Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 276: Điều kiện



– Vậy không biết việc này đối với bản thân của ta có chỗ gì tốt? Lần hợp tác này ta vừa ra lực vừa ra sức, nếu lợi ích ta nhận được không bằng lức lực bỏ ra e rằng không thỏa đáng.

Cơ Huyền không từ chốt, nhưng muốn xem cái giá trị mà Lạc Phá Thiên đưa ra có đủ khiến cậu động tâm hay không. Còn về việc Lạc Phá Thiên biết được Cơ Huyền giết Khố Lợi Tê, cậu không sợ hắn lấy làm đe dọa, hắn không biết mục đích của cậu đến đế đô này là gì cùng lắm thì là vẻ bất cần giả bộ phất tay rời đi là được.

Dù sao Lạc Phá Thiên có thể diệt được Thanh Mãng trại hay không phụ thuộc vào Cơ Huyền, nếu cậu rời đi rồi thì hắn sẽ không biết phải đợi tới lúc nào mới tìm được người phù hợp nữa.

– Haha, đương nhiên bản vương sẽ không mặt dày chiếm tiện nghi của Vân Huyền huynh rồi. Đây là món đồ bản vương chuẩn bị cho Vân Huyền huynh, mời xem.

Lạc Phá Thiên khoắt tay một cái, một chiếc hộp gỗ khổng lồ xuất hiện trên bàn. Chiếc hộp gỗ thiết kế cơ quan tự động chạy, sau một phút toàn bộ cơ quan đều dừng lại chậm rãi mở ra. Bên trong hộp gỗ một tấm huyễn giáp màu lục nhạt, mặt trên phác thảo những kí hiệu kì quái, lưu chuyển sắc màu ngọc lưu ly nhàn nhạt, càng làm cho huyễn giáp này tràn ngập màu sắc thần bí.

Cơ Huyền nhìn tấm giáp này quả thực không tầm thường, xem ra là món đồ tốt. Phía Lạc Phá Thiên thì chậm rãi giải thích:

– Đây là Huyễn Kình Giáp, món đồ chơi này tương đối trân quý. Nguyên liệu chính của bộ giáp này chính là Huyễn Kình Ngư lục giai cùng ma hạch của Mị Lộc lục giai dung hợp lại mới hình thành. Nghe đồn rằng Huyễn Kinh Giáp này có thể ngăn được vài thành công kích của một Đấu Tông cường giả. Còn thực có thể không thì bản vương cũng không rõ lắm, dù sao không ai dám chạy đi trêu trọc Đấu Tông để thử giáp.

Lạc Phá Thiên có chút hài hước nói.

Nhìn tấm Huyễn Kình Giáp trước mặt Cơ Huyền thầm đánh giá, tuy không biết có thể ngăn một kích của Đấu Tông hay không, nhưng ít nhất công kích của Đấu Hoàng chắc không ảnh hưởng quá nhiều tới nó. Đại khái công năng giống với cái áo yếm lần trước cậu quay được rồi bị Cơ Nhã đoạt mất.

– Tinh. Loại giáp này chỉ là hàng thứ phẩm không đáng để so sánh với Hỏa Phượng Bảo y của hệ thống ban cho.

Hệ thống bỗng liên tiếng trong đầu Cơ Huyền.

– Tinh. Bộ giáp này được chế tạo bằng một con Huyễn Kình Ngư đang thành niên, nhiều nhất chỉ là Đấu Hoàng trung kì, thêm ma hạch của Mị Lộc không đủ tinh thuần xem ra là không thuần chủng. Cùng lắm chỉ chống đỡ được hai thành lực lượng của Đấu Tông mà thôi. So với Hỏa Phượng Bảo y chịu toàn lực thì kém xa vạn dặm.

– Di, lâu rồi không thấy ngươi lên tiếng…. Mà ngươi còn có thể dò được nhiều thứ chỉ qua bộ giáp này thôi hả…. Quên đi, tí ta sẽ hỏi ngươi sau.

Cơ Huyền đối với hệ thống có nhiều điều muốn nói nhưng tạm để sau, bây giờ vẫn còn cần bàn bạc nghiêm túc với Lạc Phá Thiên.

– Huyễn Kình Giáp này đúng là khiến người khác động lòng, nhưng hình như nó không có nhiều tác dụng với tại hạ cho lắm. Không phải ta mạnh miệng dù cường giả trước năm của Lạc Nhạn cũng không thể uy hiếp được với ta. Còn về phần Đấu Tông, nếu thực sự ra tay thì một đòn vẫn là không giải quyết được điều gì cả, vẫn còn đòn thứ hai, thứ ba chưa ra..

Nói tới Đấu Tông, Cơ Huyền lại nhớ tới rắn nữ kia. Dù chỉ là bán bộ Đấu Tông, chân thân còn không hiện mà thực lực khủng bố như vậy. Nàng ta mà đột phá tới Đấu Tông thì đúng là khá rắc rối. So ra thì Đấu Tông của Hồn Điện vẫn đáng yêu hơn một chút, thủ đoạn áp chế linh hồn đối nhiều cường giả thì khó ăn nhưng với Cơ Huyền vừa vặn không có tác dụng gì.

– Vân Huyền huynh đệ nói đúng, đồ vật này quả thực với ngươi đúng là không có nhiều tác dụng. Vậy không biết Vân Huyền huynh đệ còn yêu cầu gì khác chăng.

Cơ Huyền đưa hai ngón tay trước mặt Lạc Phá Thiên chậm rãi nói ra yêu cầu của mình:

– Ta đúng là có hai yêu cầu. Thứ nhất, nếu ta thực sự đem Thanh Mang trại hủy đi được thì những dược liệu trong trại, ta muốn lấy năm phần. Đương nhiên khi hoàn thành giao ước thì sẽ thu lại những gì ta cần. Không biết ý hoàng tử thế nào.

– Không vấn đề, như Vân Huyền huynh đệ nói là ngươi ra công ra sức đương nhiên có thể thu hoạch chiến lợi phẩm của ngươi rồi. Bản vương không có gì phản đối. Còn điều kiện thứ hai.

Điều thứ nhất Lạc Phá Thiên không hề từ chối, hắn thân là đệ nhất hoàng tử của hoàng thất, dược liệu trân quý không phải thiếu. Điều này không thành vấn đề. Điều kiện thứ nhất đạt được Cơ Huyền tiếp tục nói điều kiện thứ hai:

– Còn điều thứ hai thì ta muốn mượn vài ám vệ của hoàng tử, ta có một đám thuộc hạ ở ngoài thành muốn đào tạo bọn chúng kĩ năng ẩn nấp, do thám, chạy trốn bảo mệnh khi gặp phải cao thủ trên vài tinh. Mà thôi.

– Haha, việc này càng không có vấn đề. Bản vương sẽ lập tức điều động vài ám vệ để đào tạo cho mấy tên thuộc hạ của Vân Huyền huynh đệ.

Lạc Phá Thiên vốn nghĩ Cơ Huyền sẽ thừa cơ chém một đoạn công phu sư tử ngoạm, không nghĩ tới hai điều kiện của cậu lại chỉ đơn giản như vậy, đúng là nằm ngoài dự khiến. Đối với điều này hắn hảo sảng đồng ý. Vui vẻ đưa cầm tách trà lên nói:

– Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.

– Hợp tác vui vẻ.

Cơ Huyền cũng cầm tách trà lên khẽ cụng nói.

– Vân Huyền huynh đệ khi nào hành động chỉ cần nhắn lại với Kiếm Hoàng một tiếng, bản vương sẽ cử người tới giúp. Dù sao đám đạo tặc đó trốn trong Thanh Mang nhiều năm như vậy, có một vài cao thủ Đại Đấu sư hay Đấu Linh. Ngươi của ta sẽ giúp Vân Huyền huynh đệ trừ khử đám râu ria đó, còn kẻ chân chính đứng sau Thanh Mang trại liền phiền tới huynh đệ rồi.

Uống xong tách trà Lạc Phá Thiên như nhớ ra điều gì đó nói. Đối với điều này thì Cơ Huyền không phản đối, khỏi cần một phen chân tay với đám râu kia kia.

Hai người nói chuyện một chút rồi Lạc Phá Thiên nói với cậu trong cung vẫn còn việc chưa xử lí rồi rời đi. Cơ Huyền thuận thế làm thế từ biệt.

Đến khi Lạc Phá Thiên rời khỏi tầm mắt thì ánh mắt cậu nhìn tới Huyễn Kình Giáp trước mặt này. Vừa nãy tuy nói rằng Huyễn Kình Giáp này tác dụng không lớn, nhưng có nó rồi thì quần ẩu với kẻ khác cũng không cần sợ bị đánh lén thực sự vô cùng phù hợp.

Nhớ thời điểm quay được bảo y từ hệ thống cậu đã thất vọng cỡ nào, chỉ mong nó là bộ giáp đàn ông có thể mặc. Mà nhắc tới hệ thống Cơ Huyền đang tính nói chuyện với hệ thống thì hai tiếng bước chân ngày càng gần, quay đầu nhìn chính là Kiếm Hoàng và Minh Vương tiến vào.

Cái Minh Vương lọt vào mắt chính là Huyễn Kình Giáp, hắn đương nhiên biết đây là bảo vật cấp bật gì, tiến tới vỗ vai Cơ Huyền cười khà khà:

– Vân Huyền huynh quả không tầm thường, hoàng tử còn dùng bảo vật cấp bậc này tặng cho huynh để lôi kéo. Đúng là khiến người ta ngưỡng mộ mà.

– Không nên dùng từ lôi kéo, quá mất tình cảm rồi. Chỉ là hoàng tử muốn kết thêm một người bạn mà thôi. Đối với ta thì tấm lòng mới là đáng quý, còn đồ vật dù là bảo vật tuyệt thế hay chỉ là món đồ phổ thông thì cũng không quan trọng. Huynh hiểu chứ.

Cơ Huyền nói với một ánh mắt chân thành, dường như không ham hố Huyễn Kình Giáp này, mà chỉ đơn thuần là muốn kết thêm một người bạn mà thôi.

Đối với lời Cơ Huyền nói Minh Vương tin cái rắm, trong lòng hò hét nếu không cần thì ngươi tặng lại nó cho ta đi. Ta không ngại giá trị món quà quá cao đâu, ta đơn thuần là muốn kết bạn với ngươi mà thôi. Cơ Huyền như đọc được suy nghĩ nói ra câu là Minh Vương hết hồn:

– Nếu Minh Vương huynh thích bộ giáp này thì có thể lấy để sử dụng, coi như ta mượn hoa kính phật kết giao thêm một người bạn. Không biết huynh có muốn nhận lấy không.

– Vương nhi, đừng không biết lớn nhỏ như vậy.

Lúc này Kiếm Hoàng đành liên tiếng, lão biết đứa con này của mình không chỉ tâm cơ nặng mà mặt còn dày. Nếu mà không lên tiếng ngăn cản lại thì chắc chắn tiểu tử này đem bộ Huyễn Kình Giáp này thu về. Lạc Phá Thiên mà truy cứu xuống thì nó sẽ phủ hết lên đầu Cơ Huyền, bảo cậu sẽ ép tặng hay gì đó tương tự, là xong.

– Kiếm Hoàng các hạ, thực ra ta thấy Huyễn Kình Giáp đưa cho Minh Vương huynh là ý kiến không tồi, có nó thì hai con Ma Vân báo lần trước đối với Minh Vương huynh không quá khó khăn để giải quyết. Thêm vào huynh ấy bây giờ đạt được thực lực Đấu Vương, cũng xem là cường giả có được Huyễn Kinh Giáp chính là hổ thêm cánh.

Nghe Cơ Huyền nói, ánh mắt Minh Vương nhìn cậu có chút phát sáng, đầu gật như gà mổ thóc, xem ra tận đáy lòng Minh Vương, rất muốn có được bộ Huyễn Kình Giáp này.

Kiếm Hoàng đối với lời của Cơ Huyền vẫn từ chối.

– Vân Huyền tiểu hữu, ngươi cũng biết, tuy nói tiểu tử là Đấu Vương, nhưng trong cái Lạc Nhạn quốc này Đấu Vương ít nhất cũng có tới trên hai chữ số, Đấu Hoàng đương nhiên không ít như biểu hiện bình thường. Nếu để ai biết được trên người tiểu tử này có bảo vật, nảy sinh lòng tham, muốn cướp nó, như vậy thì mười bộ giáp cộng lại cũng không bảo vệ được nó. Trong tay tiểu hữu thì lại khác, người có thể tổn hại tới ngươi không nhiều, hơn nữa đánh không lại có thể chạy được, so với đó thì mức độ hữu ích nó trong tay tiểu hữu lớn hơn nhiều.

– Đã vậy thì tạ đành thu lại món đồ này vậy. Xem ra Huyễn Kình Giáp với Minh Vương huynh không có duyên rồi.

Cơ Huyền cũng đoán được Kiếm Hoàn sẽ không để Minh Vương nhận Huyễn Kình Giáp này, đạo lí gần giống với những gì lão nói. Nên cậu mới tỏ vẻ hào sảng nói tặng cho Minh Vương, hắc hắc, khách khí miệng thôi mà, ai mà không làm được.

Nói xong Cơ Huyền đem hộp gỗ thu lại vào trong giới chỉ.

Kiếm Hoàng đột nhiên nhìn Cơ Huyền nói:

– Ta vốn muốn chuẩn bị lễ vật để cảm ơn Vân Huyền tiểu hữu đã cứu mạng khuyển tử và xin lỗi về việc vừa rồi, tuy không đáng giá bằng Huyễn Kình Giáp của hoàng tử nhưng có thể coi là vật hiếm lạ… Người đâu mang lên đây.

– Kiếm Hoàng khoang đã, ta cứu Minh Vương huynh thuần thúy là giang hồ cứu nguy không có ý định thu lợi ích, những bảo vật đó thì ngài không cần xuất ra đâu.

– Vân Huyền không nên khách khí như vậy, cũng chỉ là một vật ngoại thân mà thôi, sao có thể bằng được tính mệnh của con ta, bằng được tính mệnh của những huynh đệ cốt cán của Thiết Huyết đoàn được.

Kiếm Hoàng vô cùng kiên trì, nói tới như vậy thì Cơ Huyền thực không khách khí nữa, nói:

– Nếu vậy thì ta mặt dày hướng tới Kiếm Hoàng một vài loại dược liệu coi như quà đáp lễ của ngài, ngài thấy như vậy được không.

– Hảo, vậy những món dược phẩm tiểu hữu cần là gì, ta có thể dặn người đi chuẩn bị.

Cơ Huyền nói ra một mạch các loại dược liệu, Kiếm Hoàng cũng nhanh chóng phân phó xuống dưới thu thập. Trong thời gian đó, ba người lại tiếp tục hàn huyên một hồi.

Chưa tới một khắc đồng hồ thì các loại dược liệu Cơ Huyền tìm đều được mang tới, Kiếm Hoàng xem ra cũng không nghèo. Đồ đã đến tay cậu cung tay hướng tới hai người rời đi.

Nhìn Cơ Huyền rời đi Kiếm Hoàng bỗng nhẹ nói với con trai của mình:

– Con có cảm thấy uất ức vì việc ta không để con nhận lấy Huyến Kình Giáp từ tay Vân Huyền, còn đem so với hắn không?

– Nếu nói không uất ức thì là giả, nhưng con biết người muốn tốt cho con. Chỉ là đáng tiếc mà thôi.

Minh Vương không dấu diếm nói thẳng với Kiếm Hoàng.

– Huyễn Kình Giáp là vật tốt nhưng chung quy chỉ là ngoại vật, nếu con quá lệ thuộc vào nó thì sự sắc bén của con bị hao mòn mất, trở thành một thanh kiếm không có uy lực chỉ có được cái hình thức mà thôi.

– Vân Huyền kia thì không giống vậy, niên kỉ hắn còn trẻ có thể đạt được thực lực này, thậm chí còn thu phục được dị hỏa. Hắn chính là đại biểu cho thanh kiếm bén nhọn được rèn trong hỏa diễm khắc nghiệt nhất. Cho dù hắn có bối cảnh hay không thì cũng không ảnh hưởng tới sự sắc bén của hắn. Sở hữu bộ giáp kia, không làm hắn hệ thuộc, khiến nó thành đôi cánh trên lưng.

Kiếm Hoàng lần này nhìn thẳng vào Minh Vương chậm rãi nói:

– Thế giới này mạnh được yếu thua, Kiếm Hoàng ta cũng chưa phải mạnh nhất, trên đời này có không ít kẻ không hề sợ danh Kiếm Hoàng này. Nếu bị bọn chúng nhắm tới thì trọng bảo chính là mũi kiếm hại chết chính con.

Minh Vương thở dài, hắn biết cha hắn nói thật, bản thân hắn biết thực lực mình hiện tại ra sao, hiểu được sự khắc nghiệt của thế giới này. So với Cơ Huyền thì hắn quả thực là kém hơn, Cơ Huyền dựa vào khí thế đã ép hai đầu ma thú ngũ giai rút lui, có thể so chiêu cùng cha hắn.

Mọi cảm xúc biểu hiện trên khuôn mặt Minh Vương đều bị Kiếm Hoàng thu vào trong tầm mắt, lão vỗ nhẹ vào lưng con trai ánh mắt sắc bén như kiếm, giọng nói chắc nịch:

– Không cần phải thất vọng vội, con vẫn còn trẻ. Với tâm tính và thiên phú của con tương lai có thể kế thừa ta, thậm chí có thể siêu việt được ta không chừng. Hơn nữa bộ Huyễn Kình Giáp trong tay Vân Huyền không phải là duy nhất, ta cũng sở hữu một bộ. Chỉ cần con đột phá tới Đấu Vương ngũ tinh ta sẽ tặng nó cho con thế nào?

– Thật sao? Cha có một bộ sao? Sao con chưa từng thấy cha nói về nó.

Minh Vương nghe tới việc Kiếm Hoàng sở hữu một bộ Huyễn Kình Giáp thì hào hứng hỏi.

– Năm đó ta được chính bệ hạn ban thưởng, chỉ là theo cảnh giới đạt tới mức độ này thì nó không còn nhiều tác dụng nữa nên ta cất đi, vốn khi con đạt tới yêu cầu ta sẽ đem ra. Giờ coi như là động lực đi. Cố gắng lấy được nó sớm đi tiểu tử thối.

Trước cửa tổng bộ vang lên tiếng cười của hai cha con.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.