“Con gái cảm thấy sao rồi?”
Mẹ của Mạn Nhu phải bay từ Mỹ về vì nghe cô ta bị tai nạn, Mạn Nhu vẫn luôn kiêu ngạo, từ trước đến nay cô ta luôn có ác cảm với mẹ của mình vì bà luôn bắt ép Mạn Nhu luôn phải hoàn tiện có như thế chỉ để câu dẫn được những thiếu gia nhà giàu, bà đã bán đi hạnh phúc của Mạn Nhu gả cô ta cho một người đàn ông giàu có, nhưng thứ cô ta nhận được là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, bù lại Mạn Nhu có được khống tài sản hậu hĩnh sau khi ly hôn, dù không bao giờ thích tính cách luôn tham lam không bao giờ chịu thoả mãn những thứ mà bản thân đang có của mẹ mình.
Cách cô ta đối đáp với mẹ vô cùng lạnh lùng.
“Con không sao mẹ về đây làm gì?”
Mẹ của Mạn Nhu đi đến cầm lấy tay cô lên quan sát cẩn thận gương mặt vô cùng lo lắng.
“Từ nhỏ đến lớn trên người con không có một vết sẹo nào, mẹ không cho con động vào bất cứ việc gì, cơ thể của con để đàn ông thèm khát, có như thế con mới nâng cao giá trị của mình, vậy mà lại bị tai nạn giao thông, có biết mẹ xót lắm không hả.”
Mạn Nhu giật tay của mình lại gương mặt vô cùng khó chịu hậm hực với mẹ mình.
“Mẹ có thôi đi không, cái gì mà đàn ông thèm khát, nâng cao giá trị, con cảm giác như con chỉ là một công cụ để mẹ đi đào mỏ đám đại gia, nói một cách châm biếm chẳng khác nào bán con gái của mình.”
Mẹ của cô ta vô cùng tức giận.
“Con đang nói gì vậy, mẹ chỉ vì yêu thương con mà thôi, không có mẹ con có được cuộc sống như ngày hôm nay hay không, không có mẹ con có được lớn khôn xinh đẹp có tiền có quyền như thế này không, con với cái nuôi lớn để nói những lời đó với mình.”
Mạn Nhu mệt mỏi thở dài nói.
“Mẹ đi về nhà nghỉ ngơi đi con không muốn nói chuyện nhiều con đang cảm thấy rất đau đầu.”
Mẹ cô ta càng quát mắng nặng hơn.
“Con vì một tên đàn ông không xứng đáng với mình về địa vị và gia thế vậy mà con vẫn ưu mê không vứt bỏ được, đừng tưởng mẹ không biết con vì tên đàn ông ngu ngốc đó mới bị tai nạn.”
Mạn Nhu như bùng nổ cảm xúc cô ta vùng vẫy hét lớn.
“Mẹ đi ra ngoài đi.”
Hà Mi kéo mẹ của Mạn Nhu đi ra ngoài, nếu không hai mẹ con bọn họ lại đại chiến với nhau mất.
“Đi thôi bác đợi đến khi nào cậu ấy bình tĩnh lại rồi hẳn nói chuyện.”
Mạn Nhu ngồi không căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng khiến cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng, tính cách hóng hách kiêu ngạo của cô ta, phần lớn điều do cách dạy dỗ của mẹ mình, luôn nghĩ đàn ông chỉ là những mỏ vàng để lợi dụng, cách suy nghĩ của Mạn Nhu đã bị bóp méo từ nhỏ.
Nhưng khi gặp được Tần Ngôn cô ta được đối xử rất khác không có những món quà đắt tiền không phải hẹn hò ở những nơi sang trọng, chỉ cần giản dị cũng đã khiến Mạn Nhu vui, từ khi chia tay anh tính cách của cô ta ngày càng quái lạ hơn, Mạn Nhu muốn quay lại với Tần Ngôn để có thể tìm lại những cảm giác như ngày đó.
…
Tiếng chuông điện thoại của Mạn Nhu vang lên khiến cho cô ta quay về thực tại, là số điện thoại của Tần Ngôn, cô ta liền nở nụ cười cầm lấy điện thoại lên nghe.
“Em nghe đây.”
Giọng nói đã lâu không được nghe càng khiến cho Mạn Nhu muốn cướp Tần Ngôn về tay mình trỗi dậy trong cô ta mạnh mẽ.
“Sức khỏe sao rồi, khi nào xuất viện?”
Mạn Nhu: “Ngày mai em được xuất viện rồi, nhưng em cần một người đến giúp dọn dẹp đồ đạt hộ mình, em định nhờ Hà Mi như cậu ấy bận việc, hiện tại em không thể lái xe một mình xuất viện được, em có một thỉnh cầu anh có thể đến giúp em được không?”
Cô ta đang hoàn thành tốt vai diễn của mình trở thành một con người yếu đuối trước người đàn ông để anh thương hại.
“Nếu anh bận thì không sao em tự làm cũng được.”
Tần Ngôn: “Mẹ em không quay về sao?”
Mạn Nhu cố tỏ vẻ buồn bã: “Em không cho mẹ về vì sợ bà sẽ lo lắng cho em, dù sao em cũng đã quen ở một mình rồi.”
Tần Ngôn do dự một lúc thì lên tiếng: “Được rồi tôi sẽ đến giúp em.”
Mạn Nhu như được mở cờ trong lòng, cô ta mỉm cười thoả mãn, sau khi tắt điện thoại với Tần Ngôn Mạn Nhu liền gọi cho Hà Mi.
“Tạm thời ngày mai cậu và mẹ tớ đừng đến bệnh viện đón tớ, cậu đưa bà ấy sang nhà cậu ở tạm vài ngày đi, tớ muốn bà ấy tránh mặt khỏi nhà một thời gian.”
Hà Mi chưa hiểu chuyện gì: ” Tại sao phải làm như vậy?”
Mạn Nhu không muốn Hà Mi biết.
“Cứ làm theo lời tớ nói đi đừng hỏi nhiều.”
…
Ngày hôm sau Mạn Nhu cố tình ăn mặc chỉnh tề trang điểm và ngồi chờ đợi Tần Ngôn đến đón mình quay về nhà, anh nghĩ dù đã dứt khoát nhưng dù sao cô ta cũng đáng thương không một ai ở bên cạnh nên đã đồng ý đến giúp đỡ.
Tần Ngôn bước vào phòng bệnh của Mạn Nhu.
“Anh đến rồi em đợi anh suốt đấy.” – Cô ta nở một nụ cười vô cùng dịu dàng với Tần Ngôn.
Anh gật đầu nhẹ rồi giúp cô ta xách túi đồ, Mạn Nhu tỏ ra vẫn còn đau ở vết thương, Tần Ngôn bước nhanh đến đỡ lấy cô ta.
“Cẩn thận.”