Giang Hải thở phào nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi nói: “Anh ta quỳ vì bản thân anh ta muốn đứng lên.”
“Anh ta quỳ vì mối thù của cha mẹ cần phải báo.”
“Anh ta quỳ vì chị gái đang trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Nâng ly rượu lên, Giang Hải uống một ngụm: “Chuyện này, có hay không?”
“Vì sao nghe mà không vỗ tay.”
Không có người nào phản ứng lại, không người nào trả lời.
Trong sảnh lớn yên tĩnh, ánh mắt long lanh sáng ngời, đều tập hợp trên mặt Giang Hải.
“Bộp… bộp… bộp… bộp.”
Một tràng pháo tay vang lên, không người nào phụ họa, chỉ có tiếng vỗ tay vang lên mà thôi.
Diệp Liên Hách vỗ tay, hai mắt đỏ hoe, một giọt nước mắt đục ngầu làm nhòe cả tầm nhìn.
Giang Hải nghiêng đầu nhìn Diệp Kinh Lạc, lạnh lùng nói: “Dập đầu.”
Diệp Kinh Lạc nghiến răng nghiến lợi, vang lên kèn kẹt làm người khác ê cả răng.
Hai tay nắm chặt, các khớp trắng bợt, Diệp Kinh Lạc chỉ hận không thề lập tức giết chết Giang Hải.
Còn có cả Lan Kiều nữa.
“Lạy.” Diệp Liên Hách quay đầu sang chỗ khác, gằn giọng nói.
Đã chẳng còn nhiều tình cảm với đứa chắt này nữa rồi.
Diệp Kinh Lạc cong eo, chậm rãi cúi thấp người xuống.
Giang Hải lại nói: “Tôi không nghe thấy gì cả.”
“Giang Hải.” Anh ta hét lên một tiếng giận dữ, cảm thấy vô cùng nhục nhã, Diệp Kinh Lạc cắn môi, trên khóe miệng có một vệt máu tươi.
“Tao sẽ không bỏ qua cho mày…”
“Giang Hải tôi làm việc với nguyên tắc việc ta ta làm, có trời đất chứng giám.”
“Thế nhân, không có quyền phán xét tôi, cũng không có quyền đánh giá tôi.”
“Mà tôi, bây giờ, đang phán xét anh.”
Mắt đỏ như muốn phun ra máu, Diệp Kinh Lạc biết, nếu như anh ta không làm thì Diệp Liên Hách sẽ đuổi anh ta ra khỏi Diệp gia.
Anh ta không hiểu, anh ta muốn biết, thế này rốt cuộc là vì sao?
Vì sao Diệp Liên Hách lại phải nghe lời Giang Hải.
“Cộp… cộp.”
Âm thanh Diệp Kinh Lạc dập đầu vang lên, từng tiếng từng tiếng một, rất chi là nhịp nhàng.
Giang Hải chưa bảo dừng thì anh ta không thể dừng.
Những nhục nhã ngày hôm nay phải chịu, anh ta sẽ trả lại gấp bội.
Nhưng lúc này, có bao nhiêu nhục nhã cũng đều phải nhịn hết.
Nếu ông cố thật sự đuổi anh ta ra khỏi Diệp gia, thì Diệp Kinh Lạc chả là cái thá gì hết.
Những người từng bị anh ta làm nhục, nhất định sẽ làm cho anh ta sống không bằng chết.
Cả người Lan Kiều toát hết mồ hôi lạnh, nắm lấy Giang Hải cầu xin: “Giang Hải, cầu xin anh đấy, đừng nói nữa.”
Giang Hải lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt nói tiếp: “Tiếp tục nói những ấm ức của Lan gia, ấm ức của người thành phố Giang Tư cho họ nghe đi.”
“Giang Hải, anh tới Diệp gia với mục đích gì?” Diệp Thụy Nguyệt đứng lên, nước mắt lưng tròng, chất vấn Giang Hải.
Trái tim cô ta vỡ vụn rồi, Giang Hải không phải tới vì cô ta, cũng không phải tới để chúc thọ Diệp Liên Hách.
Giang Hải tới để báo thù.
Cô ta không hiểu vì sao phải như thế.
“Tôi tới để lấy một vật.” Giang Hải nhìn Diệp Liên Hách.
Diệp Liên Hách toàn thân run rẩy, sắc mặt khó coi, cuối cùng, cũng không hề nói ra một chữ nào.
Thứ đồ kia, chỉ cần Giang Hải muốn thì ông ta bắt buộc phải tuân theo.
Thứ đồ trang sức mà con cháu Diệp gia vẫn luôn đeo, lẽ nào không phải là để đợi ngày mà Đế vương tới hay sao?
Một lần đợi là cả mấy chục năm, một ngày này, chính là ngày mà ông ta đợi Đế vương xuất hiện.
Giang Hải ngồi ở nơi đó, giờ này phút này lại không phải là hình dáng mà ông ta mong đợi.
Ông ta không thể ngờ được, ngày gặp lại Đế vương, lại trong hoàn cảnh như ngày hôm nay.
“Anh…”
“Tôi hận anh…”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa…”
Diệp Thụy Nguyệt nói xong thì ôm nước mắt chạy đi.
Trong lòng Giang Hải hơi hơi đau, nhìn theo bóng dáng gầy yếu kia.
Nếu như kiếp sau có duyên, tôi nhất định sẽ không phụ em.
Nhưng mà kiếp này, trái tim tôi chỉ có thể chứa được một người mà thôi.
Tiếng dập đầu của Diệp Kinh Lạc truyền vào tai, sắc mặt Lan Kiều trắng nhợt.
Dưới ánh mắt thục giục của Giang Hải, tiếp tục nói: “Thành phố Giang Tư đang xây dựng phát triển, nhưng Diệp thiếu đã… chặn những con đường giao thông vào thành phố Giang Tư, cắt đứt toàn bộ nguồn cung ứng vật liệu xây dựng.”
Vừa dứt lời, có một ông lão trong số những trưởng bối của Diệp gia đứng lên, đó chính là con trai út của Diệp Liên Hách, Diệp Thành Vân.
“Cha, điều này con không phục.”
Hành động của Giang Hải đã khiến công chúng phẫn nộ.
Bất luận Lan Kiều nói gì thì Diệp Thành Vân đều phản bác lại, ông ta giải thích.
“Ở thành phố Hải Hà, tài nguyên khoáng sản là của Diệp gia chúng tôi. Nếu như không muốn cung cấp, tại sao lại phải đóng cửa những con đường.”
“Điểm này là điều không thể.”
Giang Hải yên lặng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Diệp Liên Hách trầm giọng nói: “Ngồi xuốn, ai bảo con nói chuyện?”
“Cha, hôm nay là lễ mừng thọ của cha, cái thằng nhóc Giang Hải này lại tới Diệp gia chúng ta gây chuyện, vì sao cha lại nhường nhịn như thế, lẽ nào cha có điều gì không tiện nói?”
“Có phải anh ta đã uy hiếp, đe dọa gì tới Diệp gia chúng ta không?”
Diệp Thành Vân nắm tay, nhìn xung quanh: “Thưa các vị, hôm nay là lễ mừng thọ trăm tuổi của cha tôi, cái thằng nhóc họ Giang này thế mà lại tới đây để gây chuyện…”
“Câm miệng!” Diệp Liên Hách giận dữ hét lên, cầm cái cốc ném qua.
“Mày cũng quỳ xuống.”
“Cha…”
“Mày muốn làm tao tức chết à?” Diệp Liên Hách run rẩy muốn đứng lên.
Diệp Thành Vân dậm chân, thở dài thườn thượt rồi không cam tâm tình nguyện quỳ xuống.
Nhưng vẫn không phục như cũ: “Cha, nếu như cái tên nhóc họ Giang này vẫn tiếp tục gây chuyện như thế này thì sau này Diệp gia chúng ta làm sao ngẩng đầu lên được chứ…”
“Đúng thế, nếu như để anh ta rời đi một cách bình yên vô sự thì Diệp gia chúng ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất ở phương Đông này rồi.”
“Quyết không để cho anh ta bình yên đi được…”
“Những lời họ nói đều là bịa đặt, ông cố ơi, ông đừng tin bọn họ.”
Đàn ông con trai của Diệp gia nhiều, xoạt xoạt đều đứng hết lên, hai ba mươi người.
Ai nấy đều vô cùng giận dữ nhìn Giang Hải, hận ý trùng trùng.
Cuối cùng Diệp Liên Hách phải đứng dậy, đập tay xuống bàn.
Thở hổn hển, vô lực nói: “Chúng mày đều muốn làm tao tức chết đúng không, ai còn nói thêm một câu nữa thì cút ngay.”
“Cha…” Có một người lại muốn nói.
“Cút, lập tức cút cho tao.” Diệp Liên Hách tức giận nói: “Từ ngày hôm nay trở đi, mày không phải là người Diệp gia, không hề có bất cứ quan hệ gì với Diệp gia hết.”
“Nếu có ai dám giúp nó, thì chính là kẻ địch của Diệp Liên Hách này.”
“Hả?” Người kia không ngờ là Diệp Liên Hách chơi thật, quá đơn giản và dứt khoát.
Ông ta, chỉ nói có đúng một chữ thôi mà.
Người kia đi bằng đầu gối về phía trước, vừa mới nhúc nhích thì Diệp Liên Hách đã nói: “Người đâu, lôi nó ra ngoài cho tôi.”
Những bảo vệ đứng ở bên cạnh, lập tức bước lên phía trước, nhấc người này ra ngoài.
Tiếp theo, không có một người nào dám lên tiếng nữa.
Chuyện nhà, nháo ra như thế này, sắc mặt của cả hội trường ai cũng đều chua xót.
Những nhân vật lớn như Ngài Lục Nhị, Phương Mỹ Kỳ, Ông Hắc cũng không tiện nói lời khuyên giải.
Nghe tới đây, tất cả mọi người đều không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, tới Lan Kiều cũng cả không hiểu ra sao.
Giang Hải, lại nâng ly rượu, mới uống được một nửa, thì lạnh nhạt nói: “Người đàn ông phải quỳ xuống ăn cơm kia, đã gặp được người đỡ anh ta đứng dậy.”
“Người này đã giành được vị trí trân quý không dễ gì có được.”
“Vì báo thù cho cha mẹ, đã tàn sát cả nhà đối phương, tới cả một đứa bé cũng không tha.”
“Anh ta biết diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, vì bản thân anh ta chính là một gốc cỏ chưa được diệt trừ.”
“Lúc chuộc thân cho chị gái, chị gái đã gả cho người ta rồi. Anh rể không trách móc chị gái từng vào chốn phong hoa tuyết nguyệt, vợ chồng rất ân ái.”
“Cho chị gái một chút tiền, cả gia đình anh rể đều tự hào về số tiền đó.”
“Lấy vợ sinh con, từ đây sống cuộc sống yên ổn, sự nghiệp ngày một khởi sắc.”
“Năm đó, cha của anh ta chỉ vì vài mẫu ruộng thưa thớt mà bị người ta đánh chết. Thế nên, người này có một chấp niệm mà người bình thường khó có thể giải thích được với đất đai.”
“Từ này đó, có tiền thì anh ta lại mang đi mua đất…”
Nửa ly rượu còn lại cũng đã được uống hết rồi.
Giang Hải nhìn Diệp Liên Hách: “Câu chuyện này, có phải rất truyền cảm hứng đúng không?”
Diệp Liên Hách chẳng nói chẳng rằng.
Giang Hải nói: “Không ai biết được, anh ta có còn ghi nhớ những ân tình năm đó không.”
“Nhất định là còn ghi nhớ.” Diệp Liên Hách thập giọng nói.
“Không ai biết được, anh ta có còn nhớ tới có một vật vốn dĩ không thuộc về anh ta hay không?”
“Nhất định là nhớ.”
“Không ai biết được, anh ta có còn nhớ, năm đó đã thề gì không.”
“Nhất định là nhớ.”
Giang Hải chậm rãi lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Diệp Liên Hách kích động đến toàn thân run rẩy.
Ông Hắc lập tức đứng dậy, bắt mạch cho Diệp Liên Hách.
Bầu không khí u uất, nặng nề, ngột ngạt khiến cho tất cả những người có mặt đều không thể ngồi yên.
Ngài Lục Nhị đứng lên: “Ông cụ Diệp, chúng tôi còn có chút việc, nên sẽ không qua đêm ở Diệp gia được.”
Diệp Liên Hách chậm rãi nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Ngài Lục Nhị và Phương Mỹ Kỳ rời đi.
Sau đó, tất cả mọi người như tỉnh mộng, nhao nhao nói lời từ biệt.
Không lâu sau cả sảnh tiệc lớn như thế chỉ còn lại có mấy người Diệp gia và nhóm người Giang Hải.
Sau khi mọi người ra khỏi cửa, bắt đầu âm thầm bàn tán.
Ngài Lục Nhị đứng đợi ở ngoài cửa, cao giọng nói: “Hôm nay mọi người ăn có ngon không?”
“Ngon, rất ngon.” Một người vội vàng nịnh nọt.
“Ông cụ Diệp có vui không?”
“Vui… vui.”
“Mọi người có cảm thấy tự nhiên như ở nhà không?”
“Đương nhiên… là như ở nhà rồi…”
“Tôi chưa bao giờ được ăn một bữa ăn sang trọng như vậy.”
Thật sự thì mọi người còn chưa động đũa mà.
“Ở Diệp gia, đã nghe được chuyện gì à?”
“Nghe thấy… không, không nghe… không nghe thấy gì cả.”
“Thế thì tốt.” Ngài Lục Nhị cười ha ha, quay người rời đi.
Mọi người lau mồ hôi hột, rồi lại nghe thấy một câu: “Trong tay ông cụ Diệp có một danh sách quà tặng, sẽ không quên các vị đâu.”
Đây nào phải là không quên, mà là sợ họ nói lung tung thì có.
Nếu ai đó nói ra, tin tức được truyền ra từ đâu thì những người có mặt ngày hôm nay đều chạy không thoát đâu.
Không có ai nghi ngờ gì, Diệp gia đúng là có loại thực lực này.
Mà, Ngài Lục Nhị lại càng có thực lực khiến tất cả mọi người mang những gì nhìn thấy nghe thấy vào trong quan tài.
Sảnh tiệc, Giang Hải hút xong một điếu thuốc.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Có viên thuốc kia, ông ta không chết được đâu.”
Một người vãn bối của Diệp gia chỉ vào Giang Hải nói: “Anh rốt cuộc là muốn làm gì? Đợi anh đi ra khỏi cái cửa này, tôi hy vọng anh có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.”
“Thật à?” Giang Hải cười chế giễu, không hề để ý.
Nếu như Giang Hải đã dám tới, thì làm sao lại để ý tới sự đe dọa của những người này chứ.
“Ông cụ Diệp, lời thề năm đó, đã tới lúc phải thực hiện rồi.”
Câu nói này vừa dứt, tất cả những suy đoán của mọi người đều thành hiện thực rồi.
Giang Hải, tới là để đòi nợ.
Chỉ là năm đó, Diệp Liên Hách nợ người nào, vì sao hôm nay lại là Giang Hải tới đòi.
Diệp Liên Hách rơm rớm nước mắt, đưa tay vào trong ngực, chậm chậm lấy ra một vật.
Ngôi sao Đại Diên.
“Hôm nay, vật về nguyên chủ.”
Sau khi cất ngôi sao Đại Diên đi, Giang Hải nói: “Trừ vật này ra, Diệp gia, còn nợ rất nhiều.”
Lúc này, Thất Hồn vẫn luôn đứng ở phía sau lấy ra một quyển sổ rất chi là dày, tiện tay ném lên bàn.
Khi cuốn sách đó được mở ra, có rất nhiều chuyện được ghi chi chiết trên đó.
“Nếu không muốn người khác biết, thì bản thân đừng có làm.”
Đế vương, có một tổ chức chuyên môn.
Những chứng cứ mà họ thu thập được, đều được ghi chép rõ ràng, những gia đình danh giá lớn nhỏ đều đang bị theo dõi.
Chỉ cần làm một chuyện bẩn thỉu nào đó, thì sẽ được ghi chép lên trên quyển sổ này.
Giang Hải nói với Lan Kiều: “Đọc.”
Lan Kiều run rẩy ai tay, cầm lấy quyển sổ: “Năm nào đó, Diệp Liên Hách, mười mẫu đất cằn, một mạng người…”
“Năm nào đó, Diệp…”
“Năm nào đó, Diệp Thành Vân…”
“Năm nào đó, Diệp Đạt Kỳ…. ”