Tần Ngôn đau lòng cứ đứng mãi trước nhà của Nhã Tịnh, anh không muốn rời xa cô thêm một giây một phút nào nữa, bây giờ trong tâm trí của Tần Ngôn là làm cách nào để Nhã Tịnh có thể thuận lợi sinh ra đứa bé mà không nguy hiểm đến tính mạng của cô, nếu mất cô anh không biết bản thân sẽ ra sau như thế đã quá đủ, Tần Ngôn thật sự đã rất ân hận.
Nhã Tịnh nhìn thấy dáng người đang đứng thập thò bên ngoài, cô nhớ Tần Ngôn đã đưa mẹ chồng về từ lúc nãy rồi, Nhã Tịnh đi ra bên ngoài để xem đó là ai, cô nhìn thấy đó là Tần Ngôn thì hơi bất ngờ, Nhã Tịnh mở cửa ra.
“Anh lại đến đây làm gì?”
Tần Ngôn không nói gì mà nhào đến ôm chầm lấy Nhã Tịnh, cô bị anh ôm chặt đến khó chịu, Nhã Tịnh đẩy Tần Ngôn ra khó hiểu hỏi.
“Anh bị làm sao vậy?”
Tần Ngôn đau lòng nhìn Nhã Tịnh, hàng mi đã ướt nhòe vì bản thân đã không kiềm chế được xúc cảm, Tần Ngôn nắm lấy hai bàn tay của Nhã Tịnh, ánh mắt đầy sự chân thành.
“Anh xin lỗi em nhiều lắm, bây giờ em có đánh đuổi anh như thế nào anh cũng sẽ không rời đi đâu, anh chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho em, anh chỉ muốn nhìn thấy em khỏe mạnh mỗi ngày, Nhã Tịnh đừng ruồng rẫy ghét bỏ anh nữa có được không em, cho anh chăm sóc bù đắp cho em có được không, anh sẽ không khiến cho em phải buồn lòng vì mình nữa, anh thật sự rất cần em.”
Nhã Tịnh cảm thấy Tần Ngôn hơi lạ hôm nay anh khác hoàn toàn với tính cách cọc cằn của mình thường ngày, mà đang bày tỏ nổi lòng với Nhã Tịnh.
“Anh đang bị làm sao vậy tại sao lại nói chuyện kì lạ quá vậy?”
Tần Ngôn tiếp tục kéo Nhã Tịnh vào lòng, chỉ có như thế anh mới cảm thấy an lòng, suốt quãng đường lái xe đến đây Tần Ngôn đã nhớ đến giấc mơ mà Nhã Tịnh đã rời xa mình, anh thật sự rất sợ và lo lắng cho sức khỏe của cô.
“Anh chỉ muốn chăm sóc cho em mà thôi, chỉ cần mỗi ngày thức giấc nhìn thấy em đang ở bên cạnh là anh cảm thấy hạnh phúc và yên lòng rồi, đừng rời xa anh nữa cho anh cơ hội được trở thành một người chồng tử tế có được không em.”
Nhã Tịnh cũng cảm thấy vô cùng xúc động trước những lời Tần Ngôn đã nói, cô cũng chẳng muốn chuyện của hai người rẽ lối, đứa bé này cũng là cô liều mạng giữ lại, cũng chỉ vì muốn Tần Ngôn có một gia đình thật sự trọn vẹn, anh đã thành tâm như thế Nhã Tịnh cũng không muốn từ chối vì cô luôn là người rung động trước anh, luôn là người mềm lòng trước vì cô yêu anh rất nhiều.
“Được rồi anh đừng nói nữa, trả lời em anh đã đi đâu rồi quay lại đây với một thái độ lạ lùng như thế.”
Tần Ngôn dìu Nhã Tịnh đi vào nhà vừa đi anh vừa nói.
“Anh đã đến bệnh viên để hỏi rõ hơn về tình hình sức khỏe của em hiện tại, tại sao em lại giấu anh, Nhã Tịnh em có biết là anh đau lòng lắm không hả.”
Đột nhiên ba của Nhã Tịnh từ trong nhà xông ra.
“Cậu đến đây làm gì tránh xa con gái của tôi ra.”
Tần Ngôn hơn hoảng hốt trước thái độ của ba vợ, anh bị ông đẩy ra một cách thảm hại, Nhã Tịnh hơi hoảng loạn.
“Ba..”
Ông tức giận chỉ thẳng vào mặt của Tần Ngôn.
“Đừng làm con gái tôi tổn thương thêm nữa.”
Nhã Tịnh ngăn cản ba của mình lại.
“Ba đừng đối xử như thế với anh ấy có được không?”
Ba kéo Nhã Tịnh đi vào nhà.
“Con cứ dây dưa với cậu ta để làm gì, một mình con đã phải âm thầm chịu đựng còn cậu ta có yêu thương gì con đâu, con gái đừng để bản thân đau khổ thêm nữa.”
Gương mặt của Nhã Tịnh cuộn đầy nổi buồn cô thật sự cảm thấy rất khó xử, dù sao người cô yêu nhất cũng chỉ có một mình Tần Ngôn, bây giờ hai người đã có được trái ngọt đó là đứa bé ở trong bụng, Tần Ngôn cũng đã rất ân hận anh cũng chỉ muốn mưu cầu hạnh phúc và nhận ra được tình cảm của Nhã Tịnh dành cho mình, hai người đã chấp nhận đối phương vậy cớ sao cứ giày vò nhau để càng thêm đau lòng.
“Con sẽ cho anh ấy cơ hội và tha thứ cho anh ấy ba đừng trách con và cũng đừng buồn lòng về con, người con yêu chỉ có một mình Tần Ngôn mà thôi.”
Ông cũng không muốn khiến cho con gái khó xử, nhưng ánh mắt của ba vợ nhìn Tần Ngôn đầy hiềm khích khiến cho anh phải lo ngại.
Tần Ngôn định ở lại đây để chăm sóc cho Nhã Tịnh nhưng cô lại không cho, Nhã Tịnh không muốn Tần Ngôn vì mình mà bỏ việc ở quân khu, anh cứ năn nỉ mãi Nhã Tịnh mới chịu cho anh ở lại đêm nay.
Buổi ăn tối đầy căng thẳng của gia đình Nhã Tịnh, Tần Ngôn luôn ngồi khép nép suốt buổi ăn, vì ba của Nhã Tịnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn đâm sâu vào nội tâm của Tần Ngôn, mẹ của Nhã Tịnh thấy thái độ của chồng hơi bất lịch sự nên nhắc nhở ông vài tiếng.
“Nhã Tịnh đã đồng ý cho Tần Ngôn ở lại rồi, dùng sao mẹ của cậu ấy cũng đã đến đây xin lỗi ông còn muốn gì nữa, cứ để bộ mặt đó ai mà nuốt trôi cơm.”