– Luyện dược sư!
Tiểu Vũ ngẩng mạnh đầu, há hốc miệng:
– Tiểu nhân đạt yêu cầu?
Tại đấu khí đại lục, chỉ cần là người, đều muốn trở thành luyện dược sư. Giống như Cơ Huyền từng nói, cái nghề này hái ra tiền, còn khiến rất nhiều kẻ phải nể mặt, nghĩ tới đã cảm thấy vui vẻ rồi.
– Miễn cưỡng vẫn có thể được.
Lời này Cơ Huyền không phải giả dối, lúc trước cậu kiểm tra căn cốt cho tiểu tử này liền xác định được tiểu tử này đạt yêu cầu. Sở hữu đấu khí thuộc tính hỏa có mộc khí, về phần linh hồn lực chỉ miễn cưỡng đạt yêu cầu, dù linh hồn lực chỉ miễn cưỡng đạt nhưng tính bền dẻo lại mạnh đến đáng sợ, có đôi khi tu luyện linh hồn lực, thiên phú không phải then chốt, tính bền dẻo mới là yếu tố quan trọng quyết định tương lai.
Điều này còn không phải chứng minh qua việc bị Cơ Huyền nhồi vào đầu một bộ công pháp mà Tiểu Vũ không đau tới bất tỉnh còn có thể vận chuyển công pháp tu luyện. Vào thời điểm lần đầu bị nhồi công pháp Cơ Huyền đau tới nhe răng, phải nghỉ miễn cưỡng một thời gian mới tu luyện.
– Sao, muốn học không?
– Học, học, học.
Tiểu Vũ gật đầu như gà mổ thóc, với hắn luyện dược sư chính là con đường cải mệnh. Dù chỉ là nhất phẩm, nhị phẩm cũng coi như có chút mặt mũi lăn lộn. Huống hồ hắn tin rằng bản thân không chỉ đạt được như vậy. Đối với Cơ Huyền tiểu tử này có lòng tin lạ thường, rằng có Cơ Huyền dạy dỗ hắn nhất định sẽ đạt được thành tựu.
– Vậy có cần tiểu nhân làm lễ bái sư với đại nhân không?
– Không cần thiết, ta không có ý định nhận ngươi là đệ tử. Chỉ là thấy ngươi có duyên, lại được viện thuận tiện chỉ ngươi chút kĩ năng à thôi. Đừng hiểu nhầm.
Cơ Huyền gian trá nhìn Tiểu Vũ, trong lòng cười nhạt. Muốn dùng quan hệ sư đồ để ta chịu trách nghiệm với ngươi sao? Đừng mơ, ít nhất ngươi phải qua được nhị phẩm rồi tiếp tục nói chuyện sư đồ với nhau.
– Trước tiên muốn học luyện dược thì cần phải có hỏa diễm đấu khí chống đỡ, ít nhất phải trở thành một đấu giả cùng với tu luyện một môn hỏa thuộc tính đấu khí công pháp. Điều này ngươi đã thỏa mãn được.
Tiểu Vũ liền hiểu ra đó là lý do Cơ Huyền truyền công pháp hỏa hệ cho mình.
– Tiếp tới là hỏa diễm, hỏa diễm càng tốt thì khiến tỉ lệ luyện đan của luyện dược sư tăng thêm. Chỉ là thực lực của ngươi bây giờ không cao, dù có hỏa diễm tốt ngươi cũng không dùng được. Tốt nhất là dùng hỏa diễm ra đấu khí của ngươi ngưng tụ vậy.
– Cuối cùng là dược đỉnh. Dược đỉnh có tác dụng như hỏa diễm, để tăng tỷ lệ luyện chế thành công lên. Kiếm được một cái dược đỉnh tốt đối với luyện dược sư mà nói, trọng yếu như võ sĩ có trong tay một thanh bảo kiếm…. Vậy ngươi có dược đỉnh không?
Tiểu Vũ lắc đầu, dược đỉnh mua cũng tốn không ít kim tệ hắn nào có. Nghĩ tới Cơ Huyền là luyện dược sư chắc phải có dược đỉnh, chi bằng mượn dùng trước.
Cơ Huyền đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ Tiểu Vũ, trực tiếp nói thẳng:
– Dược đỉnh của ta, ngươi không dùng được. Không phải cứ là dược đỉnh tốt thì sẽ phù hợp với ngươi. Mà ngươi ở trình độ nào thì tìm loại dược đỉnh của trình độ đó thế mới là phù hợp. Ngươi hiểu chưa.
– Hiểu.
Tiểu Vũ quyết định bản thân phải mua được dược đỉnh, để có thể làm luyện dược sư.
– Không cần vội vã, việc này không thể nhanh chóng là đạt được. Trước tiên ta giảng giải qua một số loại dược phẩm, cùng dược đỉnh để ngươi hiểu sơ qua. Sau đó ngươi căn cứ vào đó tới Huyền Thiên thương hội mua sẵn dược tài và dược đỉnh về.
— QUẢNG CÁO —
Cơ Huyền ngồi ở đại sảnh giảng giải sơ qua về những món đồ mà cậu muốn Tiểu Vũ mua về.
– Nhớ hết chưa?
– Đã nhớ hết.
Tiểu Vũ gật đầu như mổ thóc nói. Nghe mình có cơ hội trở thành luyện dược sư, dù mình không nhớ được cũng phải nhồi vào.
– Vậy nguo
Cơ Huyền nói xong, Tiểu Vũ ngẩn người vội vã đi ngay.
Thời gian bây giờ không sai biệt lắm mà Nguyệt Mị vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, sau một hồi mới thấy nàng ta bước ra bộ dáng lười biếng nói:
– Vừa rồi mệt quá nên ngủ một giấc, không làm chậm trễ thời gian chứ?
Trả thù, con rắn nhỏ này nhất định trả thù vừa rồi Cơ Huyền mặc kệ cô ta. Tưởng hồi phục được thực lực liền vênh váo với mình sao? Lão tử còn giết Đấu Hoàng, Đấu Tông rồi, tiểu Đấu Vương như ngươi còn chưa lọt vào mắt của ta đâu.
Xem như trừ nhân tình cho Mỹ Đỗ Toa, Cơ Huyền nói:
– Thời gian không còn sớm nữa, dùng tốc độ nhanh nhất tới điểm hẹn trước.
Đấu khí vận chuyển, hắc dực sau lưng xuất hiện hướng tới một phương lao hắn đi. Hắn không lo sẽ bại lộ quá nhiều, dù sao phương hướng đấy cũng là địa bàn của Kiếm Hoàng, có vấn đề gì ném hết cho ông ta là ổn.
Ngoài ra Lạc Phá Thiên đối với mình có ý mời chào, việc này Kiếm Hoàng không xử lý được thì hắn ta sẽ tự động xử lý giúp. Với sự che đấu của bọn họ có việc cũng thành không có việc, vì vậy cứ thông ta mà hành sự thông. Không thể không nói, quen với đám tai to mặt lớn bớt phiền toái hơn nhiều.
– Uy, sao ngươi chạy nhanh quá vậy. Nô gia đuổi không có kịp nha.
Phía sau Nguyệt Mị đuổi theo, bộ dáng nũng nịu hét với Cơ Huyền. Trong lòng đối với Cơ Huyền cảnh giác thêm một bậc, tên khốn này thực lực tăng tiến kinh khủng thật, giờ đến đuổi mình còn không đuổi kịp hắn. Nếu có bất hòa muốn giết mình, e rằng không có cơ hội chạy thoát.
– Chi bằng ngươi bế nô gia một đoạn. Được không.
Đối với lời mị hoặc của Nguyệt Mị, Cơ Huyền coi như bỏ ngoài tai, đến Nhã Phi hắn còn chống đỡ được thì một con rắn nhỏ muốn quyến rũ hắn.
Nhìn Đế Đô phía dưới đang nhỏ dần, phía dưới là ánh đèn, trên trời những vì sao dày đặc, màn đêm yên tĩnh, từng đợt gió đêm thổi qua. Hai người bay nhanh trong không trung cảnh vật trên mặt đất biến mất, rất nhanh, trong màn đêm, phía trước có thể thấy được một hàng dài từng đốm lửa do đuốc cháy tạo thành. Cái hàng dài đốm lửa kia, chính là đội quân do Lạc Phá Thiên phái đến giúp Cơ Huyền tiêu diệt Thanh Mang Trại!
– Không phải bảo phái một chút tới sao? Thế này nào giống một chút! Mà là rất nhiều thì có.
Đối với việc làm phiền phức của Lạc Phá Thiên, Cơ Huyền không hài lòng lắm. Lướt qua đoàn quân đó, Cơ Huyền bay thẳng đến phía trước đoàn quân đang di chuyển.
– Tạm thời dừng lại!
Thấy có người từ trên hạ xuống huyền phù trước mặt đoàn quân, lập tức từ bên trong đoàn quân chợt truyền đến thanh âm mệnh lệnh ngừng di chuyển.
– Tại hạ Cơ Huyền, không biết ai là tướng quân chủ quản?
Huyền phù trong không trung Cơ Huyền lớn tiếng hỏi. Ngay lúc Lý Dật lên tiếng hỏi, một vị tướng quân người ngựa oai hùng y giáp sáng loáng chợt tiến lên.
– Tiểu tướng A Bố, là Thống lĩnh của quân đoàn hộ binh.
— QUẢNG CÁO —
A Bố thấy người chặn đoàn quân lại có đấu khí hóa cánh, quả nhiên là Đấu Vương cường giả, liền lớn tiếng đáp.
Thấy tướng quân A Bố, Cơ Huyền thu hồi hai cánh, đáp xuống mặt đất.
– Không ngờ điện hạ hành động nhanh như vậy, các người đã khởi hành trước rồi mới báo cho ta biết. Còn nhiều người như vậy.
Quan sát một lúc, trong đội quân có trăm người này, quả nhiên có không ít cao thủ. Cảnh giới Đại Đấu Sư không ngờ lại có hơn tám mươi người, ngay cả cảnh giới Đấu Linh hai mươi người. Đối với đội quân tư của Lạc Phá Thiên mà nói, có thể đào tạo được như này xem ra thế lực không nhỏ.
Cơ Huyền cũng không biết, đây là do Lạc Phá Thiên muốn nhanh chóng tiêu diệt Thanh Mang Trại, nên mới tụ tập các quân lính tinh nhuệ trong quân đoàn, mới họp thành một đội quân tinh nhuệ như vậy!
– Binh quý thần tốc, hoàng tử sợ rằng việc Cơ công tử muốn đối phó với Thanh Mạng trại này đã truyền đến bọn chúng rồi rồi. Vì vậy mới muốn xuất binh nhanh, là nghĩ rằng, cho dù trại chủ biết việc Cơ công tử đã đánh chết những thuộc hạ ở tại Đế Đô của bọn hắn, thì cũng không kịp phản ứng nữa.
A Bố sớm đã đoán được Cơ Huyền sẽ hỏi câu này, trình bày vô cùng bài bản. Nghe đã biết được có chuẩn bị mà nói ra rồi.
Nhìn xung quanh không thấy đám Minh Vương, U Nguyệt xuất hiện. Có lẽ bọn họ đến Thang Mang Trại chờ sẵn ở đó. Nếu người đã tới rồi thì chắc không nên đuổi về, méo mó có hơn không. Giữ lại làm chân chạy vặt, dù sao kẻ nào chạy thoát khỏi trại cũng không trốn được đám binh lính này.
– Cơ công tử, không biết vị xà nhân tộc phía sau của ngài….
Lúc này Nguyệt Mị cũng đuổi tới đáp xuống bên cạnh Cơ Huyền.
A Bố kiêng kị nhìn Nguyệt Mị đáp xuống sau lưng Cơ Huyền. Không chi hắn ta, toàn bộ binh lính đối với xà nhân tộc mơ hồ tỏa ra phòng bị.
– Nô gia là người của chủ nhân, theo lệnh của chủ nhân đi tới diệt Thanh Mang Trại.
Nguyệt Mị vô cùng thành thục hướng tới đám “nhân loại hèn mọn” cúi đầu. Bộ dáng y hệt một xà nô nhân của Cơ Huyền, bộ dáng tuyệt đối thuần phục.
Đám binh lính đã từng rèn luyện qua nhìn thấy Nguyệt Mị tim còn đập rộn ràng, mặt hơi ửng đỏ. Nữ xà nô là việc kinh doanh bình thường ở Lạc Nhạn đế quốc, nhưng số người được có phúc phận hưởng không nhiều. Chưa nói giá trị một nữ xà nô chính là cái giá trên trời, thì thực lực của xà nhân tộc cũng là một vấn đề. Ngoài đấu khí xà nhân tộc còn am hiểu khống độc, nên hầu hết là đám nhà giàu hay có thực lực mới dám mua về.
Nay nhìn thấy một xà nữ nô không những xinh đẹp dụ người, còn có thực lực cường đại – Đấu Vương làm một nữ xà nô cho nhân loại ánh mắt đương nhiên bất động. Đối với Cơ Huyền nhiều thêm một phần kính nể, thả nào hoàng tử đối với hắn ra ý tốt như vậy.
Cơ Huyền cười cười, đúng là sắp thoát nạn nên nàng ta mới chịu thiệt thòi giả vờ làm xà nô của mình. Tiện thể có chạy trốn thì không ai dám ngăn cản, mà có người ngăn cản thì cô ta giết, người gánh hậu quả chính là hắn mà.
– A Bố huynh, không biết huynh còn dư chiến mã không? Chúng ta còn có thêm hai viện binh nữa, phi hành sẽ bỏ lỡ họ còn dẫn tới đám người trên Thanh Mang trại phát hiện hành tung.
Cơ Huyền nói.
– Còn, điện hạ đã chuẩn bị sẵn cho Cơ công tử.
A Bố vội nói:
– Đem ngựa lên đây.
Một con chiến mã được kéo tới. Da lông bạc trắng sáng loáng dưới ánh trăng tỏa ra từng vòng vầng sáng bạc. Trên trán có cái sừng bạc nhọn nửa thước, trông rất hung mãnh thần tuấn.
– Ngựa tốt….. Chỉ là sao lại có một con?
— QUẢNG CÁO —
Cơ Huyền có hai người, đi một con ngựa không hợp lí lắm.
– Đo điện hạ không biết Cơ công tử còn đem theo thêm người vì vậy chỉ chuẩn bị một cong Ngân Long Mã mà thôi. Hơn nữa hai người là…..
A Bố ngập ngừng, dù sao hắn chỉ là Đấu Linh đỉnh phong so với xà nữ nô kia kém nhiều lắm, dù có là xà nữ thì vẫn cao quý hơn tên thống lĩnh nhỏ như mình. Cô ta không cao hứng chộp nát đầu mình thì kiếm ai kêu oan.
– Không cần thiết. Cô ta đi bộ.
Cơ Huyền đương nhiên hiểu ý của A Bố, cậu cũng mặc kệ. Ai bảo nàng ta tự nhận xà nô của mình. Thế là dưới ánh mắt tức giận của Nguyệt Mị, Cơ Huyền thản nhiên cưỡi ngựa đi tới địa Thanh Mang Trại.
Hành quân suốt một đêm, lúc chỉ còn cách Thanh Mang Trại khoảng mười dặm, A Bố truyền lệnh dừng lại, lúc này chắc còn khoảng hai canh giờ nữa là thấy mặt trời mọc. Theo sắp xếp của A Bố, sau khi đề cho đám binh lính nghỉ ngơi một chút, dùng điềm tâm xong mới bắt đầu công kích lên núi.
Từ xa cũng có thể nhìn thấy được đại khái quy mô của Thanh Mang trại. Vùng phụ cận với Đế Độ cơ bản đều là đồng bằng mà Thanh Mang trại lại là một ngọn núi nổi lên giữa đồng bằng. Ngọn núi này ít nhất cũng cao tới hơn nghìn trượng. Chứ không ít. Địa hình khó di chuyển, dễ thủ khó công.
Trên đường đi lúc nãy A Bố từng nói hoàng thất cũng không phải chưa từng cử quân đánh dẹp nơi này, nhưng mỗi lần tới đây, đều là thất bại trở về.
Địa thế Thanh Mang trại, cơ bản không phù hợp với loại hình tác chiến đông người, cho dù có phải ra đại lượng quân đội đến công kích đi chăng nữa, cũng không thể nào dùng chiến thuật biển người để thủ thắng. Hơn nữa Thanh Mang Trại còn có cường giả như trại chủ tọa trấn, quân đội muốn công phá sơn trại này, cũng là một chuyện rất khó.
Chính vì đánh tan được mấy lần công kích của hoàng thất, cho nên tiếng tăm của hai huynh đệ Thanh Mang Trại nồi lên như cồn. Từ đó về sau, đám người đó cũng không xem quân đội hoàng thất đặt ở trong mắt. Ở trong phạm vi xung quanh Thanh Mang Trại, bọn chúng muốn làm gì thì làm.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng một giờ đồng hồ, khoảng thời gian chuẩn bị chuyển giao đợt phòng tuyến, dưới mệnh lệnh của A Bố, đội quân bắt đầu tiến vào Thanh Mang trại.
Trên đường đi, không ngừng có những người chạy về hướng Thanh Mang trại, theo như Cơ Huyền thấy, những người này chính là những người báo hiệu được sắp xếp ở chân núi. Tiếc rằng gặp phải Nguyệt Mị, bị ăn tới không còn xương.
Trên đường sơn đạo khúc khuỷu, trực tiếp thông lên đỉnh núi là địa bàn đóng quân của Thanh Mang trại, những cửa ở dưới chân núi đã không còn bóng người, đại quân chuẩn bị xuất phát thẳng lên núi.
– Nhìn có vẻ khó khăn quá, nhưng không biết với bốn Đấu Vương có thể ngăn lại được không?
Cơ Huyền cười nhạt, tiếng nói vang vọng trong không gian. A Bố có vẻ mơ hồ.
– Huynh đến muộn quá đấy, máu ta để nuôi muỗi hết rồi.
Đột nhiên hai luồng khí tức cường đại xuất hiện ngay gần A Bố, khiến hắn rùng mình. Đang muốn triệu tập người cảnh giác thì Cơ Huyền nói:
– Là người của tôi.
Người tới chính là Minh Vương và U Nguyệt.
Lại thêm Đấu Vương! Trong tối nay A Bố thống lĩnh đã gặp tới bốn Đấu Vương, mà kẻ nào kẻ đấy đều vô cùng trẻ. Khiến tâm hắn hơi rung động.
– Hai người đã chuẩn bị sẵn sàn chưa?
– Chuẩn bị công thành đi.