Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 93: Kể Chuyện Hút Người



Vây ở bên ngoài sảnh lớn, là một nhóm bảo vệ trong tư thế sẵn sàng, còn có thể thấy được mấy người cao thủ đang nắm chặt nắm tay.

Mấy người cao thủ này chính là những võ giả thực thụ, chỉ cần ra lệnh một tiếng, thì Giang Hải lập tức sẽ bị lôi ra ngoài nghiền nát làm thức ăn cho chó.

Diệp gia ở thành phố Hải Hà, từ trước tới giờ còn chưa xuất hiện người nào dám kiêu ngạo ở đây như thế.

“Cô gái, ngồi đi.” Diệp Liên Hách vừa dứt lời làm cho mọi người lại bất ngờ thêm lần nữa.

Sắc mặt Diệp Thụy Nguyệt đã cực kì khó coi rồi.

Cô ta tò mò nhìn Diệp Liên Hách.

Có một số người còn đang chìm trong suy nghĩ, cái tên Giang Hải này, chẳng lẽ lại là con rơi của ông cụ Diệp lưu lạc ở bên ngoài?

Nếu không có cảm giác áy náy ở trong lòng, sao có thể chịu đựng sự hỗn xược như vậy của Giang Hải chứ?

Sắc mặt Lan Kiều đỏ lên, do dự ngồi xuống, chỉ ngồi ở một góc ghế như bị châm kim vào mông vậy.

Lan Kiều không hiểu, vì sao Giang Hải phải đưa cô ta tới đây.

Toàn bộ hội trường có cả trăm người, đều yên lặng không lên tiếng, không gian lặng ngắt như tờ, cả cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Giang Hải, phong thái của Giang Hải đã làm lu mờ lễ đại thọ trăm tuổi của ông cụ Diệp.

Thất Hồn chắp tay đứng đó, đứng sừng sững như một cây cột ở phía sau Giang Hải.

Lâm Viên Hàn cúi đầu, khẽ nhíu mày lại, không biết đang nghĩ gì trong lòng.

Mà Lâm Đan ở bên cạnh, ánh mắt lóe lên suy nghĩ chán chường.

Trên thế giới này, không có cô gái nào lại không muốn được gả cho nhân vật chính, có thể vẫy tay ra lệnh cho cả thiên hạ.

Đáng tiếc, người thích Lâm Đan lại chỉ là nhân vật phụ.

Giang Hải ngồi, mà Thất Hồn chỉ có thể đứng.

Càng đáng tiếc hơn là Giang Hải không hề có hứng thú đối với cô ta.

Trên bàn tiệc chính, có thêm hai người chen vào tự nhiên sẽ có người phải rời khỏi vị trí này.

Nhưng ai sẽ chịu rời đi đây? Chẳng có ai muốn nói.

Ngài Lục Nhị nói: “Ông cụ Diệp, hai anh em chúng tôi không thích nơi quá náo nhiệt, chúng tôi đổi vị trí khác nha.”

Thiên Lương, Ngài Lục Nhị là sự tồn tại như một vị thần, có thể nói là cây cột đá giữ vững yên ổn của nơi biên giới.

Địa vị cao như vậy, không phải dạng vừa đâu.

Phương Đông, ai dám không kính trọng.

Ông cụ Diệp làm sao có thể để anh ta rời đi được chứ, vừa muốn mở lời giữ lại thì Giang Hải đã nói trước: “Tôi thấy cũng được.”

“Giang Hải, đây là Diệp gia, lúc nào thì tới lượt anh nói chuyện rồi?”

Mấy người trưởng bối của Diệp gia cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa. Nhất là mấy người con trai của Diệp Liên Hách, đè nén quá lâu, không nhịn được lửa giận nữa rồi.

Những khách quý khác nhìn mặt thì thấy vẫn bình thường, nhưng ai cũng đang rất mong đợi.

Tính tình của Ông cụ Diệp cũng quá tốt rồi, người như Giang Hải nên đánh ra ngoài từ lâu rồi mới đúng.

Mà lúc này, Diệp Liên Hách lại hành động khác những gì họ nghĩ, ông ta mỉm cười với Ngài Lục Nhị coi như tán thành lời nói của Giang Hải.

Mọi người sửng sốt, thế mà Diệp Liên Hách vẫn bỏ qua cho Giang Hải, lẽ nào thằng nhóc này, thật sự là con rơi con rớt bên ngoài mới được mang về thật?

Mọi người Diệp gia, toàn thân đều run rẩy lên.

Diệp Liên Hách nói với mọi người bằng giọng khàn khàn: “Ngồi đi.”

Đôi tay vừa đưa ra, hơn trăm người đồng loạt ngồi xuống, giống như đã từng được huấn luyện vậy.

Mọi người vừa ngồi xuống thì thức ăn được đưa lên.

Những người giúp việc lên lên xuống xuống không dứt, nhưng, chưa có người nào đụng đũa trước.

Trừ Giang Hải ra.

Giang Hải cứ tự nhiên như đang ăn cơm ở nhà mình, có đồ gì ngon đều đưa tay kéo đĩa về phía mình để ăn.

Cứ như bên cạnh chẳng có ai, ăn như sói đói vồ mồi.

Vốn dĩ, đối với những hoàn cảnh như thế này, thì nên kính rượu những người ngồi cùng bàn trước, nói chuyện đôi ba lời.

Diệp Liên Hách có uống hay không thì không quan trọng, chỉ cần nâng cốc lên đã là cho mình thể diện cực kì lớn rồi.

Nhưng mà, Giang Hải ăn như là gió cuốn mưa rơi, cả bàn không có ai phát ra tiếng nào.

Chẳng có ai lường trước được, tiệc mừng thọ trăm tuổi của ông cụ Diệp lại thành ra như thế này.

Diệp Thụy Nguyệt đỏ bừng mặt, ánh mắt nhìn Giang Hải tràn đầy sự tức giận, trách móc.

Ở dưới gầm bàn, Lan Kiều khẽ đụng vào Giang Hải.

Mà Giang Hải chỉ cười mỉm, lau vết dầu mỡ dính ở khóe miệng đi, có thể xem là đã ăn được tương đối rồi.

“Lan Kiều, không phải dạo gần đây Lan gia có mấy dự án không được suôn sẻ cho lắm à, cô nên học hỏi Ông cụ Diệp nhiều vào.”

“Hả?” Lan Kiều sửng sốt.

Nếu nói không suôn sẻ còn không phải là do Diệp Kinh Lạc làm ra à?

Giang Hải nói thế này nghĩa là muốn cô ta mách lẻo ư?

Yên lặng một lúc lâu, Lan Kiều vẫn không nói gì, cả khuôn mặt lại đỏ lên.

“Cô gái, có gì khó khăn thì cháu cứ nói đi.” Diệp Liên Hách chủ động hỏi, trong ánh mắt còn mang theo chờ đợi.

“Không… không có…” Lan Kiều không dám đắc tội với bất kì ai nên chỉ có thể giả ngốc mà thôi.

Giang Hải hừ lạnh, vừa mới nhấc đũa lên lại đặt đũa xuống.

“Bảo cô nói thì cô nói đi.”

Không khí kì lạ tới đáng sợ, Lan Kiều trộm liếc nhìn Diệp Kinh Lạc một cái.

Giang Hải lại nói: “Ông cụ Diệp, cô ấy nói Lan gia bị ấm ức, để tôi kể chuyện này ra có được không?”

“Tôi thấy mọi người cũng thích nghe kể chuyện.”

Chuyện ư? Kể chuyện lúc này ư?

Sắc mặt ông cụ Diệp cực kì khó coi, khuôn mặt trầm xuống, cuối cùng cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Nghe kể chuyện hay mà, tôi cũng thích nghe kể chuyện.”

Không cần biết chuyện bạn kể có vui hay không, ông cụ Diệp đã cười rồi thì mọi người cũng vội vàng cười theo.

Từng tiếng khen ngợi vang lên, cứ như thể Giang Hải chính là một người kể chuyện chuyên nghiệp vậy.

Mái tóc bạc trắng của Diệp Liên Hách hơi vương xuống bên trán ông cụ, khuôn mặt già đầy nếp nhăn càng nhăn hơn, dường như đang nhớ lại điều gì đó không hay.

Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên tia sáng chói lọi.

Mọi người sửng sốt, ông cụ Diệp dường như đã biến thành một người khác.

Quét mắt nhìn toàn bộ hội trường.

Trong chốc lát, ông ấy nhớ lại những tháng năm thịnh vượng ấy.

Lúc đó, ông ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ…

Lúc này Giang Hải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như một hòa thượng đang nhập định.

Tất cả hội trường, đều đang đợi, đợi Lan Kiều nói ra trước.

Trước khi tới đây, cô ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở thành tâm điểm tại một giây phút nào đó.

Lan Kiều lại nhìn Diệp Kinh Lạc, nếu như không nói lúc này thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Thấy Giang Hải bảo mình nói, nhất định là có đạo lý của anh ấy.

“Ông cụ Diệp, nhà chúng cháu ở thành phố Giang Tư gặp phải không ít vấn đề trong việc kinh doanh.”

“Còn có, đến cả sự an toàn của tính mạng cũng như tài sản của chúng cháu cũng khó lòng mà bảo đảm được…”

Trong mắt Diệp Liên Hách lóe len một tia sắc bén, đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Kinh Lạc: “Cái gì?”

“Mày…”

Diệp Liên Hách giơ những ngón tay gầy gộc của mình lên, chỉ vào Diệp Kinh Lạc hơi run run.

“Mày thế mà lại đi cưỡng đoạt con gái nhà lành ư?”

“Mày nói di, có chuyện này không?”

Diệp Kinh Lạc bị dọa sợ, không phải chỉ là một cô gái thôi à, con cháu Diệp gia, có ai mà chưa từng làm chứ.

Anh ta vội vàng đứng dậy giải thích: “Ông cố, sao có thể thế được. Nếu như cháu sắp xếp người đi thì cô gái xấu xí này làm sao có thể ngồi ở đây được chứ?”

Cả mấy trăm người trong sảnh, có không ít người gật đầu.

Dựa vào thực lực của Diệp gia, muốn một cô gái, cho dù là con gái của gia đình danh giá thì lại như thế nào.

Hoặc là, có rất nhiều người con gái muốn có được danh phận ấy chứ.

Suy cho cùng, có thể gả vào Diệp gia, thì chính là đã bước vào cửa nhà hào môn thật sự rồi.

“Đồ khốn.” Diệp Liên Hách tức đến râu cũng run lên.

Bị người ta đuổi tới nhà hỏi tội rồi mà Diệp Kinh Lạc còn giải thích gì chứ.

Người khác có lẽ không biết, nhưng mà Diệp Liên Hách làm sao có thể không biết được thực lực của Giang Hải cơ chứ.

Anh ta sẽ nói dối ư?

Anh ta khinh thường việc nói dối.

Nếu anh ta muốn Diệp gia bị hủy diệt cũng cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.

Dựa vào cái gì ư?

Chính là dựa vào tấm thẻ bằng gỗ kia, tấm thẻ có viết hai chữ Đế vương kia.

Tấm thẻ kia năm đó ông ta còn từng tự tay chạm vào, không thể nào sai được.

Giang Hải chính là Đế vương, là thủ lĩnh của thế lực ngầm đó.

Trên mảnh đất phương Đông này, không có mấy người có thể tồn tại ngang hàng với Đế vương được.

“Quỳ xuống” Diệp Liên Hách quát to, mặt đỏ bừng và run rẩy,

“Cha, Truyền Vũ nó…”

“Con cũng im miệng đi.” Diệp Liên Hách nói “Con dạy ra được một đứa cháu giỏi như thế…”

Người kia nói: “Nhanh, quỳ xuống cho ông cố.”

Diệp Kinh Lạc cứng đầu cứng cổ, vẫn còn muốn giãy dụa, nhưng những trưởng bối Diệp gia đang nhìn anh ta chằm chằm, cuối cùng cũng phải chậm chạp đi về phía Diệp Liên Hách.

Nhìn Diệp Kinh Lạc đang muốn quỳ xuống kia, Diệp Liên Hách hít một hơi thật sâu nói: “Quỳ với ông làm gì, quỳ với cô bé kia đi.”

“Hả?”

Diệp Kinh Lạc và những người trưởng bối Diệp gia, ai nấy đều không thể tin được mà phát ra âm thanh kinh ngạc.

Bảo con cháu của Diệp gia quỳ trước mặt một người ngoài, lại còn là một cô gái xấu xí nữa, thế này không phải là đang đánh vào mặt mũi của Diệp gia à?

Trong sảnh lớn lúc này yên lặng đến mức một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy được, sự yên lặng khiến cho lòng người hồi hộp, tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Kinh Lạc.

Trong lòng tất cả mọi người đều có một hoài nghi, Giang Hải là ai?

Thế mà lại có thể khiến cho người Diệp gia phải quỳ xuống.

Tồng Truyền Vũ không nhúc nhích, mím chặt môi, sắc mặt tái xanh đi.

“Bộp…”

Tiếng của một cái bạt tai vang lên rõ ràng, là Diệp Liên Hách đánh.

“Tháo thứ kia ra.”

“Cút, từ nay về sau, Diệp gia không có loại người như mày…”

“Cái gì?”

“Không thể…”

“Cha…”

“Ông cố…”

“Diệp Kinh Lạc là chắt ruột của cha mà…”

Diệp Kinh Lạc ngây ngốc luôn rồi, hình phạt này, có phải hơi nặng rồi không.

Diệp Liên Hách thế mà lại bảo anh ta tháo mặt dây chuyền ở trên cổ xuống, đó chính là vật tượng trưng cho Diệp gia.

Không có thân phận là người Diệp gia thì Diệp Kinh Lạc chẳng là cái thá gì cả.

“Ông cố… cháu quỳ…”

Nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên trên trán, Diệp Kinh Lạc di chuyển đầu gối, chậm chạp quỳ xuống trước mặt Lan Kiều.

Anh ta không còn lựa chọn nào khác.

Lan Kiều vội vàng đứng dậy, cô ta nào dám để cho người Diệp gia quỳ với mình chứ, sợ hãi nhìn Giang Hải.

“Giang Hải, anh gây chuyện đủ chưa. Đây là… Diệp gia đó.” Đè thấp âm thanh lại, Lan Kiều đã rưng rưng nước mắt rồi.

Bị Diệp Kinh Lạc quỳ xuống trước mặt như vậy, ngày hôm nay thật là sung sướng, nhưng nếu ra khỏi cái cửa này thì thế nào?

Có thể nghĩ tới, Lan gia ở thành phố Giang Tư, xong rồi.

Giang Hải đang làm gì vậy? Nhìn thì như là đang trút giận thay cô ta, nhưng lại đặt Lan gia lên đầu sóng ngọn gió.

Lẽ nào đây chính là kế hoạch của Giang Hải? Mượn tay Diệp gia để diệt Lan gia?

Lan Kiều hoàn toàn không biết gì về chuyện Diệp Kinh Lạc sắp xếp người bắt cóc cô ta, tất cả những thứ này đều là Giang Hải nói.

Mọi thứ ngày hôm nay, đầu được tính toán kĩ lưỡng rồi.

“Ngồi xuống.” Giang Hải lạnh lùng nói.

Lan Kiều không dám ngồi, mà nghiêng người, thân hình gầy yếu khẽ run lên.

“Cô gái, sai là người Diệp gia sai, cháu ngồi xuống đi.” Diệp Liên Hách nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, nếu như Lan gia bị người khác nhằm vào ác ý, tôi sẽ theo tới cùng. Người Diệp gia, không dám làm bừa đâu.”

Hai chân Lan Kiều mềm nhũn, ngồi bịch xuống ghế.

Diệp Kinh Lạc đang quỳ ở trước mặt, anh mắt mạnh mẽ, trong mắt dường hiện lên đầy tia máu nói lên tâm trạng như đang muốn giết người của anh ta.

Giang Hải nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của Lan Kiều, xem như là cho cô ta chút an ủi.

“Tôi kể mọi người nghe một câu chuyện nhé.”

Anh bắt đầu bằng giọng kể nhẹ nhàng nói: “Mấy chục năm trước, thành phố Hải Hà có một người, cha mẹ bị người ta ép chết, chỉ duy nhất có một người chị gái đã bán thân để kiếm cho người này một công việc.”

“Người này đã phải chịu rất nhiều đau khổ, vì để sống sót lúc nào cũng làm việc chăm chỉ và không đám phàn nàn, chịu sự sỉ nhục đánh mắng của người khác.”

“Anh ta, sống như một con chó.”

Giang Hải gõ gõ lên bàn: “Năm đó, cũng trên một bàn rượu sang trọng như thế này. Anh ta phải quỳ trên mặt đất, nhặt thức ăn mà người khác ném xuống.”

Giang Hải nhìn Diệp Liên Hách “Anh ta có thảm hại không?”

Sắc mặt Diệp Liên Hách đỏ lên, yên lặng không nói gì.

Người của cả sảnh đều đang đợi phần đặc sắc phía sau, nhưng cứ thế mà xong rồi.

Giang Hải hỏi: “Ông cụ Diệp, mối thù giết cha mẹ có thể đợi tới kiếp sau được không?”

Diệp Liên Hách chậm chạp lắc đầu.

“Không thể.”

Lại hỏi: “Chị gái bán thân rồi, thì người này có muốn chuộc thân cho chị ấy không?”

Diệp Liên Hách siết chặt răng bật ra một chữ:

“Muốn.”

Quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt Giang Hải khinh thường, tiếp tục hỏi: “Quỳ xuống ăn cơm có ngon không? Có muốn đứng lên không?”

“Không ngon, muốn đứng lên” Diệp Liên Hách tiếp tục trả lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.