Tặng Em Một Đời Đau Thương

Chương 32: Gây hoạ



Sau một hồi ngồi bình tĩnh lại Tần Ngôn mới cảm thấy mình hơi quá lời, bản thân đã vô tình lấy Nhã Tịnh làm tấm bia đỡ những cơn tức giận vô cớ của mình, anh đứng lên đi qua đi lại ở trong phòng của mình, bây giờ thật sự anh đang vô cùng khó chịu.

Sau những gì vừa xảy ra trái tim của Nhã Tịnh lại có thêm một vết nứt, cô không hiểu bản thân đã làm gì mà lại khiến cho Tần Ngôn chán ghét mình như thế. Cô vẫn phải làm những công việc hằng ngày vẫn thường hay làm khi không có anh, Nhã Tịnh lấy túi rác trong nhà đem ra ngoài, đột nhiên lòng ngực của cô đau dữ dội, Nhã Tịnh đưa tay sờ lên lòng ngực trái của mình, từ nhỏ Nhã Tịnh đã bị mắc bệnh tim, ba mẹ rất thương đứa con gái này nên đã tìm bác sĩ giỏi để chữa trị cho Nhã Tịnh, dần dần cô đã đỡ hơn nhiều, nhưng bác sĩ nói là căn bệnh không hẳng là hết hoàn toàn, nếu như cô gặp những chuyện khiến bản thân phải kích động ảnh hưởng đến cảm xúc, thì căn bệnh tim có thể tái phát còn nghiêm trọng hơn. Lúc cô nằn nặc muốn kết hôn với Tần Ngôn, ba mẹ mặc dù không muốn cho lắm nhưng lại sợ con gái sẽ đau buồn bệnh tình tái phát, nhưng không ngờ khi kết hôn với Tần Ngôn rồi cuộc sống của Nhã Tịnh đã vô cùng tồi tệ, anh đã để lại trong cô quá nhiều tổn thương vô hình mà bản thân mình không hề hay biết, hôm nay cô đã đạt đến điểm của sự đả kích nên căn bệnh mới tái phát.

Nhã Tịnh đau đến mức không thể nào thở nổi được nữa, cô ngồi quỵ xuống đường, hô hấp trở nên khó khăn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, Tần Ngôn đi đến cửa sổ đi đi ra hành lang hóng gió để tâm trạng thoải mái hơn.

Anh vô tình nhìn xuống thì lại bắt gặp cảnh tượng Nhã Tịnh đang đau đớn đưa tay bóp mạnh vào lòng ngực, túi rác đã đổ ra ngoài tạo thành một mớ hỗn độn, Tần Ngôn lo lắng chạy nhanh xuống nhà để xem tình hình của Nhã Tịnh như thế nào, anh đi đến đỡ lấy cô, gương mặt của Nhã Tịnh tái nhợt hơi thở yếu ớt, Tần Ngôn nhanh chóng bế cô lên đưa vào xe rồi đi nhanh đến ghế lái, chiếc xe vừa ra khỏi nhà đã lao nhưng tên bay.

Đến bệnh viện Tần Ngôn bế Nhã Tịnh đi vào bên trong phòng cấp cứu, bác sĩ trực ở đó liền chạy vào kiểm tra sức khỏe cho Nhã Tịnh, anh đứng bên ngoài lo lắng cho cô, Tần Ngôn sợ là do anh nói ra những lời lúc nãy khiến cho Nhã Tịnh kích động nên mới dẫn đến tình trạng như thế, anh đã thật sự gây ra hoạ lớn, bản thân không biết nên làm như thế nào mới có thể chữa cháy đây.

Nhã Tịnh trong cơn hôn mê vẫn sợ Tần Ngôn sẽ ghét bỏ mình, vì cô yếu ớt không thể giúp đỡ hay làm cho anh vui chỉ mang đến cho anh những phiền phức. Bác sĩ nhìn thấy nhịp tim càng yếu ớt của cô liền lo lắng, đi ra ngoài gọi bác sĩ chuyên khoa đến, Tần Ngôn lo lắng nhìn về phía đó, bây giờ anh mới biết được thế nào là sự việc nghiêm trọng, Tần Ngôn lấy hết can đảm gọi điện cho người nhà hai bên đến.

Chỉ một lúc ba mẹ hai bên đã chạy đến bệnh viện, làm sao mà ba mẹ cô không biết con gái mắc bệnh gì, mẹ cô lo lắng đến nỗi nước mắt cứ vô thức lăn dài trên gương mặt, bác sĩ chuyên khoa chạy đến vội vàng đi vào bên trong tiếp tục chữa trị cho Nhã Tịnh.

Một giờ đồng hồ sau cuối cùng nhịp tim của Nhã Tịnh đã ổn định trở lại, cô vẫn đang chìm vào hôn mê, mọi người điều rất lo lắng cho cô, mẹ cô đau lòng nói.

” Cứ nghĩ con bé sẽ khỏi bệnh hẳn tại sao bây giờ lại tái phát một cách bất ngờ như thế, nếu hôm nay Tần Ngôn không đưa Nhã Tịnh đến bệnh viện kịp lúc thì không biết phải làm sao nữa.”

Tần Ngôn không ngờ Nhã Tịnh lại mắc bệnh tim, vậy mà lúc nào anh cũng bỏ rơi cô để cô ở nhà một mình, bên ngoài có bao nhiêu muộn phiền anh đều quay về trút giận lên cô, còn bảo cô là phiền phức, Tần Ngôn thật sự rất quá đáng, bây giờ anh cảm thấy rất áy náy.

Sao vài giờ Nhã Tịnh đã tỉnh lại, vì cô mà không ai ngủ được mọi người cứ túc trực bên cạnh chờ đợi cô tỉnh dậy, mẹ liền đi đến vuốt ve mái tóc của Nhã Tịnh.

” Con gái cảm thấy sao rồi con có biết làm mẹ lo lắng lắm không hả.”

Nhã Tịnh mỉm cười nhẹ an ủi mẹ.

” Con không sao mẹ đừng khóc.”

Cô đảo mắt nhìn xung quanh vẫn không thấy Tần Ngôn, mẹ liền hiểu ý nên lên tiếng giải thích.

” Tần Ngôn đi đóng tiền viện phí cho con rồi.”

Nhã Tịnh đã khiến cho mọi người vô cùng hoảng sợ, bây giờ cô đã bình ổn trở lại, nhịp thở cũng đã đều đặn.

Tần Ngôn mở cửa đi vào.

” Mọi người cứ quay về trước đi con sẽ ở lại chăm sóc cho cô ấy.”

Mẹ của Nhã Tịnh không muốn về vì lo lắng cho con gái, nhưng mẹ của Tần Ngôn lại kéo bà đi.

” Cứ để bọn chúng ở đây, đã là vợ chồng bọn chúng tự biết cách chăm sóc nhau.”

Đến khi mọi người rời đi hết Tần Ngôn mới kéo ghế đến bên cạnh giường của Nhã Tịnh ngồi xuống, gương mặt của anh đầy tâm trạng.

” Xin lỗi vì đã nói những lời không hay với em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.