Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 278: Bị phục kích



Cơ Huyền không đoán được rốt cuộc Lạc Phá Thiên muốn làm gì, có lẽ việc diệt Thanh Mang trại chỉ là cái cớ mà thôi. Vì vậy để đảm bảo cậu liền kéo Minh Vương vào cái hố này, xui xẻo một chút có gì bất chắc thì còn có đệm lưng. Lợi dụng cậu thì cậu cũng hố lại hắn một cái.

Dụ xong Minh Vương, Cơ Huyền liền quay lại nói với U Nguyệt:

– Ta biết ngươi muốn nói gì, ta thông cảm nhưng ta không hứng thú với cuộc giao dịch này. Xong rồi phải không. Ta đi đây.

– Nếu công tử có bất cứ yêu cầu gì ta cũng đáp ứng.

Tới giờ U Nguyệt vẫn chưa khôi phục lại giọng nói trong trẻo bình thường, đủ thấy hắc trảo kia bóp chặt cổ nàng vừa nãy mạnh mẽ ra sao. Vì điều này nàng ta ta càng hạn quyết tâm phải có bằng được sự trợ giúp của Cơ Huyền.

– Đừng hao mòn hết kiên nhẫn cuối cùng của ta đối với ngươi, ta không hề có chút hứng thú nào về cuộc giao dịch này. Những thứ ta cần, ngươi không thể cấp được, những thứ ngươi cấp được ta không cần. Có hiểu rõ không.

Giọng nói Cơ Huyền bây giờ trở nên vô cùng nặng nề, ánh mắt chứa đựng sự mất kiên nhẫn và kinh thường U Nguyệt, khiến nàng ta khuất nhục. Môi mỏng cắn tới rỉ máu, ngọc thủ siết chặt không cam lòng.

Minh Vương giống không thể tiếp tục chịu đựng nữa, tiến liên phía trước mặt Cơ Huyền giọng nói mạnh mẽ:

– Vân Huyền huynh đệ, nàng ấy dù sao là nữ nhân. Huynh không đồng ý với nàng ấy cũng không nên đối xử với nàng ấy như vậy.

– Nếu huynh muốn quản việc này thì huynh có thể tìm tự bản thân mình giúp nàng ấy, với mối quan hệ của hai người, với thân phận của huynh thì chỉ cần mở lời, mười cái Thanh Mang trại không phải chỉ là trong nháy mắt tiêu diệt thôi sao. Khỏi cần làm nàng ta khuất nhục cầu xin ta.

Trong khi hai người đối thoại, U Nguyệt đột nhiên hét lên:

– Minh Vương chuyện của ta không liên quan tới ngươi. Không cần ngươi quản. Ngươi biến đi.

Minh Vương thở dài, quả nhiên hắn biết nàng sẽ không tiếp nhận mà. Hắn nói với Cơ Huyền giọng nói khẩn cầu, cùng bất lực:

– Ta biết ta không đủ bản lĩnh khiến tiêu diệt kẻ thù của nàng ấy, càng không có bản lĩnh khiến cha của ta ra mặt. Ở đế đô này người có thể giết trại chủ Thanh Mang trại không nhiều, những kẻ đó đương nhiên sẽ không tự dưng ra tay trừ phi giá cả khiến bọn chúng động tâm. Huynh là cơ hội cuối cùng của U Nguyệt.

– Ta ở đây cầu huynh được không? Xem trên chút giao tình chúng ta! Hay ta thay nàng quỳ xuống mong huynh giúp nàng ấy.

Người Minh Vương khom xuống giống như sắp quỳ đến nơi.

U Nguyệt bị hành động này làm giật mình, dưới gối nam nhân là vàng không thể quỳ. Thêm cả Minh Vương là con trai của Đấu Hoàng cường giả, bản thân đã tiến vào hàng ngũ Đấu Vương, ở đế đô này vẫn là tôn quý hơn vô số người. Vậy mà lúc này hắn còn muốn quỳ gối xin kẻ khác, hắn điên rồi.

Nàng vội vã tiến tới ngăn Minh Vương thực sự quỳ xuống, giọng nói còn hung bạo:

– Ngươi điên sao, ngươi không cần mặt mũi của bản thân mà còn muốn quỳ trước mặt người khác. Việc này là thù hận của ta, không quan hệ gì với ngươi ta không cần ngươi phải làm điều này. Đứng lên cho ta. Mau đứng lên.

U Nguyệt là Đấu Vương cao giai, Minh Vương chỉ mới tiến vào nhất tinh Đấu Vương mà thôi, so thực lực nàng ta muốn Minh Vương đứng thì tuyệt đối hắn không thể quỳ. Mà lúc này vì vội vã nàng ta dùng lực hơi quá khiến mơ hồ vang lên tiếng rắc rắc nho nhỏ, làm Minh Vương đau tới đổ mồ hôi hột, nhưng hắn nhịn được làm ra vẻ thâm tình nói:

– Sao không liên quan tới ta, nàng đã là nữ nhân của ta rồi sao có thể không liên quan. Ta biết lần trước là ta không đúng, thời gian này luôn tránh mặt nàng làm nàng thất vọng. Nhưng khi thấy nàng chịu đựng điều này tim ta dường như thắt lại. Ta tỉnh ngộ rồi, ta không muốn nàng chịu bất kì tổn thương gì cả. Nếu có thể giúp nàng, đừng nói là quỳ xuống cho dù quá đáng hơn ta vẫn làm.

Quả nhiên U Nguyệt bị lời nói này của Minh Vương làm cảm động rối tinh rối mù, mắt phượng hơi ướt, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua, giọng nói dịu dàng hơn nhiều:

– Đứng dậy đi, ngươi không cần phải làm vậy. Nghe ta.

Dáng vẻ này xem ra bị mấy lời nói cảm động của Minh Vương tạm lừa rồi.

Về phía người thanh niên bị ăn cẩu lương miễn phí Cơ Huyền thì khô hạn lời, quả nhiên là con sói gian xảo, đem khổ nhục kế diễn ra. Đã là nữ nhân thì ít người không cảm động trước chiêu này, quả thực là cao tay. Giờ thì cậu thấy cậu giống kẻ phản diện rồi.

– Kế mình bày ra quả thực không tệ chút nào. Vẫn là chính mình giỏi. Hắc hắc, ta quả là thiên tài trong lĩnh vực tình cảm mà.

Tự lẩm bẩm trong lòng khen bản thân. Qua suy nghĩ này xem ra trò khổ nhục kế này chính là Cơ Huyền đem truyền cho Minh Vương , Minh Vương làm quả nhiên không tệ có thể diễn tới chân thực như vậy. Hai kẻ phối hợp lại lừa U Nguyệt. Nghĩ thì vậy nhưng Cơ Huyền giọng nói lại vô cùng lãnh đạm:

– Huynh muốn uy hiếp ta? Giao tình chúng ta lại bị huynh lấy ra vì một người nữ nhân? Đáng không?

– Vì nàng ấy tất nhiên là đáng.

Minh Vương kiện định nói.

– Được, ta nhận lời huynh, vì lần giao tình của chúng ta.

Cơ Huyền thở dài đành nhận lấy “ giao tình ” này, còn giao tình hai người là gì thì không ai biết, bao gồm chính bọn họ.

– Nàng thấy chưa, Vân Huyền huynh đệ đã nhận lời giúp đỡ nàng rồi. Tuy thực lực biểu hiện của huynh ấy không mạnh. Nhưng có thể cùng cha ta đánh không rơi vào hạ phong. Chấn động lúc nãy chính là do huynh ấy giao thủ cùng cha của ta. Thù này nàng có cơ hội rồi.

Minh Vương vui vẻ khoe với U Nguyệt, giống như thù của hắn sẽ được báo vậy.

– Không biết Vân thiếu gia có dự định bao giờ hành động… Ngài không nên hiểu lẩm, ta tuy thực lực không mạnh nhưng cũng có thể đóng góp chủ sức nhỏ.

Khi biết Cơ Huyền có thể giao thủ với Kiếm Hoàng , ngữ khí của U Nguyệt có phần cung kính hơn. Còn phải giải thích tránh Cơ Huyền không vui.

Đối với lo lắng của U Nguyệt, Cơ Huyền đương nhiên hiểu, cậu nhàn nhạt nói:

– Điều ta đã đồng ý với Minh Vương huynh thì sẽ không nuốt lời. Hiện nay ta còn một vài việc chưa xử lý xong. Trong mấy ngày sắp tới ta sẽ đưa tin tới Minh Vương huynh, đó là lúc chúng ta hành động… Chắc ngươi không cần phải đi theo ta tránh ta bỏ trốn đúng chứ?

– Không phải vậy đâu. Nếu Vân Huyền huynh có hành động gì chắc sẽ nói với chúng ta một tiếng. Chi bằng mấy ngày tới nàng ở cùng với ta được không?

Minh Vương suy ngẫm rồi nói ra, bị ánh mắt kì quái của U Nguyệt nhìn tới, hắn liền nhận ra lời mình nói có chút không ổn, vội vã giải thích:

– Phải như nàng nghĩ đâu. Ý ta là nếu có tin tức gì thì có thể thông báo nhanh chóng cho nàng mà thôi, có hành động thì chúng ta có thể lập tức lên đường. Với cả chắc kim tệ nàng còn lại không nhiều, thời gian tới ở phủ của ta thì nàng không cần phải tốn thêm kim tệ thuê phòng. Đến khi nàng trả thù được thì có thể tự do nhận nhiệm vụ rồi.

Lời của Minh Vương thực sự có lí, lúc trước trại chủ Thanh Mang trại diệt dong binh đoàn của nàng tiền bạc cũng bị cướp lấy hết.

Một đường bỏ chạy vào trong Thiết Huyết đoàn, dựa vào thân phận dong binh lưu lại, tuy rằng có thể giữ được sự an toàn, tiêu dùng cũng ít hơn so với bên ngoài, nhưng mà, những chi tiêu hàng ngày cũng không thể không tiêu.

Nàng có một khoản tiết kiệm để duy trì mức sống, nhưng sau một thời gian tích lũy gần khô kiệt khiến cuộc sống thường ngày của U Nguyệt đã trở nên vô cùng khó khăn. Thêm nữa chỉ cần nàng rời khỏi Thiết Huyết đoàn làm nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ bị người của Thanh Mang trại phát hiện. Đến lúc đó nàng không phải đối thủ của kẻ đó, muốn chạy e rằng bất khả thi.

Nhìn tới Minh Vương, đặc biệt là lần hai người điên cuồng, rồi U Nguyệt cầm kim tệ ném vào mặt Minh Vương, khiến nàng đã nghèo rồi còn càng thảm ơn. Dù vậy, chút kiêu ngạo còn xót lại không cho phép nàng đi xin người đoạt đi trinh trắng của mình, càng không lấy đó là điều kiện trao đổi cuộc sống ở Thiết Huyết đoàn này, vì vậy có khác gì nữ tử phong trần. Một Đấu Vương như nàng không cho phép điều đó.

Nay Minh Vương đã mở lời cho bản thân một bậc thang đi xuống, với tình cảnh thâm tình vừa nãy, U Nguyệt nàng còn sao có thể không đi xuống được chứ, tiếp tục cố chấp là đồ ngốc.

– Ngươi nói có lý. Cứ như vậy đi.

Trong lòng Cơ Huyền cảm thấy tên Minh Vương này cũng là một tên tay chơi lành nghề, nói dăm ba câu đã đem được người ta lừa về nhà. Chậc chậc, lần này thì không chỉ Minh Vương nợ mình thêm một ân tình kiếm được lão bà, mà Kiếm Hoàng cũng nợ mình ân tình giúp con trai lão kiếm được con dâu. Có tiền vốn bảo đảm rồi.

Đã thế còn kiếm được mấy tay đấm thuê cấp bậc Đấu Vương, so với đám người Lạc Phá Thiên cử tới chắc tốt hơn nhiều. Như vậy mình không cần phải đối phó với đám râu ria kia rồi. Đúng là lời to.

Nghĩ trong lòng như vậy, Cơ Huyền giọng nói vô cùng bình thản dặn dò:

– Vậy ta rời đi trước, sau khi xử lý xong việc thì ta sẽ phái người tới Thiết Huyết đoàn nhắn với hai người. Các ngươi nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn tinh thần diệt Thanh Mang trại trả thù.

Ba người đều nói với nhau lời tạm biệt rồi rời đi.

….

Rời khỏi Tổng bộ Thiết Huyết đoàn, ở đoạn đường yên tĩnh mơ hồ xuất hiện cơn gió khiến người khác lạnh người, xung quanh dường như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn tới Cơ Huyền. Mà Cơ Huyền thì giống không hề cảm nhận được điều gì khác thường, thong thả rời đi.

Chỉ là bên dưới lớp mặt nạ, khóe miệng của cậu nhếch lên một nụ cười đối với mấy kẻ tìm chết. Cước bộ không nhanh không chậm đi tới đường lớn, đi về phủ của mình. Trên đường còn thuận thay mua chút món điểm tâm.

Cơ Huyền đi qua mấy con phố, lúc đến một con phố người đi thưa thớt, mấy bóng người theo sau từ nãy đến giờ chợt bước nhanh, rồi tiến lên trước mặt cậu.

– Ngươi chính là kẻ mà tiện nhân U Nguyệt kia muốn mượn sức để đối phó với trại chủ sao? Xem ra cũng chỉ là cố lộng huyền hư, tỏ vẻ mà thôi.

Một tên dáng vẻ hơi cao cao, một bên mắt bị chột nên phải đeo một tấm băng che đứng ra cảnh cáo:

– Tiểu tử, còn trẻ như vậy tu luyện tới Đấu Vương là không tệ, không muốn đoản mệnh thì bớt quản lại chuyện thiên hạ đi.

– Ý của ngươi chỉ là tốn công từ nãy tới giờ chỉ tới võ miệng thôi sao?

Đối với cảnh cáo của tên mắt chột này Cơ Huyền không để ý, cái cậu để tâm chính là thực lực của tên này. Nhất tinh Đấu Vương! Không phải bảo có mỗi một tên Đấu Vương chính là tên trại chủ sao, giờ còn xuất hiện thêm một kẻ. Xem ra tái tin tức mật báo của Lạc Phá Thiên không đáng tin chút nào.

– Đó đương nhiên là không phải…. Huyền giai trung cấp đấu kĩ Băng Phách thủ.

Tên mắt chột cười độc ác, đột nhiên động thủ.

Cánh tay được bao bọc bởi một tầng quang mang lam sắc, biến thành cặp vuốt sắc bén vô cùng. Đồng thời nhiệt độ xung quanh dường như hạ thấp xuống. Vào khoảng khắc Cơ Huyền không để tâm, tên mắt chột đập mạnh chân xuống đất, lao về phiế cậu. Cặp vuốt nhọn tốc độ không chậm, trong một giây tới sẽ đâm hỏng đôi mắt của Cơ Huyền.

– Muốn nắm tay ta sao? Được đấy.

Mà Cơ Huyền vốn dáng vẻ bất ngờ khi bị tên mắt chột tập kích, thì ánh mắt lại thay đổi, dường như dễ dàng mắt bắt được chuyển động của tên mắt chột.

Tên mắt chột giật mình, cảm thấy có việc không ổn muốn vùi lại. Ai ngờ thân thể lại bị một lực hấp dẫn quỷ dị muốn đem hắn hút lại gần với tên kia. Không thoát được, tên mắt chột thuật thế lực hút ké lại gần, song thủ hướng từng vị trí trọng yếu tên cơ thể người đánh tới.

– Tốc độ quá chậm rồi.

Vào thời điểm vuốt nhọn chuẩn bị đâm tới song thủ của Cơ Huyền đã dễ dàng chặn lại, đấu khí hắc sắc vận chuyển, song thủ trực tiếp đem vuốt băng tên mắt chột đóp nát như cốc thủy tinh. Không những thế trong không khí còn vang lên tiếc xương cốt vỡ nát.

– Aaaa! Rắc.

Tên mắt chột chưa kịp kêu lên một tiếng thê lương, ngay tức khắc bị Cơ Huyền nắm đầu đem đầu hắn nhồi vào trong đất, cả người dựng đứng giống như đang trồng cây vậy. Tất cả những điều vừa rồi chỉ diễn ra trong chớp mắt làm đám thuộc hạ của tên mắt chột không kịp phản ứng gì. Đến khi nhận ra thì lão đại của mình đã cắm đầu xuống đất rồi.

– Chạy mau.

Đến giờ thì đánh đấm cái rắm, lão đại của mình bị đối phương làm gỏi rồi lấy gì ra mà đánh nữa. Toàn bộ đám người chạy toán loạn như kiến vỡ tổ.

Cơ Huyền đương nhiên không dễ dàng tha cho bọn chúng rồi, thân hình lóe động mang theo hắc trảo mềm mại nhưng sắc bén giống cơn gió.

Những tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên. Cơ Huyền chỉ ra tay trong hai ba giây, những nhân ảnh đang đang chạy trốn cũng ngừng lại, dường như thời gian đột nhiên ngừng lại vậy, sau những tiếng kêu rên, mây thân người đều dừng lại trong tư thế quỷ dị, hoàn toàn bất động.

Khi Cơ Huyền lần nữa xuất hiện chỗ tên mắt chột thì mấy tên thuộc hạ kia mới từng đợt ngã xuống, trên ngực xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm tay nhìn thấy cả xương cốt.

Vốn nghĩ tên mắt chột sẽ nhanh chóng thoát ra được, nhưng xem ra cậu đánh giá cao rồi. Cái đầu bị ghim trong lòng đất, còn thân thể chỉ khua loạn không thoát ra được. Cơ Huyền đành giút một chân, một cước đem hắn đá bay khỏi đất.

– Phụt.

May một cước này Cơ Huyền lưu lực, tên mắt chột chỉ thổ huyết mà thôi. Đầu óc vốn quay cuồng đến khi định thần lại thì toàn bộ thuộc hạ của mình đã tử vong, mấy tên này vốn không yếu, đều là Đấu Linh. Vậy mà bị Cơ Huyền xử trong một đòn nghĩa là hắn so với kẻ này còn không phải đối thủ.

Là người thông minh, tên mắt chột ngay tức khắc quỳ xuống vô cùng thành thục nói mấy lời thoại quen thuộc:

– Đại nhân, là tiểu nhân mắt như mù, đã mạo phạm ngài, mong ngài tha cho mạng chó của tiểu nhân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.