Phía sau Thanh Mang Trại.
Một sơn cốc được sương trắng bao trùm, trên một phiến đá đỏ như máu ở cửa sơn cốc viết mấy chữ “Cấm địa, người vào đây sẽ chết!”. Mấy chữ này dùng móng vuốt để viết, như là do một mãnh thú viết nên vậy, tất cả những người vào đây đều sẽ bị giết!
Chau mày, Cơ Huyền vận Ẩn Khí quyết, che lấp toàn bộ khí tức rồi bước nhanh vào. Cậu đã tận mắt nhìn thấy tia huyết quang chạy vào đây. Chắc là nơi tên trại chủ dùng để bế quan.
Đi qua lớp sương mù trắng trên một vách núi, một sơn động hiện ra trước mặt Cơ Huyền. Nhìn quanh, đánh giá bốn phía, tia huyết ngoài việc bay vào hang động này.
Vào bên trong sơm động Cơ Huyền không khỏi cảm thấy một luồng lãnh khí! Suốt quãng đường. Cậu thấy có vô số hài cốt nằm vương vãi khắp nơi! Hơn nữa toàn bộ đều là hài cốt con người! Không lẽ tên trại chủ này biến thái ăn thịt người.
Lần theo con đường đầy hài cốt đó, Cơ Huyền cẩn thận tiến vào sâu bên trong sơn động.
– Người tới là khách, có gì phải giấu giấu giếm giếm thế?
Sâu thẳm nơi cuối động, một giọng nói vang lên. Huyết khí nồng nặc, huyết khí này so với lão nhị còn nồng nặc hơn không biết bao nhiêu lần, mà cảm giác quen thuộc lần nữa ập tới Cơ Huyền.
Cơ Huyền không đáp, đúng lúc này sau lưng cậu một đợt xé gió đâm tới. Chỉ là đợt tấn công này có chút yếu, Cơ Huyền đưa tay lên ngăn lại trường kiếm, quay đầu nhìn lại ánh mắt cậu lóe lên kinh ngạc. Kẻ tập kích cậu không phải người, mà là một bộ khô cốt.
Hừ lạnh một cái, tay hóa hắc trảo đem khô cốt này đánh nát này mấy mảnh.
– Khạc, khạc….Không tệ, tùy tiện ra tay đánh nát được bộ xương Đấu Linh đó. Chắc ngươi cũng là ngũ tinh tới lục tinh Đấu Vương rồi. Chỉ là, có chút không đủ. Với trình độ này thì cứ ở trong đó chết mục xương đi.
Chủ nhân giọng nói đó cười quái dị, Cơ Huyền ra tay có một lần đã phỏng đoán được thực lực chân chính của cậu. Từ trong động tràn ra một làn sương trắng mờ ảo, xa xa không ngừng truyền đến từng tiếng kêu rất là thê lương.
Từ dưới đất, một bộ xương cốt đột nhiên cử động được, trường kiếm đầy máu từ dưới đâm thẳng tới yết hầu của Cơ Huyền.
Cơ Huyền giơ nắm tay lên, mạnh mẽ đánh về phía lính xương khô đang cầm thiết kiếm trong tay.
Nắm tay của cậu xuất hiện một đạo hắc quang, một quyền đánh vào thiết kiếm, nắm tay của hắn cũng không có việc gì, ngược lại là thiết kiếm trên tay lính xương khô bị đánh thành từng mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ rơi xuống, nắm tay nện thẳng vào đầu lầu của tên lính xương khô này.
Tên lính xương khô này bị một kích của Cơ Huyền, hóa thành mạt phấn.
Chưa kịp định hình lúc này tiếng bước chân dồn dập tới, xuất hiện đầy bạch cốt trắng toát. Đám lính xương khô này xuất hiện trước mặt hai người, trong hốc mắt trống rỗng vô thần, những tên lính xương khô này chân đạp xuống mặt đất, hướng về phía Cơ Huyền nhảy tới, giơ lên thiết kiếm trong tay nhằm vào đầu cậu đập xuống.
Điều đáng chú ý là mỗi bộ xương này không còn đấu khí, nhưng năng lượng lưu lại đại khái đều là Đấu Linh, thân thể của Đấu Linh sau khi chết.
Cơ Huyền sử dụng Tam Thiên Lôi Động cùng hắc thủ chớp mắt trong công kích không có chút gì đình trệ. Bàn tay mỗi lần vung vẩy, đều có một tiếng âm thanh ‘răng rắc’, theo tiếng ‘răng rắc’ vang ra thì trên mặt đất lại xuất hiện từng khối xương cốt trắng bệch. Một đội lính xương khô gồm hơn hai mươi tên, bị Cơ Huyền dùng thủ đoạn lôi đình đả kích rất nhanh đã bị diệt sát toàn bộ.
Nhìn đám khô cốt binh ngã như gả rạ Cơ Huyền cười nói:
– Có chút đám cốt binh này cũng không đủ để làm món khai vị cho ta. Chi băng ngươi hiện chân thân đi. Đừng lãng phí thời gian của đôi bên.
– Khạc, khạc…Đừng quá vui mừng, trò vui còn ở phía sau.
Giọng nói từ trong động truyền tới, dường như đối với việc cốt binh bị hạ không có gì bất ngờ. Trong động, một tên dáng vẻ vô cùng quái dị khiến người ta buồn nôn, hai tay kết thủ ấn.
Trong màn sương đột nhiên những khô cốt binh bị Cơ Huyền đánh vỡ kết hợp lại. Những tên lính xương khô có đôi mắt vô hồn lại lần nữa xuất hiện.
— QUẢNG CÁO —
Cơ Huyền lại lần nữa vận dụng thân pháp đem toàn bộ đám khô cốt binh này hủy đinh, nhưng một khắc sau đám khô cốt binh lại ngưng tụ lại hướng tới hắn tấn công.
– Đánh không chết chúng sao?
Cơ Huyền nhíu mày nói:
– Đánh không chết thì ta chạy.
Cơ Huyền dùng thân pháp chạy một đường, nhưng chợt phát hiện không chạy được, làm sương này chặn đứng tầm nhìn di chuyển như thế nào cũng không thoát được. Mà đám sương khô vẫn bám theo sau lưng.
Những đám lính xương khô, tuy rằng với thực lực của Cơ Huyền bây giờ hoàn toàn có thể một chưởng đập chết một tên, nhưng làm cho cậu đau đầu chính là khi những xương cốt của đám lính xương khô này rơi xuống đất ngay lập tức lại lần nữa tổ hợp lại, cứ vòng đi vòng lại như thế đã không ngừng làm tiêu hao đấu khí.
Tiêu hao đấu khí! Đột nhiên Cơ Huyền nhận gì đó hỏi hệ thống:
– Hệ thống, kiểm tra thân thể của ta, ta không thể bổ sung đấu khí được.
– Tinh. Kí chủ cần thận, màn sương này không đơn giản.
Hệ thống chợt vang lên cảnh cáo trong đầu của Cơ Huyền.
– Tinh. Đây là một loại trận pháp bày ra chướng nhãn khiến kí chủ không thể thoát ra được. Thậm chí làn sương này có thể khiến người bên trong suy yếu đấu khí của người bị két trong trận.
Nghe xong Cơ Huyền sa sầm sắc mặt, cậu dùng linh hồn cảm giác lực kiểm tra nội thể, làn sương này xâm nhập vào bên trong cơ thể cậu. Cậu có thể cảm thấy đấu khí trong cơ thể giảm xuống nhanh chóng… Phải nói chính xác là làn sương đang đẩy hết đấu khí ra khỏi kinh mạch và thế chỗ nó.
– Làn sương này tà dị vậy!
Trong lòng có kinh ngạc, cảm nhận từng kinh mạch của mình đang bị làn sương chiếm đóng, đấu khí với nó không có tác dụng.
– Tinh. Trận pháp này tụ tập chí âm chí hàn ở trong động này, mà đám cốt binh này có dựa vào cực âm cực huyết ngưng tụ liên tục. Kí chủ hãy thử tìm cách hủy đi chỗ chí âm chí hàn của trận pháp là được.
Cơ Huyền hiểu được một chút, vội vận chuyển dị hỏa tiến vào trong kinh mạch, làn sương như gặp phải thiên địch cấp tốc hóa thành hư vô.
– Món đồ chơi dị hỏa này đúng là đồ tốt.
Thấy dị hỏa có tác dụng Cơ Huyền mới thở phào một hơi, đem làn sương thiêu đốt hết đồng thời bản thân biến thành một đầu hỏa diễm hoàng ngọc.
Thủ ấn biến đổi, hoàng ngọc hỏa diễm hóa thành một đầu đại long, cự xà phân biệt hai hướng càn quét điên cuồng. Hỏa diễm cuồng bạo không ngừng vặn vẹo khắp nơi, đem toàn bộ không gian bóp méo, sương trắng trong trận pháp bị nhiệt độ tăng cao trong nháy mắt bay đi không ít.
Cự long, đại xà đem từng đợt cốt binh hủy diệt tới cặn bã cũng không còn. Chỉ nghe đến một hồi ‘xèo xèo cạc cạc’, đám lính xương khô bị đốt thành tro cốt lưu lại thành những vệt đen trên mặt đất. Đối với Hoàng Ngọc Hỏa Diễm thì đám lính xương khô cấp bậc Đấu Linh căn bản là không có cách nào chống cự.
Dưới sự tác động của dị hỏa, trận pháp màn sương này hóa thành một tiểu thế giới tràn đầy hỏa diễm vô cùng vô tận. Đám sương kì dị kia tới cơ hội tái tạo còn không có.
Trong động, cảm thấy trận pháp càng ngày càng yếu, tùy thời có thể bị phá bất cứ lúc nào, một ánh mắt trắng toát không lòng đen mở trừng to, cặp răng sắc nhọn, cả người tản ra mùi tinh huyết nồng nặc gằn giọng:
– Dị hỏa! Không nghĩ tới tên này có dị hỏa…..
– Trại chủ, không lẽ bọn chúng vợt qua trận pháp rồi sao! Vậy phải làm thế nào đây.
Lão nhị nghe giọng nói của trại chủ liền hoảng sợ nói.
— QUẢNG CÁO —
Trại chủ nhìn dáng vẻ của lão nhị hừ lạnh, mở miệng nói:
– Phế vật, ca đã cho ngươi tu luyện công pháp Huyết tộc ưu tú nhất như vậy mà cuối cùng như chó nhà tang chạy tới đây. Giữ lại ngươi có tác dụng gì.
Cánh tay sắc nhọn của trại chủ như thiểm điện chụp pháp vào đỉnh đầu của lão nhị.
– Đừng mà…. Trại chủ… Tha mạng….
Trong tiếng kêu thảm thiết của lão nhị, huyết khí của hắn bị kéo ra khỏi thân thể. Trại chủ mở miệng lộ ra những cái răng sắc nhọt hút hết huyết khí đó vào trong miệng. Kết quả trại chủ hóa thành một cái vỏ còn mỗi xương cốt. Đôi mắt toàn dã trắng tràn ngập tơ máu. Cười điên cuồng nói:
– Đấy là ngươi tự tìm đường chết. Khạc khạc khạc…..
Hai đầu cự thú hỏa diễm ngưng tụ cường hãn đem trận pháp sương mù thiêu đốt hết sạch, sương mù tản ra con đường phía trước lần nữa hiện rõ trước mặt cậu, đám khô cốt binh cũng biến mất không còn dấu vết.
Từ trong bóng tối một thân ảnh bước ra, đôi mắt trắng dã nhìn Cơ Huyền nói:
– Tiểu tử ngươi có chút bản sự, nhưng ép ra phải ra tay. Thì ngươi sẽ chết rất thảm đó.
Bị ánh mắt quái dị này nhìn chằm chằm mình, Cơ Huyền cảm thấy không thoải mái. Đặc biệt là cái khí tức quỷ dị kia cứ như đâm người cậu. Nhưng bộ dáng vẫn thong dong nói:
– Muốn giết ta…. Sợ ngươi không có bản sự đó đâu.
– Vậy xem sao.
Trại chủ đôi mắt dã trắng trừng lớn, phi thân tới phía Cơ Huyền, bàn tay vuốt sắc nhọn đánh tới người cậu.
Cơ Huyền hơi nghiêng người, hắc trảo tốc độ cực nhanh đánh lên lồng ngực tên trại chủ, một tiếng thanh âm trầm muộn vang lên, chỉ nghe thấy tên trại chủ cười lạnh một tiếng, thân thể của hắn lui về phía sau một chút, nhưng khi thân hình trại chủ lui về phía sau đồng thời móng vuốt của nó cũng nhanh chóng hướng về phía cánh tay Cơ Huyền đánh tới.
Cước bộ trại chủ này tuy có chút đơn điệu nhưng động tác trên cánh tay của hắn lại cực nhanh, Cơ Huyền thậm chí còn không nhìn thấy rõ động tác của đối phương, thì trên cánh tay đã truyền đến cảm giác đau đớn, móng vuốt của tên trại chủ này đã đánh vào cánh tay của Cơ Huyền tạo ra một dấu vết thương đỏ thẫm. Rất nhanh, vết thương kia truyền đến một cảm giác tê dại, chứng tỏ trên móng vuốt của tên trại chủ này có cả chất kịch độc.
Cơ Huyền cảm giác được tốc độ lan tỏa độc tố vô cùng nhanh, Hỗn Nguyên Thiên quyết vận chuyển, hắc động từ trong kinh mạc chạy tới ngăn cản độc tố đố tiếp tục lan rộng.
Trại chủ tỏ vẻ kế hoạch đắc thủ, tốc độ của hắt chợt nhanh vô cùng, từng đòn càng ngày càng hiểm hóc hơn, Cơ Huyền suýt chút nữa đã trúng phải móng vuốt của nó. Đến cơ hội lấy ra đan dược giải độc còn không có.
– Còn tránh, xem ngươi tránh được bao lâu.
Trại chủ kiêu ngạo nói, thân hình liên tục chớp động từng trải nối tiếp từng trải móc thẳng về phía. Cơ Huyền vận động càng mạnh mẽ thì độc tố lan càng
nhanh, vì vậy trại chủ cố tình ép cho cậu phải hoàn thủ.
Cơ Huyền cũng không phải dạng vừa, hắc trảo sắc bén bao bọc liên tục bắt kịp tốc độ của tên trại chủ. Từng chiêu từng chiêu miễn cưỡng chống đỡ. May nắm có hắc động không ngừng thôn phệ độc không cho lan rộng.
– Tại sao tới bây giờ tiểu tử này không vị độc tố ảnh hưởng!!???
Trại chủ không ngừng cuồng nộ kêu lên, hai móng vuốt uy vũ kéo theo vô số áo ảnh, công kích như cuồng phong bão vũ.
– Huyết Xà Khẩu.
— QUẢNG CÁO —
Trại chủ hé miệng, một cái đầu lưỡi màu huyết hồng vươn dài ra, hướng về phía Cơ Huyền bắn tới. Cái lưỡi dài đó phóng đến nửa đường đột nhiên biến thành một trường xà màu huyết hồng trường xa đó há rộng miệng, như chỉ cần cắn một ngụm cũng có thể nuốt hết Cơ Huyền!
– Thanh Mộc kiếm khí.
Đấu khí ngưng tụ thành hắc sắc kiếm khí, đâm thẳng vào cái miệng đang vươn tới của trường xà màu huyết hồng.
Trường xà hí lên một tiếng, một ngụm nuốt luôn Thanh Mộc kiếm khí.
– Xuy, xuy, xuy!
Kiếm khí bạo tạc trong miệng trường xa, khiến cái đầu con rắn màu huyết hồng lúc to lúc nhỏ. Phì phì mấy tiếng, con trường xà màu huyết hồng cũng bị năng lượng công kích kêu loạn xạ cả lên, sắc mặt con rắn cũng lộ ra vẻ đau khổ.
– Huyết Phệ Đấu Khí.
Trại chủ hét lớn, một nguồn năng lượng hắc sắc truyền đến trong cơ thể trường xà, rất nhanh, Cơ Huyền phát giác, Kiếm khí do hắn phóng ra đã mất liên lạc với cơ thể hắn, bị con trường xà kia thôn phệ hoàn toàn.
Cơ Huyền nhân cơ hội nhảy lùi lại, lấy bình đan dược đưa vào miệng ngăn chặn độc tố.
– Tiểu quỷ, có chút ý tứ.
Thu lưỡi lại, trại chủ híp mắt nói. Xem ra, tuy rằng có thể hấp thụ mất một chiều công kích vừa rồi của Cơ Huyền, nhưng hắn cũng không dễ chịu gì.
Một chiêu đó của Cơ Huyền có uy lực tương đương Huyền giai cao cấp đấu kĩ. Ăn một kiếm này đương nhiên vẫn xót.
– Có một vài thứ không thể ăn bậy ăn bạ được đâu.
– Đừng kiêu ngạo quá, Huyết Ngưng Chưởng.
Trại chủ hừ lạnh đánh ra một chưởng huyết khí ngập trời. Một chưởng xuất ra làm cho không khí xung đột phát ra những thanh âm “ rắc rắc ” tiếng vang.
– Lãng Trọng Điệp.
Cơ Huyền đánh ra một quyền kinh thiên, một quyền này cũng không dám chậm trễ, quyền này phiêu dật mang theo cỗ lực lượng lôi đình vạn quân.
Oanh một tiếng.
Sơn cốc này chợt rung động mạnh mẽ, từng vết rạn nứt vang lên. Cả hai người như diều đứt dây đồng loạt bắn mạnh ra khỏi sơn cốc, đánh thủng cái lỗ. Hai người đồng thời dùng đấu khí dực ngưng lại trong không.