Cố Uyển Như nói: “Ngày mai công trình xã hội cô nhi viện cùng viện dưỡng lão sẽ cắt băng khánh thành…”
Hiểu ý của Cố Uyển Như, Giang Hải nói: “Anh sẽ bảo Hoành Độ Dương đến tham dự. Ông ta tới thì mới có thể diện.”
“Nghe nói xả thải bên kia hơi không ổn?”
“Nâng cấp toàn bộ ngay lập tức.”
“Còn nữa, con sông nhỏ kia thành mương nước ô nhiễm?”
“Xử lý toàn bộ.”
“Đúng rồi…”
Cố Uyển Như vội vàng nắm chặt lấy tay Giang Hải.
Anh chàng này lại lên cơn điên gì nữa đây.
“Thế này thì phải hết bao nhiêu tiền chứ, không cần phung phí thế đâu?”
Giang Hải chỉ lặng lẽ cười, thuận tay nắm lấy bàn tay ngọc của Cố Uyển Như “Nghe vợ.”
“Cái gì cũng không nên quá, sẽ ảnh hưởng công ty.”
Cố Uyển Như không nhỏ mọn, cũng rất sẵn lòng làm những việc công ích này.
Nhìn Giang Hải, tim đập thình thịch, người đàn ông này thật tốt, có việc gì cũng đều có suy nghĩ rất giống mình.
Cố Uyển Như nói:
“Em sẽ sắp xếp, một nửa lợi nhuận của công ty sẽ dùng vào việc công ích, có được không?”
Suy cho cùng thì người chủ thật sự của tập đoàn Uyển Như là Giang Hải, Cố Uyển Như nỗ lực làm việc là muốn báo đáp Giang Hải mà thôi.
“Anh nghe lời vợ.” Giang Hải cười nói.
Cho dù có quyên góp cả tập đoàn Uyển Như thì Giang Hải cũng sẽ không nhíu mày một cái, còn có thể vỗ tay khen, vợ à, em thật là giỏi.
Về đến công ty, Cố Uyển Như tiếp tục bận việc của cô ấy, mà Giang Hải thì không có việc gì nằm nghịch điện thoại như mọi khi.
Việc mua lại sản nghiệp Chương gia về cơ bản đã xong, Cố Uyển Như cũng đang bận rộn với những công việc khác, thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người.
Tất cả mọi người đều không hề ngờ tới, tập đoàn Uyển Như có thể thâu tóm toàn bộ sản ngiệp của Chương gia, mà Quan gia đến một cũng chẳng dám gì.
Chẳng có việc gì để làm, Giang Hải bước ra khỏi văn phòng, nói chuyện phiếm với lễ tân. Mà lúc này, giọng nói của Lan Kiều từ phía sau vang lên “Giang Hải.”
Giang Hải chằng thèm quay đầu lại, anh biết Lan Kiều đến tìm Cố Uyển Như để bàn chuyện hợp tác: “Tự đi đến văn phòng đi.”
Giang Hải cũng biết, Lan Kiều chẳng qua chỉ là muốn tiếp cận mình, muốn nhanh chóng hóa giải sự căm hận trong lòng Giang Hải mà thôi. Ân oán nếu như thật sự có thể dễ dàng hóa giải như thế thì cũng không có nhiều người muốn báo thù như vậy. Lan Kiều không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo, nói một tiếng cảm ơn rồi nhấc gót giày đi về phía văn phòng của Cố Uyển Như.
Lan Kiều muốn gần gũi với Giang Hải thêm một chút, không bắt buộc phải cầu xin điều gì, chỉ cần có thể gặp mặt nhiều một chút, Lan Kiều tin tưởng sớm muộn cũng sẽ có một ngày có thể nắm được trái tim của Giang Hải. Lan Kiều vô cùng tự tin với vẻ bề ngoài của bản thân mình.
Toàn thân trên dưới đều bị Giang Hải nhìn thấy hết rồi, Lan Kiều đã mất tất cả tôn nghiêm khi còn ở trong khách sạn rồi. Trong lòng cũng đã sớm đưa ra quyết định, lúc đó Lan Kiều đã chuẩn bị rồi, chuẩn bị để chấp nhận sự xâm phạm của Giang Hải.
Chỉ còn cách để Giang Hải quỳ dưới váy của mình thì mới có thể lấy lại được toàn bộ tôn nghiêm.
“Đợi đã.” khuôn mặt Giang Hải nghiêm túc.
Giang Hải đưa Lan Kiều đến một nơi khác, ở nơi này bình thường không có người qua lại.
Giang Hải quay người, lạnh lùng nói: “Bỏ hết mấy âm mưu của cô đi, cô làm những thứ này cũng không hề có tác dụng gì đâu.”
“Tôi không hề làm gì cả.” Lan Kiều bình tĩnh.
Giang Hải lại gần, một tay chống vào tường, khuôn mặt dán lại gần, Giang Hải có thể ngửi thấy mùi thơm trên người Lan Kiều.
“Đúng, cô không làm gì.” Giang Hải cười nhẹ nói.
“Lan Kiều, cô có biết không, con người, có nhiều khi thông minh quá, lại khiến người ta thấy phản cảm.”
Lan Kiều ưỡn ngực lên, khoảng cách với Giang Hải càng gần hơn. Giang Hải có thể cảm nhận được sức nóng trong hơi thở của Lan Kiều, dường như còn mang theo cả sự ngọt ngào.
“Giang Hải, Lan gia đã đồng ý yêu cầu của anh, tôi cũng cam chịu số phận.”
Nói rồi, Lan Kiều nghiêng người về phía trước, gần như là dính chặt vào người Giang Hải. Chỉ cần thêm một tí nữa thôi, thì đôi môi mềm mại đã có thể chạm vào môi anhrồi.
Đôi mắt của Lan Kiều rất trong, không hề có một chút gợn sóng nào. Giang Hải không ngờ, Lan Kiều thế mà lại bình tĩnh được đếnthế, có thể giấu mọi cảm xúc vào trong lòng không hề để lộ ra ngoài tí nào.
“Đi tìm Cố Uyển Như đi, hợp tác là hợp tác, làm ăn là làm ăn. Sau này không cần phí sức trên người tôi nữa. Không có tác dụng gì đâu.”
Giang Hải quay người rời đi. Giang Hải có dao động không?
Không hề.
Vẫn luôn là như thế, Giang Hải vẫn luôn biết rõ ràng bản thân mình cần làm gì, lúc nào thì nên làm gì.
Anh sẽ thích Lan Kiều ư? Tuyệt đối không bao giờ.
Mối huyết thù của Giang gia, sự nhục nhã phải gánh chịu khi ở trên thuyền. Mỗi điều mỗi khoản, đều không cho phép Giang Hải có chút mềm lòng nào với nhà họ Mục.
Nhưng khi đối diện với Lan Kiều, Giang Hải có chút không biết phải làm gì. Xem Lan Kiều như gái bán thân để mặc sức chà đạp, xé nát từng chút tôn nghiêm một của người phụ nữ cao quý này. Cảm nhận được khoái cảm trả thù thu hoạch được từ sự không cam tâm và tủi nhục của Lan Kiều.
Nhưng một khi mà người phụ nữ này không để ý những thứ ấy nữa, cô ta chấp nhận số phận rồi thì đột nhiên Giang Hải lại cảm thấy không biết nên làm như thế nào. Giống như vừa rồi, Giang Hải rất muốn lột trần cô ta ra rồi ném ra.
Nhưng nếu làm như thế thì Giang Hải có cảm giác là đã trúng kế của Lan Kiều rồi. Nhìn bóng dáng Giang Hải rời đi. Khóe miệng Lan Kiều nhếch lên một nụ cười thành công.
Đàn ông mãi mãi chẳng bao giờ hiểu được đàn bà, thậm chí cũng chẳng hiểu đàn ông. Đàn ông không cần biết là căm hận tới mức nào, những đối với đàn bà thì vẫn để lại một chút chỗ trống. Lan Kiều đang cược, cược Giang Hải sẽ không sử dụng những cách biến thái để đối xử với cô ta.
Kết quả là cô ta cược đúng rồi. Như thế thì trong lòng Lan Kiều cũng có chút yên tâm rồi. Lan Kiều nói chuyện với Cố Uyển Như rất lâu. Cố Uyển Như dưới sự hỗ trợ của Thúy Họa nên nói chuyện cũng rất dễ dàng.
Nhưng mà Lan Kiều, mỗi một con số chỉ cần nghe một lần thì đều có thể ghi nhớ được, khiến người ta kinh ngạc không thôi. Cố Uyển Như rất ngưỡng mộ cô ta, có nhiều khi ông trời thật không công bằng gì cả.
Đã cho Lan Kiều một hoàn cảnh gia đình tốt như thế, lại cho cô ta một gương mặt xinh đẹp mê hoặc lòng người như thế, lại còn tài giỏi.
So sánh như thế, Cố Uyển Như liền cảm thấy bản thân mình như một con vịt xấu xí. Cố Uyển Như nghĩ, mình như thế này, thật sự không xứng với Giang Hải. Xem đồng hồ một chút, Lan Kiều nói lời tạm biệt.
Mặc dù còn nhiều vấn đề chưa được nói tới, nhưng Lan Kiều vẫn quyết định rời đi. Nếu như thế, thì Lan Kiều mới có lý do để tới gặp Cố Uyển Như, Giang Hải cũng chạy không thoát được khỏi Lan Kiều.
“Giang Hải ” Cố Uyển Như nhìn về phía Giang Hải đang nhàm chán ngồi bên kia.
Anh quay đầu lại nhìn: “Vợ ơi, có gì à? Có mệt không, anh đấm bóp cho vợ nhé?”
Cố Uyển Như đỏ mặt lên, liếc nhìn Lan Kiều.
Có người ngoài đang ở đây mà lại nói lời thân mật như thế làm gì chứ.
“Anh thay em tiễn Lan tiểu thư đi, cô ấy không đi xe.”
“Thôi không cần đâu, tôi gọi xe về là được rồi” Lan Kiều vội vàng từ chối.
Lái xe đưa Lan Kiều tới đây đã về rồi, đó là ý của Lan Kiều, nhưng cô ta không hề muốn Giang Hải đưa về.
Cố Uyển Như hỏi thì cô ta thuận miệng trả lời mà thôi. Sự nhiệt tình của Cố Uyển Như khiến cho Lan Kiều có chút bất ngờ.
Giang Hải cười nhẹ: “Tuân lệnh vợ.”
“Lan Kiều, đi thôi.”
Giang Hải chẳng qua chỉ làm tốt công việc với chức vụ là một lái xe, sự sắp xếp của Cố Uyển Như không phải là chuyện nhỏ. Xuống tới bãi đỗ xe, Lan Kiều rất biết điều mà ngồi ở hàng ghế sau. Giang Hải đưa mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, lái xe về phía Lan gia.
“Tôi muốn tới khách sạn Thiên Nha.”
Giang Hải im lặng không nói gì.
“Tôi vẫn luôn ở tại căn phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn.”
Giang Hải chẳng thể hiện cảm xúc gì.
“Mỗi ngày tan ca tôi đều về đó.”
Giang Hải vẫn thờ ơ như cũ.
“Có vấn đề gì thì có thể tới đó tìm tôi.”
Cuối cùng Giang Hải cũng đưa mắt nhìn về kính chiếu hậu, cười nhẹ: “Tôi có thể hiểu là cô đang để cửa chờ tôi không? Đợi tôi đến thăm à?”
Chỉ cần Giang Hải muốn, bảo cô ta lập tức cởi sạch ra thì Lan Kiều cũng không mảy may do dự gì. Ít nhất, người đàn ông trước mặt này muốn nhìn. Chỉ cần anh ta muốn thì Lan Kiều sẽ cho.
Chỉ cần Giang Hải dám muốn, thế đã là khởi đầu tốt rồi. Kẻ thù đáng sợ nhất chính là kẻ không có nhược điểm nào. Một khi Giang Hải đã không thể tìm được điểm khiến Lan Kiều thấy tổn thương thì sẽ có loại cảm giác không thực tế. Vì lời hứa với Bạch Lý Hưng, Giang Hải không thể làm gì Lan gia.
Di động vang lên, Giang Hải cầm lên xem thì thấy Cố Uyển Như gửi tin nhắn: “Tôi xong rồi, chờ anh ở bãi đỗ xe.”
Vừa mới để điện thoại xuống chưa được lâu thì lại có một tin nhắn được gửi tới.
Giang Hải đọc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong mắt là sát khí nồng đậm.
Dừng xe ở bên đường, anh lạnh lùng nói: “Xuống xe, tự gọi xe về đi.”
Lan Kiều không hiểu gì cả, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe. Giang Hải nhập địa chỉ vào bản đồ, đạp ga chạy xe quay lại.
Nói chuyện với Lan gia cũng ổn rồi, Cố Uyển Như cũng muốn thư giãn một lúc, lần đầu tiên tan ca sớm như thế. Thu dọn xong mọi thứ, bước vào thang máy đi xuống bãi đậu xe. Ở cửa thang máy, có ba người đàn ông mặc áo đen đeo kính đen đứng đợi ở bên cạnh.
“Thưa cô, tập đoàn Uyển Như ở phía trên à?”
Thấy những người này không giống người tốt, trong lòng có chút sợ hãi, gật gật đầu rồi vội vàng đi về phía bên cạnh.
“Cô là Cố Uyển Như à?” Một người trong số đó hỏi.
“Các người là ai?” Cố Uyển Như thấy tò mò, hình như mình không hề quen biết ba người này.
Ánh sáng ở trong hầm để xe không tốt lắm, mà ba người này lại còn mang kính đen nữa.
“Chúng tôi là ai không quan trọng, nhưng mà muốn tìm cô nói chuyện làm ăn.”
Cố Uyển Như nhíu mày: “Các người muốn làm gì? Đừng qua đây.”
“Cố tiểu thư, chúng tôi có dự án cả mấy trăm triệu thậm chí trên cả tỉ muốn tìm cô hợp tác.” Một người mặc áo đen cười một cách âm hiểm, chậm rãi tới gần.
Cố Uyển Như hoảng sợ lùi về phía sau: “Dự án gì? Công ty đã hết giờ làm việc rồi, ngày mai nói tiếp nhé.”
“Dự án gì à? Mỗi người chúng tôi đều có **** *****, chỉ có thể vào sâu giao lưu thì cô mới biết được trong đó kì diệu như thế nào thôi.”
“Ha ha…”
Mấy người mặc áo đen nhìn nhau cười, nét mặt dần dần trở nên hung ác. Cố Uyển Như ôm chặt lấy chiếc túi xách, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Lần trước bị Quan Huỳnh bắt cóc, đến hôm nay vẫn còn bị ám ảnh. Âm thầm hối hận ở trong lòng, biết thế thì đã không bảo Giang Hải đưa Lan Kiều về rồi. Vì sao lại không sắp xếp xe khác chứ?
Người áo đen lấy điện thoại ra: “Cậu chủ, chúng tôi đã tìm thấy người rồi, sẽ đưa về cho cậu ngay lập tức.”
“Yên tâm đi, thuốc đó thì tôi sẽ cho cô ta uống trên đường, đợi khi đưa người tới nơi thì sợ là không cho cô ta cởi sạch sẽ ra lại không được ấy chứ.”
“Cố tổng, may quá chị vẫn chưa đi, có một tài liệu gấp cần chị kí vào đây, đang cần gấp ạ.” Thúy Họa từ tầng trên đi xuống, nhìn thấy Cố Uyển Như thì lập tức gọi lên.
Nhưng ngay lập tức, Thúy họa đã phát hiện ra ba người mặc đồ đen có ý đồ xấu này.
“Các người là ai, ở đây làm gì? Yêu cầu các anh rời đi ngay lập tức, nếu không thì tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Một người mặc đồ đen quay đầu lại nhìn, nghiêng nghiêng đầu cười chế nhạo: “Cô bé, cũng xinh phết đấy. Bảo vệ ư? Cô gọi đi. Tối nay tôi sẽ cho cô gọi đủ thì thôi.”
“Cùng kêu với Cố tiểu thư đây có được không? Để tôi xem hai người các cô ai kêu to hơn nào.”
“Thúy Họa, đi nhanh đi, gọi Giang Hải về.” Cố Uyển Như vội vàng nói.
Thúy Họa không đi mà lao ra chắn phía trước Cố Uyển Như, như gà mẹ bảo vệ con nói: “Cố tổng, cô đi nhanh đi, tôi ngăn bọn chúng lại.”
Cố Uyển Như đã dựa sát vào một chiếc xe rồi, có thể chạy đi đâu được chứ.