Bên ngoài phòng, có một người trung niên áo trắng đang đứng đó, áo choàng dài, dáng người cao gầy, tay cầm quạt xếp, rất chi là xuất trần.
Giang Hải lấy một điếu thuốc ra, châm lửa.
Cả ngày đi cùng với Cố Uyển Như, nên chưa được điếu thuốc nào.
“Anh là Giang Hải?”
Giang Hải im lặng như không hề nghe thấy.
Theo Giang Hải thấy thì người trung niên này chẳng qua chỉ đang giả vờ.
Theo người trung niên thấy thì Giang Hải cũng đang giả vờ.
Thời đại nào rồi, ai không biết còn cho rằng ông già này là học sinh tới kinh đô đi thi ấy chứ.
Trong đêm mà mặc quần áo trắng cũng rất chi là dọa người.
“Ai đã lên kế hoạch này ở thành phố Giang Tư?” Người trung niên áo trắng nói thẳng vào vấn đề.
Giang Hải lạnh nhạt nói: “Tôi.”
“Ông Lương là do anh giết?” Người trung niên nhấc chân, chậm rãi bước về phía Giang Hải.
Giang Hải nhả một làn khói thuốc, im lặng không lên tiếng, lại xem câu hỏi của người trung niên áo trắng như gió thoảng bên tai.
“Tôi hỏi anh, là vinh hạnh của anh, cho thể diện lại không muốn à?” Người trung niên cất cây quạt đi, đi thẳng tới chỗ Giang Hải.
Sắc mặt Giang Hải chẳng có chút cảm xúc gì, gạt tàn thuốc lá về phía người trung niên.
Người trung niên xòe quạt ra, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Mà sau đó, Giang Hải đã ở gần bên cạnh cửa rồi.
Nụ cười nhạt nhòa, hai mắt sáng như sao.
Người trung niên âm thầm nói không tốt rồi, nhưng mà đã muộn.
Chỉ một chút thôi nhưng sự khác biệt là quá lớn.
Một nhánh cây đã đâm xuyên qua ngực người trung niên…
Áo trắng như tuyết dần dần bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đôi đồng tử người trung niên co rút lại bằng kích thước của một cây kim, cổ họng cuộn lại.
“Lấy nhánh cây làm kiếm…..”
Dùng ánh mắt tất chi là khó tin nhìn Giang Hải: “Anh… anh là….”
“Đoán sai rồi.” Giang Hải nói nhỏ, quay người trở về.
Người trung niên áo trắng ngã xuống đất, cơ thể không cam chịu co giật, khó khăn phát ra mấy tiếng từ trong cổ họng: “Thiên Lương….”
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, lại nghe thấy Giang Hải nói: “Đã nói rồi, đoán sai rồi.”
Người trung niên áo trắng này không phải là người đầu tiên đoán Giang Hải đến từ Thiên Lương, nhưng mà người kia Giang Hải cũng chưa từng được gặp.
Trong lòng cũng có chút mong đợi.
Chiến thần bảo vệ Thiên Lương, hy vọng sẽ không làm mình thất vọng.
Có nhiều khi, năng lực không tương xứng với danh tiếng.
Nhưng không cần biết thế nào, người kia xứng đáng được Giang Hải kính trọng, vì nước vì dân, một vị anh hùng vĩ đại.
Nếu không phải vì thân phận Đế vương, nếu không bận lòng vấn vương Cố Uyển Như.
Giang Hải cũng muốn tới Thiên Lương, da ngựa bọc thây làm một người anh hùng.
Thay xong quần áo, khi xuống hồ nước nóng thì đã đổi một bộ mặt khác.
Giang Hải không giấu được nụ cười xấu xa, lại mang theo chút gian xảo, sờ vào người Cố Uyển Như.
“Vợ ơi, cơ thể em thật là đẹp.”
Ánh mắt gian xảo, vẻ mặt thì không biết xấu hổ.
Cố Uyển Như cười thành tiếng, cho dù Giang Hải có biết thành con ma háo sắc thì cô cũng không sợ.
Bởi vì cô tin Giang Hải không phải loại người đó.
Hai người ngủ cùng một phòng lâu như vậy rồi, mặc dù Giang Hải thường hay đưa ra những yêu cầu không an phận nhưng phần lớn chỉ là nói miệng thôi, chứ chưa bao giờ vượt quá nửa bước.
Cô nói đùa: “Chỗ nào đẹp? Gần hay mập?”
“Vừa đẹp, thêm tí nữa thì mập, thiếu đi tí thì gầy.”
Giang Hải nói rất nghiêm túc, nắm lấy bàn tay như ngọc của Cố Uyển Như.
“Em xem bàn tay này này, sao lại chẳng có ai mời em đi làm mẫu tay nhỉ?”
Mặt Cố Uyển Như đều đã đỏ hết lên rồi, rút tay về: “Tay của tôi cũng bình thường thôi mà, tay của Lan Kiều mới đẹp, tôi rất ngưỡng mộ.”
Nói tới Lan Kiều, Cố Uyển Như vẫn luôn có một chút cảm xúc kì lạ.
Ngoại hình xinh đẹp, thậm chí cả chỉ số thông minh siêu việt kia nữa, là một người phụ nữ hoàn mĩ không chê vào đâu được.
Hai người nói chuyện rất hợp nhau nhưng trong lòng vẫn luôn cho chút khoảng cách.
Cố Uyển Như biết, đó là vì có Giang Hải kẹp ở giữa.
Giang Hải chính là chồng trên danh nghĩa của mình, nhưng lại là vị hôn phu của Lan Kiều.
Thở dài trong lòng, vị hôn phu là thật, nhưng chồng thì chỉ dừng lại trên danh nghĩa mà thôi.
Có lẽ là tờ giấy đăng kí kết hôn kia thật sự rất quan trọng.
Bước tới, lại nắm lấy bàn tay nhỏ kia lần nữa.
Giang Hải rất nghiêm túc nói: “Vợ à, anh vừa mới phát hiện ra, cơ thể em thế này là đẹp nhất.”
“Đáng ghét” mặt Cố Uyển Như đỏ lên.
“Em nhìn cái vai này….”
“Em nhìn…..”
Cố Uyển Như nhanh chóng tránh sang bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Chân này cũng được nha.”
“Bắp chân cũng rất mượt mà….”
“Đùi này….”
“Cái này….”
Cố Uyển Như sợ hãi đứng bật dậy, nước bắn ra tung tóe: “Tôi đi mát xa đây.”
Giang Hải nói: “Để anh mát xa cho em được không.”
“Vợ à. Hai chúng ta cũng nên nói mấy câu thân mật chứ?”
“Bình thường đều không ngủ chung giường, cách xa như thế nói chuyện cũng không thấu đáo được….”
“Ai nha, anh đừng có tới đây.”
Thi thể của người trung niên áo trắng được đưa về thành phố Giang Thanh, Bàng đại ca vô cùng chấn động.
Thành phố Giang Tư, thế mà lại còn nguy hiểm hơn cả những gì mà ông ta tưởng tượng.
Vốn dĩ muốn khống chế toàn bộ thế giới ngầm của thành phố Giang Tư, thật không ngờ tới, chết một Hồng Nhị Lão, bây giờ lại chết thêm một người nữa.
Tên tuổi của Tần Hiên không được nhiều người biết đến, lại càng không lọt vào mắt của xã hội đen thành phố Giang Thanh.
Tại thành phố Giang Tư, có sự dứt khoát có năng lực thanh trừng thế lực ngầm không phải là điều mà Tần Hiên có thể làm được.
Sau những suy luận thì Giang Hải rất có thể người đứng sau lưng.
“Đây là do Giang Hải kia làm?”
Bàng đại ca đã hơn năm mươi tuổi, nhìn rất chi là phúc hậu.
Một người mặt mũi hiền lành, rất khó có thể tưởng tượng được đây lại là đại ca xã hội đen thống trị hơn nửa giang sơn của thế lực ngầm tại thành phố Giang Thanh.
Trước mặt Bàng đại ca, Nghiệp Gia vẻ mặt nghiêm nghị: “Lấy cành cây làm kiếm, nâng nhẹ như nặng, không phải là người đơn giản.”
Bàng đại ca có thể chiếm đóng thành phố Giang Thanh hai mươi năm nay thì không thể không nói tới công lao của Nghiệp Gia.
Rất nhiều người trẻ tuổi chỉ biết Nghiệp Gia là đệ nhất cao thủ, nhưng lại không biết làm thế nào mà có được danh hiệu này.
Năm đó chỉ dựa vào sức mạnh của một mình mình đã giết chết chín người thừa kế của chín nhân vật lớn có tiếng chiếm giữ thành phố Giang Thanh, một đêm thành danh.
Từ đó đã đặt nền móng vững chắc cho Bàng đại ca ở thành phố Giang Thanh hai mươi năm nay.
Bàng đại ca nheo mắt: “Điều tra Giang Hải chưa?”
“Tra rồi.” Nghiệp Gia nhẹ nhàng nói: “Là đứa trẻ mồ côi của Giang gia ở thành phố Giang Tư, năm năm trước lưu lạc ở đâu không rõ ràng, thời gian trở lại chưa lâu, đến ở rể Cố gia ở thành phố Giang Tư.”
“Ở rể?” Khóe miệng Bàng đại ca giật giật.
“Làm sao có thể như thế?”
“Có thể đạt tới cảnh giới dùng cành cây làm kiếm, cho dù là người không thích khoe khoang thì cũng không đi ở rể như thế chứ.”
Lúc này, Ngụy Lão quản gia đưa tới một ít tài liệu chi tiết, ở trên đó có tất cả thông tin sau khi Giang Hải về nước.
“Tra, có phải là người của mấy thế gia ở phía Bắc hay không” Bàng đại ca nhìn chằm chằm ấm trà đang sôi nói.
“Không phải, đã điều tra rồi.” Ngụy Lão cung kính nói.
“Phía Nam thì sao?”
“Cũng không phải.”
Ánh mắt Nghiệp Gia sắc bén, lóe lên sát ý: “Anh Bàng, hay là để tôi đến thành phố Giang Tư một chuyến, xử lý Giang Hải.”
“Không được.” Bàng đại ca nói: “Vết thương của cậu chưa khỏi, hơn nữa lại không biết rõ ràng về Giang Hải.”
Bàng đại ca nheo đôi mắt lại và nói: “Trước tiên hãy thăm dò nông sâu một chút. Trước khi nhìn rõ được thực lực của anh ta thì không được tiếp xúc.”
Nghiệp Gia nói: “Huyền gia đã điều tra về Giang Hải trước cả chúng ra, tôi thấy có thể lợi dụng một chút.”
Bàng đại ca gật đầu nói: “Cậu đi làm đi.”
Trong văn phòng, Cố Uyển Như đang cầm một bộ quần áo ướm thử lên người mình.
“Nhìn rất đẹp, nhưng tôi thấy cô mặc nó hợp hơn.” Cố Uyển Như so sánh một chút sự khác biệt về ngoại hình giữa mình và Lan Kiều.
Lan Kiều mỉm cười: “Uyển Như, là tôi mua cái này tặng cô mà.”
“Không thích à?”
“Thế thì tôi bảo người đổi bộ khác nhé.”
Chỉ tốn thời gian vài ngày, Lan Kiều đã thành công trở thành người bạn thân thiết không gì là không thể nói của Cố Uyển Như.
Giang Hải biết điều làm tổ luôn trên ghế, ngủ chảy cả nước miếng.
Cố Uyển Như nhìn sang Giang Hải vốn muốn nghe ý kiến của anh.
Thúy Họa gõ cửa đi vào, sắc mặt có chút sợ sệt.
Cố Uyển Như hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thúy Họa nhìn Lan Kiều.
Lan Kiều hơi sửng sốt, cười nhẹ rồi nói lời tạm biệt: “Vậy cô làm việc đi, tôi cũng có chút việc phải đi xử lý.”
Lan Kiều đi rồi Thúy Họa mới nói: “Cố tổng, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì mà lại vội vàng hoảng sợ thế?” Cố Uyển Như vội hỏi.
Thúy Họa nói: “Mới vừa rồi, có năm đối tác đột nhiên nói không muốn tiếp tục hợp tác với tập đoàn Uyển Như nữa.”
“Vì sao?” Cố Uyển Như không hiểu, nếu như chỉ có một nhà xảy ra vấn đề thì còn dễ nói, đằng này cả năm công ty cùng rút vốn thì cũng khó hiểu thật.
Thúy Họa lắc đầu: “Bọn họ sẵn sàng bồi thường thiệt hại khi vi phạm hợp đồng cũng không muốn hợp tác với tập đoàn Uyển Như. Hơn nữa thái độ vô cùng kiên quyết.”
“Cố tổng, chị nhanh chóng nghĩ cách đi, hợp đồng đột nhiên dừng lại, chuỗi tiền vốn cũng sẽ bị đứt đoạn.”
Lúc này, mấy vị quản lý cấp cao của công ty cũng vội vàng hoảng sợ tới tìm Cố Uyển Như.
Lại có mấy công ty đã ký hợp đồng hợp tác với công ty đột nhiên tuyên bố rút vốn.
Một giám đốc nói: “Có mấy nhà đầu tư vật liệu cũng đang thúc giục, từ sáng sớm cho tới bây giờ vẫn luôn gọi điện thoại.”
“Thái độ của đối phương rất kiên quyết, thúc giục cũng vội vã.”
Điện thoại vang lên, Cố Uyển Như nghe điện thoại.
Người gọi tới là Ngô Mẫn, các công trình của tập đoàn Uyển Như đều hợp tác với Ngô gia.
Ngô Mẫn vội nói: “Cố tổng, có phải công ty xảy ra chuyện gì không. Trên công trường bên này đang ầm ĩ hết cả lên.”
Tất cả nhà đầu tư công trình đều đang đình công, yêu cầu tập đoàn Uyển Như phải trả thanh toán trước cho dự án.
Vừa mới đặt điện thoại xuống thì điện thoại lại vang lên lần nữa, Lôi Nhân Hào cũng gọi điện thoại tới.
Hai doanh nghiệp khác cũng đang đòi nợ. Ngoài ra hai ngân hàng cũng yêu cầu tập đoàn Uyển Như thanh toán trước khoản nợ.
Thúy Họa nói: “Cố tổng, nhanh chóng nghĩ cách thôi, bọn họ dường như là muốn kết hợp lại với nhau để hạ gục tập đoàn Uyển Như.”
Chẳng ai ngờ tới, sẽ đột ngột phát sinh loại chuyện này.
Nhất định là đắc tội người ta rồi, nếu như phía sau không có người thúc đẩy thì tuyệt đối sẽ không đột ngột phát sinh ra tình huống này.
Tập đoàn Uyển Như mới đi vào hoạt động chưa lâu, thậm chí còn chưa có nề nếp, tất cả các dự án đều đang trong giai đoạn xây dựng, cũng là thời gian đốt tiền nhiều nhất.
Công ty gặp khủng hoảng, có thể nói đây chính là thời khắc sinh tử. Giải tán tất cả mọi người, Cố Uyển Như gọi điện thoại cho một đối tác.
“Mạo tổng, tôi mạo muội gọi điện cho ông như thế này là vì muốn biết, vì sao công ty của các ông đột nhiên muốn rút vốn đầu tư thế?”
“Ông xem, chúng ta hợp tác vẫn luôn rất thuận lợi mà, những nơi đầu tư cũng đã tiến hành được một nửa rồi, đột nhiên rút vốn thế này không chỉ phải bồi thường mà cũng rất không hợp lý nữa.”
“Mạo tổng, ông có thể cho tôi biết là vì sao không?”
Gọi điện thoại đi, sắc mặt Cố Uyển Như xanh mét, không ngờ mọi chuyện lại đột ngột như vậy, hơn nữa lại còn nghiêm trọng như thế nữa chứ.
Gọi đi mấy cuộc điện thoại, mặc dù chẳng có ai nói rõ.
Nhưng Cố Uyển Như đại khái cũng đoán ra được một chút, Huyền gia.
Mọi thứ đều là do Huyền gia làm.
Thúy Họa lại gõ cửa bước vào lần nữa: “Cố tổng, Huyền gia đã chủ động đưa tư liệu của tập đoàn kia tới.”
Thấy sắc mặt Thúy Họa rất khó coi thì Cố Uyển Như cũng biết kết quả rồi.
“Có phải là một công ty ma không, tất cả những tài sản có giá trị đều đã bị chuyển đi hết rồi?”
Cố Uyển Như đoán không sai, Huyền gia đã âm thầm nuốt hết rồi.
Giang Hải dụi mắt ngồi dậy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không sao, em sẽ xử lý được.” Cố Uyển Như rất chi là cứng đầu.
Lúc nào cũng là Giang Hải che mưa che gió cho cô, Cố Uyển Như không muốn bản thân mình giống như một con rối gỗ, gặp phải chuyện gì cũng chỉ có thẻ trốn ở sau lưng Giang Hải.
– —
Tác bị bế đi cách lý mới về, xin đừng quên tác