:

– Muốn đi à? Không đơn giản như vậy đâu.

Một bóng người nhanh chóng từ phương xa phiêu phiếu đi tới, tốc độ nhìn như rất chậm, kỳ thực rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã đến trước mặt Cơ Huyền. Chi thấy bóng người kia vươn ra một cánh tay nhỏ bé trắng nõn, một tay đánh vào ngực cậu.

– Lãng trọng điệp – Bạo Phá.

Giật mình, nhưng phản ứng cậu vẫn kịp tới, đôi tay nắm lại thành quyền vung tới chưởng kia, bùng nổ đấu kĩ.

“Ba” một tiếng. Cơ Huyền vẫn bị đánh bay đi, song dực miễn cưỡng làm ổn định được thân hình. Từ cái giọng điệu vừa nãy là cậu đã đoán ra kẻ này là ai rồi, nhưng bộ dáng không đầu của nàng khiến cậu hơi ngạc nhiên.

– Chà chà, lúc đến thì dùng năng lực của mình che đi dung mạo, giờ thì đến cái đầu cũng lười biến ra. Không lẽ dáng vẻ của ngươi khó coi tới mức phải che dấu như vậy sao. Yên tâm ta không kì thị người xấu xí… Bất quá cười nhạo ngươi một hồi mà thôi.

– Tiểu tử ngươi tò mò với dáng vẻ của ta sao? Chi bằng ta không giết ngươi nữa, tiểu tử thú vị giống ngươi khó tìm lắm, nếu ngươi thủ túc chịu trói ta đưa ngươi về làm nô sủng.

Cái xác không đầu không giận mà còn mị hoặc Cơ Huyền, chỉ tiếc giờ nàng ta không còn đầu, nên cậu chả có tí cảm giác gì.

– Hảo ý của ngươi ta lĩnh trong lòng, chỉ là ta là người vô cùng chung thủy, ta đã có người trong lòng, không có ý định để kẻ khác quyến rũ bản thân đâu.

– Vậy thì đáng tiếc, ta sẽ đem người giết đi.

Cái xác không đầu vang lên tiếng thở dài, nhưng dường như không có chút thất vọng nào cả. Nói xong nàng ta trực tiếp động thủ, không cho Cơ Huyền kịp phản ứng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.