Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 272: Bích diễm lâu



Rời khỏi phủ, Cơ Huyền đi tới một tòa đại lâu ba tầng. Tòa lâu các ba tầng như điêu khắc bằng hàn băng, nhưng không biết cho gì vào mà màu lục biếc như bích ngọc, có treo chiêu bài chữ vàng, là ba chữ “ Bích Diễm lâu ”

Cơ Huyền đi vào trong, xung quanh tràn tới hương thơm phưng phức, có chút giống với mùi của đan dược được ngưng thành. Toàn bộ tầng thứ nhất chật kín người, không còn chỗ trống. Cậu trực tiếp tiến lên tầng lầu cao nhất, nhưng đến tầng cuối thì bị một người ngăn cản nói:

– Đại nhân nhà ta đã bao hết cả lầu ba, không tiếp khác khác mời rời đi.

Cơ Huyền lại gần một tên đứng canh thì thầm một câu, người này nghe xong sắc mặt thay đổi, đối mắt với người còn lại, người còn lại cũng hiểu ý, cả hai đồng thời tách ra, làm tư thế mời. Sau khi Cơ Huyền lên trên lầu thì một trong hai tên vội vã rời đi, dáng vẻ khá hối hả.

Trên tầng lầu cao nhất xung quanh không một bóng người, Cơ Huyền tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, ngắm nhìn hoạt động nô nức bên dưới. Không khí yên tĩnh chưa được bao lâu thì tiếng bước trân lang vên, một thân bao kín bởi trường bào chậm rãi tiến tới phía Cơ Huyền, ngồi xuống.

Người mặc áo bào kín thân chưa kịp lên tiếng thì Cơ Huyền đã lên tiếng trước:

– Lão nhân gia người đem nguyên tầng lầu này bao trọn có quá lộ liễu không vậy.

– Đám lão già của Kim Nhạn tông đó mới lười để ý như vậy. Thêm nữa mấy năm nay ta đã cố tình tạo ra thói quen này, mỗi lần tới đây là bao nguyên tầng lầu, thỉnh thoảng đặt ra vài câu văn thơ đối chữ. Kẻ nào đối được thì sẽ có thể vào tầng này. Nhiều năm như vậy đều là thói quen, giờ bọn chúng không thèm tra.

Người mặc trường bào bao kín thân này không hề lo lắng, có vẻ đối với điều này đã sớm có chuẩn bị. Người này khoắt tay một người thị nữ, bưng một ấm trà và hai chiếc cốc tinh xảo. Thị nữ cẩn thận rót vừa đủ hai chén, động tác vô cùng thông thạo, sau đó tự động lui đi.

– Con có thể bỏ mặt nạ ra rồi, không lẽ chúng ta sẽ nói chuyện với nhau như vậy sao?

Người mặc trường bào cười cười, đem mũ bào bỏ xuống. Một khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra, thời gian dường như không để lại chút dấu vết gì trên khuôn mặt của người này, chỉ càng tăng thêm mức độ thành thục mà thôi. Cơ Huyền cười cười, bỏ chiếc mặt nạ xuống.

– Đây là tiệm chuyên kinh doanh Bích diễm nhưỡng, Bích diễm nhưỡng là quỳnh dịch dùng mấy loại chủng linh thảo chế thành, rất ngon, năng lượng một chén tương đương với một ngày hấp thụ đấu khí. Bất quá tự tan ra chứ không cần thổ nạp luyện hóa, nên nhiều người vãng lai thích tụ tập tại đó uống mấy chén, trò chuyện.

– Thả nào ở đây có mùi hương dược liệu quen thuộc. Nếu vậy cũng nên nếm thử một chút.

Đưa Bích diễm nhưỡng vào uống thử một ngụm, Cơ Huyền cảm nhận được nguồn năng lượng đang thẩm thấu trong kinh mạch. Đặt tách xuống nhận xét:

– Món đồ này đúng là chứa đựng năng lượng không tệ, trong đây là ngưng luyện của hơn mười loại dược liệu, nhưng quá trình ngưng luyện vẫn còn tương đối tạp chất, dùng nhiều khiến thân thể bất lợi.

– Tiêu lão, người tìm cách liên lạc với con không phải chỉ vì thưởng thức loại dược nhưỡng này chứ?

Thì ra vị trung niên tuấn mỹ này chính là Tiêu lão – Cơ Thiên Dương.

– May mắn thay vốn muốn tìm cách liên lạc với con, không ngờ trong lần đấu giá hội đó lại mơ hồ cảm nhận được ba động năng lượng linh hồn của con. Vì vậy ta đã để lại ám hiệu, may mắn con hiểu.

– Xem ra sản nghiệp của người ở đế đô cũng không ít, nếu không muốn gặp nhau còn khá khó khăn.

Cơ Huyền vừa nói vừa lấy ra cái lệnh bài bằng ngọc, đây chính là món đồ mà hôm đó cậu được chủ quán rượu tặng cho, bảo là phần khuyến mãi mà. Cơ Huyền đem đấu khí quán nhập vào, ngay lập tức bên trong xuất hiện mấy dòng chữ, về địa điểm gặp mặt và ám hiệu.

Thi ra ngay khi rời khỏi đấu giá hội Cơ Huyền đã phát hiện ra Tiêu lão đang ở gần đấu giá hội, hai người tuy chỉ chạm qua một ánh mắt nhưng Cơ Huyền hiểu Tiêu lão muốn cậu tới quán rượu nhỏ kia. Thuận thế Cơ Huyền giống như ngẫu nhiên vào đó ăn đồ, mười mấy món ăn mà lúc đó gọi là một cái ám hiệu ngầm, người ngoài không hiểu được, chỉ coi cậu là một tên phú nhị đại nhiều tiền mà thôi.

Khi người của Tiêu lão nhận được ám hiệu sẽ lập tức tìm cách trả lời Cơ Huyền, và báo lại với Tiêu lão. Cuối cùng tạo ra cuộc gặp gỡ “ trùng hợp ” này.

– Sau khi người về Kim Nhạn tông, Lạc Nhạn Thiên không có nghi ngờ gì về vấn đề kia chứ.

– Có thể nghi ngờ gì. Toàn bộ kế hoạch đều diễn ra chu toàn, mọi tội lỗi đổ hết cho hoàng tộc Lạc Nhạn đế quốc. Thêm nữa động tính của hoàng thất vừa rồi không phải nhỏ, muốn điều tra được không có vấn đề gì.

– Còn tung tích của Thương Minh thì sao? Chưa bắt được hắn, trong lòng con cảm thấy không yên tâm. Tên này chính là biến số lớn nhất.

Tên Thương Minh này giống như cái gai trong lòng hai người vậy, bây giờ hai người ở ngoài sáng, Thương Minh ở trong tối, không ai biết bộ dáng đoạt xá của tên này bây giờ thế nào, chỉ có thể phòng bị mà thôi.

– Con yên tâm, ta đã sắp xếp đâu vào đó rồi, nơi hắn ở, các vị trí hắn có thể thông qua, trừ phi hắn thông qua tuyển trọn bình thường làm phổ thông đệ tử của Kim Nhạn tông, rồi từ đó đi lên. Nhưng trường hợp đó ta cũng đã tính rồi, khắp nơi đều đã bố trí sẵn, có bất thường ta sẽ nhận được tin tức.

– Vậy mục đích lần này người tìm tới con là gì?

Kết thúc màn thăm hỏi an nguy, giờ hai người bắt đầu mục đích thật sự.

– Lần này ta muốn con thay ta liên lạc với Như Ý lâu tìm kiếm tung tích của con gái của ta. Nghe rằng Như Ý lâu tồn tại vô số nguồn thông tin dù là dạng tuyệt mật cũng có thể thu thập, nhưng Kim Nhạn tông trước giờ đều kinh bỉ mấy loại này đều không liên lạc. Với cả Như Ý lâu dù muốn tìm cũng không thể tìm, chỉ khi họ muốn thì họ sẽ liên lạc nên ta vô cùng bất lực.

– Người muốn mượn Như Ý lâu để tìm kiếm tung tích vợ và con của người. Điều này con có thể thử, nhưng Kim Nhạn Tông dù gì cũng là tông môn có Đấu Tông cường giả tọa trấn, dù Như Ý lầu có quỷ dị ra sao cũng khó lòng làm được. Hơn nữa có thể ngay từ đầu Nhạn Lạc Thiên không hề bắt được thê tử của người, người….

Có Tiểu Vũ, thì tìm kiếm thông tin không có gì khó, chỉ là Cơ Huyền sợ tra ra được khiến Tiêu lão đau khổ mà thôi. Khi một tín nghiệm mỏng manh chống đỡ bản thân biến mất, thì người đó e rằng không thể chịu được mà sụp đổ.

– Ta hiểu con muốn nói gì, nhưng dù cơ hội mỏng manh giống như thế nào thì ta cũng tin rằng sự liên kết của Song Thủ Bạch Liên Hoa là chân thật, Linh Lung nàng ấy vẫn còn sống. Ta chỉ muốn tra xem Nhạc Lạc Thiên có thực sự giam cầm nàng ấy hay không.

– Nếu là thực, thì ta sẽ tìm cách đưa nàng ấy rời đi, sau đó hủy đi Kim Nhạn tông, chỉ là giữ lại vài mống huyết mạch xem như là trả lại công ơn dưỡng dục của sư phụ ta, chỉ cần bọn chúng biết điều thì ta cũng không thèm để tâm.

– Còn nếu là giả dối, thì ta sẽ khiến Kim Nhạn tông triệt để bị hủy đi, khiến bọn chúng nợ máu trả bằng máu.

Nói tới câu cuối mắt của Tiêu lão tràn ngập sát khí. Kim Nhạn tông chủ đời trước là sư phụ của lão, một ngày là thầy cả đời là cha, nếu thê tử của Tiêu lão thực bị Kim Nhạn tông giam cầm thì lão chấp nhận giữ lại một chút truyền thừa cuối cùng của tông môn. Vì dù mục đích nào đi chăng nữa, đây cũng là nơi Tiêu lão lớn lên, và thực rằng họ vẫn cứu lấy Linh Lung.

Còn nếu tất cả chỉ là lừa dối thì Tiêu lão không còn tình nghĩa gì với tông môn này nữa, Đem Kim Nhạn tông triệt để hủy đi, cho thê tử của mình một cái công đạo.

Không thể không nói, người một khi rơi vào tình yêu chính là điên cuồng như vậy. Nếu rơi vào người Cơ Huyền, mất đi người mình yêu thì e rằng cậu cũng đánh mất đi chính bản tâm của mình, triệt để phát cuồng.

– Con sẽ cố gắng hết sức. Việc này hi vọng tương đối mong manh, nếu người có chân dung của thê tử thì có dễ dàng hơn chút ít.

Cơ Huyền không tiếp tục khuyên bảo nữa, cậu biết Tiêu lão khi quyết định thì sẽ không thay đổi.

– Ta có ta có.

Tiêu lão lấy ra một bức chân dung, bức chân dung dường như đã bị thời gian tác động vào khiến màu sắc của nó thay đổi. Bên trong vẽ một người phụ nữ xinh đẹp vô cùng, trên khuôn mặt người phụ nữ nở ra một nụ cười hạnh phúc. Dường như người phụ nữ này tổng hợp được rất nhiều ưu thế của những người phụ nữ mà Cơ Huyền quen biết.

Khí tức thánh khiết kiêu sa như Huân Nhi, thân hình ma quỷ giống Nhã Phi, sự lạnh lùng cao quý giống như Vân Vận, còn nhiều thêm vẻ phong tình, thành thục của người phụ nữ trưởng thành. Đúng là cực phẩm của nhân gian…. Chỉ là Cơ Huyền cảm thấy người phụ nữ này rất quen mắt, thấp thoáng dáng vẻ của ai đó mà đột nhiên bản thân không nhớ được.

Cơ Huyền đang tính đem bức chân dung này thu vào thì Tiêu lão tiếp tục đưa ra một cái ngọc giản nói:

– Ta biết quy định của Như Ý lâu, trong tay ta nắm một số sự kiện tuyệt mật của Kim Nhạn tông. Sử dụng nó trao đổi, giá trị của tin tức này không hề nhỏ, có thể nói tác động tới toàn bộ Lạc Nhạn đế quốc.

Nghe tới đoạn “ có thể nói tác động tới toàn bộ Lạc Nhạn đế quốc ” không thể không khiến Cơ Huyền nhíu mày, xem ra Kim Nhạn tông chuẩn bị thực hiện sự kiện động trời đây. Hoàng thất và tông môn ám đấu đã lâu, hai bên muốn tiêu diệt nhau không phải điều mới lạ.

– Khỏi phỏng đoán, điều này là do công lao của ngươi đó. Sự việc Thương Minh bị giết khiến cho đám cao tầng của Kim Nhạn tông dấy lên tức giận, muốn đem việc thao túng Lạc Nhạn quốc đấy nhanh tiến độ. Còn về kết hoạch thì đọc thử là biết.

Tiêu lão cười khà khà vô cùng thích thú làm Cơ Huyền tò mò, cậu cầm lấy ngọc giản linh hồn lực tràn vào bên trong đem nội dung lưu trữ bên trong đọc qua. Sau đó mặt mũi tràn đầy vẻ kì quái, trừng mắt nhìn Tiêu lão.

Mà Tiêu lão sớm đã đoán trước phản ứng này của Cơ Huyền, nâng cốc Bích Diễm nhưỡng uống một ngụm, vô cùng tức cười nói:

– Ngạc nhiên lắm phải không, lúc ta biết được tin này không khác tiểu tử con là mấy. Kim Nhạn tông lần này chơi trò này vậy mà còn thành công, chiêu này đúng là khá diệu, khiến người khác mở rộng tầm mắt.

– Con cũng thực không ngờ cái kế hoạch kiểu này của Kim Nhạn tông vậy mà lại thành công!?….. Quá không đáng tin rồi.

Cơ Huyền đọc được cái kế hoạch của Kim Nhạn tông bản thân cậu còn thấy không thuyết phục, đừng nói tới phía Như Ý lầu sẽ chấp nhận phần tin tức này hay không.

– Kế hoạch này có vẻ vô cùng tức cười nhưng, thực ra với người biết chân tướng thì nó lại rất hữu dụng. Con có muốn biết sự thực không.

– Tiêu lão, người từ bao giờ học được cái trò úp úp mở của con vậy?

Tiêu lão thong thả nói:

– Lạc Nhạn hoàng thất so với Kim Nhạn tông còn còn xuất hiện từ rất lâu rồi, nhưng thời điểm gần đâu Kim Nhạn tông quật khởi, xuất hiện cường giả Đấu Tông tọa trấn nên thế lực khếch đại rất nhiều lần. Dù là vậy Kim Nhạn tông vẫn không dám tùy tiện làm càn trước hoàng thất, vì họ biết trong hoàng thất vẫn tồn tại nội tỉnh khủng bố, khủng bố tới mức Đấu Tông còn kiêng kị. Nếu làm quá lên thì hai thế lực không ai có trái thơm mà ăn, nên cả hai vẫn luôn ở thế ám đấu như vậy.

– Hoàng thất Lạc Nhạn còn có thứ khiến Đấu Tông kiêng kị sao? Cũng đúng, đến Gia Mã còn dấu một con ma thú đỉnh phong có thể cùng Đấu Tông liều mạng cơ mà.

Xem ra Cơ Huyền đã kinh thường hoàng thất Lạc Nhạn rồi, nội tình của hoàng thất còn khiến Đấu Tông không dám kinh thường thì đủ hiểu rồi.

– Theo như lời kể của tiền nhiệm tông chủ Kim Nhạn tông, dường như hoàng thất Lạc Nhạn có sở hữu một cái đại trận, về chi tiết thì không ai rõ. Nhưng nghe đồn khi kích phát đại trận này thì tương đương với một toán Đấu Hoàng đỉnh phong cường giả tự bạo.

– Một toán Đấu Hoàng tự bạo! Vậy thì đừng nói Đấu Tông nhất tinh, nhị tinh. Dù nữ vương Mỹ Đỗ Toa còn khó mà chịu được. Thả nào Kim Nhạn tông kiêng kị nhiều năm như vậy.

Cơ Huyền bị lời này của Tiêu lão đánh giật mình, lại nhìn vào trong tấm ngọc giản, nói như vậy quả thực cái kế hoạch nực cười này lại thực sự hữu dụng cũng nên.

– Nhưng nếu kế hoạch này thành công thì Kim Nhạn tông sẽ tăng thêm một khoảng thực lực không nhỏ, nếu như vậy thì muốn phá hủy nó càng khó khăn hơn rất nhiều. Người xác định để bọn chúng thực hiện kế hoạch này sao?

– Kế hoạch, đã được tiến hành, nhưng cần tới khoảng nửa năm sau mới có thể hoàn thành được. Trong thời gian đó ta hi vọng Như Ý lầu có thể tìm kiếm được thông tin của Linh Lung, đến lúc đó ngăn cản cũng không muộn.

– Nếu cuối cùng vẫn là không tìm được tin tức, thì người đừng vội ra tay, con sẽ tìm cách làm rối loạn kế hoạch, khiến Kim Nhạn tông chú ý tới con. Người nhân cơ hội đó tìm kiếm một lần nữa, lần này không cần kiêng dè gì, dùng bất cứ giá nào cũng phải tìm được.

Đem cất hai món đồ này đi, Cơ Huyền nghiêm túc nói với Tiêu lão. Thấy sắc mặc của Tiêu lão, cậu đại khái đoán được ra Tiêu lão nghĩ gì, cười phủ nhận:

– Người yên tâm, con chưa có ý định tự sát đâu. Với thủ đoạn hiện nay của con dù Lạc Nhạn Thiên có xuất động thì cũng không vấn đề gì về việc trốn thoát cả.

Cơ Huyền cùng Tiêu lão nói xong việc quan trọng rồi, cậu cười khà khà nói:

– Tiêu lão, hiện giờ con có chút túng quẫn, nếu người có tầm nghìn vạn kim tệ trợ cấp chắc con không ngại nhận lấy đâu.

Tiêu lão tý sặc, trợn mắt nhìn Cơ Huyền, nghìn vạn kim tệ, tên tiểu tử nhà ngươi đúng là không biết xấu hổ mới thốt ra được lời này mà.

– Ngươi là luyện dược sư, cái ngành hái ra tiền vậy mà còn hướng tới trưởng lão nghèo ta xin tiền. Ngươi coi ta là già lẩm cẩm hay sao?

– Người cũng là một vị trưởng lão quyền quý của Kim Nhạn tông, đừng nói nghìn vạn kim tệ cũng không móc ra được chứ. Đừng keo kiệt như vậy mà.

Trên lầu ba vang lên tiếng hai người tưởng chừng giống như cãi nhau. May mà trên mỗi tầng cách âm không tồi, nếu không thu rất nhiều sự chú ý.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.